Đã lâu không thấy lão thổ địa, lần này tôi thật sự rất muốn gặp lão, một tháng ở Long cung, thế gian đã trôi qua mười năm, lão lại vẫn như cũ,
tôi kéo kéo chòm râu lão, lôi từ sau ra một bầu rượu, lão già dưới ánh
trăng, cười đến các nếp nhăn cũng chen chúc một nhúm – “Tiểu Hợp Hoan,
không uổng lão đây yêu thương cô.”
Chúng tôi ngồi trên đài ngắm sao, nhìn lên bầu trời vô số các vì tinh tú, vừa uống rượu vừa chuyện trò.
Tôi kể cho lão nghe, thì ra tên nhóc Tử Thần kia vốn ở ngay dưới chân
núi Kì Bàn. Còn nói rằng tôi có một món bảo bối muốn đưa cho thằng bé.
Sau đó tôi lôi ra viên trân châu cực đại đưa cho lão. Ánh mắt lão trừng
trừng nhìn viên ngọc, lão uống nhiều rượu vậy rồi mà vẫn có thể mở to
mắt như vậy, đúng là không dễ.
“Viên ngọc trai lớn thế này, là cô ăn trộm sao?”
Tôi hận không thể giành lại bầu rượu của mình, biết nhau một ngàn năm,
lão còn hiểu lầm tôi như vậy, thật là khiến người ta đau lòng, chao ôi.
Thì ra hiểu một người, không phải chỉ dựa vào thời gian thôi đâu.
“Viên ngọc trai ày, lai lịch rất chính đáng. Lão nha, uống rượu đến độ không phân biệt được tốt xấu rồi.”
“Chọc cô thôi. Cô mau đi đưa cho thằng nhóc kia đi, việc này làm xong,
sau đó tĩnh tâm mà tu hành. Lão đây có sở trường giám sát đốc thúc người khác đấy.”
Tôi thấy lão giỏi nhất là uống rượu thì có, tiện thể kèm theo giám sát thôi.
Tôi quyết định ngày mai phải đến Thấm Tâm trà trang.
Tảng sáng trong núi là dễ chịu nhất, tôi nhẹ nhàng đứng trên ngọn gió
nhìn núi trà xa xa, mênh mông bát ngát xanh um tươi tốt một màu, không
biết vườn trà kia có phải nhà Tử Thần không. Tôi chậm rãi xuống núi, gió thổi bay tà áo, đôi giày thêu ở chân từng bước từng bước trên thềm đá
xanh rêu, tựa như một đóa sơn trả đang nhẹ nhàng lay động.
Bảng hiệu Thấm Tâm trà trang màu đỏ đã hơi phai màu, những vẫn lộ ra vẻ trang trọng tao nhã.
Tôi đứng ở cổng, nhìn vào sân nhà thật sâu kia, cảm thấy có chút lo
lắng, làm sao tôi tìm được cậu ta, đáp tạ mà không quá đột ngột mới là
vấn đề. Nếu tôi đưa thẳng cho cậu viên trân châu, sau đó thú nhận mình
là cây Hợp Hoan thành tinh đến đền ơn, không chừng sẽ như Hứa Tiên trong truyện Bạch Xà, lăn ra chết giấc. Tôi không có bản lĩnh đi trộm cỏ linh chi đâu, phải nghĩ cách khác thôi.
Tôi do dự ở cổng một hồi lâu, rốt cuộc cửa mở, một phụ nữ trung niên
bước ra, tôi vội vàng đi tới, dè dặt cười hỏi: “Bác gái làm ơn cho hỏi, ở trà trang này có phải có một người trẻ tuổi tên Tử Thần không?”
Phụ nhân kia nhìn tôi cảnh giác vài lần, lạnh lùng nói: “Tên thiếu gia nhà tôi mà cô có thể tùy tiện gọi ra sao?”
Thì ra Tử Thần chính là thiếu gia của trà trang này. Tôi cũng hơi liều
lĩnh, khi không lại chạy tới hỏi gia nô nhà cậu ta. Suy đi tính lại mấy
vòng, tiếp tục cười: “Bác gái, tôi là nha đầu của một quán trà trên chợ, chủ nhân nhà cháu nghe nói rằng trà của trà trang chỗ bác rất tốt, nên
để tôi tới đây tìm thiếu gia nhà bác hỏi thăm giá cả một chút ấy mà.”
Người phụ nữ kia cười lạnh ba tiếng: “Một đứa nha đầu mà cũng có thể bàn chuyện làm ăn với thiếu gia sao?” Nói xong, không thèm liếc mắt nhìn
tôi lấy một cái, quay người bỏ đi.
Tôi nhìn cái eo cường tráng như lu nước kia, trong lòng thầm than: Bề ngoài không đẹp thì cũng phải tu dưỡng bên trong chứ.
Chưa gì đã gặp thất bại, tôi có chút thất vọng, thôi thì, đành để buổi
tối rồi quay lại chứ biết sao. Yêu tinh thì hành sự vào ban đêm vẫn là
tiện hơn nhiều, thật là có chút tự thương tự cảm quá cơ.
Tối đến, một vầng trăng lưỡi liềm soi sáng nơi chân trời, trong núi
tiếng côn trùng gáy vang, càng bày ra vẻ yên tĩnh của núi rừng buổi đêm. Tôi ẩn thân xuyên qua cửa sân, đi thẳng vào trong, sân trong rất yên
tĩnh, như thể chẳng có ai sinh sống, nhưng lại có hương trà bay ra không ngừng. Tôi đi tới đại sảnh, chỉ thấy bên trong bày một cái bàn gỗ, trên trường là bức họa câu cá bên sông, phong cách cổ xưa rất trang nhã,
sương phòng bên phải hình có tiếng động gì đó, tôi bước tới. Cánh cửa
phòng khẽ khép, tôi nhìn từ trong cửa sổ, chỉ thấy một nữ tử áo xanh
đang quỳ gối trước bàn thờ Phật, trong tay xoay Phật châu, khe khẽ tụng
kinh. Từ trong ánh nến không rõ dúng mạo nàng ta, nhưng từ tấm lưng thì
có một sự tịch mịch không nói nên lời. Tôi xoay người tiếp tục bước sâu
vào hậu viện, trong sân nhỏ trống trải bày ra một bộ dụng cụ xào trà,
tiếng động truyền ra từ các phòng bên cạnh, chắc là tiếng thợ đang xào
trà. Tôi đến gần hơn để nhìn, đều là những nam tử trung niên khoảng ba
bốn mươi tuổi, đang uống rượu tán gẫu ở đó, bên cạnh vài phụ nhân, ngồi
vây quanh bên bàn dựa vào ánh đèn cầy làm nữ công.
Hành lang uốn khúc băng qua hậu viện là tới một vườn hoa, có cả một hòn
non bộ nho nhỏ, bên cạnh còn trồng mấy cây trúc. Phía đông là một loạt
các gian phòng, nhưng chỉ có một gian có ánh nến hắt ra, Tôi ỷ vào mình
đang tàng hình, trực tiếp đi thẳng vào trong.
Gian phòng rất lớn, bốn vách tường toàn sách là sách. Ở mặt bắc có một
bức bình phong, tôi tiến tới nhìn vào phía sau, là một buồng ngủ sạch
sẽ, chăn đơn gối chiếc. Tôi quan sát xung quanh, bước tới bên cửa sổ,
trên bàn gỗ, là bút mực cùng giấy Tuyên Thành, nhẹ nhàng cầm lên, là một bức Thủy Mặc họa tranh sơn thủy, rất giống phong cảnh núi Kì Bàn, phong thái bức họa rất tự nhiên, nét chữ cũng thật cứng cáp. Tôi quét mắt tới lạc khoản: Tử Thần.
Trong lòng mừng thầm, cuối cùng tôi cũng tìm được rồi.