Tiểu Tổ Tông - Chương 27: Bạch chỉ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Tiểu Tổ Tông


Chương 27: Bạch chỉ


Những chuyện mua say trong quán bar từ trước đến nay đều vào lúc đêm khuya vắng người. Những người bị tổn thương một mình tự liếm vết thương.

Tống Y không giống vậy. Cô khi vui hay giận cũng chỉ thích uống rượu. Hơn nữa chỉ uống vào ban ngày, bởi vì ban đêm rất dễ khiến con người ta buông thả quá mức, có thể bị cướp tiền cướp sắc.

Con gái hoặc là một giọt không uống, hoặc là ngàn ly không say.

Mục tiêu lớn nhất của Tống Y là sống đến trăm tuổi, cho nên cô rất luyến tiếc sinh mệnh này, và sẽ không đi mua say vào ban đêm.

Thành phố Y là thành phố cổ, nhịp sống nơi đây diễn ra rất chậm. Tống Y tìm rất lâu, mới tìm được một quán bar ở trung tâm thành phố.

Cùng một nhà Tống gia giải tán trong không vui, Tống Y bỏ ngoài tai lời Tống lão phu nhân nói, một đồng tiền cũng không lấy ra, mặc bọn họ ầm ĩ.

Tuy kiên định nói muốn cắt đứt, nhưng trong nội tâm Tống Y không phóng khoáng như vẻ bề ngoài.

Con người chứ không phải cỏ cây, chẳng ai có thể vô tình; người cũng như cây cỏ, không thể không có rễ.

Ở Tống gia tốt hay không tốt, cũng đã sống hơn mười năm, làm sao lại không có tình cảm? Huống hồ, khi Tống lão gia còn sống, mặc dù thích anh họ Tống Khả Thiên hơn, nhưng đối với cô cũng vô cùng cưng chiều.

Đem chiếc xe hơi phủ đầy bụi đậu xong, Tống Y một chút cũng không quan tâm đến ánh mắt người ngoài, bước trên giày cao gót đi vào quán bar khuất trong các cửa hàng khác.

Quán bar này thiết kết rất thú vị, ở cửa có một máy bán hàng tự động. Nếu không cẩn thận quan sát, cũng không biết cái máy này không chỉ có thể đẩy ra, mà bên trong còn có rất nhiều tiềm năng khác.

Sau khi mở cửa, môi trường bên trong quán bar khác hoàn toàn so với bên ngoài.

Ánh đèn lờ mờ, trang trí kim loại nặng, còn có bồi bàn với cánh tay săm đầy hoa.

Theo lối đi đi về phía trước, Tống Y bước trên đôi giày cao gót lộp cộp đi qua sàn nhảy, đến quầy rượu.

” Cô gái xinh đẹp, cô muốn uống chút gì không? Một ly cocktail nồng độ thấp, hay một ly whisky?”

Bartender* là một người đàn ông cao gầy có mái tóc quăn. Anh ta vừa nói chuyện với Tống Y, vừa pha chế rượu. Hai tay linh hoạt chuyển động, động tác lưu loát giống như nghệ thuật gia hạng nhất.

( Bartender: Người pha chế rượu.)

Đem túi xách màu đỏ đặt lên bàn, khí thế của Tống Y rất mạnh mẽ.

Chỉ thấy cô khẽ nhếch môi, chậm rãi nói mấy chữ:

” Lafite 1982, bỏ túi mang đi.”

Bartender:…

Tống Y không thường xuyên uống rượu, đối với rượu cũng không biết nhiều. Trong trí nhớ của cô đối với Lafite 1982 đặc biệt sâu sắc. Nó là một loại rượu rất, rất quý giá, xứng với thân phận của cô.

Hơn nữa, cái chuyện uống rượu trong quán bar là vô cùng ngu ngốc, là ngu nhất vũ trụ.

Uống rượu nơi nào mà chả được? Lại còn phải ở quán bar mới được hay sao?

Sao không thể đóng gói mang về tự mình uống?

Trong tiểu thuyết tổng tài ngọt ngấy không phải mở đầu đều là nữ chính mua say, sau đó cùng tổng tài một đêm phong lưu, không bị để ý đến thì là có đứa bé.

Tống Y chính là một tiểu phú bà, chuẩn bị bao nuôi Thời Ẩn Chi. Cô mới không cần có bất kì cơ hội nào phát sinh loại chuyện này đâu.

Ba mươi phút sau ——

Tống Y vui sướng trở về nhà với ba chai Lafite 1982, hơn nữa còn tiện thể rửa cho cái xe.

Hai năm qua, thành phố Y được Liên hiệp quốc bình chọn là thành phố đáng sống, cho nên giá nhà tăng nhanh chóng, vượt xa giá nhà đất của một thành phố hạng hai.

Hơn mười năm trước Tống Y đã có ba căn nhà trong trung tâm thành phố, diện tích cũng không nhỏ.

Trước kia, lúc cô ở nước ngoài học vẽ tranh sơn dầu, Tống gia đã cắt tiền sinh hoạt của cô. Cho nên cô chỉ có thể đem hai căn nhà cho thuê, đều kí hợp đồng dài hạn. Mặc dù khẩn cấp, nhưng giờ nhìn lại, tiền thuê một năm cũng không nhỏ.

Căn nhà duy nhất cô để lại là căn nhà mẹ Giải Giai Chiêu tặng cô, nằm ngay cạnh đường Quan Đông, ngõ gạch xanh cổ kính, khắp nơi đều tràn đầy không kí văn hóa lịch sử.

Những ngôi nhà trong khu vực này đều được chính phủ bảo vệ, sẽ không bị phá bỏ và di dời, giá nhà cũng không hạ xuống.

Lúc về đến nhà cũng sắp ba giờ rồi. Đẩy cửa ra, cởi giầy, Tống Y đi ngay vào phòng bếp tìm cái mở nắp bia. Một chút cũng không do dự mở một chai rượu đỏ, đổ vào miệng uống ừng ực, ừng ực. Uống quá thỏa mãn, còn ợ một cái.

Tửu lượng của Tống Y không tốt, rượu phẩm còn rất kém.

Nhưng hôm nay trong lòng cô luôn nghẹn một hơi không thoải mái. Rõ ràng đã uống xong một chai, lại nghiêng đầu tranh thủ thần trí còn tỉnh táo mở chai thứ hai.

Chai thứ hai mới uống được mấy ngụm, thần trí Tống Y đã không rõ, tâm trạng liền mất khống chế.

Cô ném chai rượu trong tay xuống, nằm trên ghế sofa, mu bàn tay đặt lên mắt, im lặng rơi lệ.

Đều là cô gái nhỏ xinh đẹp, tại sao những cô bé khác đều được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, còn cô luôn luôn không có gì cả, phải sớm bước vào trong giới hội họa.

Trong miệng luôn nói cái gì mà búp bê, bánh sôcôla, váy xinh đẹp tự cô cũng có thể mua được, mà còn có thể mua nhiều hơn. Không bao giờ thèm hâm mộ những cô gái khác.

Nhưng trong nội tâm cô luôn hi vọng người nhà có thể mua búp bê, bánh ngọt, váy công chúa cho mình.

Cô muốn khi ngã được ba ôm, khi bất lực quay đầu lại có mẹ đang đợi.

Cô cũng khao khát được cha mẹ nuông chiều, tuy tầm thường mà lại ấm áp.

Nhưng mà, không có.

Cắn chặt khóe môi, lỗ mũi hít hít một cái, đỏ au như quả dâu tây.

Tống Y loạng choạng từ trên ghế bò dậy, chân phải dẫm phải mảnh chai vỡ cũng không thấy đau, cầm cái bật nắp chai lại tiếp tục mở chai thứ ba.

Một chai này, Tống Y uống gần một nửa mới dừng lại.

Thần trí hoàn toàn không rõ, nằm trên sàn nhà, bỗng nhiên Tống Y rất muốn nghe giọng của Thời Ẩn Chi.

Suy nghĩ trong đầu đã không rõ ràng, tất cả động tác chẳng qua chỉ dựa vào ý thức.

Điện thoại rất lâu không có ai nghe máy, Tống Y chờ không được, hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:” Cho vào danh sách đen, xóa bạn tốt trên Wechat!”

Trong khoa hô hấp Trung y thành phố N, Thời Ẩn Chi đang khám bệnh cho bệnh nhân. Bệnh nhân này bị nhiễm trùng phổi nghiêm trọng, gây tràn dịch màng phổi rất nghiêm trọng, cần phải sớm hút ra.

” Tình trạng tràn dịch màng phổi tương đối nghiêm trọng, nhất định phải tiến hành hút ra. Bác không cần lo, bác sĩ hút cho bác đều là những người rất có kinh nghiệm.”

Thời Ẩn Chi vừa viết hồ sơ bệnh lý trên máy tính, vừa tiến hành phân tích cho người bệnh.

Bệnh nhân này của anh có chút đặc thù, là người nông thôn, hơn nữa chỉ tin vào Trung ý, đối với Tây y rất bài xích.

Nhưng ngày nay, có rất ít bệnh chỉ đơn thuần là Trung y hoặc Tây y chữa trị, phần lớn đều là Trung Tây y kết hợp chẩn bệnh, hiệu quả cũng càng tốt hơn.

” Bác sĩ Thời, trước kia tôi nhìn trộm người ở giường bên cạnh hút ra rồi. Thật kinh khủng. Như vậy còn là người sao?”

Sắc mặt bệnh nhân không tốt, tràn đầy ngờ vực. Coi như Thời Ẩn Chi nói rõ ràng tình huống, bác ý cũng không nguyện ý phẫu thuật.

Vị trí thông thường của ống tiêm đâm vào ngực là ở khoảng bảy và chín của hạ giác tuyến. Trước tiên dùng thuốc mê tiêm vào cơ thể, rồi đến thuốc tê. Sau khi gây mê cục bộ, mới lấy ống tiêm hút dịch trong phổi.

Quá trình này nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra thao tác này có chút khó khăn.

Da người không dễ đâm qua, nhất là còn trong thời điểm cơ bắp căng cứng khi người bệnh lo lắng, thao tác sẽ càng khó khăn. Những người quan sát đều sẽ giật mình.

Nếu người bệnh đã xem qua quá trình hút dịch màng tràn phổi, có lẽ sẽ rất khó để thuyết phục bác ấy chấp nhận.

Thời Ẩn Chi cũng không cưỡng cầu nữa, chuẩn bị thời gian để khai thông cho người bệnh.

” Về nguyên tắc, khi hút dịch màng phổi không ai được phép xem, để tránh tạo ra vi khuẩn lây nhiễm. Điểm này cháu nghĩ lúc ấy bác sĩ với y tá đã nói cho bác biết rồi. Hy vọng lần sau bác có thể nhớ.”

” Tôi chỉ nhất thời tò mò, nhìn hai lần, nhưng không nhìn chằm chằm. Bác sĩ, anh đừng vu oan cho tôi.”

Bệnh nhân ở nông thôn bị những lời của Thời Ẩn Chi hù dọa, vội vàng xua tay từ chối trách nhiệm.

Đối với loại bệnh nhân này, Thời Ẩn Chi cũng lười nói đạo lí, liền khám xong. Để cho bác ấy tranh thủ lúc bệnh viện chưa tan làm, nhanh chóng đi chụp X quang.

Đã 5h23, tất cả bệnh nhân của Thời Ẩn Chi đều đã khám xong.

Thay quần áo đến bồn rửa tay, sau khi tỉ mỉ rửa sạch sẽ tay, Thời Ẩn Chi mới rút điện thoại ra.

Anh vừa mở khóa, đã thấy ba cuộc gọi nhỡ của Tống Y, gọi đến lúc bốn giờ chiều. Nhưng khi làm, điện thoại của anh đều để chế độ rung, không cẩn thận sẽ không biết.

Thời Ẩn Chi một bên cởi đồng phục, một bên gọi lại cho Tống Y.

Đợi rất lâu mới có người nghe máy.

” Alo, thằng khốn nào đang gọi điện thoại cho bà?”

Mới kết nối được, Thời Ẩn Chi đã nghe thấy lời nói ngọng của Tống Y. Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, anh đã đoán được nhất định cô đã uống rượu, hơn nữa còn uống rất nhiều. Ngay cả người cũng không biết là ai.

” Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy.”

” Tên khốn nào! Xưng tên nhanh lên!”

Tống Y lại hét lớn một tiếng, kèm theo đó là âm thanh đi động đập vào miệng. Có lẽ uống say rồi, nửa tỉnh nửa mê.

Thời Ẩn Chi bất đắc dĩ cười, nói tên của “thằng khốn” ra:

” Anh là Thời Ẩn Chi.”

” Thời Ẩn Chi?”

Tống Y vốn đang nói ngọng nghịu, nghe được cái tên này đột nhiên ngẩn người một chút. Rồi sau đó đột nhiên khóc lớn lên, nức nở nói:

” Anh làm gì… làm gì giờ mới đến, đến tìm em! Em… em nghĩ là anh không muốn gặp em nữa!”

Tiểu tổ tông bị tủi thân, hơn nữa còn uống rất nhiều rượu.

Chân mày Thời Ẩn Chi cau lại, hình dáng của Tống Y bây giờ khiến anh nhớ đến dáng vẻ Thời Ấu Nghiên rất nhiều năm trước, uống say như chết, tủi thân ngồi bên lề đường đợi người đến đón.

” Tống Y, Em đang ở đâu?”

” Em ở trong tim anh! Hơ hơ hơ~, anh cũng ở trong em, nấc, trong tim, hơ hơ hơ.”

Tống Y say rất lợi hại, mới vừa khóc xong, dột nhiên lại cười ngây ngô, hơ hơ hơ như một đứa ngốc, nói mê sảng.

Nhưng mà Thời Ẩn Chi rất thích nghe.

” Còn gì nữa không? Tống Y, em có gì muốn nói với anh, nói đi anh nghe.”

Người say rượu thường nói rất nhiều lời thật lòng, nhưng thật ra là cơ thể đang giúp họ giải rượu. Không ngừng mở miệng nói chuyện, rượu cồn sẽ thông qua phổi tống ra ngoài cơ thể, giúp giải rượu.

Tống Y ” Ừ” nhẹ một tiếng, tiếp đó lại tủi thân lắp bắp nói:

” Em không có nhà nữa rồi. Bà nội không cần em, bà thiên vị, bà là người xấu! Y Y mới không cần cùng bà ở một chỗ, Y Y muốn tuyệt giao!”

” Hừ, bà còn nói không thích Y Y nhất… nhất… nhất, không cho Y Y ăn kẹo đường. Y Y rất ngoan mà, tại sao lại không cho Y Y ăn kẹo. Thật là, thật là! Tại sao phải nói cho Y Y biết chứ, Y Y sẽ rất buồn!”

Bên kia điện thoại, Tống Y như đứa bé giận dỗi, giống như không có đồ chơi mà mình thích, vừa buồn vừa tủi thân.

Thời Ẩn Chi nhẹ giọng an ủi, giọng nói hết sức dịu dàng:

” Y Y không cần phải thật ngoan. Nếu như Y Y nghịch ngợm hay phá phách cũng vẫn có kẹo đường để ăn.”

” Bởi vì, anh cực kì thích em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN