Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan - Chương 27: Gặp Lại Nam Phụ Lục Lâm Viễn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan


Chương 27: Gặp Lại Nam Phụ Lục Lâm Viễn


Phong Sóc đành phải trầm giọng phân phó: “Tuyên.”
Hắn từ đầu tới đuôi đều không cố ý giấu giếm thân phận, chỉ là người trong Hỏa Đầu doanh trước giờ đều đem hắn nhận lầm mà thôi.

Cho nên lúc hắn biết nữ đầu bếp kia muốn tới đây chỉ có hơi nhíu mày một chút.
Lại nghĩ tới nếu tiểu trù nương ở đây thì vị giác của mình có thể khôi phục mười phần để ăn món ngon, bất mãn đối với chuyện Trì Thanh tự động chủ trương liền phai nhạt đôi chút.
Hôm qua lúc ở tửu lâu nữ đầu bếp kia còn nịnh nọt, đem thổi phồng mình đến mức thiên hoa loạn trụy, hắn đột nhiên tò mò sau khi biết mình chính là Đại tướng quân trong miệng nàng, nàng sẽ có biểu tình gì.
Mành lều bị thị vệ vung lên, tiếp theo đó là một hàng mấy phụ bếp bưng đồ ăn nối đuôi nhau đi vào.
Khương Ngôn Ý cùng đầu bếp Lý đi sau cùng, trên tay là khay đồ ăn áp trục “Bái phù dung bài cánh.”
Trước khi đến đây đầu bếp Lý sợ có sơ xuất gì nên đã cố ý nói nàng sau khi vào thì đừng nhìn loạn, miễn cho va chạm quý nhân rước họa vào thân.
Nhưng Phong Sóc ngồi đối diện ngay cửa, lúc Khương Ngôn Ý tiến vào vừa vặn cùng hắn mắt đối mắt.
Khương Ngôn Ý thấy hắn ngồi ở ghế chủ vị thì có chút mộng bức, trong lòng tự nhủ chỗ đó không phải nên để Đại tướng quân ngồi sao, không lẽ ngài ấy có việc bận nên đi rồi.
Phong Sóc thấy mặt nàng nghệch ra thì khóe môi cong lên một đường cong rất nhỏ.
Đầu bếp Lý đi đằng sau thấy nàng đứng sững lại thì tranh thủ thời gian quát nàng: “Khương Hoa, thất thần làm gì, nhanh mang thức ăn lên cho Đại tướng quân đi!”
Đại…!đại tướng quân?
Khương Ngôn Ý suýt nữa cắn luôn đầu lưỡi mình.
Người ngồi phía trên không phải quân sư sao?
Nàng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, Phong Sóc nhếch miệng lên, đường cong lại sâu mấy phần.
Biểu lộ của tiểu trù nương này thiên biến vạn hóa, thật có ý tứ.
Khương Ngôn Ý hiện tại cả người cứ như khúc gỗ, hai tay bưng “Bái phù dung bài cánh” cứng ngắc mà tiến lên, nếu không phải tay còn đang cầm khay thì nàng sợ mình lúc này bước đi cùng tay cùng chân rồi.

Từ cửa đại trướng đến vị trí chủ vị chỉ cách có hai trượng mà nàng đi cảm giác cứ như một năm.

Vừa đi vừa nghĩ trước đây mình có nói xấu gì Đại tướng quân ở trước mặt hắn hay không.
Lúc đi tới bàn của hắn thì Khương Ngôn Ý cũng hồi hồn.

Rất tốt, trước mặt hắn nàng chỉ có khen qua Đại tướng quân mà thôi, nhắc đến ngài thì chưa từng có nửa câu không tốt.
Khương Ngôn Ý an tâm mấy phần đem khay đặt lên bàn con, dùng hai tay bưng món “Bái phù dung bài cánh” vô cùng đặc sắc nâng ra.
Bàn tay trắng noãn của nàng nâng lên dĩa trắng, nhất thời không phân rõ cái nào trắng mướt hơn.
Phong Sóc khẽ dời ánh mắt, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy đường cong mượt mà của Khương Ngôn Ý lúc nàng nửa quỳ cạnh bàn.
Hình ảnh này làm hắn lơ đãng nhớ tới hai đoàn căng phồng bị che dấu dưới yếm đỏ lúc trước.
Lúc Phong Sóc đang có chút xuất thần thì Lục Lâm Viễn ngồi phía dưới hướng hắn nâng chén: “Lâm Viễn kính Vương gia một chén.”
Phong Sóc lúc này mới đột nhiên dừng lại suy nghĩ, cầm lấy một bình rượu trên bàn hướng về Lục Lâm Viễn rồi uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng không khỏi bực bội, mình đây là thế nào?
Khương Ngôn Ý nghe giọng của Lục Lâm Viễn chỉ cảm thấy âm thanh này hơi quen tai, nàng lơ đãng hướng bên kia nhìn sang.
Ngồi phía bên kia là một nam tử nho nhã, trên người mặc áo choàng màu xanh nhạt, người có hơi gầy nhưng thần sắc rất tốt, lưng eo thẳng tắp, quả thực là ngọc thụ lâm phong.
Khương Ngôn Ý hơi sững sờ, trong lòng tự nhủ đây không phải là nam phụ Lục Lâm Viễn mà nguyên chủ tới chết vẫn không quên sao.
Dáng dấp coi như không tệ nhưng so với ký ức của nguyên chủ thì thiếu chút phong quang tễ nguyệt, nhiều mấy phần tang thương cùng thành thục.
Chờ chút!
Đây là Lục Lâm Viễn!
Tại sao hắn ta lại ở chỗ này?
Khương Ngôn Ý nhìn chằm chằm Lục Lâm Viễn vài giây, biểu lộ giống như gặp quỷ, hận không thể cầm khay che mặt lại.
Nếu như Lục Lâm Viễn nhận ra rồi nói rõ thân phận của nàng ngay chỗ này thì tất cả đều kết thúc!
Lại nói Lục Lâm Viễn sau khi nâng chén thì phát hiện Phong Sóc tựa hồ không hăng hái lắm, lại thấy đối phương dùng là bình rượu còn mình kính chỉ là một chén rượu nhỏ thì trong lòng có chút bất an.
Mời rượu người khác mà dùng ly nhỏ trong khi người ta dùng bát lớn chính là tối kỵ.
Hắn ta liên tiếp nhìn về phía Phong Sóc định mở miệng giải thích nhưng Phong Sóc đã động đũa, có câu nói “Ăn không bàn luận, ngủ không nói chuyện”, hắn ta đợi một chút nhưng vẫn chưa có thời cơ.
Ngược lại là nữ tử dâng thức ăn bên kia lúc thấy hắn ta thì đầu tiên là sững sờ, sau đó lại giống như gặp quỷ.

Lục Lâm Viễn không tự giác sờ lên mặt mình, hắn ta nhớ kỹ lúc mình còn trẻ bộ dáng rất anh tuấn, cũng không đến mức dọa cho người ta sợ đến vậy chứ.
Hắn ta không khỏi đánh giá nữ tử kia vài lần, ẩn ẩn cảm thấy tướng mạo nàng có mấy phần quen thuộc nhưng không nhớ ra đến tột cùng là ai.
Kiếp trước lúc hắn ta qua đời là bảy mươi tuổi, đối với ký ức năm hai mươi thì đã quên rất nhiều người râu ria.
Lúc hắn ta đang suy tư thì Khương Ngôn Ý kịp thời phản ứng, nhanh chóng muốn lui ra.
Nhưng vào lúc này, Lục Lâm Viễn rốt cục như nhớ lại một hình bóng mơ hồ, lại nghĩ tới những chuyện buồn nôn mà nàng từng làm thì trong mắt không khỏi lộ ra vài phần chán ghét: “Là ngươi…”
Khương Ngôn Ý chỉ cảm thấy da đầu run lên từng đợt, tay cầm khay cũng bởi vì dùng lực quá lớn mà đầu ngón tay trắng bệch.
Phong Sóc nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy Lục Lâm Viễn nhìn tiểu trù nương mà ánh mắt bất thiện, còn tiểu trù nương kia bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Trong lòng hắn không khỏi sinh ra mấy phần không vui, nói: “Đây là nữ đầu bếp Khương Hoa trong quân doanh của ta, hiền chất biết nàng à?”
Lục Lâm Viễn biết Khương Ngôn Ý sau khi sửa lại danh tự còn thành đầu bếp trong quân doanh của Phong Sóc thì nhất thời có chút choáng váng.
Hắn ta không phải người không có nhãn lực, tự nhiên có thể nghe ra trong giọng nói Phong Sóc có chút không vui, thậm chí còn có ý tứ giữ gìn Khương Ngôn Ý.
Một nữ đầu bếp bình thường không tới mức phải để cho Vương gia nhớ rõ họ tên, Lục Lâm Viễn cảm thấy ở giữa Phong Sóc cùng Khương Ngôn Ý khẳng định có gì đó.

Suy đoán này làm hắn ta thấy phá lệ phức tạp, một mặt cảm thấy Liêu Nam Vương anh minh thần võ, uy danh hiển hách sao lại bị một nữ tử đê tiện như vậy mê hoặc; một mặt lại cảm thấy Khương Ngôn Ý không phải lúc nào cũng mặt dày theo đuổi mình sao.
Cho dù hắn ta không cần thuốc cao da chó này thì cũng không có nghĩa là đảo mắt nàng liền có thể dính lên người khác.

Chuyện này giống như là trước giờ hắn ta một mực tự mình đa tình vậy, trong lòng Lục Lâm Viễn vô cùng khó chịu.
Có điều dù vậy hắn ta vẫn nhanh chóng nhận thức: Khương Ngôn Ý đơn giản là muốn che giấu thân phận bản thân với Phong Sóc.

Hiện tại Khương gia ở kinh thành đã tuyên bố đích nữ chết bất đắc kỳ tử nên hành động này của nàng có thể hiểu được.

Nếu bây giờ mình tùy tiện vạch trần thân phận nàng, Liêu Nam Vương cũng sẽ không nghiêm trị nàng mà ngược lại sẽ có ấn tượng xấu với mình.
Dù sao mình cũng là một nam tử, bởi vì chút chuyện xưa xửa xừa xưa mà cố tình nhằm vào một nữ tử, thực sự không phải hành vi quân tử.
Dù sao kiếp trước Khương Ngôn Ý cũng chết ở đại doanh, diễn biến lúc này hết thảy đều đi theo quỹ tích của đời trước thôi.

Lục Lâm Viễn nhìn Phong Sóc áy náy cười một tiếng: “Để Vương gia chê cười rồi, là Lâm Viễn nhận lầm người.”
“Nguyên lai là vậy.”
Phong Sóc thu hồi ánh mắt, lúc này Lục Lâm Viễn mới phát giác áp lực trên thân nhẹ đi.
Khương Ngôn Ý cũng thở dài một hơi, nãy giờ nàng cứ cảm giác mình giống như là đi lên pháp trường.
Đương nhiên Phong Sóc nghe ra lời của Lục Lâm Viễn là nói dối, nhưng hắn cũng không địnb vạch trần mối quan hệ của hai người ngay bây giờ, hắn sẽ từ từ phái người đi thăm dò.
Đáy lòng có một tia không vui nhưng chính hắn cũng không rõ vì sao.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Phong Sóc nhìn thoáng qua tiểu trù nương đang thối lui vào trong góc, trầm giọng nói: “Hai đầu bếp bắt được mật thám đâu?”
Khương Ngôn Ý vừa thối lui đến bên người đầu bếp Lý, nghe Phong Sóc hỏi thì tranh thủ thời gian lại cùng đầu bếp Lý tiến lên quỳ xuống.
“Là tiểu nhân.”
Phong Sóc nói: “Hai người các ngươi có công đuổi bắt mật thám, nên ban thưởng.”
Lục Lâm Viễn nhìn một màn này, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không đi vạch trần thân phận của Khương Ngôn Ý.

Nàng vừa lập công mà mình lại chỉ ra nàng không tốt thì chẳng khác nào đối đầu với Phong Sóc.
Đồng thời đáy lòng lại thoải mái mấy phần —— xem ra Liêu Nam Vương biết tên của nàng chỉ vì nàng vừa lập công, cũng không phải giống như hắn ta nghĩ lúc nãy.
Dù sao đây cũng là Chiến thần Vương gia của Đại Tuyên a, cũng không phải người mà thứ a miêu a cẩu gì đều có thể để ý.
Phong Sóc thưởng cho Khương Ngôn Ý cùng đầu bếp Lý mỗi người mười lượng bạc.
Trái tim nhỏ của Khương Ngôn Ý bị sợ hãi cả một ngày bây giờ mới được an ủi một chút, nàng cùng đầu bếp Lý tạ ơn rồi thối lui ra khỏi trướng.
Nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước thì sau lưng liền có người đuổi theo: “Khương Hoa dừng bước!”
Tâm Khương Ngôn Ý rơi lộp bộp, không lẽ tên Lục Lâm Viễn kia đã vạch trần thân phận nàng trước mặt Đại tướng quân, nàng cầm bạc cứng ngắc xoay người.
Người đuổi theo là Hình Nghiêu: “Đại tướng quân có lệnh, ngươi có công cung cấp tin tức người Đột Quyết tập kích Đinh Gia thôn nên còn ban thưởng, ở lại đây chờ một chút.”
Nói xong liền xoay người trở về đại trướng, lưu lại hai người Khương Ngôn Ý cùng đầu bếp Lý đứng nguyên tại chỗ.
Đêm thu lạnh, một trận gió đêm thổi qua làm Khương Ngôn Ý dù mặc áo dày cũng không nhịn được rùng mình.
Đầu bếp Lý không yên lòng Khương Ngôn Ý đợi ở chỗ này một mình, muốn đợi nàng về chung, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, chân lại bị phong thấp nên khớp xương lúc này đau như bị kim châm.

Khương Ngôn Ý nhìn đầu bếp Lý thỉnh thoảng khom lưng xuống bóp đầu gối thì không đành lòng để lão nhân gia phải chờ mình: “Sư phụ, ngài về trước đi.”

Chân đầu bếp Lý thật sự là vô cùng đau đớn, chỉ đành nói: “Vậy tự ngươi cẩn thận chút.”
Sau khi đưa tiễn đầu bếp Lý, Khương Ngôn Ý xoa xoa tay cánh tay đợi nửa ngày bên ngoài trướng, có điều nãy giờ cũng không thấy ai từ trong bước ra.

Nàng hoài nghi có phải vị quân sư cổ quái kia…!à không…!Đại tướng quân kia trêu đùa nàng.
Mà lúc này Phong Sóc đang vô cùng tận hưởng hương vị đồ ăn ngon trong doanh trướng.
Gà hấp muối mùi vị không tệ, gà nấu măng rất ngon, canh cá tươi nồng, “Bái phù dung bài cánh” thì trơn mềm mềm nhu…
Trong bụng Lục Lâm Viễn có một đống lời thăm dò nhưng nãy giờ vẫn chưa có cơ hội mở miệng, lúc này hắn ta mới phát hiện hình như Phong Sóc thật sự chỉ là tiếp đãi một bữa cơm mà thôi.
Mấy dĩa trên bàn trước mặt Phong Sóc cùng quân sư đều đã sạch trơn, chỉ có của mình hắn là còn dư hơn phân nửa.
Lục Lâm Viễn cảm thấy không đúng, có vương tôn quý tộc nào mà đem đĩa ăn sạch sẽ như vậy.

Hắn ta cẩn thận suy nghĩ, cảm giác hành động này của bọn họ ắt muốn ám chỉ cái gì.
Người xưa có nói “Chu Công nôn mớm, thiên hạ quy tâm*”, hôm nay Liêu Nam vương mở tiệc chiêu đãi nhưng chỉ lo ăn không nói một lời, chẳng lẽ là ám chỉ tân đế bảo thủ, không chiêu nạp người tài, không nghe trung thần khuyên can.
*Chu Công nôn mớm, thiên hạ quy tâm: liên quan tới một điển cố – Chu Công cầu người tài, lúc đang ăn mà nghe có người tài tới thì không kịp nuốt vào mà vội phun ra chạy đi gặp bàn chuyện thiên hạ; ý của đoạn này là ám chỉ Hoàng đế ăn uống rất tốt, ngược lại với Chu Công -> Hoàng đế không lo chính sự, không tin trung thần.
Mà bản thân hắn ta nãy giờ đều là bộ dạng nặng nề đầy tâm sự, ứng với trung thần đang sầu lo cho thời cuộc thiên hạ.
Bọn họ dù nãy giờ không nói một lời nhưng lại chỉ ra tình cảnh Lục gia lúc này!
Lục Lâm Viễn lập tức vì mưu trí của Phong Sóc mà rúng động, mừng thầm cũng may mình hiểu ra ý Vương gia.
Lúc hắn ta đứng dậy lui ra thì vạn phần kích động hướng Phong Sóc hành đại lễ: “Khổ tâm của Vương gia Lâm Viễn đều hiểu!”
Phong Sóc vừa đặt đũa xuống: “…!Hiền chất khách khí.”
Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, dù nhìn không hiểu động tác của Lục Lâm Viễn nhưng trên mặt vẫn mảy may không biểu lộ gì.
Trì Thanh đang dùng đũa nhặt thịt vụn trong dĩa liền một mặt mộng bức, hắn ta nhìn Phong Sóc rồi lại nhìn Lục Lâm Viễn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
______________
Lục Lâm Viễn ra khỏi đại trướng mà cảm xúc sùng bái vẫn không giảm đi chút nào, cho dù bị gió lạnh bên ngoài thổi nhưng trong lòng vẫn hừng hực không thấy lạnh.
Kiếp trước bản thân vì nữ nhi tình trường mà kéo toàn bộ gia tộc xuống dốc, đời này nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ! Bây giờ xem ra đầu nhập Liêu Nam Vương là quyết định sáng suốt!
Hắn ta vừa đi được mấy bước thì thấy một mép váy đang bị gió thổi, là Khương Ngôn Ý.
Nàng khoanh tay đứng ở một bên tránh gió, thỉnh thoảng dậm chân một cái.
Tư thái này làm Lục Lâm Viễn trong thoáng chốc nhớ tới lúc trước, khi đó mỗi lần hắn ta cùng Ngôn Tích ra ngoài chơi đều ngẫu nhiên gặp gỡ Khương Ngôn Ý, tỉ mỉ an bài tới bực này làm hắn ta căm hận rất nhiều năm.

Hắn ta nhấc chân đi qua.
Khương Ngôn Ý nghe tiếng bước chân tưởng là thân vệ bên người Phong Sóc ra gọi, lòng tràn đầy vui vẻ quay đầu, ai ngờ người bước tới lại là Lục Lâm Viễn.
Lục Lâm Viễn thấy Khương Ngôn Ý vui mừng thì càng tin là nàng cố ý xuất hiện ở đây đợi mình, đáy mắt hiện lên phiền chán nồng đậm: “Đã nhiều năm rồi mà ngươi còn dám giở trò xiếc này để được gặp ta a! Mau hết hi vọng đi! Ta và ngươi là tuyệt đối không thể!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN