Tìm Bố Cho Con - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
927


Tìm Bố Cho Con


Phần 24


Cái Liên nhìn người yêu xong, lại quay sang nhìn bạn đang ngồi co rúm trong góc phòng, bất chợt nó lao thẳng tới trước mặt Nhân cho hắn 1 thụi vào bụng khiến hắn đau quá gập người lại.cái Liên chửi.

– con mẹ nó , mày nói con Phượng dụ mày hả?nó dụ mày hay mày dở trò với bạn tao, địt con mẹ nhà mày thằng khốn,

Nó vừa nói vừa liên tục đấm đá thằng Nhân, chưa đủ, nó còn vớ lấy cái chổi bên cạnh đánh túi bụi vào người yêu nó.

– uổng công tao giành tình cảm cho mày bấy lâu nay , giờ tao mới nhìn rõ cái mặt thối của mày.

Nhân thấy cái Liên nổi điên thì hãi quá chạy ra bên ngoài cách nó 1 đoạn.

– cô…cô bị điên à?

– tao điên đấy, tao điên nốt cho mày xem nhé.

Nói rồi cái liên vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn làm như muốn đâm thằng Nhân đến nơi.hắn sợ đến nỗi mặt tái mét, co cẳng chạy trối chết, vừa chạy hắn vừa hét.

– Liên…cô bị điên.cô là con mụ điên.

Cái liên thở hồng hộc, quẳng con dao xuống rồi trở vào phòng ôm phượng.

– mày nín đi, không sao rồi, tao đuổi hắn đi rồi.

– Liên, tao xin lỗi, tao không dụ dỗ hắn, tao không biết sao bạn trai mày lại…

– mày im đi, tao có mắt tao thấy cả rồi, tao hiểu mày mà, mày không phải giải thích đâu,

– nhưng…hức…mày yêu hắn mà..

– yêu thì yêu nhưng loại như hắn tao đếch cần nữa, dẹp mẹ đi…mày nín đi,

Phượng càng khóc dữ hơn, liên không hiểu chuyện gì nên bị cô làm cho hoảng lên.

– ơ kìa.mày sao vậy? Đừng khóc nữa mà…

Phượng ôm lấy liên , khóc nức nở.

– mày ơi…huhu..Quản lý của mày ….huhu.

– Quản lý tao làm sao? Lão làm gì mày à? Nói cho tao biết đi.

– hức.. lão mời tao uống nước..sau đó tao không biết gì nữa…lúc tỉnh dậy thì đã ở khách sạn rồi, tao…

Liên nó bật dậy, mắt trợn to.

– cái gì? Mẹ kiếp thằng già đấy.

Nói rồi nó hùng hổ mở cửa xông ra ngoài đi luôn.

Còn lại 1 mình phượng , cảm giác cô đơn bao trùm, sự xuất hiện của Quân khiến nỗi nhớ bé nhật bao lâu kìm nén bỗng bùng lên dữ dội,…

Đột nhiên Phượng lao ra ngoài , cô chạy tới chỗ bà tâm tìm bé mít, tự dưng cô nhớ nó kinh khủng,

Ngồi ôm bé mít ngủ say trong lòng, Phượng mới bình tĩnh lại được 1 chút.

Quân xuất hiện ở đây? Vậy bé nhật thì sao?

Nếu bây giờ cô muốn gặp con thì phải tìm cách gặp Quân, nhưng bây giờ Quân ở đâu cô cũng chẳng biết.

Điện thoại trong túi xách reo inh ỏi, là bà chủ của cô gọi, phượng nghe máy.

– vâng, bà chủ, cháu nghe…vâng sáng cháu có việc đột xuất, tầm 2h chiều cháu ghé qua lau rửa cho ông bà nhé…vâng, cháu cảm ơn bà.

Tắt máy, Phượng chẳng có tâm trí nào mà suy nghĩ đến công việc, cô lại rơi vào mớ suy nghĩ bòng bong, cô nhớ bé nhật…3 năm không biết nó đã lớn như thế nào rồi.?

Khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ sau, Cái Liên trở về, mặt mũi nó bầm tím vài chỗ, quần áo thì xộc xệch, phượng vội đặt bé mít xuống chiếu cho nó ngủ rồi vội vàng hỏi liên.

– Liên, mày sao thế này.

Liên ngồi phịch xuống , thở phù phù.

– tao nghỉ việc ở bar rồi.

– có ..có phải tại vì tao không.

Liên quay sang chợt ôm chầm lấy cô, nó nghẹn ngào.

– không phải tại mày, là tại tao? Tao xin lỗi mày…nếu tao không nhờ mày đi làm hộ thì mày đã không… tao có lỗi với mày, tha lỗi cho tao….

– không sao đâu, tao ổn mà,…

– tao đánh nhau với lão già đó, hên là tẩn được mấy đòn , mẹ nó chứ, lão cho người đánh tao, may tao chạy kịp.

– thế mày nghỉ rồi thì bố mày làm thế nào?

– xin chỗ khác chứ sao, đâu chỉ có mỗi chỗ đó có việc.

– ừm…

Cả 2 ôm nhau cùng khóc nức nở…
***
Phượng cố lấy lại tinh thần, đúng 2h chiều thì đi đến nhà bà chủ.cô ngàn vạn lần không ngờ được, cô đã gặp lại Quân ở đó.anh ngồi ung dung trên bàn trà ngoài sân, bà chủ ngồi ở bên cạnh trò chuyện rất vui vẻ, thấy cô đến, bà ngoại Quân liền kêu lên.

– phượng ơi.qua đây bà nói cái này.

Phượng run run đi tới.

– làm quen đi, đây là Khánh, cháu ngoại của bà đấy
Từ giờ nó tạm thời ở đây,

Phượng hết cách bèn làm như không quen biết Quân, miễn cưỡng nói.

– chào anh,

Quân trào phúng nói như không.

– chào cô.

Phượng xin phép vào lau rửa cho ông chủ, lúc đi vào bếp thay nước thì đụng phải 1 vòm ngực rắn chắc, từ cơ thể ấy toát ra 1 mùi đàn ông rất quen thuộc. Ngước lên thì phượng nhận ra Quân cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh nóng bỏng,tự dưng trái tim cô đập thình thịch, Phượng cúi gầm mặt tránh sang một bên muốn đi qua, nhưng Quân nào có muốn để cô đi dễ dàng, anh đưa tay ra kéo 1 cái, cả người phượng không tự chủ mà nhào vào lòng anh.

– 3 năm gặp lại, thái độ của cô thế là như nào? Hửm?

Phượng cố giãy ra khỏi ngực Quân.

-anh mau buông tôi ra.

– tôi không buông đấy, từ trước tới giờ chưa có người đàn bà nào giám qua mặt tôi như cô đâu.

– anh buông ra, tôi và anh không liên quan nữa.

Quân càng ra sức ôm chặt cô hơn.

– không liên Quan? Giám tự ý bỏ đi, hủy giao ước, cô to gan thật,

– tôi….

– đã có gan đi thì tốt nhất trốn cho kĩ vào, đã xuất hiện trước mặt tôi lần nữa cô phải chịu trừng phạt..

– anh buông…tôi bỏ đi đấy, thì sao hả? Bộ anh thiếu đàn bà à?

– tất nhiên tôi không thiếu, nhưng tôi chi tiền cho cô không phải để rước cục tức vào người, cô ầm thầm lủi mất trước mặt tôi, trốn tôi 3 năm là để vào đây làm mấy công việc này đấy à?

– tôi làm gì không liên quan đến anh..

– không liên quan…hừ..

Quân cúi xuống nhìn chằm chằm cổ cô, dấu vết anh để lại tối hôm qua vẫn còn rất rõ.

– chẳng phải hôm qua cô cũng lại trèo lên giường tôi đấy sao?

– là anh…là anh bày trò đúng không? Là anh…

– 3 năm trước tôi bỏ tiền ra mua cô, vì cô lại bỏ trốn nên tôi đã rất tức giận đấy.có biết không?

Phượng cứng ngắc trong lòng Quân, nghe anh nói nhiều như vậy trong lòng chợt có chủ ý.cô hạ giọng.

– xin lỗi…

Có lẽ Quân không ngờ cô đột nhiên mềm mỏng xin lỗi anh như vậy nên ngẩn ra mất mấy giây.

Phượng co lại trong vòng ôm của anh, nhắm mắt thốt ra.

– là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh, 3 năm trước tôi có việc gấp phải về quê nên đi không từ biệt, tôi đã rất áy náy …anh tha thứ cho tôi được không?

Quân hơi kích động trước điệu bộ của cô, 3 năm tức giận thì sao? Cô làm ơ chỗ không đàng hoàng thì sao? Chỉ cần 1 câu nhận lỗi dịu dàng cũng đủ làm Quân quên hết phiền muộn.anh không kìm được mà cúi xuống muốn hôn cô.

– không được…ở đây không được.

Quân mất kiên nhẫn lén lút kéo Phượng ra vườn hoa, thấy không có ai liền không do dự cúi xuống ngấu nghiến lấy môi cô, anh hôn miệt mài, hôn giống như kẻ cuồng hôn vậy?

Kết thúc nụ hôn, cả người phượng mềm nhũn tựa vào lòng anh thở hổn hển.nghĩ đến mục đích của mình, cô cắn răng hỏi Quân.

– anh vẫn muốn bao nuôi em chứ?

– em nghĩ sao?

– em đồng ý, em muốn được anh bao nuôi 1 lần nữa, em hứa lần này sẽ không trốn nữa..

Câu khẳng định của cô lại khiến Quân kích động mãnh liệt hơn nữa, anh lại gặm môi cô nhiệt tình.

Trong vườn hoa , 1 nam 1 nữ hôn nhau!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN