Tìm Chân Mệnh Thiên Tử
Chương 29
Hiện đại vs Cổ đại
Nàng ngây người ra, con bé này thích Đậu nành sao, thật không tin được. Hừm, đậu nành đến một đứa nhỏ cũng không tha. Không tán được người lớn thì lừa trẻ con sao?
– Ngươi thích y sao? Ngươi thích tên đậu nành xấu xí vụng về?
– Im đi, không được nói xấu Bình ca. Mẫu thân ta bảo tuy huynh ấy không đẹp, không khéo léo nhưng chăm chỉ, chân thật. Sau này chỉ cần lấy một người như vậy là được. Huynh ấy sau này là phu quân của ta, ngươi không được bắt nạt!
A, thế này thì hay rồi. Tử Thu ơi là Tử Thu! – Trong lòng nàng thầm thán. Không ngờ y đi lừa tình cả một đứa nhỏ. Uổng công bao lâu nàng tin y chân thật.
– Nha đầu, coi chừng ngươi bị y lừa đó, nha đầu ngốc!
Chóc! Lại một viên tuyết, lần này nàng hết bình tĩnh, nhặt một viên tuyết to ném lại. Trúng giữa đầu nó, nó khóc thét lên. Vừa lúc đó Tử Thu từ bếp đi lên.
– Mai Nhi? Làm sao muội khóc vậy? – Y vừa thấy đã lại hỏi han dỗ dành.
Hừ, không thấy tóc nàng đang ướt sũng hay sao. Đáng ghét. Trong lòng nàng khó chịu.
– Bình ca, ả phù thủy ném muội, ả là người xấu, đến tóc của huynh cũng cắt… – Con bé khóc lóc, dúi người vào sát y.
Y quay sang nhìn nàng. Thấy tay nàng còn cầm một nắm tuyết khác.
– Sao nàng lại đi trêu trẻ nhỏ?
– Ta… – Nàng vừa định thanh minh thì con nhỏ đã nhanh mồm hơn:
– Bình ca, ta không phải trẻ nhỏ, năm năm nữa ta nhất định gả cho huynh. Huynh đừng buồn, ả đã cắt tóc của huynh, Mai Nhi sau này sẽ cắt tóc của mình cho huynh…
– Mai Nhi, đừng khóc nữa… – Dỗ dành dịu dàng – Muội nhất định không được cắt tóc, nếu không Hồ đại tẩu sẽ trách mắng muội đấy.
– Không sao, vì nó quan trọng nên muội mới cắt cho huynh…
Xem màn tương ái yêu thương của hai người trước mặt, trong lòng nàng tự dưng khó chịu. Con nhỏ gian manh này, thật tức chết. Cái gì mà tóc mới chả cắt, là nàng làm y đẹp trai hơn chứ.
Nàng sực nhớ ra ở thời đại này, người ta rất coi trọng mái tóc, nhưng có cần thiết phải thế không? Con nhỏ đó được thể nũng nịu, nàng đây coi như không thèm chấp trẻ con.
– Vân Anh… – Y quay sang nhìn nàng – Là nàng ném Mai Nhi?
– Đúng! – Nàng trả lời bằng giọng bực tức – Sao? Huynh thương xót nha đầu lưu manh này?
– Vân Anh, lần sau đừng làm vậy, đứa bé này là con gái đại tẩu ở nhà bên cạnh y xá, đừng bắt nạt.
– Phải rồi! – Nhìn điệu bộ nghiêm túc quở trách nàng của y, nàng không thể chịu được, y đã chứng kiến đầu đuôi sự việc sao? – Nó còn là hôn thê của ngươi, hai ngươi cứ tâm đầu ý hợp mà bênh vực nhau, là ta sai khi cắt tóc của ngươi, được chưa?
Nàng tuôn một tràng tức giận, không thể kìm chế, bỏ về phòng, đóng chặt cửa, chẳng cần một chút thể diện.
Hừ, tức quá, con nhỏ đáng ghét. Tử Thu đáng ghét. Tóc ư? Nó quan trọng với các người đến vậy, nhưng ở thời của nàng, chẳng phải sành điệu lắm mới cắt tóc liên tục sao?
Cái gì mà “ vì ả đã cắt tóc huynh, ta sẽ cắt tóc của mình lại cho huynh”. Thật là bực. Cho các người biết, mái tóc ở thời của ta chẳng đáng giá đến mức đối xử với ta như thế.
Nàng cầm cây kéo, luyến tiếc một chút.
Xoẹt! Mái tóc dài nuôi suốt ba năm chưa cắt.
Dù sao thì nàng cũng định và đại học sẽ cắt đầu Vic, nhuộm màu tím hay đỏ, bây giờ đằng nào cũng sống thời cổ thiếu điều kiện chăm sóc, cắt ngắn là xong.
Nàng tự tỉa qua phía trước, cũng không quá tệ. Cùng lắm là một hai năm sau lại dài.
Xong nàng cầm nắm tóc cũ đầy tức giận, bước ra cửa, nhằm hướng kho thuốc, đoán rằng bây giờ y đang xếp thuốc.
Con nhỏ khó chịu không có ở đây, chỉ có Tử Thu.
Tử Thu thấy bộ dạng nàng hầm hầm nhưng cũng không thèm dỗ dành, tức thì nàng ném cả búi tóc lên bàn, giận dữ nói:
– Đấy! Tóc đấy! Là ta sai, ta cũng đã cắt tóc của mình coi như tạ tội, thất lễ! – Nàng hầm hầm quay về, chẳng thèm để ý xem y có ngạc nhiên hay sửng sốt vì mái tóc mới của nàng.
Ngồi trong bếp nấu điểm tâm, nàng vẫn chưa khỏi tức giận. Lý Anh bước vào, nhìn bộ dạng nàng không thoải mái, thêm vào đó là mái tóc ngắn còn đến chấm vai.
– Vân Anh, muội làm sao vậy? Sao lại cắt tóc? – Lý Anh lo lắng hỏi.
– Cắt tóc thì ghê gớm lắm sao?
– Tất nhiên rồi! – Lý Anh sửng sốt đáp.
– Tỷ tỷ, rốt cuộc tóc ở chỗ các người quan trọng đến thế nào?
– Muôi không biết sao, tóc là thứ gắn liền, chỉ có tội nhân mới bị cắt tóc, cạo đầu… hoặc là nữ nhi khi xuất giá gửi lại mẫu thân, còn nữa, nếu cắt tóc trao cho đối phương thì đã ngầm có ý đính ước trăm năm, không bao giờ thay đổi.
– TRỜI Ạ! – Nàng hét lên.
Nàng không biết nó có nhiều ý nghĩa như thế. Nhưng mà… không phải vừa rồi nàng ném cho y một nắm tóc của nàng sao. Y sẽ hiểu ra thế nào?
Không được, dù mất mặt cũng phải đòi lại!
Nàng vội vã vào kho thuốc tìm y. Nhưng y đã không còn ở đó, hỏi ra mới biết y đã đi giao thuốc tận ngoại thành, chiều tối mới vê.
Cả ngày hôm đó nàng chỉ đi đi lại lại, nghĩ xem nên nói thế nào để giải thích để lấy lại chỗ tóc đó.
Bảo là nàng nhất thời tức giận, bảo là đừng hiểu lầm ý nàng. Nàng không phải có ý đó.
Khoan đã… Tại sao lại là ý đó? Nếu nàng hoàn toàn không có ý gì? Tại sao lại sợ y hiểu lầm?
Cứ cho là y không hiểu lầm, vậy thì chắc y đã vứt đi nắm tóc đó?
Nghĩ đến đó thì nàng lại thấy có chút khó chịu khó giải thích nổi.
Không được, nhất định phải lấy lại.
Trời đã muộn, nhìn sang phòng y sáng đèn, nàng hạ quyết tâm bình tĩnh và lấy thể diện bước sang.
Mở cửa bước vào, thấy y đang trải nệm, hình như hôm nay y đi đường hơi mệt? Lấy nhanh rồi chuồn vậy, nàng tự nhủ.
– Tử Thu… lúc sáng… – Nàng lúng túng.
– Chuyện lúc sáng ta không còn để ý rồi, nàng sau này chú ý là được. – Y bình thản.
Cái gì? Y làm như là nàng sai thật, nghĩ đến nàng lại giận.
– Được, vậy coi như ta sai, ta cũng đã cắt tóc cho huynh thấy, bây giờ trả lại ta chỗ tóc đó! – Nàng bực dọc.
– Chỗ tóc đó? – Y có vẻ hơi ngạc nhiên – Ta không để ý, hình như vứt đi rồi.
– Ngươi dám vứt? – Nàng mở to mắt, miệng hét lên tức giận – Ngươi coi thường ta đến thế sao?
– Coi thường?
– À…không phải… – Tự nhiên nàng lại ấp úng, sao nàng lại nghĩ y vứt đi thì là y coi thường nàng, là y không hiểu lầm mới đúng.
– Chỗ tóc đó quan trọng với nàng thế sao?- Y ngạc nhiên.
– Không quan trọng! Đối với các ngươi nó để đính ước hay làm gì ta không cần biết, ngươi vứt rồi coi như ta cũng xả đi cục hận! – Nàng tự dưng lại thấy bực dọc, cuối cũng thì cũng vứt tóc của nàng đi.
Đến đây thì y mới bật cười đầy đắc ý, gương mặt lộ nét gian tà:
– Nàng cũng biết ở nơi này nó có nghĩa là hẹn ước, vậy còn cắt để đem đến trước mặt ta?
– Ta… lúc đó không có ý đó! – Nàng bỗng nhiên như bị lừa lại tự thấy ngượng.
– Thế thì bây giờ biết rồi thì sao? – Y nhìn nàng đầy nghi vấn.
Ánh mắt của y lấp lánh như chờ đợi, nụ cười hơi láu cá nhưng làm nét hay hay trên gương mặt tuấn mỹ. Tức thì tim nàng đập nhanh hơn, nàng cũng không hiểu được.
– Dù sao không phải… huynh đã vứt rồi sao?
– Hừm, nàng không những cắt tóc của ta, lại còn cắt tóc của mình… – Y lôi ra từ trong người nắm tóc của nàng.
Nàng kinh ngạc hét lên một câu:
– Huynh lừa ta! – Lao đến cướp tóc.
Tử Thu nhanh lẹ tránh, làm nàng nhào về phía trước, chỉ còn nước úp mặt vào tấm nệm trên giường, vừa mới khẽ cựa mình, toan đứng lên thì đã phát hiện Tử Thu đã từ bao giờ dùng hai cánh tay đặt lên giường, chống hai bên vai nàng, như khóa cử động muốn ngoi lên của nàng. Nàng nhất thời có chút kinh ngạc không dám cử động, trong đầu có một dòng điện lạnh xuyên qua.
– Huynh định làm gì? – Nàng có chút lo âu.
– Không làm gì cả! – Y cười gian manh – Nàng có tà tâm gì?
– Không có, ai tà tâm chứ? Đồ tồi, huynh lừa ta! – Nàng không ngại mắng nhiếc.
Y không những không tỏ ra hối hận mà còn tiếp tục cười đắc ý:
– Không chỉ lừa nàng thế đâu, buổi sáng nhìn thấy tóc nàng bị ướt, ta cũng biết là nàng bị Mai nhi ném …
– Vậy huynh còn không bênh ta? – Nàng tức giận, định đẩy y ra thì lại thấy y cười ma mị.
– Nàng vẫn chưa nghĩ ra?
Vân Anh im lặng trong giây lát suy nghĩ, chợt như sực tỉnh ra, thốt lên:
– Là huynh cố tình? Cố tình cho ta giận?
– Phải, nhưng không ngờ nàng vì tức giận mà dám cắt tóc cho ta thật! Vốn chỉ muốn cho nàng ấm ức, ghen tị chút, không ngờ nàng giận đến mức tóc cũng đã cắt, vượt xa ngoài mong đợi của ta!– Y cuối cùng cũng đã thú nhận.
– Ai ghen tị chứ? Trả tóc cho ta! – Nàng vừa thấy tức giận tăng thêm, lại vừa thấy y thật là xảo quyệt, lần này lại trêu chọc nàng.
– Được, thôi, nếu nàng muốn lấy, dù sao với nàng nó không quan trọng, chỉ với người nơi này như ta và Mai Nhi thì nó mới có ý nghĩa… – Ánh mắt y khẽ ánh lên tia nhìn bí hiểm, nhưng có lẽ nàng không đủ tinh ý để nhận ra.
Nhắc đến nha đầu gian xảo đó, y muốn lấy tóc đính ước của nó sao.
Hừ, hai ngươi muốn làm một đôi gian manh ăn ý sao?
Trong lòng nàng chẳng hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể kiềm chế được, vừa giận vừa ấm ức, lại vừa có cảm giác gì đó chưa thể hiểu nổi.
– Huynh muốn lấy tóc của nha đầu đó?
– Ta còn xem nàng có cho phép không? Mai Nhi dù sao cũng rất tốt, chỉ là còn nhỏ chưa hiểu chuyện… – Y cười.
– KHÔNG ĐƯỢC! – Nàng hét lên.
Trong giây lát nàng nhận ra nàng lại không kìm chế cảm xúc. Ánh mắt nàng và y trân trân nhìn nhau. Vô cùng ngượng, hai má nàng đỏ bừng, vội tìm cách gỡ rối:
– Huynh biết gì chứ, đứa bé đó không phải người tốt, lớn lên nhất định càng đanh đá, không được lấy tóc của nó!
– Ta xem nàng còn đanh đá hung dữ hơn!- Y châm chọc. – Nàng mới đáng sợ.
– Nếu sợ thì sau này không được tùy ý lấy tóc của người khác… – Nàng ấp úng, ngượng ngùng.
Y tự cười thầm trong lòng, cô gái trong sáng, ngây thơ như nàng, rốt cuộc thì nàng vì quá ngây thơ hay vô tâm đây?
– Vậy chuyện nàng cắt mất tóc của ta phải đền bù như thế nào đây? – Y tỏ ra bất mãn.
– Ta… đã cắt tóc của mình cho huynh còn gì?
– Vậy ta nên hiểu ý thế nào đây?
Y ghé sát mặt hơn vào nàng. Hơi thở ấm áp, đôi mắt vừa gian, lại vừa láu cá. Rõ ràng là y có ý cơ hội. Nhưng càng nhìn gần, càng thấy thích nét hay hay đó của y.
Nàng sẽ trả lời là: chỉ đơn thuần là đền bù thôi…
Nhưng trong lòng nàng có thứ cảm xúc gì đó âm ỉ.
Tóc cái gì chứ? Muốn nhân cơ hội dồn nàng vào thế bí, đừng hòng.
Muốn ép nàng thừa nhận, không dễ thế. Nàng nhủ thầm trong lòng.
Thừa nhận? Nàng lại chợt tỉnh ra. Thừa nhận cái gì chứ? Không thể?! Hàm hồ!
Trong một giây nào đó lại nghĩ rằng mình có gì đó với y là sao?
– Sao nàng nghĩ lâu vậy? – Y tỏ ra sốt ruột.
– Hì hì… Ta thấy thực sự tóc của huynh rất đẹp, đi cả thiên hạ không có kiểu đầu độc nhất vô nhị như vậy…Yên tâm, sau này ta sẽ lại cắt tóc cho huynh nhiều kiểu độc hơn.
– Không được!
– Tại sao?
– Sau này ta còn phải dùng tóc dài để kết tóc se duyên với nương tử. – Y nghiêm túc.
Nàng chợt ngẩn người. Nương tử?
Đúng, sớm muộn y cũng thành thân. Là nàng đã từng gián tiếp cự tuyệt y. Cuối cùng cũng khiến y không còn dám theo đuổi. Y cũng đã bảo là hôn một lần cuối cùng.
Y không còn thích nàng nữa? Cũng đã tính đến chuyện tìm nương tử.
Mối quan hệ giữa nàng và y bây giờ? Sư huynh – sư muội? Bằng hữu?
Có chút không vui trong lòng. Là vì sao?
– Mặt khó coi quá? Sao lại chảy xệ ra vậy? Nhìn xấu quá đi! – Y cười.
Nàng chợt nhớ ra, so với nàng, thì Tử Thu cái gì cũng vượt trội hơn, nàng không xinh đẹp kiều diễm để xứng với vẻ lúc nào cũng anh tuấn ngời ngời của y. Y dường như cái gì cũng hết sức lợi hại. Còn nàng chỉ ở mức trung bình.
Y có thể là thiên tử, biết đâu sau này có cả thiên hạ, bao nhiêu mỹ nhân trong tay, sao này liệu còn có nhớ đến một cô gái như nàng, sau khi nàng đã trở về.
Chợt không hiểu sao mắt nàng rưng rưng. Tử Thu cũng nhận ra tự nhiên không khí chùng xuống, y chỉ muốn tìm cách làm nàng thể hiện một chút gì đó là có để mắt đến y, không ngờ nàng lại cảm xúc thành ra như vậy, y không hiểu nổi.
– Tử Thu… – Nàng chậm chậm lên tiếng.
– Anh Nhi?
– Có chuyện này, huynh phải giữ lời… đó là, sau này, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, không được quên ta, không được vứt chỗ tóc đó đi… – Ánh mắt nàng đượm buồn, giọng thổn thức. – Kể cả khi ta không còn ở nơi này…
Trong lòng y tự rủa thầm, rõ ràng y chỉ muốn trêu chọc nàng, không ngờ nàng lại suy nghĩ linh tinh gì mà nghĩ ra những lời u ám đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!