Tiểu Tổ Tông - Chương 20: Cát căn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Tiểu Tổ Tông


Chương 20: Cát căn


Tám rưỡi sáng, quận Giang Ninh thành phố N, Chân Miễn Đường đã mở cửa, bệnh nhân ngồi đầy ắp bên trong.

Mặc dù quốc y đại sư Ngô Miễn Chân mở bệnh viện này, nhưng không phải mỗi ngày ông đều đến xem mạch, chỉ sáng thứ 7 và thứ 3 ông mới đến. Thỉnh thoảng chiều chủ nhật ông cũng tới.

Trước đây, Tống Y từng đến Chân Miễn Đường một lần, biết nếu muốn thầy Ngô Miễn Chân bắt mạch cho, cần hẹn đăng kí trước.

Nhưng hôm nay cô cũng không phải đến lấy số trước của thầy, mà cô đến để gặp Thời Ẩn Chi.

Hôm qua thức đến 4 giờ sáng, ở trên mạng đọc một loạt sổ tay hướng dẫn yêu đương. Tống Y mới thấy lời nói của Ngô Ngữ trước đây quả nhiên không sai.

Nếu muốn bắt được Thời Ẩn Chi, trước tiên phải giải quyết những người xung quanh anh.

Từ trong cốp sau lấy ra hai túi lớn hoa quả và đồ ăn vặt, mỗi tay xách một túi. Tống Y hùng hùng hổ hổ dùng cơ thể đẩy cửa kính của Chân Miễn Đường ra.

Bởi vì trước kia đã đến một lần, Tống Y rất nhanh đã tìm thấy phòng khám của Thời Ẩn Chi. Cô bỏ xuống hai túi trái cây lớn, sau khi sửa sang lại quần áo, mới nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng, đẩy cửa vào.

Vào lúc 8h30, Chân Miễn Đường mới mở cửa. Phòng khám của Thời Ẩn Chi vẫn chưa có bệnh nhân, cô tới vừa đúng lúc.

” Thời Ẩn Chi, tôi đến lấy thuốc trị sẹo.”

Tống Y đi vào, ôm một bọc lớn đồ, rụt rè nhìn Thời Ẩn Chi.

Thời Ẩn Chi vừa đến Chân Miễn Đường chưa được bao lâu, lúc Tống Y đẩy cửa vào, anh đang mặc áo khoác trắng. Anh hơi ngạc nhiên, không ngờ Tống Y lại đến sớm như vậy, còn tưởng rằng chiều cô mới đến.

” Ngồi đi! Sao hôm nay lại đến sớm vậy?”

Tối qua, Tống Y ngủ tổng cộng không quá 3 tiếng, cho nên bây giờ cả người vẫn hơi ngẩn ngơ, nhưng lại đặc biệt kích động.

Cảm giác này giống như người thức đêm lâu dài vậy. Biết rõ thức đêm rất dễ đột tử, nhưng lại vô cùng hưởng thụ thế giới yên tĩnh chỉ thuộc về mình vào ban đêm.

Nói đơn giản, chính là tìm chết.

Quầng thâm của Tống Y hơi nhiều, lúc sáng phải thoa mấy lớp che khuyết điểm mới miễn cưỡng che được. Màu da cũng sạm hơn rất nhiều, may là không nổi mụn.

Cô trang điểm so với ngày thường đậm hơn, đánh má hồng cũng nhiều hơn, để cho người khác không nhìn thấy thần sắc thật sự của cô.

” Tôi sợ có nhiều người, lúc ấy lại phiền toái. Hơn nữa, hôm nay tôi cũng mua rất nhiều hoa quả, muốn tặng cho nhân viên trong Chân Miễn Đường.”

” Tại sao đột nhiên lại muốn tặng?”

Thời Ẩn Chi mặc xong áo khoác trắng, lấy thuốc mỡ trừ sẹo cho Tống Y. Tiện tay mở hai túi đồ Tống Y mang đến, nhìn vào bên trong, đều là trái cây và đồ ăn vặt.

” Không có đột nhiên, muốn tặng thì tặng thôi. Hơn nữa hôm nay tôi cũng không có việc gì, muốn đến cảm nhận mị lực của thuốc Trung y. Không chừng sẽ giúp tôi tìm thấy linh cảm.”

Tống Y tất nhiên sẽ không nói với Thời Ẩn Chi rằng cô muốn hối lộ người bên cạnh anh. Cô không ngốc, cô muốn nước ấm nấu ếch.

Cửa phòng bị đẩy ra, Đinh Văn Bách bước vào. Vừa vào anh đã thấy Tống Y gọn gàng, xinh đẹp.

Không thể tin được, là chị gái xinh đẹp lần trước.

” Chị Tống Y! Không ngờ có thể gặp lại chị lần nữa!”

Lần trước, lúc lần đầu tiên Tống Y đến, Đinh Văn Bách không thêm Wechat của cô được, đã âm thầm tiếc rất lâu. Không ngờ tuần này đi theo giáo sư Thời, lại có thể gặp được chị Tống xinh đẹp!

” Tối hôm qua tôi vẫn lên Weibo cãi nhau với đám người không đầu óc kia. Chị Tống Y nhìn là biết là kiểu thiếu nữ xinh đẹp, tài mạo song toàn. Ngay cả khi chị dựa vào bối cảnh gia đình mà thành danh, cũng đã rất giỏi rồi!”

Tống Y chỉ muốn đến Chân Miễn Đường tìm Thời Ẩn Chi, ở bên anh tìm cảm giác tồn tại. Không ngờ lại gặp được một fan nam hâm mộ cuồng nhiệt.

Lễ phép cười, Tống Y đưa tay phải ra.

” Tôi cũng rất hân hận được biết cậu.”

Bắt tay là lễ nghi khi gặp mặt, nhưng khi Đinh Văn Bách nhìn thấy bàn tay nhỏ dài trắng nõn, nhu nhược không xương của Tống Y, trong lòng không nhịn được vui sướng.

Nữ thần thật sự rất rất đẹp! Nhìn gần còn đẹp hơn. Giọng nói cũng cực kì dễ nghe.

Lau lau tay vào quần, sau khi đem mồ hôi lau hết, Đinh Văn Bách mới run lẩy bẩy phấn chấn tiến lên, lấy dũng khí bắt tay Tống Y.

” Khụ khụ.”

Tay Đinh Văn Bách vừa mới giơ lên, đã nghe thấy giáo sư Thời ho khan hai tiếng, không thiện cảm nhìn chằm chằm tay cậu.

” Hôm nay thầy Ngô Miễn Chân xem mạch, rất nhiều bệnh nhân. Phòng thuốc chỉ có ba người, sẽ rất bận. Hôm nay em đến bên phòng thuốc trợ giúp đi. Tuổi trẻ khí thịnh, vừa vặn có thể giúp bê thuốc từ trong kho ra.”

Đinh Văn Bách còn chưa bắt tay được:…. Muốn khóc nhưng không khóc nổi.

Tống Y bật cười, nghiên cứu sinh đi theo Thời Ẩn Chi thật sự rất đáng yêu, thật là một báu vật sống.

” Thời Ẩn Chi, tôi có thể đến phòng thuốc hỗ trợ không? Cảm nhận một chút mị lực của thuốc Trung y.”

Đinh Văn Bách, người vừa vào phòng khám đã bị điều đến phòng thuốc hỗ trợ, đang an ủi tinh thần mình, nghe thấy vậy mắt liền sáng lên, giống như thấy được ánh sáng của hi vọng.

Đi phòng thuốc thì sao chứ? Mặc dù khổ cực, nhưng có chị gái xinh đẹp hahaha.

Thời Ẩn Chi sắc mặt lạnh lùng nhìn nghiên cứu sinh của mình, đột nhiên cảm thấy bình thường anh quá khách khí với bọn họ.

” Ở phòng thuốc rất khổ.”

” Không có việc gì! Tôi chịu được! Hơn nữa lúc trước không phải anh đã nói bốn chữ có thể chịu khổ, tôi đã làm được ba phần tư sao?”

Tống Y vẫy tay, không quan tâm đến công việc nặng nhọc hay vất vả.

Trước tiên cô phải bắt được người trong phòng thuốc vào tay. Hạ gục các cô chú ở phòng thuốc, rồi sau đó mới đến việc lấy thiện cảm của tất cả nhân viên Chân Miễn Đường.

Như vậy, nói không chừng sau này cô có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện ở Chân Miễn Đường, thỉnh thoảng lắc lư ở trước mặt Thời Ẩn Chi.

Tính toán nhỏ nhặt của Tống Y rất lớn, trên mặt đắc ý không kiềm chế được.

Thời Ẩn Chi hơi bất lực, có thể chịu được khổ, đã làm được ba phần tư, không dễ ăn đâu.

Tiểu tổ tông thật lòng dạ thật lớn, đến bây giờ vẫn chưa hiểu ra.

” Được. Vậy tôi mang em đến nhà thuốc làm quen. Hỗ trợ phân chia thuốc là được, việc nặng cũng không cần làm. Nếu mệt thì ra ngoài nghỉ ngơi. Em không phải là nhân viên của Chân Miễn Đường, một đồng tiền lương cũng không lấy, không cần ép buộc mình quá.”

Nếu Tống Y kiên trì, Thời Ẩn Chi cũng không có cách nào. Chờ tiểu tổ tông ăn khổ thấy mệt mỏi, lần sau chắc chắn sẽ không muốn đến phòng thuốc nữa.

Tống Y gật đầu, kiềm nén hưng phấn trong lòng, mặt khéo léo động lòng người.

Đinh Văn Bách đứng bên cạnh tủi thân nói:” Giáo sư Thời, em cũng là nửa đồng lương cũng không lấy.”

Giống nhau đều là không lấy tiền lương, tại sao thầy lại muốn anh làm việc nặng nhất? Anh rất tủi thân!!!!

Thời Ẩn Chi không lên tiếng, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Đinh Văn Bách, gọng kính màu bạc giống như phát ra ánh sáng.

Đinh Văn Bách lập tức không nói, rụt lại vào trong vỏ rùa đen.

Tống Y cảm thấy bản thân mình được ưu ái hơn, lại càng đắc ý. Cô nhón chân lên, cố gắng vỗ vỗ bả vai Đinh Văn Bách, an ủi:

” Có lẽ là do tôi tương đối xinh đẹp.”

Thời Ẩn Chi:…

Đinh Văn Bách: Tủi thân…(〒﹏〒)

Giáo sư Ngô Miễn Chân mới bắt đầu khám cho một bệnh nhân, bên trong phòng thuốc, đơn thuốc còn chưa có, khá nhàn hạ.

Thời Ẩn Chi dẫn Tống Y cùng Đinh Văn Bách vào phòng thuốc. Nhân viên làm việc bên nhà thuốc chỉ có ba người. Một là ông chú trung niên đầu hói, cơ thể rắn chắc, bụng tròn vo. Họ Từ, là dược sĩ, cũng là người tổng phụ trách của phòng.

Hai là một dì trung niên, tên là Dương Linh Vũ, đeo đôi bông tai vàng, tỏa sáng lấp lánh. Còn lại chính là một anh trai trẻ tuổi, nhìn rất gầy, cũng họ Từ.

Đều là người quen. Người phụ trách thấy Thời Ẩn Chi đưa hai người đến liền biết đây là lao động miễn phí ngày hôm nay.

” Thầy Từ, hôm nay thầy Ngô khám bệnh, ước chừng sẽ rất bận rộn. Nghiên cứu sinh của tôi xin tới đây giúp một tay.

Thời Ẩn Chi vỗ bả vai Đinh Văn Bách, đem anh đẩy về phía trước một bước.

” Ai ôi, cậu nhóc này thật có lòng, còn thông cảm cho bộ xương già của chúng tôi.”

Thầy Từ tràn đầy sức sống, tiếng cười rất vang. Dưới ánh đèn, đầu trọc của ông càng thêm sáng bóng.=)))

” Bị mời” đến phòng thuốc, Đinh Văn Bách chỉ có thể cười, không thể nói thật, đành khách sáo trả lời:

” Đâu có, đâu có! Nên đến ạ.”

” Người đẹp này là ai đây? Giáo sư Thời, bạn gái cậu à?”

Dương Linh Vũ đang ngồi trên ghế cắn hạt dưa, tay chỉ vào Tống Y.

Người đến Chân Miễn Đường khám bệnh hầu như đều bị bệnh ung thư. Phần lớn là những người trung niên và người cao tuổi. Họ hầu như không lên Weibo, tất nhiên cũng không biết Tống Y.

Ba người công tác trong phòng thuốc này ngày thường cũng không thế nào lên Weibo. Lượng công việc mỗi ngày ở phòng thuốc rất lớn, lúc nghỉ ngơi chỉ muốn ngủ hoặc ăn một chút. Cho nên đối với Tống Y chỉ thấy xinh đẹp, cũng không biết cô rốt cuộc là ai.

” Người làm văn hóa, muốn đến cảm nhận văn hóa của thuốc Trung y để thuận lợi cho việc sáng tác. Cô gái nhỏ khá yếu ớt, xin thầy Từ chăm sóc nhiều hơn.”

Thời Ẩn Chi cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Dương Linh Vũ, chuyển chủ đề, trên mặt nở nụ cười như thường lệ.

Tống Y bên cạnh cũng cười ngọt ngào. Lấy ra một túi trái cây và đồ ăn vặt chia cho mọi người, vừa đưa vừa lễ phép nói:

” Xin các thầy chỉ giáo nhiều hơn.”

Các thầy trong phòng thuốc đều khách sáo từ chối. Nhưng mà không ngăn cản được nhiệt tình của Tống Y, cuối cùng vẫn nhận tất cả số trái cây và đồ ăn vặt, để trên bàn thuốc.

Người cho bạn cái gì đó mà bạn nhận lấy, khi họ khó khăn bạn sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Sau khi Tống Y tặng xong, quan hệ với các thầy cô trong phòng thuốc cũng kéo gần rất nhiều.

” Thời Ẩn Chi, anh dạy tôi đi, làm sao để chia thuốc?”

Nghe thấy công việc nhẹ nhàng Thời Ẩn Chi sắp xếp cho cô là chia thuốc, nhưng Tống Y ngay cả chia thuốc thế nào cũng không biết.

” Thầy Từ, làm phiền thầy lấy cho hai cái khẩu trang.”

Phòng thuốc bắc ở Chân Miễn Đường không giống nhà thuốc trong tỉnh, các viên thuốc đều đã được bọc lại. Phòng thuốc nơi này giống như tiệm thuốc bắc hồi xưa, mỗi một ô vuông là một ngăn kéo nhỏ, trong ngăn kéo có chứa nhiều dược liệu khác nhau.

Sau khi nhận lấy khẩu trang, Thời Ẩn Chi đưa cho Tống Y một cái, còn mình đeo một cái.

” Đeo xong rồi!”

Đem hai quai đeo lên tai, trên dưới kéo kéo một cái, Tống Y đã đeo xong khẩu trang.

” Không đúng.”

Tống Y còn chưa hiểu, Thời Ẩn Chi đã đưa tay tháo khẩu trang y tế của Tống Y xuống. Ngón tay anh lướt qua da cô, ấm áp như nước.

Thời Ẩn Chi quay lại khẩu trang rồi đeo lên cho Tống Y.

Đem hai sợi dây màu trắng của khẩu trang móc lên tai cô. Sau khi đeo xong, Thời Ẩn Chi bỗng nhiên đưa tay bóp cái mũi nhỏ của Tống Y.

” Đầu có kim loại đeo lên phía trên, để cho khẩu trang vừa khít với sống mũi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN