Tiểu Tổ Tông
Chương 55: Đu đủ
Sau khi trở về khách sạn, Tống Y không nghỉ ngơi bao lâu đã mơ màng thức dậy. Trong lòng cô luôn nghĩ đến bức tranh trong tay Ernest, một chút cũng không dám lơ là.
Khoảng hơn tám giờ sáng, cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của Ernest —— hẹn gặp ở biệt thự.
“Lần này em phải mang hai vệ sĩ đi cùng, đừng sợ quá phô trương. Ernest này từng bôi nhọ em trong giới hội họa rất nhiều, ai biết người này sẽ giở thủ đoạn gì để dày vò em không.”
Giọng nói của Ngô Ngữ phát ra từ trong điện thoại, Tống Y mơ màng đánh răng, dành thời gian để trả lời vài câu lấy lệ.
Thành thật mà nói, việc Ernest đến Trung Quốc đã đủ khiến Tống Y khiếp sợ. Không nghĩ tới trên tay hắn ta lại có bức tranh cuối cùng khi còn sống của mẹ Giải Giai Chiêu.
Lời nói ngẫu nhiên mua được, đơn thuần cảm thấy yêu thích của hắn ta khiến Tống Y luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng lúc nghĩ lại, lại không có gì để hoài nghi.
Vỗ vỗ mặt, nhìn đồng hồ, Tống Y ăn sáng đơn giản trong khách sạn rồi mang hai vệ sĩ lái xe đi đến chỗ Ernest.
Nhà của Ngô Ngữ xa hơn một chút nên chị ấy sẽ tự mình lái xe đến, lúc đó gặp nhau ở cửa.
Chiếc xe Maybach màu đen lao nhanh trên đường, cảnh sắc ven đường giống như một dòng suối chảy xiết, chảy ngược về phía sau. Sáng sớm ở thành phố N bận rộn mà náo nhiệt.
Tống Y tựa đầu vào ghế, hai mắt chua xót.
Không biết có phải do cả đêm không ngủ không mà tim cô đập rất nhanh, nói không chừng còn kèm theo chứng rối loạn nhịp xoang.
“Chờ lát nữa lúc đi vào hai người nhất định phải ở bên cạnh tôi. Người tôi muốn gặp hôm nay bị chấn thương sọ não. Tôi luôn cảm thấy anh ta có chút không bình thường.”
Hai người vệ sĩ trả lời ngắn gọn nhanh chóng, rồi không khí lại rơi vào im lặng.
Hạ cửa kính xe xuống, không khí sáng sớm ở thành phố vẫn rất trong lành. Đối mặt với gió mát, tâm trạng hoảng hốt và sợ hãi của Tống Y cũng từ từ bình phục.
Sắp đến chín rưỡi, Tống Y cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà mà Ernest nói, nơi này hơi hẻo lánh, lại còn sát núi, ở cửa đậu một chiếc ô tô màu đỏ, không ngờ Ngô Ngữ đã tới trước.
“Họa sĩ nổi tiếng thật sự rất có tiền. Mua nhà ở Pháp thôi còn chưa đủ, hắn ta còn mua nhà ở thành phố N. Giá nhà ở thành phố N không thua gì giá nhà ở các thành phố của Pháp đâu.”
Sau khi xuống xe, Tống Y mới chạm mặt Ngô Ngữ đã nghe thấy Ngô Ngữ vừa xoa cằm tấm tắc cảm thán, vừa dựa nửa người lên chiếc Ferrari màu đỏ của chị ấy.
Nếu mà bàn đến tiền thì tiền của Ngô Ngữ nhất định vượt xa người bình thường. Nhưng chị ấy đối với tiền chưa bao giờ hài lòng.
“Vào thôi, hợp đồng chị đã mang theo chưa?” Tống Y ra hiệu với Ngô Ngữ, rồi hỏi.
Việc mua bán tranh cũng giống như mua bán những cái khác vậy, đều cần có hợp đồng, chuẩn hóa và tinh tế.
Bởi vì Ernest là người Pháp, Tống Y còn đặc biệt bảo Ngô Ngữ chuẩn bị một bản hợp đồng tiếng Pháp, tổng cộng kí hai bản. Một bản tiếng Pháp, một bản tiếng quốc ngữ, trên hợp đồng đã kí xong họ tên của Tống Y từ trước.
“Tất nhiên đã mang theo rồi, một cái cũng không thiếu. Nếu như Ernest không quá đáng, điều kiện đưa ra trong hợp đồng cao như vậy, hắn ta cũng nên thỏa mãn rồi.”
Trước đó Ngô Ngữ đã chuẩn bị hồ sơ hợp đồng, đưa ra điều kiện có lợi nhất cho bên kia. Dù sao đây cũng là bức tranh cuối cùng của mẹ Tống Y, nhất định phải để Ernest thấy thành ý của Tống Y mới được.
Cho dù lần này không thương lượng xong, quay về sửa lại hợp đồng, lần sau đến cơ hội cũng lớn hơn.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tống Y bèn không hỏi thêm gì nữa, cùng Ngô Ngữ một trước một sau đẩy cửa biệt thự ra. Hai người vệ sĩ cũng lần lượt theo sát phía sau.
Cửa biệt thự không khóa, trong sân không một bóng người, khắp nơi yên tĩnh đến đáng sợ.
“Đi thôi! Ernest nói những người khác ở lầu hai, bảo chúng ta trực tiếp lên lầu hai.” Ngô Ngữ thông qua phần mềm giao tiếp kịp thời liên lạc với Ernest.
Chân mày Tống Y khẽ nhíu lên, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sau khi mở cửa đầu tiên của phòng khách, loại cảm giác không thoải mái này lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Toàn bộ tầng một không có bất kì khói lửa gì, cũng không có hơi người, thậm chí còn có một lớp tro bụi mỏng trên mặt bàn.
Không giống như là nơi có người ở, ngược lại giống như biệt thự đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Cô kéo Ngô Ngữ bên cạnh, dừng bước, nhỏ giọng nói:
“Chị Ngô, chị không cảm thấy ở đây quá yên tĩnh sao? Biệt thự lớn như vậy lại không có một bóng người.”
Ngô Ngữ đang bước trên giày cao gót nghe thấy vậy bèn sửng sốt, tiếng giày cao gót cũng dừng lại.
“Có gì đâu? Người trong giới nghệ thuật đều có chút tật xấu, như em chẳng hạn. Lần này Ernest đến Trung quốc để tìm linh cảm. Việc đắm chìm trong sáng tạo mà phớt lờ thế giới bên ngoài như này là chuyện bình thường.”
Thật vậy, hầu hết mọi người trong giới nghệ thuật đều có thời gian làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn. Có lúc linh cảm đến, vì để nắm bắt linh cảm mà liều mạng sáng tác. Có thể vẽ liền tù tì hai, ba ngày không chợp mắt, người làm về điêu khắc cũng như vậy.
Tống Y cẩn thận nghĩ, cảm thấy Ngô Ngữ nói hình như cũng có lý. Cô cau mày đi theo sau Ngô Ngữ, từng bước từng bước lên cầu thang.
Căn biệt thự mà Ernest mua rất lớn, ở tận phòng trong cùng trên tầng hai Ngô Ngữ mới tìm được phòng sưu tầm mà Ernest nói.
Phòng sưu tầm này nhìn từ bên ngoài đã thấy khác so với các phòng khác. Toàn bộ cửa được sơn bằng bụi vàng, trên cửa thậm chí còn được khảm ngọc và kim cương.
Nếu như Tống Y nhớ không lầm thì chính giữa treo vương miện hoàng gia của một quốc gia nào đó ở Tây Âu. Không ngờ nó lại nằm trong tay Ernest, còn bị hắn ta dùng làm vật trang trí cho cửa phòng sưu tầm.
Ngô Ngữ nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, thái độ kính trọng thành khẩn, dùng tiếng Pháp hỏi: “Ernest tiên sinh, chúng tôi đến rồi.”
Bên trong căn phòng vang lên tiếng xột xoạt, tiếng vang rất gần cửa, kèm theo tiếng thở dốc rất lớn.
Đợi một lúc, bên trong mới truyền ra giọng nói của Ernest, không ngờ lại dùng tiếng Trung.
“Mời vào.”
Thần kinh của Tống Y rất căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc nắm chặt điện thoại trong tay.
Cửa mở ra, bên trong thật sự là phòng sưu tầm, có các tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng trên khắp thế giới, từ tác phẩm thời trung cổ đến tác phẩm của những họa sĩ trẻ đương đại, nổi tiếng hay không nổi tiếng đều có.
Một số tác phẩm được treo trên tường, một số chỉ được dựa vào tường, thậm chí còn có những tác phẩm điêu khắc thạch cao ở các xó xỉnh, hình dáng nhìn giống như thật.
Mặc dù toàn bộ phòng sưu tầm trông có vẻ phức tạp, nhưng lại lộn xộn có thứ tự.
Có thể thấy, bộ sưu tầm của Ernest và các danh nhânh thương mại không giống nhau. Hắn ta không chú trọng vào danh tiếng của họa sĩ mà chỉ dựa vào sự yêu thích của chính mình.
Về điểm này Tống Y cũng giống hắn ta. Nghĩ tới đây, Tống Y không khỏi thả lỏng khá nhiều.
“Ernest tiên sinh vậy mà lại biết tiếng Trung? Thật sự khiến người khác bất ngờ. Quả nhiên người có tài năng thì học ngoại ngữ cũng dễ dàng hơn nhiều so với người bình thường.”
Vừa bước vào, Ngô Ngữ đã đi đến trước mặt Ernest, ân cần chào hỏi khen ngợi, trên mặt mang theo nụ cười giả dối.
