Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan - Chương 22: Mặt Người Dạ Thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan


Chương 22: Mặt Người Dạ Thú


Sở Xương Bình lệnh cho người đào mộ phần lên, đem quan tài mang ra ngoài.
Người hầu hỏi hắn: “Lão gia, có muốn mở quan tài nhìn xem không? “
Sở Xương Bình ngửa đầu nhìn trời, hít sâu một hơi, cố nén bi thương trong mắt nói: “Mở đi.”
Nắp quan tài bị đẩy ra, một cỗ hương vị mục nát trong nháy mắt truyền ra.
Nữ nhân trong quan tài là đâm đầu chết, đập đến đầu rơi máu chảy, mặt mũi toàn là máu, trước khi hạ táng lại không có ai rửa mặt cho nàng ấy, căn bản không nhìn rõ mặt, chỉ có thể phân biệt là một nữ tử tầm mười sáu tuổi.
Quần áo trên người rách rưới chỉ đủ che giấu, cánh tay cùng đùi đều lộ ra ngoài, trên người còn có chút dấu vết xanh tím.
Không khó tưởng tượng lúc còn sống nàng ấy phải trải qua cái gì.
Sở Xương Bình lòng đau như đao cắt, chỉ vội vàng liếc qua cũng không dám nhìn kỹ, cởi xuống áo choàng trùm lên người cháu gái.

Mắt đỏ ngầu trong đêm mưa gào thét: “Cẩu Hoàng đế! Sở gia ta cùng ngươi không đội trời chung!”
Khép lại quan tài, tùy tùng mang quan tài để lên một cái xe đẩy, xung quanh chất đầy thùng rương để che giấu.
Cửa thành Tây Châu lúc này đã đóng, tối nay bọn họ không kịp hộ tống ra khỏi thành.

Đoàn người dự định về khách điếm nghỉ ngơi một đêm, đợi trời sáng mới đi tiếp.
Đất biên thùy buổi tối nhà nhà đều tắt đèn, đầu đường cuối ngõ một cái bóng cũng không thấy.
Sở Xương Bình cưỡi ngựa đi phía trước, lúc quẹo qua góc đường thì thấy một đội binh mặc huyền giáp đang chặn đường liền thức thời ghìm lại dây cương.
Ánh mắt Sở Xương Bình rơi xuống chiếc xe ngựa sau lưng đội binh lính, ôm quyền nói: “Người trong xe là Liêu Nam vương?”
Trong xe ngựa không truyền ra thanh âm, ngược lại là một tướng lĩnh cầm đầu đội quân mở miệng: “Sở đại nhân ở Vĩnh Châu sao tới địa giới Tây Châu?”
Vĩnh Châu ở biên cảnh Liêu Đông, từ Vĩnh Châu đến Tây Châu xem như đi ngang qua hơn phân nửa Đại Tuyên.
Võ quan không có lệnh của triều đình mà rời đi đất trông coi, nếu truyền đến tai thiên tử chính là tội khi quân.
Sở Xương Bình đã quyết định tự mình đến đây tiếp cháu gái hồi kinh an táng, cũng không sợ lại thêm một cái tội khi quân, nói: “Cháu gái Sở mỗ chết ở nơi này, cỏ cây còn có lá rụng về cội, Sở mỗ đến đây chỉ vì mang cháu gái hồi kinh.

Vương gia đại nghĩa, ân tình tặng quan tài Sở mỗ khắc trong tâm khảm, ngày sau tất báo.”
Hình Nghiêu bất động thanh sắc nhìn thoáng qua thấy xe đẩy ở phía sau thì phất tay.

Chỉ nghe mấy tiếng thiết giáp va chạm vang lên, đội binh huyền giáp rất nhanh nhường ra một con đường.
Sở Xương Bình lần nữa hướng xe ngựa ôm quyền: “Sở mỗ đa tạ Vương gia.” Sau đó liền mang theo người xuyên qua đội quân kia.
Lúc này màn xe ngựa mới vung lên, Trì Thanh nhìn thoáng qua Sở Xương Bình đang rời đi: “Có thể để cho Sở Xương Bình dù làm thánh nhan tức giận cũng mặc kệ, từ Vĩnh Châu đến đây nhặt xác, xem ra doanh kỹ đã chết kia đích thực là đích nữ Khương gia.”
Phong Sóc không có lên tiếng, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lựa chọn thả Sở Xương Bình rời đi vì dù sao hắn ta ngàn dặm xa xôi đến đây nhặt xác cháu gái, cũng không đến nỗi ngay cả cháu gái mình cũng không nhận ra.
Như vậy…
Đầu bếp nữ trong quân doanh kia đến cùng có phải là “Khương Hoa” thật không hay là mật thám phiên bang?
Trì Thanh không biết suy nghĩ của Phong Sóc, nhìn bóng lưng Sở Xương Bình lắc đầu than nhẹ: “Nói đến Sở đại nhân này, ở trong quan trường cũng coi như trải qua mấy lần chìm nổi.

Năm đó Sở Tam Lang là tân khoa Trạng Nguyên mà Tiên Hoàng khâm điểm, trưởng công chúa vừa ý nháo muốn gả cho nhưng đáng tiếc hắn ta nói đã có hôn ước, không muốn làm kẻ bội bạc.

Tiên Hoàng thậm chí còn để Hầu phu nhân tới nhà thuyết phục Sở lão phu nhân, để bọn họ đem hôn ước hủy đi hoặc là nạp cô nương kia làm thiếp cũng được, rồi nở mày nở mặt cưới trưởng công chúa nhưng bị Sở Tam Lang khước từ.

Về sau hắn ta dù lấy ái nữ Lễ bộ có hôn ước cùng mình nhưng đường làm quan coi như chấm dứt.”
“Sở Tam Lang dứt khoát bỏ văn theo võ, từ một tiểu tốt trong quân một đường đi tới vị trí tổng binh Vân Châu, thế mà sau khi tân đế đăng cơ lại biếm hắn ta đi Vĩnh Châu bần cùng.

Khương gia bây giờ cùng Sở gia ngày lễ tết đều không có thăm hỏi nhưng nếu không có Sở Xương Bình là tổng binh Vân Châu lúc ấy, Khương Kính sao có thể bò đến chức Hộ bộ Thượng thư này.”
Trì Thanh dùng cây quạt gõ nhẹ trong lòng bàn tay: “Theo ý ta, Sở Xương Bình dù ở Vĩnh Châu cũng sẽ không phải người hời hợt, Vương gia ngài có ân tặng quan tài với Sở gia, tương lai nếu có tâm chiêu nạp, lần này cũng tính là một phần ân tình.”
Phong Sóc rốt cục mở mắt ra, cũng không tiếp lời, chỉ nói: “Mật thám phiên bang xâm nhập vào đại doanh Tây Châu, nghĩ đến chắc là lão Phiền Uy kia trước lúc giao quyền đã cố ý đem Tây Châu biến thành cái sàng, Tây Châu bây giờ nếu xảy ra chuyện gì thì tiểu Hoàng đế liền có lý do phát binh tiếp quản Tây Châu.”
Đáy mắt hắn lướt qua một vòng, giọng mỉa mai: “Đứa cháu này của bản vương so với trong tưởng tượng của bản vương có lòng tham hơn rất nhiều.”
Trì Thanh cũng ý thức được việc này không thể coi thường, cau mày.
Phong Sóc trên chiến trường có hung danh “Diêm Vương sống”, tay cầm trọng binh chiếm cứ một vùng Liêu Nam, tân đế hiện tại có tâm gọt binh quyền của hắn nhưng cũng vô kế khả thi.
Trong triều võ tướng nhắn đến danh hào của Phong Sóc hai chân liền run run, càng đừng nói đến chuyện cùng đánh một trận.
Tân đế bây giờ lấy mẫu phi của Phong Sóc làm lợi thế, muốn dùng Tây Châu đổi Đạt Châu, lúc bắt Phong Sóc giao ra Đạt Châu giàu có đi lấy cái Tây Châu này mà mặt mũi còn rất tự nhiên hào phóng.

Mà binh mã Tây Châu chỉ là quân tản mạn, càng đừng nói thêm Phiền Uy còn cố tình nhét vào bao nhiêu là mật thám.
Tây Châu nhìn kiểu gì cũng là một quân cờ nát.
Trì Thanh suy tư một lát, nói: “Có câu có thể giết lầm một ngàn, không thể bỏ qua một người.

Thay vì tốn công đi tra mật thám thì không bằng đưa tiễn toàn bộ nhóm doanh kỹ đi.”
Bây giờ nhóm doanh kỹ ở Hỏa Đầu doanh giúp việc bếp núc, vạn nhất ở trong thức ăn táy máy cái gì thì toàn bộ đại doanh Tây Châu nguy rồi!
Ở quan ngoại còn nhiều việc khổ dịch cần làm, lấy quặng, hoán sa, đào than đá, xây thành, đuổi các nàng đi tới đó làm lao động là được.
Phong Sóc không có lập tức tỏ thái độ, ở trên đường về mới nói: “Phiền Uy cho bản vương một cái ngáng chân lớn như vậy, có qua có lại, bản vương cũng phải đáp lễ hắn một món lễ lớn mới được.”
Trì Thanh không biết trong lòng hắn có mưu đồ gì, chần chờ mở miệng: “Vương gia, ý của ngài là…”
_______________
Trong quân đã cải thiện cơm nước nên đến bếp tư ăn uống chỉ còn lác đác mấy người.
Trừ người đến ăn miến chua cay của Khương Ngôn Ý ra thì mấy đầu bếp khác đều không có sinh ý, bất quá bây giờ lương tháng cũng nhiều hơn hai trăm văn tiền nên ngược lại không có người đỏ mắt chuyện buổi tối nàng kiếm thêm mấy đồng.
Khương Ngôn Ý lúc này đang chuẩn bị canh xương để làm nước canh nấu mì cho sáng mai, còn Thu Quỳ thì cầm bánh mới ra lò cùng mai thái khâu nhục gặm, mặt đầy thỏa mãn.
Bánh nướng xốp giòn, bên trong có cải muối thơm ngon, thịt béo vừa phải, ăn vào trong miệng còn có nước thịt tuôn ra.
Thu Quỳ ban đêm ăn chỉ để chống đói nhưng cầm bánh kẹp mai thái khâu nhục vẫn là một hơi ăn ba cái.
Nếu không phải Khương Ngôn Ý sợ nàng ấy ăn quá nhiều mà cản lại thì chắc cô nương này còn muốn tái chiến cái thứ tư.

Vì trước đó suýt bị hãm hại nên mấy phụ bếp gặp nàng lúc mang đầu bếp Lý qua chỗ quân y đã xung phong nhận việc hộ tống nàng về phía doanh trại bên kia.
Khương Ngôn Ý cũng làm cho bọn hắn mỗi người một cái bánh kẹp mai thái khâu nhục xem như cảm tạ.
Canh hầm đến không sai biệt lắm thì Khương Ngôn Ý để Thu Quỳ dập lửa, dọn dẹp bếp lò chuẩn bị về doanh trại nghỉ ngơi.
Thu Quỳ nhỏ giọng cùng với nàng rầm rầm: “Quân sư tối hôm qua cầm phối phương của ngươi còn bảo hôm nay muốn thưởng bạc, tới giờ còn chưa tới, tám phần là lừa gạt!”
Thu Quỳ luôn rộng lượng, nhưng tối qua Phong Sóc đem hạt dẻ của nàng ấy ăn nửa dĩa còn muốn mang đi nửa dĩa làm cho nàng ấy phá lệ canh cánh trong lòng.
Vừa nhắc tới vị quân sư này, Khương Ngôn Ý liền nhớ lại chuyện hắn buổi sáng xông vào trướng, biết rõ bên trong có nữ tử quần áo không chỉnh tề, còn cố ý tiến lên, không phải là tay ăn chơi lỗ mãng thì là cái gì! A, nam nhân!
Khương Ngôn Ý vừa quay đầu liếc thấy áo choàng đã bọc vải gói kỹ lưỡng, lại nhức đầu mấy phần.

Nếu nàng tự mình đi trả, sợ là vị quân sư kia còn cho là mình là muốn mượn cơ hội trèo lên người hắn.
Khương Ngôn Ý có chút buồn bực, cũng tức giận nói: “Đúng là mặt người dạ thú!”
Nói xong không nghe thấy Thu Quỳ đi theo phụ họa, Khương Ngôn Ý thần sắc hơi cứng lại, lo lắng nàng ấy truy vấn, đã thấy Thu Quỳ một mặt mê mang hỏi nàng: “Hoa Hoa, mặt người dạ thú là cái gì?”
Khương Ngôn Ý ho khan hai tiếng, nói: “Chính là nói người trong ngoài không đồng nhất, có ý tứ lừa gạt.”
Thu Quỳ gật gật đầu, nhớ kỹ từ mới để mắng người này.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
_______________
“Hắt xì —— “
Trì Thanh mới vừa đi tới Hỏa Đầu doanh liền hắt xì vang dội, xoa xoa mũi: “Chẳng lẽ thời tiết chuyển lạnh, nhiễm phong hàn rồi?”
Hắn ta dùng khóe mắt quét nhìn Phong Sóc chỉ mặc cái áo mỏng, nhịn không được chua chua nói: “Vương gia, ngài không lạnh à?”
Phong Sóc thản nhiên trả về hai chữ: “Không lạnh.”
Hai người biết được Sở Xương Bình muốn đào mộ lấy quan tài thì cơm tối cũng không ăn liền rời khỏi đại doanh.

Sau khi trở về Trì Thanh la hét nói muốn đi bếp tư của Hỏa Đầu doanh ăn khuya, Phong Sóc nghĩ đến bản thân tối hôm qua ở Hỏa Đầu doanh khôi phục vị giác, liền đi theo tới.
Bọn họ đi vào Hỏa Đầu doanh, phụ bếp đang trực thấy hai người quần áo bất phàm, tranh thủ thời gian tiến ra đón, một người trong đó đêm qua đã gặp Phong Sóc, lập tức vui vẻ ra mặt: “Quân sư ngài đã tới!”
Trì Thanh thụ sủng nhược kinh, gẩy gẩy tóc đang chuẩn bị đáp lời, liền nghe Phong Sóc đáp: “Ân.”
Trì Thanh:…
Hôm nay trời mưa, bên ngoài vô cùng ẩm ướt nên phụ bếp dẫn hai người vào trong doanh phòng ngồi: “Ngài đến vừa kịp lúc, nếu là trễ một bước nữa thì Khương sư phụ liền về rồi.”
Phong Sóc đại mã kim đao đi qua ngồi xuống, hiển nhiên không phải lần đầu tới nơi này.
Trì Thanh một mặt mộng bức theo tới.
Phụ bếp tiếp đãi Phong Sóc lúc này mới chú ý tới hắn, thân thiện nói: “Không biết vị gia này là?”
Trì Thanh nhìn thoáng qua Phong Sóc, yếu ớt nói: “Ta là Đại tướng quân…”
Mấy cái phụ bếp bị dọa đến toàn thân giật mình.
Trì Thanh chậm rãi nối liền mấy chữ phía sau: “…!phụ tá.”
Mấy cái phụ bếp thở dài một hơi.
Phong Sóc không lạnh không nhạt quét tên áo xanh một cái, Trì Thanh cảm thấy nhất định là gió thu quá lạnh, bằng không thì làm sao hắn ta tự nhiên thấy rùng mình.
Đã sớm có người chạy vào trong bếp báo cáo quân sư lại tới ăn khuya.
Khương Ngôn Ý cho dù trong lòng đối với vị quân sư này có nhiều bất mãn nhưng cũng đành phải thu vào.
Nàng tháo tạp dề đi ra ngoài đón: “Quân sư ngài đêm nay muốn ăn cái gì?”
Một đạo âm thanh như hoàng oanh xuất cốc làm cho Trì Thanh xương cốt đều mềm một nửa, hắn ta nhớ tới trước đó từ miệng mấy tên lính nghe nói Hỏa Đầu doanh có một đầu bếp vô cùng mỹ mạo, tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn lại.
Từ phía sau bước ra một tiểu trù nương xinh đẹp như hoa, mặt như trứng ngỗng, mắt thu thủy, môi hồng răng trắng, quả nhiên vô cùng xinh đẹp.
Khương Ngôn Ý bị Trì Thanh nhìn chằm chằm không được tự nhiên, cúi thấp đầu tránh đi ánh mắt dò xét.
Người đi cùng tên quân sư háo sắc quả nhiên cũng là kẻ háo sắc!
Phong Sóc từ trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Khương Ngôn Ý: “Hôm qua nói sẽ thưởng bạc cho ngươi.”
Trì Thanh nghe hắn nói cái gì tiền thưởng, ánh mắt đảo một vòng, sau đó nở nụ cười đánh khinh.
Khó trách tên Phong Sóc này muốn giả danh hắn ta đến Hỏa Đầu doanh, nguyên lai là ở đây!

Trì Thanh tự cho là đã phá vỡ một bí mật to lớn nào đó, tâm tình vô cùng tốt cầm lấy trà trên bàn uống một ngụm, lại đột nhiên phản ứng.

Vạn nhất tên Phong Sóc này kéo quần lên không nhận nợ, làm hỏng thanh danh của mình, người bị thóa mạ không phải mình sao?
Trì Thanh không bình tĩnh nổi, bên trong đôi mắt xinh đẹp như hồ ly tất cả đều là khiếp sợ.
Cũng may là hắn ta cơ linh! Bằng không thì đến lúc bị tên Phong Sóc này hố đến rớt vào khe cống ngầm đi!
Trì Thanh nhìn Phong Sóc một chút, lại nhìn Khương Ngôn Ý một chút, cảm thấy mình nhất định phải vụng trộm nói chân tướng cho tiểu trù nương.
Khương Ngôn Ý tất nhiên là không biết Trì Thanh đang não bổ cả một vở kịch, nếu không nhất định sẽ nói cho hắn biết: Ngài suy nghĩ nhiều rồi, đây chính là một món tiền thưởng đường đường chính chính.
Căn cứ quy tắc “Có bạc không kiếm chính là Vương bát đản”, nàng duỗi hai tay ra nhận ngân phiếu: “Dân nữ đa tạ quân sư ban thưởng!”
Liếc mắt nhìn thoáng qua, phát hiện ngân phiếu kia là một trăm lượng thì Khương Ngôn Ý lập tức không bình tĩnh.
Nàng ai da một cái, khoản bạc này dù có ở kinh thành tấc đất tấc vàng thì cũng đủ cho người bình thường sống được mười năm a! Quả nhiên là kẻ có tiền tùy tay phóng ra đều đủ cho người bình thường nửa đời không lo!
Năm ngón tay non mịn của nàng cầm vào tờ ngân phiếu, tay của Phong Sóc cũng còn giữ một góc ngân phiếu không buông, bàn tay hai người gần nhau, nhìn qua là cảnh đẹp ý vui.
Chỉ bất quá Khương Ngôn Ý hiện tại không rảnh thưởng thức cảnh đẹp này, bởi vì tên này cứ nắm chặt một góc ngân phiếu kia, nàng túm đến mấy lần đều không được.

Lại không dám dùng quá sức, sợ đem ngân phiếu kéo rách.
Làm cái gì? Khương Ngôn Ý nhíu mày, nghi hoặc ngước mắt nhìn Phong Sóc.
Phong Sóc ánh mắt chạm đến đôi mắt thanh lệ kia, nhanh chóng lấy lại tinh thần đồng thời buông tay: “Một bát hoành thánh.”
Sao có người lại có bàn tay non mềm nhìn như không có xương cốt như vậy…
Một khi nhắc tới đồ ăn thì Khương Ngôn Ý liền đem những chuyện vừa rồi ném ra sau ót.
Nàng đem ngân phiếu nhét vào trong tay áo: “Xin lỗi, món ăn của bếp tư đều là phải đặt trước một ngày, không biết ngài tối nay sẽ đến nên phòng bếp không có chuẩn bị sẵn thịt tươi.”
Phong Sóc hỏi: “Thế còn cái gì?”
Khương Ngôn Ý suy nghĩ một chút nói: “Còn có thịt chưng từ trưa, nếu không ta đi hâm nóng cho ngài?”
Phong Sóc lãnh đạm gật đầu.
Khương Ngôn Ý nhìn về phía Trì Thanh, Trì Thanh tranh thủ thời gian khoát tay: “Ta không ăn thịt chưng!”
Giữa trưa Hỏa Đầu doanh có đưa tới thịt chưng, hắn ta chỉ ăn một miếng liền không động vào, toàn bộ thưởng cho tướng sĩ phía dưới, thật sự là quá ngán, quả thực là nhai một ngụm đều là dầu.
Trì Thanh chỉ là hồi tưởng tư vị kia đều cảm giác mỡ đến hoảng, hắn nhìn thoáng qua bánh kẹp mai thái khâu nhục mà một phụ bếp cầm trên tay, nói thẳng: “Cho ta một cái bánh như vầy là được.”
“Hai vị quân gia xin chờ một lát!” Khương Ngôn Ý lưu lại một câu nói liền quay người trở về phòng bếp.
Trì Thanh nhìn bóng dáng thướt tha của nàng, thẳng đến khi người đã khuất bóng mới thu hồi tầm mắt, yếu ớt nói: “Ta cảm thấy để một đám nữ tử yếu ớt đi làm khổ dịch vẫn là không quá phù hợp…”
Vừa dứt lời hắn đã cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt lạnh như băng của Phong Sóc.
????????????????????????????
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Thanh: Dùng tên tuổi của ta đi thả thính, còn nghĩ quăng nồi cho ta, quá độc ác!
Phong Sóc: Não bổ là bệnh, phải trị.
Trì Thanh: (hoa si) Ta cảm thấy đầu bếp nữ này thật là dễ nhìn!
Phong Sóc:…Mang kích đến đây cho ta!
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé. (。• ᵕ •。).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN