Tiểu Tổ Tông
Chương 69: Phật thủ
Sáu con tàu màu hồng này đều do Thời Ẩn Chi chuẩn bị, bao gồm cả khinh khí cầu màu sắc rực rỡ trên tàu.
Tính tình Thời Ẩn Chi lãnh đạm như nước, không hay để ý đến những việc hình thức.
Lúc trước thấy Ứng Lý Tưởng hí hoáy tặng nến tình yêu và hoa hồng cho An Nguyệt Sơ, anh chỉ cảm thấy đó chỉ là hào nhoáng bên ngoài.
Nhưng mà anh nghĩ, tuy hơi sến một chút nhưng người khác có, Tống Y nhất định cũng phải có, đã thế còn phải tốt hơn.
Người bình thường cầu hôn hoặc thể hiện tình yêu đều hận không thể khiến cho toàn thế giới được biết.
Ví dụ như xếp nến dưới ký túc xá nữ, ôm một bó hoa hồng rồi hét lên: Làm bạn gái anh nhé!
Thời Ẩn Chi không tán thành cách làm như vậy. Nó biểu lộ sự thật lòng là thật, nhưng cũng mang mùi vị ép buộc và uy hiếp.
Nếu như cô gái ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng hoặc muốn từ chối thì sẽ càng thêm phiền nào và lúng túng.
Yêu một người là không để cho cô ấy chịu một chút tủi thân, không chịu nổi khi thấy cô ấy nhăn mày.
Trên màu xanh của biển khơi, sáu chiếc ca nô màu hồng đang chạy cách đó không gần không xa cùng với những quả khinh khí cầu đang bay lên bầu trời.
Trời xanh, hải âu, cá chuồn, còn có những chiếc thuyền màu hồng.
Tấm lòng của anh đã đến, nếu tiểu tổ tông vẫn chưa sẵn sàng cũng không sao. Anh chỉ để cho người ta viết dòng chữ “Gả cho anh nhé!” thôi. Trong biển người mênh mông cũng không biết là ai đang cầu hôn ai nên sẽ không khiến cô khó xử lúng túng.
“Em đồng ý!”
Tống Y nói xong thì chợt nhận ra giọng nói của mình hơi lớn, không dè dặt khiến cho hai má trở nên đỏ ửng.
Cô lại nhỏ giọng ngập ngừng nói câu “Em đồng ý.”
Thời Ẩn Chi đột nhiên nở nụ cười, như pháo hoa bất chợt nổi lên, đốt cháy cả thành phố phồn hoa.
Đeo chiếc nhẫn kim cương được đặt riêng lên tay Tống Y, viên kim cương màu xanh dưới khúc xạ của ánh mặt trời chiếu lên ngón tay của tiểu tổ tông. Cho dù trên tay có vết thương nhưng cũng không che được vẻ đẹp của nó.
Thời Ẩn Chi nắm tay Tống Y, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
Không nói tiếng nào nhưng có thể thắng được ngàn lời nói.
Rất nhiều năm trước, có người khen bàn tay của Tống Y là bàn tay đã được thượng đến hôn lên, cho nên mới có thể vẽ đẹp như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thượng đế của cô đang ở trước mặt cô.
Anh cẩn thận từng li từng tí đưa cô ra khỏi sương mù mê man.
Sau khi cầu hôn thành công, Thời Ẩn Chi bèn dẫn Tống Y lên một trong những chiếc thuyền màu hồng ấy.
Mặc dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng những cảm xúc vui vẻ vẫn lộ ra ngoài từng chút một.
Anh bước đi nhanh nhẹn, thỉnh thoảng cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt của Tống Y rồi sau đó len lén mỉm cười, mang theo hai phần đắc ý, tám phần vui sướng.
Rõ ràng đã là người sắp ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn giống như một thằng nhóc long bông, có chút không biết phải làm sao.
Một đường đưa tiểu tổ tông đến trước một cánh cửa trên thuyền, Thời Ẩn Chi mới dừng bước lại.
Cánh cửa này rất cao, nhìn giống như phong cách quý tộc Châu Âu thời Trung cổ vậy. Trên cửa được chạm nổi tinh xảo, hai màu đen trắng được phối hợp với nhau trông rất khiêm tốn.
Đứng bên cạnh là hai người đàn ông mặc áo đuôi tôm. Thời Ẩn Chi nói chuyện với bọn họ bằng tiếng Nhật mấy câu rồi sau đó hai người này lần lượt mở cửa ra.
Giống như đang bước vào thế giới trong mơ vậy, phía sau cánh cửa là cả một bầu trời thủy tinh màu xanh lam.
Đèn chum pha lê, thảm màu xanh đậm, những ngôi sao được điểm xuyến trên bức tường màu xanh, trên đó còn treo đầy ảnh của Tống Y.
Từ những bức ảnh từ lúc mới sinh ra cho đến thời kì thiếu nữ, rồi lại đến lúc sau khi thành danh.
Mà ở vị trí trung tâm nhất có một chiếc váy cưới trắng tinh khôi đang lẳng lặng đứng ở đó.
Hở vai, đuôi váy kéo dài.
Trên váy được đính rất nhiều những viên pha lê bé nhỏ, bên góc được viền bằng kim tuyến, các họa tiết bên trên được dùng chỉ bạc và các sợi tơ cao cấp chế thành, để lộ ra màu xám bạc khiêm tốn.
Vải được làm bằng sa tanh trắng ngà, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, vừa phức tạp lại vừa cao quý.
Cả bộ váy cưới đều được làm bằng thủ công, chi phí rất lớn.
Tống Y cố gắng kìm nén nhưng vẫn khóc nấc lên. Cô nhón chân lên ôm Thời Ẩn Chi, khóc không ngừng trên đầu vai anh.
Thực tế cô là người thiếu cảm giác an toàn và yêu thương. Nhìn thì có vẻ kiên cường nhưng toàn thân trên dưới đều được khoác một lớp áo giáp, trông có vẻ bất khả chiến bại nhưng thật ra bên trong đã sớm sợ đến co rút lại.
Giống như con mèo nhỏ chưa trưởng thành đang cố gắng vươn móng vuốt ra ngụy trang thành một con hổ.
Thời Ẩn Chi vỗ nhẹ lưng Tống Y, khẽ an ủi.
Trong bộ phim điện ảnh “2046” của Vương Gia Vệ có một câu thoại kinh điển như này: Trong tình yêu, thời gian là điểm mấu chốt, biết quá sớm hoặc quá muộn cũng không được.
Nhưng những người yêu nhau chân chính cho đến bây giờ đều chỉ sợ gặp nhau quá muộn.
Anh đau lòng cô mồ côi mẹ khi còn nhỏ, cha không đau, nhà không thương; đau lòng cô khi chưa trưởng thành, nhỏ tuổi đã phải xa gia đình một mình ra nước ngoài.
Anh sợ cô bị thói đời mài mòn góc cạnh, lại sợ cô không đủ khéo léo bị người khác bắt nạt.
Tống Y khóc rất lâu, khóc mãi đến lúc bình tĩnh lại mới đột nhiên cảm thấy xấu hổ núp trong ngực Thời Ẩn Chi, không dám ngẩng đầu lên.
Thấy tiếng nức nở trong ngực đã dừng lại, Thời Ẩn Chi biết Tống Y đã ngừng khóc. Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô một cái.
“Đi thử áo cưới đi! Nếu không vừa còn phải sửa lại nữa.”
Bộ váy cưới này do anh và Ngô Ngữ cùng chọn, đúng lúc do nhà thiết kế người Nhật vẽ. Lần đầu tiên nhìn thấy anh đã cảm thấy rất đẹp, nếu mặc trên người Tống Y nhất định sẽ xinh đẹp vô cùng.
Tống Y vẫn vùi mình trong ngực Thời Ẩn Chi, không dám thò đầu ra.
Cô vừa mới khóc lớn một lúc, lớp trang điểm khẳng định đã bị trôi hết rồi. Không chừng mắt còn đang sưng đỏ nữa, không thể để cho Thời Ẩn Chi nhìn thấy bộ dạng này được.
“Anh nhắm mắt lại đi.”
Thời Ẩn Chi biết tiểu tổ tông thích đẹp lại tinh tế, có chút dở khóc dở cười đồng ý: “Được.”
Lấy gương nhỏ mang theo bên người ra, Tống Y nhanh chóng trang điểm lại, nhưng mà ánh mắt vẫn sưng đỏ như cũ.
Hít mũi một cái, Tống Y khẽ nói với Thời Ẩn Chi:
“Được rồi, anh có thể mở mắt rồi. Em đi thử áo cưới đây.”
Hai người phụ nữ trong bộ trang phục OL lập tức nở nụ cười lấy váy cưới xuống rồi ôm bộ váy cưới trắng tinh vào phòng thay đồ.
“Nếu như cần giúp đỡ ngài cứ nói thẳng ạ.”
Tống Y gật đầu, nói cảm ơn.
Bộ váy cưới này có vẻ không dễ mặc nhưng cô không có thói quen ở trần để người khác mặc giúp. Vì cô thấy không được tự nhiên.
Kích thước váy vừa phải, bên hông cũng không bị siết chặt quá.
Sau khi mặc xong, Tống Y mới phát hiện ra vấn đề.
Bộ váy cưới này hở lưng, phía sau có hai sợi tơ lụa màu trắng để buộc chéo lại, cuối cùng thắt một chiếc nơ bướm sau lưng.
Tống Y không còn cách nào khác, chỉ có thể mở cửa phòng thay đồ ra gọi người buộc giúp.
Trong phòng thay đồ có gương, sau khi mặc xong Tống Y bèn ngắm mình trong gương. Mặt như hoa đào mang theo nụ cười, toàn thân trên dưới tỏa ra hương vị ngọt ngào.
Khẽ hít sâu một hơi rồi mở cửa phòng thay đồ ra, Tống Y có chút mong đợi khi Thời Ẩn Chi nhìn thấy dáng vẻ của cô trong bộ váy cưới này.
“Cạch” một tiếng, cửa đối diện phòng thay quần áo cũng được mở ra.
Tống Y kéo váy, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Thời Ẩn Chi đứng ở đối diện, khóe miệng nở nụ cười, dịu dàng nhìn cô.
Trên người anh là bộ trang phục buổi sáng*, bên trong là áo sơ mi trắng đơn giản cùng với nơ cài cổ, trước ngực chỉ có một cúc áo.
(*Trang phục buổi sáng, còn được gọi là trang phục ban ngày, là quy tắc trang phục chính thức của phương Tây cho trang phục ban ngày, bao gồm áo khoác buổi sáng, áo ghi lê và quần tây chính thức cho nam giới.)
Sắc quần hơi nhạt, đi giày da màu đen.
Trang phục buổi sáng của đàn ông không có quá nhiều loại, Tống Y vẫn luôn biết trang phục buổi sáng là loại rất khó kiểm soát.
Nhưng không ngờ Thời Ẩn Chi mặc vào không chỉ tao nhã mà còn phảng phất chút khí chất quý tộc, cộng với khí chất thư sinh trời sinh của anh khiến cho người ta không thể không mê.
Ánh mắt Tống Y dán chặt lên người Thời Ẩn Chi, không thể nào dứt ra được.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, cô mới yếu ớt nói một câu:
“Chi Chi, sau này anh ngàn lần đừng có chú trọng ăn mặc. Con gái bây giờ đều giống như hổ rình mồi, một người con trai như anh đi ra khỏi nhà nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.”
Tình cảm tràn đầy của Thời Ẩn Chi lập tức bị câu này của Tống Y làm biến mất. Anh dở khóc dở cười, bất lực.
Anh cất bước đi đến trước mặt Tống Y, khom người nhẹ nhàng cắn lên dái tai nhỏ nhắn của cô, liếm một vòng.
Lần đầu tiên tràn đầy dục vọng tuyên thệ với Tống Y:
“Y Y cũng phải như vậy. Nếu như bên ngoài có người không có mắt thì cứ nói với anh, anh sẽ khoét mắt bọn họ.”
Tống Y cười khẽ, cô hiếm khi chủ động giơ hai tay lên ôm Thời Ẩn Chi, đôi mắt trong như mặt nước mùa thu.
Cô nhón chân lên, lúc muốn chủ động dâng lên nụ hôn thì chợt nghe thấy tiếng ho khan.
Giống như sợ bọn họ không nghe thấy nên tiếng ho này không chỉ vang lên một lần mà còn ho tận mấy lần nữa.
Tống Y bất mãn hơi mở to mắt, xinh đẹp quyến rũ.
Theo tiếng động nhìn đến, trên chiếc ghế sofa màu xanh nước biển trong góc phòng không biết lúc nào đã có một người đàn ông mang mũ dạ ngồi ở đấy.
“Chó là người bạn tốt của con người, không nên tổn thương chó độc thân. Huống cho tôi còn là nhà thiết kế lễ phục cho hai người nữa. Đừng có cưỡng ép nhồi thức ăn cho chó như vậy.”
Giọng nói này nghe rất chua xót, nhất là còn mang theo giọng điệu phổ thông đậm chất Nhật Bản lại càng khiến cho anh ta trở nên đáng thương, tủi thân hơn.
Thời Ẩn Chi liếc nhìn Otsuka rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, tay đặt trên eo Tống Y cũng không thu lại, vẫn ngọt ngấy như cũ.
Anh giới thiệu với Tống Y: “Otsuka, nhà thiết kế người Nhật mang dòng máu Trung – Đức.”
Tống Y gật đầu, chuẩn bị bắt tay chào Otsuka. Dù sao anh ta cũng là người thiết kế áo cưới cho cô.
Nào ngờ cô vừa mới bước được một bước đã bị Thời Ẩn Chi âm thầm kéo vào trong ngực.
“Không sao đâu, mẹ anh ta với mẹ anh là người quen. Không cần khách khí, chúng ta tiếp tục.”
Anh vừa mới nói xong, Otsuka lại ho lên một tràng dữ dội, như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng vậy.
Anh ta vừa ho vừa chạy vào phòng thay đồ, bỏ mũ trên đầu xuống. Lúc này mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta.
“Ai ôi, vị này chính là tiểu thư Tống Y đúng không! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Cô cảm thấy áo cưới thế nào, có vừa người không? Có cảm thấy phải sửa chỗ nào không?”
Otsuka vừa đến đã hỏi Tống Y tới tấp, còn rất tự giác đưa tay ra muốn bắt tay hữu nghị.
Anh ta vừa mới chìa tay ra, Thời Ẩn Chi bèn đánh lên tay anh ta “bốp” một phát, ánh mắt cảnh cáo.
“Bắt tay cái gì chứ?”
Quan hệ của Otsuka và Thời Ẩn Chi rõ ràng rất tốt. Anh ta vui vẻ mỉm cười kéo Tống Y, nói chuyện trên trời dưới đất. Kết quả bị một ánh mắt của Thời Ẩn Chi khiến cho ngoan ngoãn đứng đắn lại.
Bộ váy cưới trên người Tống Y rất vừa vặn, chỗ duy nhất cần phải sửa lại có lẽ là bả vai, có chút lỏng.
Sau khi nói xong chuyện lễ phục, Otsuka còn muốn dùng tiếng phổ thông plastic tán gẫu. Thời Ẩn Chi ngại phiền phức, hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.
Bây giờ đã hơn một rưỡi chiều rồi. Sau khi thay lễ phục ra, Thời Ẩn Chi đưa Tống Y đi ăn cơm.
Trên đường đi Tống Y đều nở nụ cười. Sau khi đến boong tàu, cô đột nhiên nhón chân lên hôn một cái lên gò má Thời Ẩn Chi.
“Cảm ơn anh Chi Chi, cảm ơn anh đã khiến em cảm thấy cuộc sống trở nên thật ngọt ngào.”
Trong táo có muối nhưng mọi người chỉ nếm được vị ngọt; trong mì trứng gà không có trứng gà mà có không ít muối, nhưng mọi người cũng không nếm ra được.
Thời Ẩn Chi nghĩ, anh càng phải cố gắng cưng chiều tiểu tổ tông mới được.
Chiều đến mức để cho cuộc sống của cô trở nên ngọt ngào mà cô không biết, giống như ăn táo không nếm ra vị mặn, ăn mì trứng không thấy mặn vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!