Ernest đang ngồi trên ghế, bên cạnh không có ai. Hắn ta thấy Ngô Ngữ đến cũng lễ phép đứng lên bắt tay, nở nụ cười khó hiểu.
“Tất nhiên đều vì hai người.”
Tống Y đứng không gần không xa sau lưng Ngô Ngữ, phía sau là hai người vệ sĩ.
Thời gian thực sự là một vũ khí sắc bén, có thể thay đổi quá nhiều thứ.
Cô nhớ lúc gặp Ernest vào ba năm trước, mặc dù hắn ta lớn tuổi hơn nhưng vẫn là ông chú có bộ dạng tao nhã lịch sự. Cho dù cách cư xử hơi kỳ quặc nhưng hắn ta cũng là một mỹ nam trong giới hội họa trong miệng các phương tiện truyền thông.
Chớp mắt một cái, mới ba năm Ernest đã biến thành dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma này.
Người gầy như que củi, đôi mắt xanh lam trở nên ảm đạm, trống rỗng mà nhàm chán, mơ hồ lộ ra cảm giác u ám.
Nếu không phải Tống Y có trí nhớ tốt thì với dáng vẻ này của Ernest cô cũng không nhận ra.
“Không uống một tách trà sao?”
Ernest dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi, ngón tay chỉ vào tách trà trước mặt, bên trong đã pha sẵn trà.
Ngô Ngữ quay đầu nhìn Tống Y, Tống Y cũng thu hồi ánh mắt. Ngô Ngữ lập tức xua tay áy náy từ chối.
“Rất xin lỗi Ernest tiên sinh. Bởi vì vốn dĩ hôm nay Tống Y có lịch trình, nhưng vì ngài đổi chuyến bay nên mới đặc biệt đến.
Tôi biết ngài và Tống Y đều là họa sĩ nổi tiếng, sau này còn có cơ hội gặp nhau trong giới. Hôm nay hai người đều bận, không bằng ký hợp đồng, một tay giao tiền một tay giao tranh, sòng phẳng chút cũng tốt.”
Ngô Ngữ vừa nói vừa lấy từ trong cặp ra những tài liệu hợp đồng đã chuẩn bị trước, cả bản tiếng Pháp và tiếng Trung đều được đặt trên bàn.
“Chuyện đột ngột xảy ra, nếu người đại diện của ngài không ở thành phố N, chúng tôi có thể trả tiền rồi lấy tranh trước. Sau này nếu như ngài thấy giá hơi thấp, tăng giá lên cũng không thành vấn đề.”
Bình thường chuyện mua bán tranh các họa sĩ sẽ không tự mình làm. Họa sĩ hơi nổi tiếng đều có người đại diện của mình, những chuyện này đều giao cho người đại diện làm.
Trước khi đến Ngô Ngữ còn tưởng rằng sẽ bàn bạc với người đại diện của Ernest, nhưng không ngờ cuối cùng lại trực tiếp bàn bạc với Ernest.
“Người đại diện?”
Ernest thấy Tống Y mãi không chịu đến gần, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng quái dị, hắn ta đột nhiên hỏi Ngô Ngữ:
“Giết người thì cần người đại diện làm gì?”
Trong nháy mắt, Ernest bật dậy như tên lửa, dí súng lên đầu Ngô Ngữ, trên tay còn cầm một con dao găm.
Hắn ta giấu khẩu súng và dao găm dưới ghế ngồi, chờ đợi cơ hội này.
Lưỡi dao cắt trên mặt Ngô Ngữ, ngay sau đó một vết thương xuất hiện, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, càng lúc càng nhanh.
“Aaaaa ——”
Tiếng hét chói tai của Ngô Ngữ vang lên trong biệt thự. Ban đầu chị còn chưa phản ứng kịp, chờ sau khi phản ứng lại, chính là nỗi sợ hãi vô tận.
Toàn thân Tống Y cứng ngắc, mấy năm trước cô nghe được mấy tin đồn về Ernest trong giới, nói anh ta có một con đường hắc ám, không chỉ □□, còn thích giải phẫu phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ Châu Á.
Hai vệ sĩ mang theo đều để bảo vệ cho Tống Y, lúc sự việc đột ngột xảy ra, họ cũng không kịp cứu Ngô Ngữ.
Tiếng kêu sợ hãi của Ngô Ngữ càng lớn, Ernest lại càng hưng phấn. Giống như tiêm thuốc kích thích, cả người hưng phấn cười đến quỷ dị.
Mồ hôi lạnh của Tống Y từ từ chảy xuống, cơ thể cô bất giác run lên.
Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh quá không chân thực, nhưng lại chân thật đến đáng sợ.
Cô nghe thấy giọng nói của Ernest, nghe thấy tiếng khóc bất lực của Ngô Ngữ, cũng nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch không ngừng ——
“Cô đến đây, nếu không tôi sẽ giết người phụ nữ này.”
***
Bắt đầu có biến rồi bà con ơiiii
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!