Tiếu Vong Thụ - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Tiếu Vong Thụ


Chương 70


Chương 71 : HÀM ĐẦM

Tôi ở Long cung lâu vậy nhưng đây là đầu tiên gặp trực tiếp Long vương. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, làm thế nào thì ông ấy mới bỏ qua cho Long Thất.

Râu ông ấy màu tím, ánh mắt phức tạp đánh giá, sau đó dời mắt, làm như không muốn nói chuyện với tôi. Tôi biết bây giờ ông đang trách vì tôi mà Long Thất đã phạm sai. Thật ra, tôi cũng tự trách chính mình, nếu biết Long Thất gánh chịu tất cả vì mình, tôi sẽ không đếm xỉa gì tới bản thân, thà thản nhiên chịu chết cũng không muốn anh làm những chuyện này vì mình. Tôi đã nợ anh quá nhiều, nhiều đến nỗi mỗi lần hít thở đều tựa hồ cũng nhiễm hơi thở của anh mất rồi.

“Cô vốn không phải người của Long cung, không cần tới đây hỏi chuyện Long cung.” Ông nhìn ra ngoài điện, lạnh lùng nói.

Tôi nhìn ông ấy, quên cả sợ hãi: “Chuyện này vì tôi gây ra, tôi không muốn Thất vương tử chịu thay mình, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giúp Thất vương tử không chịu nổi khổ Hàn đầm, có thể để tôi chịu thay không?”

“Đây là chuyện của Long tộc, người ngoài không cần nhúng tay.”

Ông đứng dậy rời đi, tôi nhìn bóng lưng, lòng lạnh như băng.

“Tuy ngoài mặt phụ vương rất lạnh lùng với Thất ca, nhưng thật ra tôi biết rõ, ông ấy rất yêu thương anh. Lần này Thất ca phạm lỗi, trong lòng ông ấy cũng rất khó chịu. Ôi…” San San đứng sau tôi, thở dài một tiếng.

Tôi quay đầu nhìn cô ấy, nghẹn ngào nói: “Đưa tôi đi gặp chàng đi.”

Lạnh khủng khiếp thì ra là thế này. Bông tuyết bay đầy trời rả rích không ngừng, gió rét thấu xương.

Xung quanh Hàn đầm là một tầng khí lạnh, sương mù mênh mông không thấy rõ. Đứng bên bờ đầm chịu từng đợt rét, tôi và San San đều run rẩy không ngừng. Không nhịn được nước mắt, từng giọt từng giọt chảy ra, lại bị đóng băng chỉ trong thoáng chốc.

“Long Thất!” Tôi run rẩy cố hét lên. Nhưng không có tiếng hồi âm.

“Anh ấy không nghe được đâu.” San San nức nở đáp.

Tôi tuyệt vọng gọi, chưa từng rát họng như vậy. Đến tận khi San San đỡ lấy vai tôi, nói: “Chị có gọi đến nát họng cũng không được đâu. Thất ca không nghe thấy đâu.”

“Vậy tôi làm gì mới cứu chàng được?”

“Ba trăm năm sau cha sẽ thả anh ra.”

“Chẳng lẽ phải để chàng chịu khổ suốt ba trăm năm sao?”

“Trừ khi nước trong Hàn đầm cạn khô, nếu không chẳng ai giải được phù chú của cha cả.”

Tôi nhìn Hàn đầm, bất đắc dĩ cười khổ, nếu muốn nước cạn, nếu muốn nước cạn, tôi dùng quyết để rút nước khỏi đầm, bị San San giữ chặt: “Chị cho rằng với công lực của mình có thể giải được bùa chú của cha tôi sao?”

Tôi tuyệt vọng thõng tay, mệt mỏi ngồi sụp xuống tuyết.

“Chúng ta đi đi, sau này Thất ca biết chị tới gặp anh là đủ rồi, không phụ anh ấy một lòng yêu thương.”

Tôi lắc đầu, cho dù bây giờ chàng không biết tôi đang ở đây, tôi cũng không thể bỏ chàng mà đi.

“Cảm ơn công chúa đã đưa tôi đến đây, chàng có thể chờ tôi năm trăm năm thì tôi ở đây chờ chàng ba trăm năm là tất nhiên.”

San San thoáng sững sờ: “Tôi chỉ nói chị đến thăm Thất ca một chút, không muốn chị phải chờ ba trăm năm. Nếu sau này Thất ca biết do tôi tiết lộ, không biết sẽ giận đến mức nào.”

Tôi nhìn Hàn đầm, càng lúc càng kiên định: “San San công chúa, cô đang có thai, mau tránh khỏi đây, tôi không đi đâu.”

San San bất đắc dĩ nhìn tôi, cưỡi mây bay đi.

Tôi ngồi bên bờ đầm không biết bao lâu, tựa hồ thời gian đã ngưng trệ. Nghĩ đến anh đang chịu đau đớn trong đầm, cả người tôi cũng đau đớn. Tôi nợ anh nhiều vậy, mà không thể làm được gì, sự bất lực và hổ thẹn này khiến tôi càng thêm thống khổ.

Chuyện tôi có thể làm chỉ có ngồi bên bờ đầm lạnh buốt này, dựng một chiếc lều chịu khổ cùng anh, để ba trăm năm sau rời khỏi đầm, người đầu tiên anh thấy là tôi.

Tôi khắc khổ tu luyện trong căn nhà tranh, mong sao có ngày công lực của mình có thể giải được bùa chú của Long vương, dù có thể để anh rời khỏi sớm hơn một ngày, lòng tôi cũng cảm thấy an ủi.

Khi có Long Thất và Kiến Mộc, một ngày ở Long cung trôi qua thật nhanh, thời gian như sao rơi, nháy mắt tôi đã có hình người, vậy mà giờ phút nào ở cạnh Hàn đầm, một ngày trôi qua thật dài, tôi nhìn đến khi mắt chua xót mặt trời mới xuống núi. Long Thất phải chịu dày vò trong đầm đến mức nào? Tôi không dám nghĩ.

Tôi khắc một đường lên cái cây bên cạnh nhà, một ngày lại một ngày, tôi sẽ không quên thời gian.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN