Tiếu Vong Thụ - Chương 13: Hội đấu trà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tiếu Vong Thụ


Chương 13: Hội đấu trà


Trong mấy ngày này, tôi cũng thường lén tới thăm dò Thấm Tâm trà trang
vài đêm, tò mò đi xem Tử Thần đang làm gì. Chẳng mấy chốc mà tới kì thi
hương, tôi còn nghĩ chắc hẳn cậu ta sẽ thức khuya chịu khổ đèn sách,
hoàn toàn không ngờ lại ra sau vườn đào hầm! ‘Việc chính chẳng làm’ đến
mức này chắc cũng không dễ đâu, tôi hít thật sâu một hơi, đứng một bên
nhìn.

Cậu ta trốn trong núi giả, còn mặc cả áo hai lớp, hẳn là muốn đào thật
lâu. Tuy là trà trang này không phải nhà đại phú, nhưng tốt xấu gì cũng
có mười mấy kẻ hầu, đào hầm mà lại để chính tay thiếu gia tự thân vận
động sao? Đứa nhỏ này, thật hết sức kì quái! Có điều cũng không phải tôi chưa từng gặp quái nhân, riết rồi cũng quen. Tôi xem vài lần, thấy cậu
ta toàn đào vào buổi đêm, ban ngày lấy một ván gỗ che lại, phía trên bày vài chậu hoa lan, hoàn toàn không bị phát hiện.

Chờ khi không có Tử Thần, tôi yên lặng vào trong. Núi giả này tuy nhỏ
nhưng bên trong lại có một khoảng không riêng. Bốn phía đều được thông
gió, yên tĩnh thoáng mát. Tôi mở cái ván gỗ kia, mới phát hiện dưới nó
là một đường hầm thật dài, thì ra là không phải Tử Thần đang đào hố, mà
là muốn làm một địa đạo dưới lòng đất. Tôi cẩn thân vào trong, càng sâu
càng lạnh, tiết đông làm tôi hơi run. Vào sau bên trong, liền phát hiện
vài cái rương rất lớn, tôi hơi tò mò một tẹo, không biết thứ bí mật gì
mà giấu kín đến thế. Khẽ mở rương ra, mới nhìn, thất vọng đến nhũn cả
người, là một hòm đựng đầy băng! Tôi không cam tâm, bèn mở tất cả các
rương còn lại, chỉ có chiếc rương nhỏ và tinh xảo nhất đựng đầy vàng bạc và châu báu. Thì ra Thấm Tâm trà trang quả thật chẳng hề giàu có, trừ
cái rương này thì dùng mấy hòm băng bổ sung, cho dù kẻ trộm có vào, đập
vào mắt đầu tiên là mấy cái rương lớn, đợi khi mở ra rồi chắc chỉ sợ có
mà tức hộc máu! Ôi cha, vậy cũng hay, dù sao cũng có thể đối phó với tụi ăn trộm.

Sau này tôi có đi đến vài lần nữa, nhưng cũng chưa hề thấy Tử Thần đọc
sách khổ luyện lấy một lần, không phải viết thơ thì cũng là vẽ tranh,
cơm đến thì ăn, đẫy bụng thì ngủ, thi thoảng có ngó qua huyền học đôi
chút. Tôi không biết là cậu ta tự tin, hay là do giám khảo kì trước bị
phân trâu che mắt mất rồi. Rõ rõ rành rành là tôi nhìn không ra tên nhóc này có chút bộ dạng nào là có thể tham gia khảo thí, cái bộ phong độ
trí thức kia toàn là gạt người thôi. Một thời gian dài tôi không thèm
tới nữa, thôi vậy, đến lúc đó tiểu thụ tinh tôi đây giúp cậu ta tí đỉnh
là được chứ gì.

Chớp mắt đã chớm xuân, khắp núi hoa dại thi nhau khoe sắc, núi Kì Bàn
thêm đẹp đến độ khiến con người ta lưu luyến. Tôi tu hành cả ngày xong
thì đi dạo loanh quanh, xem mãi không chán nơi non xanh nước biếc, vườn
trà vạn mẫu này.

Gần đây chẳng biết thế nào, trong vùng phụ cận của trà viên có rất nhiều người lên, lũ lượt kéo tới rất náo nhiệt khiến tôi không thể nào tu
hành được, đành tìm lão thổ địa hỏi nguyên nhân. Lão lấy tay đẩy trán
tôi một cái: “Nha đầu này, có thế cũng không biết, mười lăm tháng tư là
Hội đấu trà ở núi Kì Bàn, mọi trà viên đều đưa ra loại trà tốt nhất của
mình để so cao thấp, nếu như thắng, các trà thương sẽ tranh nhau mua về. Giá bán cũng sẽ cao hơn những trà viên khác.”

Tôi ngáp dài một cái, chả phát biểu gì. Lão thổ địa hớp một ngụm rượu,
lại tiếp: “Hội đấu trà này, trước gọi là tiết tư mộ. Vốn định sau tết
Thanh Minh thì tổ chức ngay, tiếc là do khí trời lạnh giá, không thích
hợp cho việc nói chuyện yêu đương, đám thanh thiếu niên trong phạm vi
một trăm dặm quanh đây đều toàn tâm toàn ý tranh thủ hội trà này mà tìm
người trong lòng. Từ đấy về sau đẩy thành mười lăm tháng tư. Ngày tổ
chức hội đấu trà, bắt đầu chập tối thì cô đừng có ra ngoài, tránh gặp
những cảnh xa đỏ mặt tía tai”

Tôi liếc lão, cười tủm tỉm hỏi: “Còn lão thổ địa ngài đây cũng không ra ngoài à?”

“Lão già đây lớn tuổi rồi, có chuyện gì phải ngượng chứ hả? Cô tu hành
còn thấp, ngàn vạn đừng động tâm phàm. Từ xưa đến nay, Ngưu Lang Chức
Nữ, Bạch Xà Hứa Tiên nào có kết cục tốt đâu, cô cũng lo mà nghĩ đi.”

Tôi chu mỏ, lão cũng coi thường tôi quá thể.

Đối với hội đấu trà tôi rất không hứng thú nhưng với tiết tư mộ kia thì
ngược lại. Thú thật là vì tôi rất hiếu kì với Tử Thần, cậu thiếu niên
tuổi xuân chính trực này, nụ tình chớm nở, xem thử cậu ta thích ai, đến
lúc đó tôi thuận nước đẩy thuyền, lửa cháy thêm dầu, giúp thành chuyện
tốt, coi như cũng là cái ơn tôi báo. Phụ nữ thường rất thích là bà mai,
tôi là Thụ tinh nữ thì cũng không ngoại lệ, có chút nóng lòng không đợi
được.

Vất vả lắm mới đến ngày mười lăm tháng tư, tôi xuống núi vào Gia Dương
trấn, quả thật rất náo nhiệt, các con buôn đều tập trung, so với thị
trấn yên tĩnh những ngày thường thật khác biệt. Tôi loanh quanh trong
chợ vừa đi vừa nhìn, cứ theo hướng của đám đông mà bước. Không lâu sau
liền thấy một tiệm trà rất có khí thế, cửa hồng treo bảng hiệu, trên đó
có rồng bay phượng múa rõ to ba chữ: Hội Đấu Trà. Tôi đi vào trà quán,
bàn ghế bên trong đều đã được xếp gọn lại, chính giữa đại sảnh là một
bàn vuông bằng gỗ tử đàn, bày đủ các loại trà cụ. Ngồi trên ghế thái sư
cạnh đó là vài lão già, nhìn dáng điệu và thần thái thì có lẽ chính là
người thẩm định cho hội trà này đây. Xung quanh có rất nhiều dân chúng,
đa số là người lớn tuổi, vẻ mặt phấn khích. Qua giờ Thìn, một lão già
đứng dậy từ ghế thái sư, râu tóc bạc trắng, rất có phong thái, lôi ra
một cái ống trúc rồi nói: “Xin mời các trà trang cho người bốc thăm.”
Sau đó hai bên trái phải có hơn hai mươi người xếp hàng đi lên. Trong đó có vị quản gia nọ của Thấm Tâm trà trang. Một đỗi sau, khi đã có số thứ tự, bắt đầu từ Hương Minh trà trang, các trà trang lần lượt dựa theo
thứ tự mà dâng trà, đều là do một thiếu nữ tướng mạo đoan trang chính
chắn đến bên bàn trà ngâm nước, động tác thanh nhã, cử chỉ thành thạo,
sau khi châm trà, mấy lão nhân kia tinh tế nâng li lên đánh giá, cả trà
quán đều rất yên tĩnh, những người đến xem cũng giữ trật tự, tôi xem mà
thấy chán ngán, bỏ đi, định bụng tìm một quán rượu mang về hộ cho lão
thổ địa chút rượu nhạt.

