Tìm Bố Cho Con
Phần 2
Hưng đến thăm bé Nhật vào sáng sớm, lúc đó trong phòng chỉ có bé nhật đang nằm ngủ và 1 cô y tá, không thấy Phượng đâu, anh ta lặng lẽ đi tới bên giường quan sát con trai mình.
Cả khuôn mặt từ đôi mắt cho đến sống mũi của bé nhật đều trở nên thật sắc nét.
Hưng nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng nhận ra con trai chẳng có điểm nào giống anh ta cả, trước giờ anh ta chưa bao giờ để ý đến chuyện này mặc dù cũng từng có người nói ra nói vào mấy lần…
Hưng quay sang hỏi cô y tá.
– người hiến máu cho thằng bé là ai vậy cô?
-à…là bác sĩ Hải,
Hưng nhíu mày.
– bác sĩ hải ư?
– vâng, bác sĩ hải cũng chính là con trai của giám đốc bệnh viện chúng tôi đấy.
Bước ra khỏi phòng bệnh, toàn thân Hưng cứng ngắc.2 mắt anh ta long lên sòng sọc .
Bên dưới cổng bệnh viện, Phượng tay xách túi to túi nhỏ đi vào, đi được 1 đoạn thì túi đồ trên tay cô rơi xuống, chưa kịp cúi xuống nhặt thì có người đã nhặt giúp cô.
Là Hải?
Anh mỉm cười đưa túi đồ cho cô.
– em bị rơi đồ nè?
Phượng nhận lấy túi , rối rít.
– cảm ơn anh.
– con em thế nào?
– vâng, nó ăn ngủ tốt lắm, chắc vài ngày nữa có thể về nhà rồi, sao anh lại ở đây vậy ạ?
– à, anh đi làm mà, mới đỗ xe xong.
Phượng gật đầu rồi nói tạm biệt Hải, lúc xoay người định đi vào trong thì bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Hưng, toàn thân cô run bắn lên,
– anh, anh….đến thăm con à?
Mắt hưng đỏ ngầu, hết nhìn vợ rồi lại nhìn sang Hải, cuối cùng không nói 1 lời xông tới vung tay cho Hải 1 cú đấm vào mặt.miệng gầm lên.
– mẹ mày, thằng chó, mày giám đong đưa với vợ tao à?
Phượng kêu lên kinh hãi, cô xông tới ngăn chồng lại.
– dừng tay lại đi anh, sao anh đánh anh ấy vậy?
Hải nghe vợ bênh thằng khác thì càng nổi điên vung tay tát Phượng ngã nhào ra đất, sau đó lại túm áo Hải đấm anh ngã xuống đất, hưng lao vào liên tục đấm Hải.
– dm thằng chó, tao phải giết mày, tao phải giết đôi gian phu chúng mày.
Phượng lồm cồm bò dậy lao vào ôm tay hưng, không cho chồng đánh nữa, cô khóc to.
– dừng lại đi mà, em xin anh, em xin anh mà hưng ơi….
2 bên người xúm lại xem rất đông, mãi 1 lúc có người nhận ra Hải nên mới nhảy vào can, nhìn Hải được người ta dìu đi mất, Hưng gân cổ lên gào.
– mày nhớ mặt tao đấy thằng chó,
Rồi Hưng quay sang nhìn Phượng.
– mày nói, mày và nó gian díu với nhau từ bao giờ, thằng nhật là con nó phải không?
– anh Hưng? Anh đang nói gì vậy? Anh đừng nói vậy mà tội nghiệp con, tội nghiệp em, em không phải người như vậy, em không gian díu với anh ấy,
– anh ấy? Nghe thân thiết nhỉ?
– không…anh ta…em và anh ta không…
– nó hiến máu cho thằng nhật?
– vâng….nhưng không giống như anh nghĩ đâu, anh hưng.
– có phải hay không đợi tao tra ra là sẽ biết ngay thôi,
Hưng bỏ lại 1 câu rồi đi mất dạng, Phượng nhặt đồ rồi lủi thủi đi vào .
Mấy ngày sau, bé Nhật được xuất viện, nhìn con xanh xao, gầy đi Phượng xót vô cùng, cô cũng không giám gọi cho Hưng hay mẹ chồng mà tự chạy tới chạy lui làm thủ tục ra viện.
Phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ Phượng mới làm xong thủ tục, lúc trở về phòng thu dọn đồ đạc, ngoài ý muốn cô lại đụng mặt Hải nơi hành lang, qua chuyện ồn ào lần trước cô rất áy náy với anh, hơn hết cô biết rằng bản thân mình nên giữ khoảng cách với anh để tránh phiền phức, đối diện anh, cô bối rối chào 1 tiếng.chân cũng khựng lại.
Vết bầm trên mặt do bị Hưng đánh vẫn còn chưa tan hết, Hải cười cười.
– con em được xuất viện rồi à?
– vâng…giờ em về đây ạ?
– ừ, vậy…em mau về đi.
Phượng bước nhanh lướt qua Hải, đi như chạy trốn, Hải đột nhiên hỏi 1 câu khiến Phương hơi chông chênh.
– em có ổn không?
– vâng, rất tốt anh ạ.
– em…phải thật hạnh phúc nhé!
Phương cố nén xúc động, bỏ đi nhanh nhất có thể,
***
Ôm bé Nhật về tới cổng nhà, Phượng liền nghe thấy tiếng đỗ vỡ bên trong, Hưng mặt mày đỏ lựng đang ném đồ loạn xạ, bà Đào cố ngăn con trai.
– dừng lại đi, mày ném vỡ hết đồ đạc rồi, sao không tự dưng uống rượu say bí tí rồi về nhà phá phách hả con.
Tiếng Hưng giận dữ gầm lên.
– con đàn bà chó chết, mày giám lừa bố mày thì tao giết hết cả lũ, mẹ kiếp.
– mày bình tĩnh đi con, chắc có sai sót gì đó thôi, con Phượng thế nào thì mẹ biết rõ nhất mà, nó làm gì có chung chạ với ai, nghe mẹ, tìm hiểu cho kĩ vào con ạ.
Hưng lảo đảo đi vào phòng ngủ, 1 lúc sau thì ngáy khò khò,
Bấy giờ Phượng mới giám bế con đi vào trong nhà, bà Đào thấy cô liền chạy tới đỡ bé Nhật đã ngủ say từ tay cô.
– để mẹ bế nó cho, con đi cất đồ đi.
Phượng bèn đi cất đồ đạc,bà Đào nói với cô.
– đáng ra mẹ đã tới thăm thằng nhật rồi nhưng mà thằng Hưng nó không cho mẹ tới, nó chửi dữ lắm,
– không sao mà mẹ, nó cũng đỡ nhiều rồi ạ.
Phượng xin phép mẹ chồng rồi đi tắm rửa, đêm ấy trôi qua bình yên.
Sang hôm sau, mọi việc vẫn bình thường cho đến buổi chiều Hưng đùng đùng từ bên ngoài trở về, anh ta hùng hổ xông vào bếp, thấy Phượng đang lau dọn trong đó thì thét lên.
– con đàn bà lăng loàn,
Dứt câu, Hưng sấn tới vung tay đấm thẳng vào mặt vợ .Phượng bị đánh choáng váng mặt mày. máu mũi chảy ra ồ ạt, người cô va đập vào bàn bếp rồi té rạp xuống đất.
Đủ hiểu Hưng dùng sức đến cỡ nào, anh ta không tát nữa mà là đấm.
– mày…mày đúng là còn đĩ khốn nạn, mày lừa tao…lừa tao suốt mấy năm nay, lừa tao nuôi con cho thằng khác, hôm này tao sẽ giết mày.
Phượng ngóc đầu dậy, bò đến ôm chân chồng, môi run run.
– xin anh tin em,em lừa anh cái gì hết, sao thằng nhật lại không phải con anh chứ? Em không biết gì cả? Thực sự không biết.
Cô lắc đầu liên tục, tuyệt vọng mà khóc.
Ông trời ơi? Có thể cho cô biết là đang có chuyện gì không?
Hưng co chân đạp vợ ra khỏi đùi mình, rồi lại đạp liên tiếp vào mặt, vào ngực vào bụng cô,Phượng co người dưới đất chịu đựng đau đớn, luôn miệng nói.
– em không lừa anh, không lừa anh…
May lúc đó bà Đào xuất hiện kịp lúc ngăn Hưng lại, kêu lên.
– dừng lại, mày định giết vợ hả con, mày còn đánh nữa nó chết mất đấy.
Hưng mất hết lí trí vẫn cố đạp vào người Phượng,
– mẹ mày chết đi con chó, mày chết tao cũng không thể nguôi đi nỗi hận này, uổng công tao yêu thương thằng nhật, tao yêu nó như vậy? Mày lại nỡ lừa tao? Mày khốn nạn quá.8 năm qua tao không có gì ngoài cái sừng mọc dài.
Phượng nằm dưới đất khóc rống lên.
– em không hiểu?em không phản bội anh…
Hưng rút ra bản xét nghiệm ADN quăng mạnh xuống đất.
– mày hết cãi chưa hả? Haha…không cùng huyết thống, hóa ra tao chẳng hề có đứa con nào?
Phượng nhìn tờ xét nghiệm mà tuyệt vọng.
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Bà Đào đứng bên cạnh cũng sửng sốt, bà nhặt tờ giấy lên xem, sau đó hỏi con dâu.
– chuyện này có đúng không Phượng? Nói rõ cho mẹ biết đi.
Phượng bò tới ôm chân mẹ chồng,
– không đâu mẹ ơi, con không biết gì cả, thực sự không biết gì mẹ ơi, xin hãy tin con.
Hưng quát lên.
– tin mày? Sự thật rõ rành rành ra trước mắt mày bảo tao tin thế nào? Không ngờ đứa con trai mà tao và mẹ tao nâng niu 6 năm giờ lại là con hoang, mày chơi tao 1 vố đau như vậy , mày giỏi lắm,tao phải giết thằng con hoang kia.tao giết nó.
Dứt lời, Hưng chạy trở ra tìm kiếm bé Nhật.cả bà đào và phượng kinh hãi lao theo sau muốn ngăn lại.
Bé Nhật đang chơi 1 mình trong phòng thì Hưng đạp tung cửa chạy vào, anh ta tóm lấy thằng bé, tay ra sức bóp cổ nó,
– thằng nghiệt chủng, tao bóp chết mày, bóp chết mày..
Phương hoảng sợ nhìn chồng đang muốn giết con trai, mặt bé nhật tái đi, tay vung loạn xạ, 2 mắt trắng dã.
Phượng không biết làm thế nào bèn vơ lấy chiếc ghế gỗ bên cạnh , nghiến răng dùng sức phang vào người Hưng,
“Bộp”.
Tay đang bóp cổ bé Nhật lập tức thả lỏng ra , Hưng ngã xuống đất bất tỉnh.
Phượng không do dự ôm lấy con, lao thẳng ra ngoài trốn đi.chỉ còn 1 mình mẹ chồng cô đang kêu khóc gọi con trai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!