Tiểu Tổ Tông
Chương 2: Quế chi
“Bác sĩ, có phải rất nghiêm trọng hay không?”
Tống Y vẫn luôn để ý đến biểu cảm của bác sĩ, bỗng dưng thấy nét mặt anh ngưng lại, tim cô lại hoảng hốt đập nhanh hơn mấy lần.
Thời Ẩn Chi ngẩng đầu nhìn bệnh nhân trước mắt này một chút, dừng mấy giây, nói:
“Rất nghiêm trọng. Bệnh của cô là bệnh dịch hiện nay, diễn ra trên diện rộng. Loài người nghiên cứu mấy trăm năm cũng không có cách nào tiêu diệt tận gốc.”
” Vậy phải làm sao bây giờ!!!”
Tống Y khóc càng thê thảm, ngay cả son môi cũng đã trôi. Cô biết mà, nhất định mình đã mắc bệnh nan y.
Từ trước đến nay đều là hồng nhan bạc mệnh, đời sau cô không muốn xinh đẹp như này nữa, hu hu hu.
Thời Ẩn Chi:…. Được rồi, khám bệnh trước đã.
” Có sợ lạnh hay không? Ra mồ hôi không?”
“Rất sợ lạnh nhưng không ra mồ hôi.”
Tống Y rút ra một tờ khăn giấy, vụng về lau nước mũi, tiếp tục làm mỹ nhân rơi lệ. Cô đã bắt đầu lên kế hoạch đi đâu vào những ngày cuối cùng của cuộc đời, chết như thế nào mới đẹp.
“Bác sĩ, tôi còn có thể sống được bao nhiêu ngày?”
Thời Ẩn Chi nghe vậy bút trong tay ngừng một lát, ngẩng đầu lên nhìn Tống Y, không tiếp tục hỏi những cái khác, ví dụ như bài tiết, ăn uống, cảm xúc. Tống Y vẫn khóc không kiềm chế được.
” Đưa lưỡi ra tôi nhìn một chút.”
Biện giải của Trung y cần nhìn trạng thái của lưỡi: màu sắc, độ dày, phẩm chất…. Những thứ này đều là điểm quan trọng để khám.
Le đầu lưỡi không phải là chuyện nhã nhặn gì, Tống Y gượng ép mãi mới đưa ra một chút đầu lưỡi.
” Đưa dài ra, không thấy rõ.” Thời Ẩn Chi nói.
Tống Y đành phải lè hết lưỡi ra.
Tống Y yêu thích cái đẹp, yêu đến trình độ tối cao.
Cho dù chết cũng phải thật xinh đẹp mới được!
Thời Ẩn Chi liếc nhìn, lại nói:”Vươn tay ra, tôi xem mạch một chút.”
Tống Y ngoan ngoãn đưa tay ra ngoài, đặt lên một cái đệm.
Bắt mạch ở xương cổ tay, dùng ba ngón tay đặt lên mạch của người bệnh, cảm nhận cường độ của mạch đập, và số lần đập.
Tống Y ở bên ngoài bị lạnh, ngay cả khi ngồi trong phòng người cũng lạnh lẽo.
Ngón tay Thời Ẩn Chi ấm áp, đột nhiên chạm vào làn da lạnh như băng của Tống Y, như bình trà nóng đổ vào trong hồ băng, từng chút từng chút nâng lên gợn sóng.
Chỗ da bị đè lên bắt mạch, giống như càng ngày càng nóng hơn.
Ho khan hai tiếng, Tống Y quay đầu đi chỗ khác, âm thầm thương cảm:
Quả nhiên là bệnh không nhẹ, da cũng không ấm, cả người đều lạnh run.
Tống Y cúi đầu nhìn mặt bàn, mặt bàn sáng loáng, có thể phản chiếu ánh sáng cũng như có thể hiện lên dáng vẻ của bác sĩ khi đang bắt mạch.
Phong thái trên mặt không lộ rõ.
” Đổi tay bên kia.” Thời Ẩn Chi buông lỏng tay, nói.
“Tại sao phải đổi bên?”
Tống Y không hiểu, vì sao còn phải đổi tay bên kia. Cô thấy trên tivi cũng chỉ xem mạch một lần liền có thể đoán ra bệnh, thậm chí một số người chỉ cần dùng sợi dây cũng có thể bắt mạch được.
Đinh Văn Bách thích nhất là phụ nữ xinh đẹp, dù là người đẹp đầu óc không tốt cho lắm, cậu cũng nhiệt tình giúp người, hận không thể móc hết tri thức trong bụng ra, thẳng thắn nói:
” Chị gái à, cả hai bên tay đều cần bắt mạch. Một bên là tim, gan, thận trái ; một bên là phổi, lá lách và thận phải, tôi nói cho chị nha, bên phải…”
Thời Ẩn Chi đột nhiên ho khan một tiếng.
Không khí yên tĩnh hai giây.
Đinh Văn Bách ngừng miệng, cười lúng túng.
” Xin lỗi! Tôi vừa nhìn thấy người đẹp liền không quản được miệng.”
” Không sao đâu, cậu thật đáng yêu.”
Tống Y một tay chống cằm, cười rạng rỡ lại mang theo thương cảm của một người sắp chết, âm mũi nặng hơn.
Đinh Văn Bách lại phát ra tiếng cười ngu ngốc.
Thời Ẩn Chi:” Triệu chứng bệnh đã viết xong rồi? Người đáng yêu.”
Tiếng cười của Đinh Văn Bách đột nhiên dừng lại, bên trong phòng khám liền truyền tới tiếng gõ bàn phím.
“Lưỡi đỏ, rêu trắng, mạch đập nhỏ.”
Dù sao cũng là sinh viên mình đang dạy, triệu chứng bệnh đều do Đinh Văn Bách viết, chỉ khi nói đến lưỡi, mạch tượng Thời Ẩn Chi mới mở miệng nói đôi câu.
” Tôi kê cho cô bốn thang thuốc. Sau khi uống xong nếu bệnh không thuyên giảm hãy tới khám lại, chú ý giữ ấm, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Bây giờ các cô gái đều yêu thích cái đẹp, muốn phong cách mà không muốn giữ ấm, thời điểm nên mặc thêm quần áo lại không thêm, kiên quyết muốn lộ tay lộ chân. Cô gái trước mặt đây xem ra cũng không có gì khác biệt…
Sắp lộ cả eo, váy ngắn đến đùi, giày cao gót đỏ tinh tế.
Bị cảm còn ăn mặc như vậy, bệnh không nặng hơn là tốt rồi, còn hi vọng có thể khỏi?
Bệnh của Tống Y thuốc Ma hoàng là thích hợp nhất, trong đơn Thời Ẩn Chi lại thêm bớt một vài vị thuốc, dặn dò đôi câu liền để sinh viên Trần Như Nhan bên cạnh gọi bệnh nhân tiếp theo.
Chẳng lẽ bệnh của cô đã vô phương cứu chữa? Ngay cả số điện thoại cũng không cần cho?
” Lúc nãy tôi thấy anh cho đôi vợ chồng kia số điện thoại mà!”
Động tác viết chữ của Thời Ẩn Chi dừng lại, không nghĩ đến một bệnh cảm nho nhỏ cũng cần anh cho số điện thoại để tiện theo dõi sau này.
” Thầy của chúng tôi thời gian quý báu, hơn nữa chị cũng chỉ bị cảm lạnh nho nhỏ, uống mấy thang thuốc liền khỏi, nếu như có vấn đề gì có thể đến đây. Không giống như đôi vợ chồng vừa nãy, từ ngoài tỉnh chạy đến, cũng không dễ dàng gì.”
Người từ nãy đến giờ đều cúi đầu hi chép- Trần Như Nhan ngẩng đầu, trên mặt mang nụ cười khéo léo, giải thích. Cô ta là học sinh của Thời Ẩn Chi, ở đây không biết đã bao nhiêu phụ nữ muốn số điện thoại của giáo sư rồi.
Lần đầu tiên cô ta thấy Tống Y liền có cảm giác đây chính là đồ đê tiện lẳng lơ.
Một bệnh cảm mạo nho nhỏ còn làm ầm lên như mắc phải bệnh nan y, khóc lóc thê thảm.
Người như vậy có chỗ nào xứng với giáo sư, ngay cả xách giày cũng không xứng.
Đều là đàn bà, tội gì phải làm khó nhau?
Trong giới hội họa, Tống Y đã gặp qua không ít những người như vậy. Nhưng bây giờ cô đang bị cảm, nói không chừng cũng không sống được bao lâu, tại sao còn muốn làm khó nhau?
Đời người quả nhiên khổ sở, cô thực sự muốn sống mà.
” Không có chuyện gì đâu chị gái, giáo sư tương đối bận rộn, nếu như chị có gì cần hỏi cứ hỏi em. Chúng ta thêm Wechat đi!”
Nếu không phải Đinh Văn Bách còn đang mặc áo blouse chắc chắn sẽ làm bộ dáng si dại.
Lúc này, cậu không cảm thấy bầu không khí có gì xấu hổ cả, lấy điện thoại ra, mở trang quét mã QR thêm bạn trên Wechat. Sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Tống Y, hành động liên tiếp, Đinh Văn Bách cũng hưng phấn đến mức vặn vặn tay.
Vị bệnh nhân nữ này là người xinh đẹp nhất cậu từng gặp, ngay cả nữ thần Aragaki Yui* còn kém hơn một chút, chỉ là đầu óc có chút vấn đề.
( *Aragaki Yui (新垣結衣 Tân Viên Kết Y), (sinh ngày 11 tháng 6 năm 1988) là một thần tượng, diễn viên, ca sĩ, người mẫu người Nhật Bản.)
Hy vọng trong vòng bạn bè cô ấy có thể đăng thêm một vài tấm hình xinh đẹp.
Ôi! Trạch nam mập mạp chỉ dựa vòa những bức ảnh này mà sống qua ngày a!
“Không được! Sinh viên còn chưa có ra trường, nhỡ may tôi có gì không may thì làm thế nào?! Giáo sư Thời, nếu số điện thoại không tiện thì Wechat cũng được! Nếu không được nữa thì QQ cũng được mà!”
Tống Y lắc lắc đầu, trong mắt long lanh đẫm lệ, nhìn Thời Ẩn Chi, bộ dáng đáng thương như con mèo bị vứt bỏ.
“…. Được.”
Thời Ẩn Chi đưa tay đem điện thoại Đinh Văn Bách trả lại cho cậu ta. Sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ, xé một trang, ngòi bút mạnh mẽ viết lên một chuỗi dãy số.
“Nếu như sau khi dùng thuốc có bất kỳ khó chịu nào thì có thể gọi điện cho tôi.”
Cầm điện thoại không được quét mã QR, giống như ôm một trái tim bị thương, Đinh Văn Bách rất muốn kêu lên.
Tống Y cầm tờ giấy có viết số điện thoại, nỗi buồn đã vơi bớt, lại dè dặt hỏi:
” Có thể thêm Wechat nữa được không?Nhỡ may lúc bác sĩ họp không tiện nghe điện thoại thì phải làm sao?”
Thời Ẩn Chi trầm mặc rồi lấy điện thoại ra, mở giao diện quét mã QR thêm bạn bè.
Tống Y lấy điện thoại ra, quét mã, cũng không quên dặn dò:” Bác sĩ Thời, anh đồng ý đi!”
Thời Ẩn Chi lại trầm mặc nhấn nút ” Chấp nhận” màu xanh.
Giao diện Wechat lập tức có thông báo ” Chúng tôi đã thông qua yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện”.
Tống Y thỏa mãn, suy nghĩ một chút liền lập tức viết ghi chú:
—— Thời. Đẹp trai lóa mắt. Tay đẹp. Bác sĩ nan y. Ẩn Chi.
Lúc cô gõ chữ, điện thoại để lên bàn. Sau khi Đinh Văn Bách vô tình nhìn thấy cái chú thích kia liền lập tức nghiêng đầu về nhìn chằm chằm vào trang chuẩn đoán trên máy tính.
Mẹ kiếp! Ha ha ha ha! Đây là cái chú thích thần tiên gì a! Quá chính xác đi!
” Chúc cô sớm ngày bình phục.” Thời Ẩn Chi mặt không đổi sắc, đỡ mắt kính, nói:”Trần Như Nhan, gọi bệnh nhân tiếp theo đi.”
Đồng hồ kêu, đông đông đông từ phòng chờ khám truyền đến, đã hơn mười giờ rồi.
Tâm tình Tống Y đã tốt hơn rất nhiều, ra khỏi phòng khám, đến quầy lễ tân thanh toán tiền thuốc sau đó liền đi tới hiệu thuốc.
Bệnh của cô rốt cuộc cũng được cứu rồi!
Chờ cô khỏi hẳn, nhất định phải đưa cờ thi đua đến.
Cứu sống người bệnh, diệu thủ hồi xuân*!
( * diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.)
Mọi người trong phòng thuốc đều đang bận rộn, bên cạnh là một mặt các tủ thuốc, từng hàng ngăn kéo nhỏ, lúc mở một ngăn ra, mùi thuốc hòa quyện trong không khí, chính là thuốc Trung y trăm ngàn năm được truyền thừa lại.
Cầm một bọc thuốc lớn trên tay, trong lúc vô tình còn bị thuốc bắc lộ ra ngoài đâm một chút vào tay.
Nhấn vào chìa khóa xe, ” Bíp” một tiếng, cửa xe mở ra. Tống Y đem gói thuốc để vào ghế sau xe.
Chân Miễn Đường ở khu Giang Ninh, cô phải về khu Tê Hà, lái xe cũng mất một tiếng. Buổi chiều cô còn có chuyện phải làm, thời gian cũng rất gấp.
Tính ra đây đã là cuộc triển lãm tranh lần thứ sáu của Tống Y.
Bốn lần ở nước ngoài, một lần ở thủ đô, một lần ở ma đô*, địa điểm triển lãm tất cả đều ở khu vực thương mại phồn hoa.
( * Ma đô: tên gọi khác của Thượng Hải.)
Mà cách lần triển lãm trước đây của cô đã được bốn năm rồi.
Nhớ thời điểm lần đầu tiên làm triển lãm tranh, cô là người mới vậy mà lại giành được hết những giải thưởng hội họa quốc tế nổi tiếng thế giới, thậm chí ngay cả giải thưởng của hội họa Alexandria Luqi cũng được đề cử.
Tốt nghiệp trường nổi tiếng, dáng dấp xinh đẹp, lại còn có tài hoa. Khi những thứ này xuất hiện ở trên cùng một người thì thời điểm ấy truyền thông trong nước và ngoài nước đều ca tụng Tống Y lên tận trời.
Tại thời kì đỉnh cao, tranh của cô thậm chí còn được bán với giá 10 triệu.
Danh tiếng mang đến lợi ích đồng thời cũng đem lại tranh cãi. Tranh của Tống Y được bày ở hai thái cực, người thích thì khen ngợi hết sức, người không thích nói cô là đồ vô dụng, không thấy được chút xíu ích lợi gì.
Giống như là sầu riêng vậy, nhưng Tống Y cũng không thích sầu riêng ——
Dáng dấp của sầu riêng quá xấu, không xứng với vẻ đẹp của cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!