Loanh quanh vào vòng trên phố cũng khoảng hơn một canh giờ, tôi mới quay trở lại hội đấu trà. Sau khi bước vào quán, tôi mới phát hiện ra tiệc
tàn người tan, cuộc đấu đã kết thúc, bọn tiểu nhị đang loay hoay xếp lại bàn ghế, định tiếp tục đón khách. Tôi lôi ra một tên tiểu nhị, cười
hỏi: “Tiểu huynh đệ, hội đấu trà ban nãy đã kết thúc rồi sao? Cậu biết
Thấm Tâm trà trang đứng thứ mấy không vậy?” Gã tiểu nhị ngẩng đầu lên
nhìn tôi, thoáng sửng sốt, sau đó cao giọng trả lời: “Cô nương, cô không biết à, đứng nhất!”

“Đứng nhất sao?” Tôi cũng không tự chủ được mà lên giọng theo.

“Cậu thiếu gia nhà họ Hướng kia thật là vượt trội, đứng nhất trong kì
thi tú tài thì thôi đi, đến cả hội đấu trà cũng giành giải đầu, thật
đúng là thanh niên tài tuấn ha.” Vẻ mặt gã tiểu nhị tràn ngập sự hâm mộ.

Thì ra Tử Thần họ Hướng. Vận khí cậu ta cũng tốt lắm. Tôi thầm cảm khái trong lòng.

Ra khỏi quán trà, trên chợ nhốn nháo đầy các nam thanh nữ tú ăn mặc xinh đẹp, cử chỉ phong lưu, đúng là làm người ta thấy vui tai đẹp mắt. Tôi
nhìn bọn họ, ham muốn làm bà mai trong bụng ngày càng dâng cao, nóng
lòng muốn tìm ngay cho bọn họ một người bạn đời như, như thế thì mới
không uổng những ngày tháng tuổi xuân chứ.

Các chàng trai lớn mật tìm được cô nương mình ngưỡng mộ trong lòng liền
tiến lên chào hỏi rồi mời vào quán uống chén trà, nếu cô nàng có ý thì
sẽ ngại ngùng đồng ý, nếu như thấy phiền, tự nhiên sẽ quay mặc bỏ đi.
Trong lòng tôi nghĩ đến nếu Kiến Mộc và lão thổ địa tranh giành tôi với
nhau thì tất nhiên, đẹp trai vẫn hơn chứ.

Ngại ở chỗ, trên đường đi có mười mấy gã trai tới bắt chuyện với tôi,
khiến cả mặt ửng đỏ cả lên, tuy rằng tôi trông còn thiếu nữ nhưng cũng
chừng này tuổi rồi, chi bằng tàng hình vẫn hơn.

Ẩn thân lang thang trong chợ cũng đến hai mươi vòng, bất kì trai gái
trong tiệm trà lớn nhỏ nào đều tiến tới nhìn mặt nhưng tuyệt chẳng thấy
bóng dáng Tử Thần đâu cả. Ngược lại trong các trà lâu lại cứ có vài cô
nương ngượng ngùng bàn tán về cậu ta, cũng chả trách, đứng nhất hội đấu
trà, lại tuấn tú giỏi giang, bảo sao trái tim thiếu nữ lại không ngừng
rung động được chứ. Xem ra không biết là có bao nhiêu bà mai muốn bước
qua cửa đề nghị kết thông gia đây, tôi hậm hực bỏ về, nhiệt tâm muốn trở thành bà mối cứ vậy mà nguội dần.

Buổi tối, tôi đứng trên đài ngắm sao, những vì tinh tú kia dày đặt xung
quanh vầng trăng tròn vành vạnh, trăng sáng như nước. Xa xa có thể nhìn
thấy những ngọn đèn lồng dưới núi, lập lòe trong tối, tựa như đom đóm
trong đêm hè. Theo như lời lão thổ địa thì nam nữ thường hẹn hò trong
dịp tiết Tư Mộ này, nên dân tình cũng trở nên phóng khoáng hơn. Các cô
nương này rõ là còn ‘yêu tinh’ (yêu tinh trong trường hợp này hiểu theo
nghĩa lẳng lơ, quyến rũ…) hơn cả tôi nữa cơ đấy, thật lớn gan, tôi thầm
cảm phục trong lòng. Tối nay, lão thổ địa rất yên lặng, chẳng uống giọt
rượu nào, trong lòng bỗng thấy vui, đột nhiên nghĩ tới Tử Thần. Tối nay, thiên thời địa lời nhân hòa như thế, cậu ta có ra ngoài tìm một cô em
xinh đẹp nào đó không nhỉ? Ái chà, tôi một nghìn tuổi rồi nhưng vẫn rất ư tò mò, xem ra quả nhiên thích hợp làm phụ nữ. Tự khuyên nhủ bản thân
không nên đi nhìn trộm việc riêng của người khác, nhưng chẳng thể kiềm
được, cứ muốn tìm cho ra nhẽ. Xuống chân núi, tôi nhìn cặp nam nữ đang
hẹn hò cọ cọ dụi dụi bên cạnh, mở to mắt nhìn, này là chuyện lão thổ địa bảo là mặt đỏ tim đập ư, chẳng qua là tình tự trong đem, định hôn ước
gì gì đó mà thôi. Tôi cảm thấy hơi thất vọng, nghĩ ngược lại, không lẽ
là do thật lòng muốn xem những cảnh xấu hổ mới không thất vọng sao? Đến
lúc này, tôi đỏ ửng cả mặt, may mà trời tối lại ẩn thân, chả bị ai nhìn
thấy.

Vào Thấm Tâm trà trang, nhìn thấy thư phòng của Tử Thần ở xa xa, thật đúng là chán quá đi mất. Trong phòng có ánh
đèn, nghĩa là có người. Cậu thanh niên này sao lại không biết trân trọng cơ hội tốt hiếm có mỗi năm một lần này chứ? Khiến cho ngày tốt chẳng
thành, người đẹp chẳng đợi, thật quá sai lần. Tôi thật nóng lòng muốn đi bắt cô em xinh đẹp nào đó về cho cậu ta.

Đến khi tôi bước tới bên cửa sổ mới phát hiện trong phòng quả thật có nữ nhân.
Người phụ nữ kia đưa lưng về phía cửa sổ, ngồi bên án thư (bàn sách),
chỉ thấy một bên mặt, nhu hòa dịu dàng. Tử Thần kính cẩn, đứng trước án
thư cúi người pha trà. Chỉ thấy lá trà dập dền trong chén, lượn lờ trên
dưới, cuối cùng cũng từ từ dừng lại, như măng mọc sau mưa, đứng thẳng
trong chén. Cậu nâng chung trà lên, đưa cho người kia: “Mời mẹ dùng
trà.” Tôi vừa giật mình lại vừa chán nản. Thì ra đó là mẹ của cậu. Tôi
bước vào trong phòng, muốn nhìn kĩ mẹ của Tử Thần.

Cả người bà một bộ màu xanh, mái tóc đen bóng búi thấp chẳng hề có một
cọng rối, cài một cây trâm ngọc, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, có điều bốn mươi tuổi nhưng đôi mắt u ám vô thần, vẻ mặt hờ hững, toàn thân lộ ra
một cỗ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Bà nhận chung trà từ Tử Thần, đưa đến bên mũi, khẽ ngửi, gật đầu, sau đó uống một ngụm. Đến khi ngẩng lên thì trên mặt bà cũng lộ ra vẻ tươi cười, thế nhưng tuy cười nhưng vẫn lộ vẻ lạnh lùng. Bà đặt chung trà lên bàn, sau đó hỏi: “Tử Thần, mẹ nếm thấy
trà này rất giống vị của trà búp Minh Tiền của Vân Vụ, bây giờ đã sắp
sang tháng năm, không phải đã sớm bán hết rồi sao? Sao con làm ra được
trà ngon như vậy?”

Tử Thần cười cười, đáp: “Mẹ còn nhớ địa đạo của cha chứ?”

Hướng mẫu gật đầu nói: “Người họ Hướng ít ỏi, cha con vì phòng trộm cướp nên
cất giấu chút của cải ở đó, mẹ vẫn không hề động tới, chờ đến khi con
thành thân rồi sẽ tính.”

“Con đã đào địa đạo kia
rất sâu, đặt rất nhiều băng đóng lại trên núi khi đông vài trong. Trà
vừa hái, con liền lấy băng đặt lên một ít trà búp Minh Tiền. Thí nghiệm
vài lần, mặc dù mới đầu còn kém, nhưng sau đó thêm chút thứ chống ẩm thì liền có được vị trà như vừa hái xuống thông thường.” Tử Thần dừng lại
một chút rồi tiếp: “Hội đấu trà năm nay, con dùng nước suối Cam Lộ từ
trên núi để pha thử, được đệ nhất.”

Tôi thầm tán
thưởng sự thông tuệ của Tử Thần, thì ra cậu ta dùng số băng kia vào việc này, nhìn qua mẹ cậu, lại thấy bà không hề có vẻ vui mừng nào, sắc mặt
nghiêm lại, nổi giận. Tôi thật không hiểu.

“Không ngờ con lại còn có thời gian làm ra những việc chuyện loại này, con còn nhớ bao lâu nữa thì đến kì thi Hương không?” Hướng mẫu lạnh lùng hỏi.

Vẻ tươi cười trên gương mặt Tử Thần từ từ nhạt mất, nhìn mẹ, gần từng chữ: “Hài nhi đã từng nói với mẹ, cuộc đời này không cầu công danh.”

Hướng mẫu đứng lên, ánh mắt sắc bén: “Chẳng lẽ con đã quên kì vọng của cha và ông ngoại rồi sao?”

Tử Thần bất đắc dĩ đành thở dài, cau mày: “Mẹ, con thi Tú Tài thì đã chứng minh Hướng gia ta là thuộc dòng dõi thư hương, cần gì phải bước vào nơi thị phi hiểm ác kia.”

Hướng mẫu cười lạnh: “cha nếu làm anh Tú đã thỏa mãn, cũng sẽ không vì thi Hương mà mất mạng!”

Tôi cả kinh, thảo nào tới Thấm Tâm trà trang này mấy lần rồi mà chưa từng
nhìn thấy cha của cậu ta. Tử Thần cúi đầu không nói. Hướng mẫu lại trách cứ: “Ông ngoại con bị biếm từ kinh thành tới cái huyện Gia Dương nho
nhỏ này, hoài bão cả đời đều bị cuốn trôi. Từ nhỏ, ông đã rất kì vọng ở
con, không ngờ con lại hiếu thảo như thế. Một tú tài cỏn con thôi thì
định ăn nói thế nào với cha và ông ngoại đã khất đây.”

Hướng mẫu nói xong, thần sắc thê lương, ngón tay run nhẹ, cũng không liếc một cái về cậu con trai, xoay người phất tay áo bỏ đi. Tử Thần nhìn bóng
lưng của mẹ nhanh chóng chìm trong bóng đêm, thì thào trong miệng: “Mẹ,
chẳng lẽ người nhất định bức con như thế sao?” Trong mắt tràn đầy ủy
khuất và khẩn cầu, khiến trong lòng tôi rất căng thẳng.

Tử Thần khép cửa, khoanh tay đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn lên vầng
trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, vẻ mặt phiền muộn. Ánh trăng như
nước ánh lên gương mặt như quan như ngọc, không nhiễm chút bụi trần. Một lúc lâu sau, Tử Thần bê chung trà Hướng mẫu uống ban nãy, rót thêm trà
mới, chậm rãi uống, như một người khác. Tôi nhìn chân mày đang chau, đột nhiên muốn vuốt lên. Hồi sau cậu thở dài, lại châm một cây nến, mài
mực, trải rộng giấy Tuyên Thành, vẽ tranh. Có lẽ tích tụ trong lòng cần
được giải thoát, bút múa như long xà, nháy mắt trên giấy hiện ra những
đường nét cảnh sơn thủy, một chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ. Cấu tứ đơn
giản, bút cũng chỉ nhạt vài nét. Cậu ngừng tay, chấm thêm mực, ở góc
phải đề thêm vài chữ ‘Ký tình sơn thủy, khoái ý nhân gian’ (Dịch thô:
gửi tình nơi sơn thủy, vui vầy chốn trần gian). Chữ viết tháu, dùng mực
rất đậm, lộ ra một cỗ quật cường. Tôi nhìn bức tranh chữ kia, lại nhìn
sang Tử Thần, ánh nến càng khiến gương mặt cậu thêm ảm đạm chán nản,
nhưng rồi lại kiên định ung dung.

Tôi
im lặng rời đi, trong lòng ngổn ngang nỗi muộn phiền nhàn nhạt, cậu
thông minh như thế, Hướng mẫu lại không nhìn thấy, cứ nghĩ thế là tốt
cho con, nhưng có thật là tốt cho cậu không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN