Tiểu Tỳ Trùng Sinh - Chương 14: Quỳ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tiểu Tỳ Trùng Sinh


Chương 14: Quỳ


Đêm nay Bùi Hành thật sự cái gì cũng không làm, sau khi để Nguyệt Thược hầu hạ hắn tắm rửa, ôm nàng nằm trên giường lớn ở phòng ngủ của hắn.

Bùi Hành cũng không nói với Nguyệt Thược việc này, chỉ là nghịch tay nhỏ bé, cái eo, lỗ tai, của nàng, trong lòng thì suy nghĩ. Nguyệt Thược cũng không hỏi nhiều, chỉ là bên hông bị ngứa không chịu nổi mới né tránh không cho sờ.

Cho đến đêm hôm khuya khoắt hai người mới ngủ thật say.

Ngày kế Nguyệt Thược từ trong miệng Hương Liên biết rõ việc này, Phương cô nương thân thể “Khó chịu” nằm trên giường, phỏng đoán gần nhất sẽ không ra cửa. Bùi nhị phu nhân đưa một bộ đồ trang sức lục phỉ cho Lý Diệu Quỳnh trấn an nàng.

Thoạt nhìn Bùi nhị phu nhân ngầm răn đe Phương Ngọc Dung, có điều Nguyệt Thược cảm thấy Bùi nhị phu nhân hiển nhiên vẫn còn thiên vị Phương Ngọc Dung, bà ta làm như vậy đại khái là vì chận miệng Lý Diệu Quỳnh, không để cho nàng ta ra ngoài ồn ào hư danh tiếng Phương Ngọc Dung.

Nhưng là bởi như vậy, Lý Diệu Quỳnh vốn an phận làm người, cờ im trống lặng một thời gian, lại bắt đầu kiêu căng lớn lối, Lý Diệu Quỳnh phục hồi tinh thần, lại phát hiện rất nhiều ngày không thấy Nguyệt Thược ẩn hiện, hỏi tới mới biết được nàng hiện thời ở tại ngoại thư phòng, giận ném phá vài cái cốc.

Hương Liên lo lắng cảnh cáo Nguyệt Thược: “Ngươi phải ngàn vạn cẩn thận, tứ nãi nãi hiện thời đang lo tìm không được người trút giận, ngươi nếu rơi vào trong tay nàng ấy, sợ không chỉ là lột một tầng da xuống.”

Nguyệt Thược trong lòng sớm có chuẩn bị chống lại Lý Diệu Quỳnh, đương nhiên nàng vẫn biết sợ, nhưng nàng biết rõ ở trong hậu viện làm cơ thiếp cho người, lúc đầu khó thoát ăn một ít khổ sở, chỉ cần nếm mùi đau khổ có hồi báo là đủ, nàng ngược lại cười trấn an Hương Liên, “Ngươi đừng lo lắng ta, ta không sao. Ngược lại ngươi, lần trước lộ ra trước mặt Phù Dung, không biết rõ nàng sau đó có nghĩ đến trên người ngươi hay không, gần nhất ngươi đừng đến ngoại thư phòng, chờ việc này qua, chúng ta sẽ liên lạc lại.”

Nàng mặc dù lòng tràn đầy muốn báo thù, nhưng là thật tâm không muốn để Hương Liên dây vào.

Nguyệt Thược chân trước mới đưa đi Hương Liên, tâm không biết rõ vì sao bắt đầu một trận một trận đập hỗn loạn, nàng uống chén nước nằm xuống nghỉ ngơi, thì lúc này trong nội viện mộttiểunha đầu đến ở ngoài Hàn Tùng Hiên gọi nàng.

“Nguyệt tỷ tỷ, tứ nãi nãi truyền ngươi đi thượng phòng.”

Vĩnh Thọ chạy vào, hắn mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nghe nhiều thủ đoạn sửa trị thiếp thịtỳnữ trong hậu viện của chính thê, không khỏi lo lắng giậm chân, “Làm sao bây giờ, Tứ gia lại không có ở đây.” Hắn xoay vòng nghĩ ra một chủ ý tồi, “Nếu không thì tỷ tỷ ngươi đi đâu trốn đi, chờ Tứ gia trở lại lại đi gặp tứ nãi nãi.”

Vĩnh Thọ cùng Nguyệt Thược gần đây hay qua lại, Nguyệt Thược giống như Đại tỷ tỷ chiếu cố hắn, hắn tự nhiên trong lòng nghiêng về phía Nguyệt Thược, đặc biệt là lúc Lý Diệu Quỳnh đến thư phòng trừng mắt lạnh với hắn chẳng khác gì con cọp cái, nên càng sợtiểutỷ tỷ nhu nhược bị bắt nạt.
Tiểunha đầu thấy bên trong không có người trả lời, đi tới cửa hướng bên trong lại hô một câu: “Nguyệt tỷ tỷ, tứ nãi nãi chờ ngươi.”

Nguyệt Thược trả lời một câu, “Ngươi chờ chút, ta lập tức xong.” Nàng nói với Vĩnh Thọ, “Ta trước đi một chuyến.”

Nàng cùngtiểunha đầu từ hành lang nhập đường hẻm, bước chân vội vã đuổi tới Thu Minh Cư. Đến thượng phòng, đê mi liễm mục (sụp mi thuận mắt) quỳ xuống dập đầu thỉnh an, “Tứ nãi nãi đại an.”

Lý Diệu Quỳnh bàn tay trắng nõn, móng tay thật dài bôi nước phượng tiên đỏ tươi, tay hoa hơi vểnh, ưu nhã thong dong ăn canh tổ yến, hoàn toàn không có hình dáng người đàn bà chanh chua đêm qua.

Trận đánh này thu được toàn thắng không nói, nàng tự cảm thấy mình là người bị hại, vài ngày trước chuyện nàng tìm Mã Tiên Cô không cần phải nói đã được bỏ qua, Bùi Hành vẫn nên cẩn thận (với nàng).

Cho nên thu thập mộttiểutiện nhân trong viện của mình ra ngoài là chuyện không nói chơi.

Có điều lời nói Vương mụ mụ khi sáng còn văng vẳng bên tai, “… Hiện thời cô gia đang áy náy, chúng ta nên đứng đắn cân nhắc cô gia làm sao đền bù cho ngài. Đemtiểutiện chủng kia giết đi nhất thời thống khoái sẽ chọc giận cô gia, tổn thương tình cảm phu thê.”

Lý Diệu Quỳnh lúc ấy giận dỗi hỏi ngược lại, “Cứ như vậy buông tha nàng, ta nuốt không trôi cơn tức này không nói, chỉ sợ trong sân mỗi một người đều học theo.”

Vương mụ mụ cười lạnh, “Buông tha nàng ta,tiểuthư chịu ta cũng không chịu, trước kia chúng ta nhìn lầm thả tiện chủng này trong viện, cho nàng ta cơ hội bấu víu cành cây cao, nhưng chúng ta phải làm cho nàng ta biết rõ, dù nàng ta làm sao bò được lên trên đầu cành cũng vẫn chỉ là di nương, thấytiểuthư còn phải ngoan ngoãn phục dịch. Ngày hôm nay chúng ta không đem chuyện nàng ta hồ mị người để đánh chửi nàng, chỉ kêu nàng đến hầu hạ ngài, dù là cô gia biết rõ cũng không phản đối.”

Nói xong cúi đầu ở bên tai Lý Diệu Quỳnh nói biện pháp ác độc quản thúc người ra sao, Lý Diệu Quỳnh nghe được gật đầu liên tục.

Bởi vậy lúc này Nguyệt Thược quỳ xuống thỉnh an, Lý Diệu Quỳnh không vội mà chất vấn, cũng không chất vấn, chỉ là không gọi nàng đứng dậy, bản thân được Thải Linh và Hương Điệp hầu hạ, chậm rãi dùng một chén nhỏ tổ yến đúng hai khắc chung, xong mới khoan thai súc miệng lau tay.

Nguyệt Thược quỳ đã thấy đau, tê dại, mỏi nhừ, cắn răng gắt gao chống.

Lý Diệu Quỳnh lười biếng nằm ở trên giường, nói: “Chân này gần đây mỏi vô cùng, Nguyệt Thược, ngươi qua đây xoa cho ta.”

Nguyệt Thược ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thải Linh mặt không chút thay đổi, bên cạnh Hương Điệp mắt lạnh châm biếm, mi mắt rủ xuống cung kính ứng: “Dạ.” Nàng đứng dậy, đi đến bên giường muốn ngồi xuốngtiểuthêu đôn.

Vương mụ mụ đem thêu đôn dời đến một bên, nói: “Lão nhân gia ta ngồi bên đây.”

Nguyệt Thược nhìn Lý Diệu Quỳnh ngồi trên giường, lại lặng lẽ quỳ dọc theo sập, nàng trước kia cũng giúp Lý Diệu Quỳnh vân vê qua chân, chủ tử vui vẻ sẽ thân cận để cho ngồi ở trên giường, dù là không vui bình thường sẽ để cho ngồi trêntiểuthêu đôn…

Lý Diệu Quỳnh nhàn nhạt nhìn nàng, đôi mắt đẹp chợt lóe qua một tia trào phúng, “Như thế nào, làm người trong phòng Tứ gia, việc của nha đầu trước kia đều quên sạch?”

Nguyệt Thược vội vàng lắc đầu, “Không phải…”

Hương Điệp vẻ ngoài thì cười nhưng trong không cười, nói: “Nguyệt Thược, ngươi cứ quỳ gối trên sập xoa chân chotiểuthư, không cao không thấp vừa vặn.”

Nguyệt Thược cắn răng, Lý Diệu Quỳnh dựa vào gối đầu, khí định thần nhàn chờ đợi, nàng rất hài lòng nhìntiểunha đầu quỳ xuống.

Một phòng nằm nằm, ngồi ngồi, đứng đứng, Nguyệt Thược một người quỳ nhẹ nhàng vân vê ấn cho Lý Diệu Quỳnh.

Bên này Thải Linh, Hương Điệp hai người nha đầu tán gẫu với Lý Diệu Quỳnh, nói chút ít chuyện mới lạ hôm qua đi Tào gia.

“Tào gia thế nhưng nuôi toàn bộ một gánh hát, hôm qua nghe hí khúc ‘Hiền Nhị tỷ giáo phu’ chính là bọn họ tự mình sắp xếp, nơi khác có khi không được nghe.”

“Đừng nói hí khúc, nhà bọn họ chính là ăn cũng đặc biệt hiếm có, điểm tâm nhà bọn họ, đầu bếp nhà chúng ta còn không làm được.”

Trong lúc đó, Thải Bạch tiến vào mấy lần, không phải là đến truyền lời vài người quản sự thì là mang theo vài quản gia tức phụ tiến tới đáp lời, ví dụ như song cửa sổ tây sương bích sa đã cũ, thay thế đi là dùng giấy hồ hay là sa hồ, hoặc là nói Thu Minh Cư hư hỏng một số dụng cụ trong quỹ chung, trương mục tứ nãi nãi chuẩn bị ký, còn có cửa hàng bạc bên ngoài đưa tới vòng tay mới đánh xong, chờ tính tiền.

Lý Diệu Quỳnh cũng lười biếng giải thích với vài người tức phụ, nói: “Trên người khó chịu, nên không đứng dậy.”

Mấy tức phụ quét mắt một vòngtiểunha đầu đang quỳ, trong lòng biết rõ, trên mặt cười làm lành, “Tứ nãi nãi không thoải mái cứ việc nằm, chúng ta chỉ nói hai câu nói mà thôi.”

Như vậy một buổi trưa đi qua, tính tính thời gian Bùi Hành hằng ngày đã trở lại, Lý Diệu Quỳnh mới ôn hoà nói với Nguyệt Thược: “Ngươi hầu hạ rất tốt, hôm qua đi dạo vườn bên trong Tào gia mỏi mệt, để ngươi nhấn một cái như vậy, khoan khoái rất nhiều.”

Nguyệt Thược thân thể đã mệt mỏi không chịu nổi, quỳ đầu gối cơ hồ mất đi tri giác, vừa đói vừa mệt mỏi vừa khát, còn phải chịu đựng ánh mắt chế giễu đầy phòng. Nghe được một câu nói kia, thân thể mềm nhũn, chỉ sợ thiếu chút ngã xuống.

Nàng thanh âm hơi khàn khàn, “Tạ nãi nãi khen.”

Lý Diệu Quỳnh khẽ mỉm cười ngồi dậy, đưa tay đem cằm Nguyệt Thược nâng lên, hỏi nàng: “Ngày hôm nay bảo ngươi hầu hạ ta, ủy khuất ngươi?”

Làm sao có thể không phẫn nộ cùng ủy khuất, Nguyệt Thược gắt gao nắm quyền, nhìn ra phía sau Lý Diệu Quỳnh, đờ đẫn nói: “Không ủy khuất.”

Ngón tay Lý Diệu Quỳnh dùng sức, móng tay cứng rắn sít sao đâm vào làn da non mịn của Nguyệt Thược, “Không ủy khuất, không ủy khuất ngươi bày ra cái vẻ mặt này làm gì? Cho ai xem, là muốn để Tứ gia xem, để Tứ gia biết rõ ta bạc đãi ngươi?”

Nguyệt Thược đau nước mắt trào ra, “Ta không có.”

Lý Diệu Quỳnh cười lạnh, “Không có, trước mặt ta cũng dám lộ ra cái vẻ khóc lóc đáng thương, chớ không phải là bình thường sẽ dùng cái vẻ này để lừa gạt Tứ gia, khiến cho Tứ gia ly tâm với ta.”

Vương mụ mụ ở bên đi theo quát lớn hù dọa, “Hôm nay nãi nãi bảo ngươi hầu hạ là coi trọng ngươi, ngươi nếu là ở trước mặt Tứ gia nói nhiều một câu, ta mai này sẽ để cho mẹ mìn đến bán ngươi.”

Nguyệt Thược chảy nước mắt nói: “Ta không dám.”

Lý Diệu Quỳnh hài lòng cười, lúc này mới buông tay, nhưng móng tay đã để lại thật sâu dấu vết trên cằm Nguyệt Thược, nàng vỗ vỗ mặt Nguyệt Thược, nói: “Hôm nay trở về đi, ngày mai ngươi lại đến hầu hạ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN