Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn - Chương 28: Bạch cốt mười năm (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn


Chương 28: Bạch cốt mười năm (9)


Editor: HD

Lý do muốn đẩy người ta vào chỗ chết quả thật quá nhiều, ngoại trừ việc bị kích thích, phần lớn đều là vì thù hận, mặc kệ là oán thù nặng hay nhẹ, nhưng rất ít không có nguyên nhân.

Nhưng lần này người chết là ngốc tử.

Minh Nguyệt bị hắn hỏi khó, nàng suy nghĩ một lát mới nói, “Dựa theo lời của Dương Thiên Lý, ở trong thôn danh tiếng Dương Bách Gia không tệ. Hắn được người trong thôn nuôi dưỡng, được bọn nhỏ yêu thích, rốt cuộc là vì cái gì lại khiến hắn bị người khác hạ sát tàn độc như vậy?”

“Tìm thấy nguyên nhân sự việc, có lẽ sẽ tìm được hung thủ.” Mỗi lần tra án đều phải làm như vậy, bởi vì nó chính là cánh cửa để phá án, không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Tô Vân Khai đọc ghi chép trong huyện phủ một lần nữa, đọc hơn phân nửa, vẫn không nhìn thấy manh mối, “Hôm nay cô nương có chuyện gì gấp sao?”

Minh Nguyệt mím môi cười, “Chuyện của ta đều do đại nhân sai bảo, mau mau nhìn xem có việc gì để cho ta làm không.”

Tô Vân Khai cười cười, “Có, cô nương tới đây đọc hồ sơ suốt ba mươi năm nay của huyện đi, nhìn xem có điều gì khả nghi hay không.”

Minh Nguyệt líu lưỡi, “Muốn ta đọc nhiều như vậy, mỗi lần tra án huynh đều làm như vậy sao?”

“Án tử rất khó xác định.”

“Trước kia Tần đại nhân không như vậy, cho dù ông ta muốn tìm manh mối của những năm trước, cũng sẽ ném cho đám người sư gia làm. Ngay cả ta cũng bị bắt tới xem hai lần, huynh biết Tần đại nhân chán ghét cô nương gia đi vào gia môn cỡ nào, nhưng vì tiện lợi, vẫn cứ sai bảo ta, huynh nói xem ông ta lười bao nhiêu chứ.”

Tô Vân Khai hỏi, “Vậy chẳng lẽ cô nương cực kì ghét bị ép coi hồ sơ sao?”

Minh Nguyệt vội vàng xua tay, “Tất nhiên không ghét, ta chỉ chán ghét cách làm của Tần đại nhân, không thấy chán ghét khi được góp sức vào án tử. Ta biết huynh hiểu ý ta, nếu không ta cũng không giải thích, nhưng sẽ âm thầm mắng huynh là tiểu nhân vô sỉ.”

Tiểu nhân vô sỉ… Tô Vân Khai bật cười, quả là người nhanh mồm nhanh miệng.

Hai người bắt đầu đọc hồ sơ, không nói chuyện nữa. Thỉnh thoảng cần phải ghi chép cái gì đó mới nhìn sang đối phương, so với việc đọc sách hồ sơ các vụ án trong huyện vẫn thú vị hơn, ít nhất không khiến người ta mất kiên nhẫn.

Khi nha dịch tới gõ cửa, đã qua giờ ngọ nửa khắc, lúc này hai người mới cảm thấy trong bụng trống rỗng, thậm chí cả buổi sáng hôm nay còn chưa kịp uống một ngụm nước trà.

“Có manh mối gì không?”

“Không có, còn cô nương?”

Minh Nguyệt xoa xoa hai mắt, “Cũng không có.”

Nếu muốn lần theo dấu vết trên sổ sách đích thật là việc không dễ dàng, hai người không cáu giận, ăn cơm xong sẽ tiếp tục chiến đấu. Đi ra khỏi nha môn, phơi mình dưới ánh nắng tươi đẹp, Minh Nguyệt ngửa đầu lên, thì thầm, “Thực ấm áp.”

Tô Vân Khai cảm thấy nàng chỉ sưởi nắng thôi cũng đã hài lòng như vậy, liền cười nói, “Mùa mưa hiếm khi nhìn thấy mặt trời, có ánh nắng chói rọi lên người vẫn tốt hơn.”

Cửa nha môn rộng mở, lúc này trên đường phố rất nhiều người, ngay tại thời điểm trưa nắng vẫn đông vui náo nhiệt, tràn đầy sức sống.

Hai người chậm rãi đi vào nội nha, ở trong phòng cả buổi cơ thể sắp mốc meo rồi, phơi nắng xong, hận không thể nhét tia nắng ấm áp kia vào trong xương tủy.

Vào nội nha, thân thể đã được ấm áp, đỉnh đầu còn chút nóng bỏng. Tô Vân Khai ngẩng đầu nhìn trời, tia nắng chiếu vào mắt, đôi mắt lập tức bị hoa, cúi đầu đợi một lát mới hết, xem ra hai ngày nay ngủ không ngon. Hắn xoa xoa mắt, đi vài bước rồi đột ngột dừng lại, “Minh Nguyệt.”

Minh Nguyệt nghiêng đầu, thấy vẻ mặt hắn đăm chiêu, hỏi: “Sao vậy?”

Tô Vân Khai ngẩng đầu nhìn theo hướng mặt trời, lại lấy tay che chở, tia nắng xuyên qua khe hở của bàn tay rọi lên mặt hắn, có thừa ấm áp, “Ngày Dương Bách Gia mất tích chính là 16 tháng sáu, mùa hè nóng bức, người bình thường chỉ muốn trốn trong nhà tránh nắng, vì sao hắn lại chạy ra ngoài? Dương Thiên Lý từng nói, lá gan Dương Bách Gia rất nhỏ, tại sao một người như thế lại dám đi vào rừng cây vắng vẻ?”

Minh Nguyệt lập tức nghĩ đến một khả năng, vô cùng kinh hãi, “Chẳng lẽ hắn bị hung thủ dụ dỗ đi đến đó? Như vậy nghĩa là, hắn quen biết hung thủ?” Trái tim nàng nhất thời treo trên cổ họng, “Bình thường hắn đều ở chung với người Dương gia thôn, hung thủ có khả năng là người Dương gia thôn?”

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng dựa theo lý luận mà nói quả thực có khả năng này, Tô Vân Khai không hề phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu, càng làm cho Minh Nguyệt cảm thấy lạnh người, trong ngày hè nóng nực nhưng nàng lại thấy ớn lạnh không thôi. Khuôn mặt từng người trong Dương gia thôn hiện lên trong đầu, không phân biệt thật giả nổi.

“Cô nương còn nhớ ta từng hỏi cô nương, hung khí hại chết Dương Bách Gia là vật gì?”

“Nhớ, chính là vật cùn, cứng.”

“Dựa theo những lời cô nương vừa nói, nếu hung thủ có âm mưu dụ Dương Bách Gia đi vào rừng, vì sao lại dùng vật cùn giết hắn, thay vì vậy sử dụng vật bén nhọn đỡ tốn sức hơn chẳng phải sao?”

Minh Nguyệt đảo mắt, nghĩ không thông. Tô Vân Khai giải thích, “Có hai câu để lý giải, một là nếu hung thủ dùng vật bén nhọn sẽ bị lộ sơ hở, hai là hung thủ đang vội.”

“Vì sao lại vội?” Minh Nguyệt chớp mắt sau đó tự trả lời, “Có lẽ Dương Bách Gia…. Nhìn thấy cái gì đó không nên thấy, cho nên hung thủ nóng lòng muốn diệt khẩu?”

Tô Vân Khai gật đầu, “Cho nên thứ chúng ta cần tìm, chính là thứ Dương Bách Gia nhìn thấy trước kia chết, cũng là vào ngày 15 tháng sáu.”

Vậy thì phải đi tới Dương gia thôn lần nữa!

Án tử bắt đầu có hi vọng, hai người nói chuyện rất lâu, bàn về manh mối một lần, đến khi tới bàn ăn, đồ ăn đã nguội lạnh hết rồi. Ăn cơm được một lúc, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tới cửa liền dừng lại, sau đó có cái đầu thò ra, đôi mắt nhìn bên trong một vòng, lúc này mới di chuyển tới thân thể hai người, hắn cười sáng lạn, “Tỷ phu, Minh Nguyệt cô nương, sao ăn cơm trưa trễ như vậy, dễ bị hư dạ dày lắm nha.”l.q.d

Tô Vân Khai hỏi, “Dùng cơm không?”

“Có.” Tần Phóng lập tức ngồi phóng, lại nhìn ra phía sau, “Bạch Thủy không có ở đây à?”

“Không có.” Minh Nguyệt trả lời xong mới cảm thấy không đúng, “Ngươi chưa từng hỏi thăm Bạch ca ca, vì sao bây giờ lại hỏi hắn?”

Bạch ca ca… đáy mắt Tần Phóng xuất hiện ý cười, trên đời này chỉ có một mình hắn biết Bạch Thủy là cô nương nha, thật là điều kì diệu, hắn có chút vui mừng, “Không có gì, mấy ngày không cãi nhau nên trong lòng hơi nhớ.”

“Hai ngày nay Bạch ca ca khá bận rộn, cực kì mệt mỏi, ngươi đừng cãi nhau với hắn nữa.”

“A…” Tần Phóng muốn gắp rau ăn, lập tức bị Tô Vân Khai nhìn chằm chằm, hắn vội vàng thu tay lại.

“Đúng vậy.” Bấy giờ Tô Vân Khai chợt nhớ ra, buông đũa xuống, lấy trong ngực ra hai lá thư đưa cho hắn, “Buổi sáng bận tra án, thiếu chút nữa quên cái này. Một cái là của cha đệ, một cái là của Bạch bộ đầu.”

Hai lá thư đều giống như củ khoai bỏng tay, nóng tới mức Tần Phóng không dám đụng vào, “Không xem.”

Tô Vân Khai cầm đũa lên, nói: “Nếu như không đọc, cũng không hồi âm, Yến quốc công sẽ cho rằng đệ không có ở nha môn, lại chạy đi chỗ nào chơi rồi, sau đó tiếp tục phái người bắt đệ về Khai Phong.”

Tần Phóng nghe xong, lập tức ngoan ngoãn cầm lấy thư, cuối cùng nói, “Nhưng đưa thư của Bạch Thủy cho đệ làm gì?”

“Sau giờ ngọ ta với Minh Nguyệt phải ra ngoài, có lẽ không gặp được hắn, khi đệ về phòng chẳng phải đi ngang qua phòng của hắn sao, nhét thư qua khe cửa là được rồi.”

Tần Phóng muốn từ chối, nhưng ngẫm nghĩ một hồi cảm thấy dù gì cũng thuận tay, hắn đồng ý, nhận lấy hai củ khoai bỏng tay này. Hắn nhìn thấy trên phong thư không ghi tên của Bạch Thủy, tò mò hỏi, “Vì sao người Khai Phong viết thư cho tỷ phu, huynh lại đưa cho Bạch Thủy?”

Trên bức thư kia quả thực viết tên của Tô Vân Khai nhưng là hỏi thăm về chuyện của Bạch Thủy, tất nhiên phải giao cho nàng, có điều không thể để Tần Phóng biết, đành nói, “Phụ thân đệ viết thư cho đệ, cũng là đưa cho ta, cần ta bảo phụ thân đệ, về sau viết thư cứ ghi tên đệ không?”

Tần Phóng lập tức từ chối, cha là người có tiếng tăm trong triều, khó đảm bảo người khác không biết tên con trai ông ấy, lỡ như quan hào địa phương biết sẽ tới làm phiền, như vậy chơi không vui nữa.

Ăn cơm trưa xong, Tô Vân Khai và Minh Nguyệt đón xe đi tới Dương gia thôn, chuẩn bị tìm những người năm ấy hỏi thăm. Nhưng hiện tại có một điểm không giống trước — người bọn họ hỏi, rất có khả năng chính là hung thủ. Mặc dù không muốn đặt giả thuyết đó, nhưng rất có khả năng lại là giả thuyết đó.

Tần Phóng chuẩn bị về phòng ngủ trưa sau đó mới ra ngoài chơi tiếp, cầm thư của Bạch Thủy đứng trước cửa nàng, lại nghĩ tới chuyện hôm qua, quả thực hiểu rõ hành động lỗ mãng kia miêu tả bằng hai chữ ‘tươi đẹp’, mắt thấy thực… hắn lắc lắc đầu, uổng công đọc sách thánh hiền, nếu phụ thân biết được chắc chắn bị ăn roi.

Hắn liên tục thở dài, ngay cả việc có người đứng ở hành lang cũng không biết.

Bạch Thủy đang trên đường trở về dùng cơm trưa, buổi sáng vì tránh mặt Tần Phóng, cho nên chưa kịp ăn cơm đã rời đi. Chạy ngược chạy xuôi tới trưa, đói không chịu được, ai ngờ trên đường về phòng lại gặp người nàng muốn tránh nhất, Tần Phóng, nàng có chút do dự.

Tần Phóng ngồi chồm hổm nhìn khe cửa, khoa tay múa chân một hồi cảm thấy có thể nhét lá thư qua khe cửa, đang định lấy thư ra, ánh mắt nhìn thấy người đi tới. Hắn vừa ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt Bạch Thủy lạnh như băng, lệ khí trên người như muốn biểu hiện —-

Tiểu nhân vô liêm sỉ, đứng trước cửa rình mò, phỉ nhổ!

Hắn đứng lên, nghiêm túc hỏi thăm, “Ta muốn giải thích ta không nhìn lén ngươi có tin không?”

“Hừ!”

Tần Phóng cảm thấy một chữ oan to tướng đập lên đầu!

Bạch Thủy nghiêm mặt lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó dùng chân đá văng cửa, cánh cửa va vào tường, phát ra tiếng ầm rất lớn, “Muốn xem thì cứ xem cho đã đi.”

Tần Phóng bỗng nhiên cảm thấy bị xỉ nhục, tức giận nói, “Ta không phải tiểu nhân vô liêm sỉ.”

Bạch Thủy lại hừ thêm một tiếng.

Tần Phóng giận dữ nhét thư vào tay nàng, sự đụng chạm này khiến Bạch Thủy nhíu mày thiếu chút nữa giơ tay đánh hắn, nhưng phát hiện hắn đưa đồ, lúc này vội vàng thu tay, sắc mặt bình tĩnh. Hơi dừng lại, đang muốn nói cảm ơn, liền thấy hắn khom người tiến về phía mặt nàng, nhìn chằm chằm, “Cứ cho là ta muốn nhìn lén, cũng không phải nhìn lén phòng ngươi, mà chính là ngươi! Ừm, còn phải nhìn chính diện nữa.”

“…”

Sắc mặt Bạch Thủy từ đen lập tức ửng đỏ, giơ tay muốn đánh hắn, Tần Phóng trêu đùa nàng thành công liền cười lớn tiếng rồi vội vàng bỏ chạy, nhanh chóng chạy về phòng của mình, sau đó lấy bàn ghế chặn ngay cửa, lúc này mới cảm thấy yên tâm, nhưng trong lòng chưa hết sợ, chứ không tại sao tim hắn lại đập mãnh liệt như vậy, sắp sửa nhảy vọt ra rồi!

HD: cp Tần Phóng vs Bạch Thủy dễ thương nhỉ?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN