Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan - Chương 30: Kế Hoạch Ăn Chực Của Đại Tướng Quân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan


Chương 30: Kế Hoạch Ăn Chực Của Đại Tướng Quân


Khương Ngôn Ý để Thu Quỳ vo gạo đủ cho cả hai bữa ăn, như vậy buổi tối các nàng hâm lại đồ ăn là được, không cần phải chịu dày vò đi nấu cơm.
Nàng mang một trái bí đỏ lớn từ chỗ góc tường ra, dung dao phay gọt sạch vỏ.
Bí đỏ này tương đối già nên Khương Ngôn Ý tận lực gọt vỏ dày một chút.

Bí đỏ ngon hay không thì lúc gọt vỏ xong nhìn màu sắc thịt quả có thể biết được.
Khương Ngôn Ý vừa gọt vừa cười nói: “Bí đỏ này nhất định là rất ngọt.”
Thu Quỳ ngồi xem một bên nhìn trái bí đỏ lộ ra thịt màu cam thèm thuồng, nghe nàng nói vậy thì ngẩng đầu nói: “Ngọt”.
Thời đại này đường quý tới mức làm cho người ta giận sôi, trong nhà người bình thường chắc cả năm mới tích được một ít, chỉ có nhà phú quý mới thường xuyên ăn kẹo bánh đồ ngọt gì đó.
Khương Ngôn Ý gật đầu, đem bí đỏ đã gọt mang đi rửa sạch sẽ rồi cắt thành khối nhỏ, lấy khoảng một phần tư chuẩn bị làm cơm chiên bí đỏ, ba phần còn lại dự là để làm bánh bí đỏ: “Ngươi nhóm lửa cho lò bên cạnh luôn đi, phần này ta sẽ hấp chín làm bánh.”
Thu Quỳ vừa nghe nàng muốn làm bánh thì thì tranh thủ thời gian đi nhóm lửa.
Trên lò có 3 miệng nồi làm Khương Ngôn Ý rất hài long, cái lớn nhất sẽ kê lồng hấp, làm món chưng hấp; một cái sẽ để kê nồi nấu canh; cái còn lại sẽ làm món chiên xào.

Khương Ngôn Ý đem bí đỏ đã cắt nhỏ bỏ vào lồng hấp, lại dung muôi lớn khuấy nồi đang nấu cơm, nước gạo trắng tinh sền sệt, ngay cả hơi nước bốc lên cũng thơm mùi gạo.
Khương Ngôn Ý lúc nhỏ có ở nhà bà ngoại nấu cơm theo kiểu này, dùng nồi đất nấu cơm trên củi, cơm nấu ra tựa hồ thơm ngon hơn nấu bằng nồi cơm điện.
Mắt thấy cơm còn một lúc nữa mới chín, nàng đem hạt bí đỏ đã được Thu Quỳ rửa sạch đi ra ngoài sân phơi.
Hạt bí đỏ bây giờ chưa đụng tới nhưng Khương Ngôn Ý định sẽ mang đi xào qua để làm đồ ăn vặt.

Mà cũng nên chừa lại một ít để đầu xuân năm sau trồng trong sân, lúc đó sẽ có mầm cùng hoa bí đỏ để ăn.
Khương Ngôn Ý than thở một tiếng, cảm thấy trên dưới toàn thân bí đỏ đều là bảo vật.
Lúc nàng quay lại phòng bếp thì cơm cũng đã chín, Khương Ngôn Ý tìm một cái chậu sạch kê cái rổ lên, đem cơm trong nồi đổ hết ra rổ, đi theo là một ít nước cơm bị đổ xuống chậu.
Thu Quỳ sáng giờ mệt nhọc, không còn sức chờ cơm nên uống trước hai bát nước gạo nóng.
Khương Ngôn Ý dở khóc dở cười: “Bây giờ ngươi uống nước nhiều quá lát nữa không còn bụng ăn cơm đâu.”
Thu Quỳ bưng bát lắc đầu: “Ta cảm thấy mình còn có thể ăn ba bát lớn.”
Khương Ngôn Ý bị cô nương ngốc nàng chọc cho cười.
Không biết có phải là do khôi phục tự do hay không mà lúc nấu cơm Khương Ngôn Ý thấy so với lúc làm ở Hỏa Đầu doanh tự tại hơn nhiều, trong lòng cao hứng nên làm càng có sức lực.
Nàng rửa chảo thật sạch, bỏ dầu vào, đợi dầu nóng thì quăng vào một ít tỏi, xào cho thơm rồi lại vớt ra, sau đó lại đem một phần bí đỏ thả vào xào, nàng chỉ nêm một ít muối, mấy gia vị khác đều không cần bỏ, lập tức trong chảo tỏa ra mùi hương lan khắp bốn phía.
Nàng dung cái xẻng lớn đỏ bí đỏ cho đều, từng miếng bí đỏ đều được dầu ăn phủ qua một lớp óng ánh đẹp vô cùng.

Tiếp theo lại cẩn thận đồ cơm vào chảo che phủ toàn bộ bí đỏ, như vậy mùi thơm của bí đỏ đều bị khóa lại bên trong hạt cơm.
Khương Ngôn ý nhìn qua Thu Quỳ: “Đem lửa nhỏ lại một chút, nếu lửa lớn quá bên trong bí đỏ còn chưa chín thì bên ngoài đã nát rồi.”
Thu Quỳ nghe xong liền dùng sức gật đầu.
Làm xong hết thảy, Khương Ngôn Ý đậy nắp nồi lại.

Nhìn bí đỏ trong nồi chín mọng, tầng cơm phía trên cũng hết sức ngon mắt, bây giờ nàng không cần phải đợi lâu nữa, khi nào có hơi nóng bốc lên nghi ngút thì có thể nhấc chảo xuống rồi.
Cơm chiên bí đỏ trong chảo đã bắt đầu bốc lên khí trắng, xích lại gần còn nghe âm thanh “đôm đốp”, chắc là đã có phần cơm cháy ở dưới đáy nồi, Khương Ngôn Ý vội kêu Thu Quỳ tắt lửa.
Lồng hấp bí đỏ bên cạnh lúc này cũng đã vừa chín, nàng đem từng khối bí đỏ lấy ra, khuấy cho nát nhuyễn rồi thêm gạo nếp ở phía trên, nhào nặn một lúc rồi phủ lên một cái khăn ấm.

Đợi một lát rồi Khương Ngôn Ý lấy bí đỏ trộn với gạo nếp ra nắn thành một khối nhỏ thật nhanh, trong chốc lát từng viên bánh bí đỏ tròn tròn xuất hiện, rồi lại bị cán dẹp trên thớt.
Cán dẹp hết bánh bí đỏ rồi thì mang bỏ vào chảo nóng chiên đều hai mặt, từng miếng bánh vì đầu nóng mà phồng lên giòn rụm trông rất đẹp mắt.
Bí đỏ vừa chiên xong còn bốc hơi nghi ngút thì Thu Quỳ đã trực tiếp lấy tay bốc muốn bỏ vào miệng nếm thử, nhưng vì quá nóng nên phải đổi qua dùng đũa kẹp lên, có điều ăn vào miệng vẫn còn rất nóng, vừa ăn vừa bị bỏng mà liên tục le lưỡi hà hơi.
“Ngươi ăn chậm một chút, bánh vẫn còn rất nhiều.”
“An ngôn, ta hông sợ bị bổng…”, Thu Quỳ vữa nói chuyện vừa hà hơi, cầm một đôi đũa đưa cho Khương Ngôn Ý: “Ha Ha ân thử.”
Khương Ngôn Ý gắp lên một khối nếm thử, vỏ ngoài của bánh thơm ngon xốp giòn nhưng bên trong lại mềm nhu, ăn vào lan nếm ra vị ngọt, không phải loại ngọt ngấy mà là vị ngọt thanh.
Lúc trộn với gạo nếp đáng lẽ nên bỏ them đường nhưng trong nhà không có nên đành từ bỏ, nàng vốn cho rằng vị lúc sau có thể sẽ nhạt nhẽo nhưng không ngờ kết quả lại ngon như thế này.
Khương Ngôn ý hài long gật đầu, xoay người mở nắp chảo cơm chiên: “Ăn cơm ăn cơm.”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Đột nhiên lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, Thu Quỳ đành phải vừa gặp bánh vừa đi mở cửa.
Lúc nàng vừa đem cơm chiên bí đỏ bưng lên thì nàng ấy quay trở lại, trong miệng vẫn còn gặm miếng bánh, nhìn giống như là mèo găm chuột vậy.
Khương Ngôn Ý hỏi nàng: “Thế nào “
Thu Quỳ run rẩy nói: “Bên ngoài có người.”
Khương Ngôn Ý tự nhủ không phải chỉ là ngươi thôi sao, sao lại bị dọa cho thành dạng này thế.
Nàng lau lau tay lên bên hông tạp dề, bước qua viện tử hướng về phía cửa trước, lúc thấy người đang đứng ở đó thì liền hiểu tại sao Thu Quỳ lại bị dọa cho mất phản ứng.
Vị Đại tướng quân này…!vì sao đến đây? Trên tay còn mang theo một chậu ớt nữa chứ?
Khương Ngôn Ý không thể khống chế ánh mắt mà nhìn chăm chăm vào chậu ớt trên tay hắn, một lúc sau mới giương mắt nhìn lên: “Đại tướng quân đây là…”
Phong Sóc giơ bồn hoa về phía nàng: “Nghe nói ngươi mở tiệm ở chỗ này.”
Bốn mắt chạm nhau, hắn có chút không tự nhiên mà tránh ánh mắt của nàng, ngược lại giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.
Khương Ngôn Ý ngẩn người, lập tức nghĩ đến phủ Đô Hộ bên cạnh, hai người dù sao hiện tại cũng xem như hàng xóm với nhau, hôm nay Đại tướng quân đem chậu ớt tới đây là muốn chúc mừng nàng?
Nói vậy xem ra vị Đại tướng quân này cũng là một người thật tình, không có nửa điểm kiểu cách nhà quan.
Bởi vì hành động lần này của Phong Sóc mà hảo cảm của Khương Ngôn Ý đối với hắn tăng lên không ít.
Hắn tặng quà chúc mừng đương nhiên là tốt, bất quá tiệm của nàng còn chưa có khai trương mà.

Nàng có chút xấu hổ, với lại cũng không tiện phụ ý tốt của người ta, huống chi quà mừng của hắn cũng không phải vật gì khác, là quả ớt đó!
Khương Ngôn Ý tiếp nhận bồn ớt từ ta hắn, vốn nghĩ Đại tướng quân là người tính tình lãnh đạm nên chỉ đưa quà mừng rồi sẽ đi ngay.
Nhưng nàng khách sáo đưa đẩy vào câu mà hắn cũng không có ý tứ muốn đi, hai người cứ thế đứng ngay trước cửa mà lời qua lời lại, bọn họ dung mạo ai cũng không kém nên phàm là ai đi qua cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Khương Ngôn Ý bị nhiều người nhìn liền có chút xấu hổ, nhưng ngươi ta tới đưa lễ nàng cũng không thể đuổi về cũng không tốt, đành phải uyển chuyển nói: “Hôm nay vừa mới chuyển tới nên bên trong còn chưa kịp dọn dẹp, Đại tướng quân nếu không chê thì vào cửa hàng ngồi một chút nhé.”
Mời hắn vào chỉ là câu khách sáo thôi, người thường nghe liền hiểu là nàng lúc này không tiện đại khách.
Nhưng Khương Ngôn Ý không biết vị Đại tướng quân này vốn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế là gì, nghe nàng nói xong thì trở về một chữ: “Ừm.”
Nếu không phải mặt hắn vẫn luôn nghiêm túc thì nàng còn cho rằng hắn đứng đây nửa ngày là đang chờ câu nói này của nàng.
Khương Ngôn Ý lúc này cũng đành đem người đón vào, trong cửa hàng không có đồ đạc gì, còn chưa kịp đặt bàn ghế, chỉ có một quầy để tính sổ sách, nàng phải để tạm bồn ớt lên quầy.
Lại đi về phía viện tử tìm một bộ bàn ghế mang tới mời hắn ngồi.
Lúc trước cửa hàng vẫn luôn đóng, bây giờ mời Phong Sóc vào rồi, để tránh hiềm nghi nên Khương Ngôn Ý mở rộng cửa ra.
Nàng tìm nửa ngày vẫn không tìm ra lá trà chủ cũ lưu lại, mà lá trà mới còn chưa kịp mua, không thể để khách ngồi không nên nàng bưng một ít bánh bí đỏ vừa làm ra: “Thật là chiêu đãi không chu toàn, dân nữ vừa làm xong một ít bánh bí đỏ, xin Đại tướng quân chịu khó dùng tạm.”
Phong Sóc lãnh đạm gật đầu một cái, cầm một khối bánh lên bắt đầu ăn.
Khương Ngôn Ý nhìn mà chỉ cảm thấy gương mặt lạnh lùng kết hợp với hành động ăn bánh của hắn thật không hài hòa chút nào.
Phong Sóc ăn một khối xong cũng không có ngừng, duy trì bộ mặt cao quý mà tiếp tục ăn xong khối thứ hai.
Khương Ngôn Ý không khỏi nhìn sắc trời một chút, bây giờ đã là buổi trưa, chẳng lẽ Đại tướng quân từ quân doanh trở về, đầu bếp trong phủ nghĩ hắn đã ăn cơm trong doanh nên không chuẩn bị cơm cho hắn.
Nàng thử thăm dò hỏi: “Trong phòng bếp vừa làm cơm chiên bí đỏ, Đại tướng quân có muốn nếm thử không?
Phong Sóc lại cao quý lãnh diễm phun ra một chữ: “Ừm.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN