Tôi đứng trong rừng trúc xanh biếc, nhìn bóng hình hai người xa xa, muốn cười, nhưng trong lòng như ai quất.
Tôi đứng ngắm mặt trời lặn và mây trôi suốt bảy ngàn năm, chưa từng xuống trần. Ngày nọ, nghe một đoạn đối thoại của Ngọc đế và Thái thượng lão quân ở điện Lăng Tiêu. Nói rằng cây lang mai dưới trần gian cảm ứng linh khí trời đất, sắp kết được ba quả. Xem ra ý trời có định kéo dài long mạch dưới trần thêm ba trăm nữa.
Thái thượng lão quân bấm đốt tay tính toán, lắc đầu thở dài: “Vận số đã hết, làm sao để kéo dài thêm ba trăm năm, việc khó đây.”
Ngọc đế vuốt râu, ngẫm nghĩ, nhìn thấy tôi đang đứng bên cạnh, mỉm cười: “Tinh quân chưa từng xuống phàm giới, không bằng đi một chuyến, trải nghiệm sinh lão bệnh tử và thất tình lục dục ở nhân gian, lại tích thêm công đức, sau này cũng tốt cho việc thăng cấp.”
Tôi nghe hiểu ý của ông ta, đại khái muốn tôi xuống trần giúp thay đổi tình hình, tôi thế nào cũng được nên gật đầu đồng ý. Ở thiên giới, tôi vốn cũng là một tiên nhân rảnh rỗi.
Trước khi hạ phàm tôi có xem qua mệnh cách, chuyển thân là Hướng Tử Thần, điểm tốt nhất trong tính cách là người không có dã tâm, không gây phiền phức cho triều đình, biết thành công sẽ rút lui. Nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là không có chí tiến thủ trên quan trường. Có một người mẹ luôn thúc đẩy, không thể tùy ý lui về sau.
Anh ta làm thừa tướng trợ giúp minh quân hai mươi năm, một người trong sạch, khiến người kính trọng, sau khi lui về quy ẩn ở núi rừng, sống thọ chết lại nhà. Tôi đọc qua, rất hài lòng.
Thế là, tôi trở thành thiếu gia của Hướng phủ. Trưởng thành đơn giản, êm đềm, mãi đến khi gặp nàng.
Lần đầu tiên, khi nàng đứng trước mặt tôi, như cơn gió mát lành trong núi, không hề có vẻ ngượng ngùng, tươi tắn tự nhiên. Nàng chỉ nói hai câu rồi vội vàng rời đi, không nhìn tôi một cái, nhưng tôi đã đưa nàng vào lòng. Lần thứ hai, khi nàng xuất hiện ở Hướng phủ thì đã hai năm sau, vốn tôi cho rằng sẽ không được gặp nàng nữa, bèn vẽ một bức tranh treo ở thư phòng, lúc không người sẽ lấy ra từ từ ôn lại. Tôi hồi tưởng lại cơn gió ngày gặp mặt đầu tiên hôm ấy như vừa phất qua gò má, sợ sẽ quên mà ghi lại từng chút, từng chút một. Mừng rỡ khôn xiết nhưng lại không dám xác định hoàn toàn, vì nàng ăn mặt rất nghèo túng, lại còn cải nam trang. Nhưng tôi chỉ hỏi một câu thì biết chắc là nàng. Đấy là lần vui sướng nhất trong suốt hai mươi năm. Thế mà lại không có ai cùng chia sẻ, tôi chỉ có thể nhìn lén nàng, rồi lại cười thầm trong bụng.
Tôi và nàng bên nhau mỗi ngày, thời gian đó thật ngọt ngào. Ông trời rất tốt với tôi, đưa người tôi mong nhớ ngày đêm đến bên. Tôi mong sẽ được thiên trường địa cửu cùng nàng, chỉ là cửa ải của mẹ, làm sao để qua.
Lúc tôi đáp ứng yêu cầu của mẹ chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút, nghĩ đến tương lai, tạm thời đi ngược với chút ý nguyện thì đã làm sao?
Tôi tin vào năng lực của mình, thi được công danh không phải chuyện khó, chỉ cần có thể được ở bên nàng.
Tôi dắt tay nàng đi một đường, ngay thời phút cuối cùng, tưởng như có thể chạm vào hạnh phúc, lại hoàn toàn biến mất. Cuộc đời trêu đùa. Lần đầu tiên tôi hiểu rõ quy tắc của nhân gian, cũng biết mình đơn thuần, và cả tính yếu đuối bên trong.
Tôi muốn xử lí chuyện này thật chu toàn, không liên lụy người nhà, không tổn thương chính mình, cũng có thể để mặt mũi cho hoàng thất. Cho tôi thời gian, nhất định tôi sẽ làm được. Thế nhưng, từng bước từng bước lại bị đẩy vào đường cùng.
Quá nhanh, tôi không kịp nghĩ kế, không kịp cứu vãn, chỉ có trơ mắt nhìn sức sống của nàng cạn dần, bó tay chịu trói. Một người phàm bất đắc dĩ và hèn mọn làm sao, tôi cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Cuối cùng, tôi lấy danh tu đạo để đổi lấy tự do, nhưng không còn nàng bầu bạn.
Mấy mươi năm cuối đời, tôi thường thấy một bóng người trong mộng, quen thuộc như bàn tay mình, nhưng tỉnh lại thì hoàn toàn không có tung tích, sự mê đắm này, cuối cùng khi chôn vùi thể xác, nhờ Ngọc đế mới hiểu rõ.
Trong mây mù thiên đình tôi mặc một đời mê hoặc, đi ngược với mệnh cách, không có đóng góp gì, lại lãng phí năm mươi năm nhân thế. Kì lạ là, lại không hề hối hận.
Tôi nguyện ý luân hồi bảy thế, để bù cho lỗi lầm vô ý của nàng.
Ở trần gian năm trăm năm, khi trở lại thiên đình, rất muốn biết nàng thế nào, nàng có thể qua được thiên kiếp không, tôi lo lắng ưu sầu. Vốn biết rõ tình này không nên, đã là Nhiễm Diệp tinh quân của thiên giới, không được có lòng phàm, quan tâm thôi cũng là tội lỗi. Tôi đóng cửa không ra ngoài, để khóa chân, cũng là khóa lại tim mình.
Nhưng tôi vẫn không thể kiềm được, tự nói với mình, chỉ cần biết kết quả là được rồi, sau này sẽ buông tay.
Kết quả này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, không yên lòng.
Trong băng tuyết ngập trời nàng nhìn tôi đang đứng trên mây thật lâu. Thái độ đối nhân xử thể nàng, vẫn cố chấp như thế, vẫn đơn thuần như nước.
Tôi thở dài, cuối cùng vẫn không thể buông.
Kiếp trước tôi đã nợ nàng quá nhiều, kiếp này không thể lại vuột mất. Vì sao tôi giúp Long Thất, không muốn để nàng rõ nguyên nhân, nàng cứ ngây thơ vui vẻ hạnh phúc là được rồi
Tôi biết cuối cùng anh ta và nàng sẽ tới cám ơn.
Long Thất và nàng rất xứng đôi, cuối cùng tôi cũng yên tâm, buông tay.