Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan - Chương 20: Muốn Đào Mộ Phần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan


Chương 20: Muốn Đào Mộ Phần


Mặt trời trên cao lúc này đã còn không nóng bức, thậm chí chậm rãi ẩn vào trong tầng mây.
Ở trước cửa lớn cao hơn hai trượng của đại doanh Tây Châu có lính gác canh chừng vô cùng nghiêm ngặt.

Trên cửa lớn có treo cái xác còn đang chảy máu đầm đìa, máu từ trên người chảy xuống đất cát nhuộm đỏ một mảng.
Cái xác đó là mặt sẹo mụn.
Lưu Thành trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, nếu không phải lỗ hổng chỗ hàng rào bên Hồ Dương Lâm đã được sửa thì hắn ta cũng sẽ không mạo hiểm đi tới nơi này.
Hắn ta siết chặt đầu vai chứa năm mươi lượng bạc ròng có chút nặng, không dám nhìn mặt sẹo mụn thêm một lần, đi thẳng tới trước mặt lính gác đang trực giơ ra mộc bài: “Quân gia, ta là người của Hỏa Đầu doanh, có việc cần ra ngoài.”
Thủ vệ tiếp nhận mộc bài nhìn một chút lại liếc qua bộ giáp của tướng sĩ trên người hắn.
Lưu Thành bị ánh mắt của lính gác kia làm cho run rẩy, bộ giáp này là hắn ta trộm mặc lên nhằm tránh né người của Hổ Bộ doanh đuổi bắt.
Trong lòng Lưu Thành đang thấp thỏm thì thấy tên lính gác hướng về sau lưng vẫy tay một cái: “Nơi này có cái gian tế! Trói lại!”
Bọn lính gác nháy mắt xông lại vây quanh, mấy chục thanh trường mâu cùng nhau nhắm vào Lưu Thành.
Hắn ta sợ choáng váng: “Ta thật là người của Hỏa Đầu doanh, Lý đầu nhi là sư phụ của ta…”
Thủ vệ cười lạnh: “Ngươi là người của Hỏa Đầu doanh thì sao xuyên áo giáp của bộ binh? “
Đại doanh Tây Châu quy định chỉ có tướng sĩ ra chiến trường tác mới có áo giáp, người của Hỏa đầu doanh cách xa chiến trường, chỉ phụ trách ở hậu phương nấu cơm nên không mang áo giáp.

Lưu Thành hết đường chối cãi, hắn ta khó khăn lắm mới tìm được áo giáp để tránh người của Hổ Bộ doanh, sao ngờ được cách cửa đại doanh chỉ còn vài bước lại bị quy thành gian tế.
Vừa nghĩ tới nếu đầu bếp Lý cũng chết thật thì trên người hắn ta gánh tới hai cái mạng!
Lưu Thành ánh mắt ngoan tuyệt, đụng ngã một lính gác, không quan tâm liền hướng lớn cửa đại doanh mà chạy.
“Bắt hắn lại!”
Lính gác cửa lớn của đại doanh Tây Châu từ ngày Phong Sóc tới đã đổi thành người của Liêu Nam quân, từng cái đều là sống sót từ trên sa trường mà quay về, gặp Lưu Thành muốn chạy liền ném trường mâu đâm trúng chân trái hắn ta.
Lưu Thành kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất, bạc trắng bóng trong bao quần áo đổ ra hết.
“Bạc! Bạc của ta!”
Hắn ta giống như con chó điên, đem bạc ôm vào người, thấy bản thân còn cách cửa đại doanh chỉ trong gang tấc liền cố kéo lấy chân trái bị thương mà bò ra: “Ta có tiền, ta muốn đi ra ngoài, ta muốn trải qua ngày tốt lành!”
Bọn lính gác tiến lên, không lưu tình chút nào mà dùng trường mâu trong tay đâm vào đùi phải còn lại.
Hai cái đùi đều bị đâm xuyên làm Lưu Thành phát ra tiếng gào thảm như mổ heo, nhưng vẫn gắt gao ôm bạc trong ngực không chịu buông tay.
Hắn ta tràn đầy tuyệt vọng mà nhìn xem khung cảnh bên ngoài đại doanh Tây Châu.
Mặt trời triệt để ẩn vào trong tầng mây, bầu trời chỉ còn mây đen như muốn hạ một trận mưa lớn.
______________
Hình Nghiêu vội vàng đi vào đại trướng: “Chủ tử, tên phụ bếp đồng phạm đã bắt được!”
Phong Sóc từ một đống trong công văn ngẩng đầu lên: “Hỏi ra được gì rồi?”
Hình Nghiêu tóm tắt chuyện Lưu Thành cùng Xuân Hương muốn giấu chuyện giả mạo công lao đem bạc nhận nên xúi mặt sẹo mụn mưu hại Khương Ngôn Ý.
Trong mắt Phong Sóc lóe lên vẻ không kiên nhẫn, mấy chuyện xích mích của đám tội nô hắn không muốn quản, nói thẳng: “Hàng rào chỗ Hồ Dương Lâm bị hỏng là do ai làm?”
Đây mới là nguyên nhân chính sáng sớm hắn đã phái người đi bắt Lưu Thành.
Dấu vết gỗ nứt trên hàng rào đã cũ rồi, cho thấy cái lỗ hổng đó đã có từ lâu.
Trạm gác có góc chết không nhìn thấy được, mà trùng hợp góc chết đó lại có lỗ hổng bí mật thông ra ngoài.

Dạng này trong quân doanh quả thực chính là chuyện tiếu lâm!
Đêm qua tra hỏi mặt sẹo mụn thì hắn ta khai trước tối hôm qua bản thân hắn ta cũng không biết nơi đó có cái lỗ hổng, là Lưu Thành nói mới biết.
Hình Nghiêu nói: “Họ Lưu kia chịu không nổi hình, hắn khai lỗ hổng đó là do chính hắn làm.

Tiểu nhi tử của Phiền Uy là cái mê rượu háo sắc, mấy tháng trước bắt được một nhóm nữ tử nhà lành vào doanh tìm vui, trong đó có một nữ tử phiên bang rất được sủng ái, nhưng không biết sao lại coi trọng họ Lưu, nàng ta khuyến khích hắn làm lỗ hổng này để thuận tiện tới Hồ Dương Lâm vụng trộm.”
“Lúc Phiền Uy còn tại nhiệm, trong quân tuy có doanh kỹ nhưng cũng không phải hoàn toàn không có quy củ, qua giờ Hợi còn đi chơi gái sẽ bị phạt roi.”
“Doanh kỹ lại không đủ trăm người, tướng lĩnh lớn nhỏ trong quân đều canh chừng chặt chẽ trăm người này, có thể nói là sư nhiều cháo ít.

Lưu Thành chỉ là một cái phụ bếp nho nhỏ nên bình thường không tới phiên hắn, nữ tử phiên bang kia chủ động, chuyện tốt bực này hắn ta há có thể từ chối.”
“Hắn lợi dụng ban đêm đem đồ ăn khuya cho nhóm doanh kỹ rồi thuận tiện một lần gió xuân, đã được một đoạn thời gian rồi.”
Phong Sóc càng nghe sắc mặt càng khó coi: “Lập tức lùng bắt mật thám phiên bang!”
Lấy thân phận doanh kỹ lẫn vào quân doanh, lại mở ra một cái ám đạo, không phải mật thám thì là cái gì?
Hình Nghiêu ôm quyền khom người nói: “Thuộc hạ tra hỏi họ Lưu xong đã sai người đi rồi.”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Phong Sóc phân phó nói: “Đem danh sách doanh kỹ lấy tới.”
Tối hôm qua hắn lấy danh sách doanh kỹ của đại doanh Tây Châu về nhưng còn chưa kịp nhìn.
Hình Nghiêu từ trên tủ tìm ra cuốn sổ đưa cho Phong Sóc.
Phong Sóc đọc nhanh như gió, phát hiện có tới hơn mười người không có ở chỗ quan phủ đăng ký tội tịch.

Trong đó có bốn người không cách nào cung cấp chính xác tin tức hộ tịch.
Hắn từ trong bốn người tìm ra một người là mật thám phiên bang, lại khoanh tròn tên ba người còn lại: “Phái người nhìn chằm chằm các nàng.”
Phong Sóc tiếp tục nhìn xuống danh sách, ánh mắt dừng lại trên cái tên “Khương Hoa” một lát.

Trong tất cả doanh kỹ chỉ có một người họ Khương, nghĩ đến chính là đầu bếp nữ của Hỏa Đầu doanh kia.
Trên danh sách có ghi địa chỉ hộ tịch của nàng vô cùng kỹ càng, không giống như làm giả.

Có điều quận Phụng Tiên ở Đăng Châu năm trước bị ôn dịch nên nhiều làng có người chết, quan phủ vì tránh hậu hoạn nên trực tiếp phóng hỏa đốt thôn.
Quận trưởng sợ chết quá nhiều người sẽ bị triều đình trách tội nên giả tạo một quyển hộ tịch mới, chỉ lưu lại một nửa hộ tịch cũ, còn mấy cái hộ tịch khác thì không cách nào kiểm chứng được.
Cách khai hộ tịch này không thể bảo là không cao minh.
Phong Sóc mắt phượng nhắm lại, nếu như thân phận “Khương Hoa” này là giả tạo, hắn ngược lại có mấy phần thưởng thức tài trí của nữ đầu bếp kia.
Nhẹ gõ gõ đầu ngón tay lên danh sách, hỏi: “Sự tình đích nữ Khương gia tra tới đâu rồi?”
Hình Nghiêu cung kính trả lời: “Thám tử từ kinh thành đến báo, đích nữ Khương gia lén lút bị đưa tới đây làm doanh kỹ chỉ vì nàng cùng thứ tỷ trong nhà từng có nhiều tranh chấp.

Thứ tỷ của nàng sau khi tiến cung được Hoàng đế sủng ái, Hoàng đế vì xả giận cho sủng phi nên mới ngầm hạ lệnh lưu đày nàng.”
“Oanh —— “

Ngoài trướng một đạo tiếng sấm vang lên, gió lạnh thổi động mành lều, ánh sáng tia sét chiếu vào trên mặt Phong Sóc cùng thần sắc mỉa mai của hắn.
Như là nhớ tới hồi ức không tốt nào đó, đáy mắt như băng tuyết, trào phúng: “Không hổ là cháu trai bảo bối của người kia, đến loại thủ đoạn bảo vệ người trong lòng của tổ tôn hai người cũng rất giống nhau.”
Tổ phụ của đương kim Hoàng thượng còn không phải là tiên hoàng a!
Hình Nghiêu không dám nói tiếp.
Phong Sóc ném danh sách trong tay, ngửa người ra sau tựa lưng vào ghế, đáy mắt nồng đậm châm chọc: “Để ngươi tra chuyện đích nữ Khương gia chết vài ngày trước, tra được thế nào?”
Hình Nghiêu lúc này mới lên tiếng: “Thuộc hạ có hỏi qua hai tên tướng sĩ nhặt xác.

Ngày đó nhóm doanh kỹ đều đi Hỏa Đầu doanh, chỉ có một người tắt thở trong đêm.

Mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, trên trán có vết sẹo, trong danh sách doanh kỹ cũng không có tên của nàng ta, cùng đích nữ Khương gia có chút ăn khớp.”
“Bất quá Quách Tiểu Kỳ quản lý nhóm doanh kỹ mới vừa nhậm chức nên không biết nàng ta bị đưa tới khi nào, thuộc hạ tối nay lại đi tìm nhóm doanh kỹ tra hỏi.”
Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, hạt mưa lớn chừng hạt đậu đánh vào bên trên vải bạt, phát ra tiếng vang “Nhào nhào”.
Phong Sóc hiển nhiên không có kiên nhẫn đợi thêm, cất giọng giấu lãnh ý: “Đào mộ, mở quan tài nghiệm thi.”
Trước mắt chẳng biết tại sao lại hiện lên hình ảnh của nữ đầu bếp kia dưới đêm trăng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đầu vai mượt mà, yếm đỏ màu hải đường, cùng môi anh đào không một tia huyết sắc lại dụ người muốn âu yếm…
Phong Sóc ánh mắt hơi liễm.
Nếu như người chết kia thật là đích nữ Khương gia, như vậy “Khương Hoa” này vô cùng có khả năng cũng là mật thám.
Còn là một cái mật thám có ý đồ mị hoặc hắn.
Nghĩ đến cái mật thám này có lẽ còn nắm giữ cách lấy lại vị giác của hắn, ánh mắt Phong Sóc lại thâm trầm mấy phần.
????????????????????????????
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Ngôn Ý: Ai mị hoặc ngươi? Còn muốn đào mộ phần? Yêu đương gì đó không cần nói nữa! (quẳng nắp nồi)
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé. (。• ᵕ •。.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN