Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn - Chương 35: Tuần tra Châu Huyện (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn


Chương 35: Tuần tra Châu Huyện (2)


Editor: HD

Tô Vân Khai và Minh Nguyệt cũng nghe được tiếng động, hai người gần như ra cửa cùng một lúc. Trạm dịch không lớn, phòng ở đều nằm trên một tuyến đường, hai người vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy cửa phòng kế bên mở ra, bước ra là một hán tử hơn bốn mươi, là dịch thừa ở trong trạm dịch. Hắn vừa đi vừa nói chuyện, “Có lẽ là ngựa xảy ra vấn đề gì rồi.”

Lúc này ba người đi sang bên kia.

Cũng không thể nói là chuồng ngựa được, bởi vì ỷ vào việc là đồ của quan gia sẽ không ai dám trộm, cho nên không có rào chắn xung quanh, một con ngựa một cây cột sắt, có dây thừng kia, không sợ ngựa chạy.

Lúc này đã có ba người đứng đó. Bạch Thủy Tần Phóng, và dịch tốt(*) Lương Phương.

(*)lao động để trở nên tốt hơn. =)) dịch vui thôi.

Minh Nguyệt phóng tầm mắt nhìn, ngựa của bọn họ ngã dưới đất, dưới thân là vũng máu. Nàng lập tức đi qua coi ngựa, hai mắt ngựa vô thần, nhưng vẫn còn chút ánh sáng, thân thể cũng ấm nóng. Nàng vén lên xem miệng vết thương trên cổ ngựa, máu chảy đầy đất, khiến cho đất trở nên ẩm xốp, “Vừa mới chết không lâu, nguyên nhân chết có lẽ do một đao cắt cổ, mất quá nhiều máu.”

Vu Đại lớn tiếng chất vấn, “Lương Phương, chẳng phải vừa nãy ngươi cho ngựa ăn sao? Vì sao ngựa bị người ta giết ngươi cũng không biết, ngươi đã làm gì?”

Trên mặt Lương Phương có vết sẹo, nhìn thì hung ác, nhưng nghe thấy người ta gây sự lại không tức giận, ngược lại cẩn thận giải thích nói, “Ta mới đi vệ sinh, đi một lát đã xảy ra chuyện này, lúc nghe thấy tiếng ngựa, ta vừa mới kéo quần lên.”

Vu Đại cười lạnh lùng, “Ta thấy ngươi lại mắc phải bệnh cũ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”

Lúc này Lương Phương sốt ruột, “Vu đại ca lại nói về việc này, trước đây ta đúng là mã tặc, nhưng sau khi bị quan phủ bắt được đưa đến nơi này làm việc, suốt nửa năm nay ta siêng năng làm việc quyết thay đổi bản thân, người cũng thấy được mà.”

Quan phủ trạm dịch không phải chức quan béo bở gì, thỉnh thoảng đi giao vài công văn quan trọng, còn phải đi sớm về khuya, đã cực khổ còn bị coi thường, căn bản không có lương dân nào chịu tới làm. Vì thế quan phủ đã nghĩ ra biện pháp, để cho phạm nhân vi phạm lỗi nhỏ tới làm công. Mặc dù vất vả, nhưng so với ở trong tù thì tốt hơn nhiều, còn có thể kiếm được chút tiền, tất nhiên có rất nhiều tù nhân đồng ý đến. Lương Phương là một trong số đó, Vu Đại là dịch thừa, coi như là lão đại của trạm dịch rồi.

Tô Vân Khai nghe hai người cãi nhau, đã hiểu quan hệ thường ngày của hai người không quá tốt đẹp, hơn nữa Lương Phương là tù nhân nên bị lương dân Vu Đại coi thường, bây giờ chất vấn, giọng điệu giống như ‘ngươi chính là hung thủ’. Hắn nghe một hồi, quay sang hỏi Minh Nguyệt, “Ngựa chết khoảng chừng bao lâu?”

Tần Phóng nghe thấy, nói xen vào, “Một khắc trước, vừa nãy ta với Bạch bộ đầu đứng trước cửa, nghe thấy tiếng la liền tới đây. Đúng rồi, có lẽ Vu Đại không phải hung thủ, trước khi ngựa kêu thảm thiết, có người chạy ngang qua phòng ta, theo lý thuyết mà nói căn phòng cách xa nơi này như vậy, Vu Đại không thể chạy đi rồi chạy về phòng lại nữa. Sau đó ta với Bạch bộ đầu chạy tới chuồng ngựa, liền thấy Lương Phương ngồi bên cạnh con ngựa, cho nên chúng ta không biết hắn là hung thủ hay người kia là hung thủ.”

Vu Đại nghe xong, nói, “Có thể là kẻ nhàn rỗi nào đó đi ngang qua thôi.” Cuối cùng buồn bực nói, “Lương Phương, thủ phạm là ngươi.”

Lương Phương lập tức nóng nảy, khuôn mặt đỏ bừng, “Ngươi là đang vu oan cho ta, ta không có đụng vào ngựa.”

“Dịch tốt khác đều đi truyền thư rồi, chỉ có ngươi ở đây, chẳng lẽ là bọn người đại nhân giết?”

Lương Phương bị dồn ép không còn cách nào khác, lớn tiếng nói, “Ngươi cũng rất đáng nghi! Ta biết ngươi ghét ta vì ta không tặng tiền cho ngươi, cho nên muốn đuổi ta đi, ngày thường bắt ta nếm mùi đau khổ cũng không nói làm gì, giết ngựa là chuyện lớn, đừng hòng vu oán giá họa lên đầu ta. Lương Phương ta trước đây hồ đồ nên trộm ngựa bán lấy tiền, ta biết ta sai, nhưng sao ngươi cứ muốn ép chết ta, cần gì phải nói ngựa do ta giết.”

“Ngươi ăn nói bậy bạ, dám nói ta đáng nghi, hồi nãy khi ta ra khỏi chuồng ngựa ngựa còn rất tốt, sau khi trở về phòng nửa canh giờ, nghe thấy tiếng ngựa kêu ta mới ra ngoài cửa, việc này đại nhân và vị cô nương này có thể làm chứng.”

Minh Nguyệt nói, “Vừa nãy quả thực Vu Đại đi cùng với chúng ta.”

Lương Phương không có chứng cứ, hắn gần như bị đẩy vào tuyệt cảnh, nói, “Ngươi nói ngươi từ chuồng ngựa đi ra, nhưng ta lại không gặp. Ngươi sai ta đi đến kho lúa lấy rơm rạ, lúc ta trở ra đã không thấy ngươi đâu. Ta nghi ngờ ngươi trốn trong chuồng, thừa dịp ta đi vệ sinh liền giết ngựa, sau đó thì chạy trốn. Bóng đen mà Tần công tử thấy chính là ngươi.”

Bạch Thủy nhíu mày nói, “Nhưng bóng đen xuất hiện trước cửa, sao có thể xuất hiện trong phòng chứ?”

“Phía sau có con đường tắt, có thể nhảy từ cửa sổ vào, so với đi từ phòng các người đến còn nhanh hơn, không tin ta chạy đi cho các ngươi xem.”

Tô Vân Khai nói, “Bạch Thủy, ngươi đi với hắn một chuyến.”

“Vâng, đại nhân.”

Lương Phương lập tức dẫn đường, Tần Phóng vừa muốn ở lại đây xem kịch vừa muốn qua chỗ Bạch Thủy xem trò, suy nghĩ một hồi quyết định chạy theo Bạch Thủy.

Lúc này Minh Nguyệt mới nhìn kỹ mặt đất chỗ chuồng ngựa, lại nhìn con ngựa đã chết, suy nghĩ một chút nói, “Muốn cắt cổ ngựa, trước tiên phải tiếp cận nó. Miệng vết thương rất chỉnh tề, chứng tỏ người nọ ra tay cực kì chuẩn, có thể làm máu không bắn tung tóe như vậy chứng minh một điều, lực cánh tay của hắn không hề tệ.”

Vu Đại cúi đầu nhìn chính mình, cánh tay to khỏe, hắn lo lắng nói, “Cô nương cũng không thể dựa vào điểm này để phán đoán.”

“Phá án giao cho đại nhân, ta chỉ nói ra những thứ ta thấy.” Minh Nguyệt lại nói, “Cho dù toàn bộ chứng cứ hướng về ngươi, chỉ cần ngươi không thẹn với lương tâm, không cần phải lo lắng.”

Vu Đại cười cười, “Tất nhiên ta không lo lắng.”

Không bao lâu Tần Phóng chạy về, thở hổn hển nói, “Thật sự có đường tắt, trò chuyện hai câu liền có thể từ ngoài cửa về phòng.”

Lương Phương vừa quay lại, nhìn Vu Đại nói, “Ngươi cũng rất đáng nghi.”

Vu Đại hừ lạnh, “Bản thân làm sai trái, còn đổ lên đầu ta, phải để đại nhân trừng trị ngươi, tống ngươi về lại đại lao.”

Hai người giương cung bạt kiếm, cơ hồ muốn đánh nhau. Tô Vân Khai khép mi suy nghĩ một hồi, hỏi, “Vu Đại, hồi nãy ngươi một mực nói mình ở trong phòng? Ở trong đó làm gì?”

“Hôm nay chẳng phải là trung tuần(*) sao, phải tính sổ, ta ở trong phòng tính toán sổ sách.”

(*)trung tuần: ngày 11 đến 20 hàng tháng. Theo dõi tại diễn đàn Lê Quý Đôn

“Bao lâu?”

“Khoảng nửa canh giờ, đại nhân và Minh Nguyệt cô nương về phòng sớm, nếu về trễ hơn một chút đi ngang qua, sẽ thấy ta ở trong phòng, thật là đáng tiếc. Bị kẻ xấu này vu khống oan uổng.”

Lương Phương trợn mắt nhìn hắn, “Rốt cuộc là người nào vu khống người nào còn chưa biết, đại nhân, ta từng là tội phạm, nhưng bây giờ đã ăn năn hối cải muốn hoàn toàn thay đổi, mong đại nhân xét xử công bằng.”

Tô Vân Khai gật đầu, xoay người đi về phía mấy gian phòng, mọi người không rõ nguyên nhân, đi theo bên cạnh.

Hắn đi thẳng tới phòng Vu Đại, dường như hồi nãy đi vội vàng, cho nên chưa kịp đóng của. Trong phòng tối đen, chỗ nhỏ bé này cái gì cũng không thấy, Bạch Thủy muốn tìm đèn, nhưng bị Tô Vân Khai ngăn lại.

“Đi vào phòng ta lấy đèn qua đây.”

Bạch Thủy nhanh chân, rất mau đã lấy đèn quay về.

Trong trạm dịch đều sử dụng đèn dầu, do lúc nãy nàng chạy, vì thế dầu tràn ra ngoài. Tô Vân Khai nhận lấy, cầm ngọn đèn đi tìm đèn dầu trong phòng. Đèn đặt trên bàn, bên cạnh có quyển sổ sách đang mở cùng với bàn tính.

Tần Phóng nói, “Xem ra vừa rồi hắn thật sự ở trong phòng tính sổ.”

Vu Đại vội vàng nói, “Tần công tử phải phân xử cho tiểu nhân.”

“Phân xử?” Gian phòng nhỏ, Tô Vân Khai nói một tiếng, khiến cho Vu Đại ngây người. Hắn nhìn chằm chằm Vu Đại nói, “Vừa nãy căn bản ngươi không có ở trong phòng, ngươi nói dối.”

Vu Đại đột nhiên im lặng, sau đó kêu oan, “Vì sao đại nhân lại nói như vậy, sổ sách cùng bàn tính đều ở trong này, nếu ngài muốn hỏi hồi nãy ta tính cái gì, tiểu nhân có thể đọc ra cho ngài nghe.”

“Có thể tính toán trước vài ngày, việc này không chứng minh cái gì cả.”

Hắn là quan, cho nên Vu Đại không dám ngang ngược với hắn, nói, “Đại nhân không thể vu oan cho tiểu nhân.”

Tô Vân Khai nói, “Ngươi nói ngươi ở trong phòng nửa canh giờ, ngồi tính sổ sách. Bên ngoài trời tối đen, khi ta về phòng đã phải đốt đèn, ngươi về phòng trễ hơn chúng ta, hơn nữa còn coi sổ sách, tất nhiên phải cần đèn. Vừa nãy tìm được đèn dầu của ngươi nó là lạnh, Bạch bộ đầu lấy đèn trong phòng ta ra, mặc dù đã qua một khắc, nhưng vẫn ấm áp. Đèn của ngươi lạnh như băng, căn bản không có dấu vết đã dùng.”

Mọi người giật mình, chỉ có khuôn mặt Vu Đại xám như tro tàn.

“Lương Phương nói lúc cho ngựa ăn đột nhiên không thấy ngươi đâu nữa, ta nghĩ ngươi không rời đi mà trốn trong chuồng ngựa, chỗ ẩn núp có bùn, lại trốn trong thời gian dài, không hoạt động, khiến đất bùn dính chặt vào giày, bên cạnh mép giày trắng có đất. Ngươi lại nhân lúc Lương Phương đi đại tiện, ra ngoài giết ngựa, sau đó chạy trốn. Nhưng ngươi không ngờ trước cửa có người, tuy nhiên khoảng cách xa, bọn họ không nhìn thấy rõ. Ngươi trốn về phòng, giả bộ nghe được động tĩnh rồi ra ngoài cùng lúc với chúng ta, để ta và Minh Nguyệt làm nhân chứng cho ngươi.”

Vu Đại còn định mở miệng nói xạo, Tô Vân Khai chạy tới cửa sổ duy nhất trong phòng hắn, dùng ngọn đèn chiếu vào, trên cửa sổ có dính bùn đất. Hắn lạnh lùng nhìn, “Còn cần phải so sánh với đất trên đế giày của ngươi, thử xem loại đất này có giống nhau hay không?”

Vu Đại ngẩn người, bỗng nhiên hiểu được không thể nói xạo được nữa, quỳ xuống cầu xin tha thứ. Trong lòng Lương Phương chưa hết giận, cũng may gặp được vị quan tốt, nếu không quả là oan uổng rồi.

Tô Vân Khai im lặng, rồi nói, “Ngươi tự xưng là lương dân, nhưng lại thu hối lộ của dịch tốt. Ngươi tự nhận bản thân chưa từng phạm sai lầm lại coi thường dịch tốt, trong mắt ta, ngươi không thật thà và siêng năng bằng bọn họ.” Hắn nghiêng người nói, “Bạch Thủy, lấy quan ấn của ta đi mời quan huyện gần đây đến.”

Mặt Vu Đại xám như tro tàn, ngồi bệt trên đất, không còn sức lực trừng mắt với Lương Phương. Ngàn vạn không nên, chọn một vị quan như thế này. Hắn vốn tưởng rằng quan càng lớn càng không coi trọng tiểu án, điều tra đơn giản rồi định tội Lương Phương, ai ngờ…

Ngày hôm sau, quan địa phương dẫn nha dịch tới, bắt Vu Đại đi. Tô Vân Khai hỏi xin quan huyện một con ngựa, mặc dù ngựa của nha huyện không bằng phủ nha, nhưng so với đi bộ thì tốt hơn nhiều.

Đám người quan huyện rời đi, nhóm bọn họ lại tiếp tục lên đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN