Tim Đập Trên Đầu Lưỡi - Chương 26-2: Cả đêm sóng gió (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Tim Đập Trên Đầu Lưỡi


Chương 26-2: Cả đêm sóng gió (2)


Vào lúc Lâm Khả Tụng muốn trở lại phòng ngủ, cô phát hiện hình như cửa phòng bếp chỉ khép hờ.

Là Meire quên khóa cửa sao?

Hay là Giang Thiên Phàm ở bên trong.

Ngón tay Lâm Khả Tụng vịn vào bên cạnh cửa, chậm rãi mở nó ra.

Trong bóng tối, cô mơ hồ thấy một bóng dáng trong góc phòng bếp.

Lâm Khả Tụng mò tới đèn ở bên tường, ấn xuống, trong nháy mắt, cả phòng bếp đều sáng lên.

Mà bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng kia, đứng ở kệ hàng hóa cuối cùng, không biết đang làm gì ở trong góc.

Trong nháy mắt khi ánh đèn sáng lên, anh ta kéo nón xuống, đột nhiên xoay người, tông vào Lâm Khả Tụng, xông ra ngoài.

Lâm Khả Tụng giữ vai của mình, đau đến xương hình như cũng muốn nứt ra.

Nhưng giây kế tiếp, cô hiểu rõ.

Đó là ăn trộm!

Phòng nhà Giang Thiên Phàm nhiều như vậy nhưng lại trống trải, nhất định là một tòa nhà trống không!

Lâm Khả Tụng chợt nghĩ đến Giang Thiên Phàm, không thấy anh, không biết kẻ trộm có cố ý gây bất lợi gì cho anh không?

Người đàn ông kia đã chạy trốn ra ngoài, sắp rẽ cua, nơi đó chính là phòng của Giang Thiên Phàm!

Vào giây phút đó, một âm thanh hết sức thống khổ vang lên, ngay sau đó chính là tiếng thứ gì đó ngã xuống.

Trong lòng Lâm Khả Tụng cả kinh, vội nhấc chân đi.

“Giang Thiên Phàm! Giang Thiên Phàm!”

Giọng nói của cô vang vọng trong hành lang trống trải, nhưng không có tiếng trả lời của Giang Thiên Phàm.

Lòng nóng như lửa đốt.

Lâm Khả Tụng thề, lúc chạy nước rút ở chương trình trung học cũng không có nhanh đến như vậy!

Cửa phòng Giang Thiên Phàm mở rộng ra, ánh sáng chiếu lên hành lang.

Một bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng đã té ngã xuống đất, Lâm Khả Tụng nhanh chóng xông lên đỡ đối phương.

“Giang Thiên Phàm —— anh không có việc gì chứ….”

Lâm Khả Tụng vừa mới chạm vào tay đối phương, liền nhận ra người này không phải là Giang Thiên Phàm.

Mà đối phương cũng không nói hai lời đã giơ quyền lên chuẩn bị đánh vào trên mặt của Lâm Khả Tụng.

Lâm Khả Tụng giật mình, tránh cũng không thể tránh.

Trong nháy mắt đó, có người kéo cổ áo cô, có một lực rất lớn trực tiếp đánh qua hắn.

Một quyền kia cơ hồ sẽ vung trúng má của Lâm Khả Tụng, trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cổ tay níu cô lại cũng buông lỏng ra.

Lâm Khả Tụng lảo đảo lui về phía sau theo quán tính, và vào trong ngực đối phương.

Hơi thở quen thuộc lan tới.

Một cái tay đè hông của cô luôn, làm cho cô ổn định.

Lâm Khả Tụng hít vào một hơi, ngẩng mặt, vừa đúng lúc nhìn thấy cằm của Giang Thiên Phàm.

“Lý Ngạn, anh tới đây làm gì?”

Giọng nói lạnh như băng vang lên, giống như tất cả vui buồn hờn giận trên thế giới cũng không có ý nghĩa gì với anh.

Người đàn ông ngồi dưới đất lấy nón xuống, lúc này Lâm Khả Tụng mới nhận ra, anh ta chính là trợ lí đi theo lúc Lâm Khả Tụng gặp gỡ Giang Thiên Phàm lần đầu tiên.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Lý Ngạn cười lạnh, từ dưới đất bò dậy. Chân trái của anh cà thọt, hẳn là vấp phải gậy dò đường của Giang Thiên Phàm nên mới té.

“Tôi tới nơi này làm gì? Giang tiên sinh! Tôi làm trợ lí của anh hơn một năm, không có công lao cũng có khổ lao! Anh lại đối đãi với tôi như thế nào?”

“Cũng bởi vì anh không có công lao lại có khổ lao, nên tôi mới để cho anh có cơ hội tự động nghỉ việc.”

“Tự động nghỉ việc? Đây là anh thừa nhận công việc của tôi? Đây chính là hồi báo của anh dành cho công việc của tôi?”

Lý Ngạn nghiêm mặt, trong ánh mắt là cố chấp vặn vẹo.

Trong lòng Lâm Khả Tụng có một loại dự cảm không tốt lắm.

Cuộc đời này, Lâm Khả Tụng cô không sợ lưu manh cũng không có sợ lưu mang có văn hóa. Nhưng đối với kẻ điên, từ trước đến giờ cô không thể dùng lực.

Cô ngăn trước mặt của Giang Thiên Phàm, trong lòng cô tự hỏi không biết lúc nào có thể kéo Giang Thiên Phàm chạy được đây?

“Chẳng lẽ anh không có nhận hối lộ của Triệu đổng bên khách sạn Bọt Sóng sao, cho nên anh liệt nó vào danh sách đối tác của Giang thị sao? Không chỉ có như thế, vì đột nhiên nhà hàng Bọt Sóng chiếm được ưu thế, anh còn cố ý che giấu tư liệu và những ưu điểm của những nhà hàng khác. Lý Ngạn, anh lợi dụng sự tin tưởng của tôi dành cho anh.”

Giọng nói Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, bình tĩnh như vậy ngay cả “thất vọng” cũng không thấy được.

Lý Ngạn khẽ hừ một tiếng, chỉ vào Giang Thiên Phàm nói lớn: “Chẳng lẽ khách sạn Bọt Sóng không phải là đối tác có thực lực nhất sao? Trừ họ ra, anh còn có thể có sự lựa chọn nào khác sao? Tôi chỉ là làm cho nhà hàng Bọt Sóng bộc lộ ưu điểm rõ ràng hơn thôi!”

“Tôi không cần người khác lựa chọn thay tôi.”

“Nhưng bây giờ ở nước Mĩ là giới ăn uống của người Hoa, tôi đã không có tương lai! Bởi vì anh là Giang Thiên Phàm, người mà anh không cần, liền là người có vấn đề hoặc là người không hoàn mĩ! Anh hủy diệt tất cả của tôi!”

Lý Ngạn bắt đầu kích động.

Lâm Khả Tụng không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông vốn hào hoa phong nhã, thế nhưng chỉ như vậy mà nổi giận.

Nếu như anh ta giơ nắm đấm lên, hai người bọn họ ai cũng không chịu nổi!

Giang Thiên Phàm ơi là Giang Thiên Phàm, sao anh không để người hầu ở lại! Ít nhất còn có người gọi điện báo cảnh sát!

Phòng ốc nhiều như vậy, tiền anh cũng không ít, mướn một người tuần tra an ninh vào ban đêm, anh sẽ bị mất một khối thịt nào sao!

“Tôi không có hủy diệt anh, là anh hủy tất cả những thứ anh vốn có. Anh nói anh không có tương lai trong giới ăn uống của người Hoa, tôi lại không cho là như vậy. Nhiều nhà ăn nhỏ lẻ tẻ như vậy, rõ ràng anh có thể đi lên từ chỗ căn bản nhất, nhưng là anh không cam tâm. Anh không có cách nào quên được cảm giác ưu việt khi mình làm người quản lí của khách sạn cao cấp, anh khinh thường công việc bình thường nhất, đơn giản nhất, lòng của anh không có lắng xuống, đây mới là nguyên nhân anh không có cách nào tìm được công việc, không phải tại tôi.”

Lâm Khả Tụng không ngừng dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào ngực Giang Thiên Phàm, nhắc nhở anh không nên nói nữa, không cần kích thích Lý Ngạn nữa.

“Cho nên trên thế giới chỉ có mình mày là cao thượng nhất! Mày bắt tất cả hành động vi phạm của mọi người vào khuôn mẫu, bao gồm cả đời người sao! Tao tự mình nỗ lực ở nơi này mười năm, mới có mọi thứ như hôm nay! Mà mày lại dễ dàng hủy bỏ tất cả của tao! Nếu như vậy, mày cũng phải nếm thử cảm giác bị người ta từ bỏ.”

Nói xong, bỗng dưng Lý Ngạn rút con dao từ trong túi tiền ra, định đâm vào vai của Giang Thiên Phàm.

Lâm Khả Tụng không nói lời nào giơ chân lên, đạp một cước vào bụng của Lý Ngạn.

“Ưmh…..” Lý Ngạn ôm bụng lui về phía sau, hung ác trừng mắt nhìn Lâm Khả Tụng, nâng con dao lên chuẩn bị đâm cô.

Cô có học qua Taekwondo, nhưng cô không cảm thấy mình cần phải liều mạng với kẻ điên.

Cô tránh thoát sự tập kích của Lý Ngạn, quay người bỏ chạy.

Chạy chưa được hai bước, cô phát hiện căn bản Lý Ngạn không có đuổi theo, mà nhằm vào lồng ngực của Giang Thiên Phàm đâm tới.

“Giang Thiên Phàm!”

Lâm Khả Tụng choáng váng, chạy trở về.

Giang Thiên Phàm giơ tay lên ngăn cản, vung gậy dò đường tới, vừa đánh trúng vào mặt của Lý Ngạn.

Lý Ngạn bụm mặt ngã xuống.

Lâm Khả Tụng hơi sững sờ, nghĩ thầm Lý Ngạn thật không có bản lĩnh, ngay cả người mù cũng không đâm trúng!

Đợi chút, đây không phải là vấn đề cô nên nghĩ.

Cô xông lên phía trước, Lý Ngạn lại vọt lên, cô kéo gậy dò đường của Giang Thiên Phàm, hung hăng đập Lý Ngạn loạn xạ.

“Nha đầu thối! Mày với Giang Thiên Phàm chết đi!”

“Ngày ngày muốn người khác chết! Sao anh không chết luôn đi!” Lâm Khả Tụng càng gõ càng ác liệt.

Trong lòng cô, đầu óc Lý Ngạn này nhất định có bệnh!

Khi Lý Ngạn dùng một tay bắt lấy gậy dò đường, Lâm Khả Tụng cũng không dây dưa với anh ta nữa, xoay người kéo cổ tay Giang Thiên Phàm bỏ chạy.

“Còn đứng ngây người ở đó làm gì! Chạy nhanh!”

Giang Thiên Phàm không nói gì, mặc cho Lâm Khả Tụng kéo, cho đến khi bọn họ chạy vào trong phòng bếp, không biết Giang Thiên Phàm nhấn nút gì, cửa phòng bếp liền bị khóa trái.

Ở ngoài cửa Lý Ngạn liều mạng bấm mật khẩu, nhưng cửa cũng không có nửa điểm phản ứng. Anh ta nhất thời mất đi tính nhẫn nại, dùng sức đạp cửa.

“Giang Thiên Phàm cái người nhu nhược này! Đi ra ngoài cho tao! Ra ngoài!”

“Giang Thiên Phàm —— cái tên ích kỉ khốn khiếp! Mày ra ngoài tao! Nếu không tao đốt chết mày!”

Lâm Khả Tụng nghe anh ta nói như vậy, không khỏi kinh hãi.

“Anh ta nói muốn đốt chết tôi!”

Giang Thiên Phàm dựa vào mặt bàn, cụp mắt xuống, bĩnh tĩnh như thường.

“Á….. Cái tên điên kia sẽ không làm thật chứ?”

“Phòng có cảm ứng khói. Nếu như anh ta thật sự phóng hỏa, hệ thống dập lửa sẽ tự động giội nước.”

Lâm Khả Tụng hết ý kiến.

“Ở bên phải cửa, có một nút báo động. Ấn xuống, nhân viên an ninh sẽ chạy tới.”

“Ồ!” Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhớ đến nơi này là khu dân cư cao cấp, bảo toàn là hoàn toàn chu đáo kỹ lưỡng.

Chỉ là Lý Ngạn vào đây bằng cách nào? Rõ ràng anh ta biết muốn vào biệt thự của Giang Thiên Phàm phải có mật khẩu, hơn nữa anh ta đến phòng bếp làm gì?

Lý Ngạn thấy bọn họ không chịu ra ngoài, bắt đầu đập đồ trong nhà loạn xạ.

Một tiếng lại một tiếng, răng rắc, Lâm Khả Tụng nghe đến đầu đều đau.

“Anh ta….. Không phải trước đó anh ta đi theo anh sao? Hơn nữa còn rất quan tama nh…..”

Lâm Khả Tụng nhớ, ban đầu cô dẫn Giang Thiên Phàm đi ăn vặt, Lý Ngạn còn muốn xem chứng minh của cô, chính là muồn bảo đảm an toàn cho Giang Thiên Phàm. Ở trong lòng của Lâm Khả Tụng, Lý Ngạn rất nghiêm túc trong công việc, làm tròn bổn phận, cái gì cũng đều vì Giang Thiên Phàm mà nghĩ.”

“Bởi vì anh ta làm sai một chuyện.”

Giang Thiên Phàm không có chút ý tứ muốn tiếp tục giải thích, Lâm Khả Tụng cũng hiểu, đây không phải là vấn đề mình cần hỏi, không cần hỏi nhiều.

Rất nhanh, nhân viên an ninh liền chạy tới, chế ngự Lý Ngạn, giao cho cảnh sát xử lí.

Lâm Khả Tụng nhận được điện thoại của nhân viên bảo vệ gọi đến, lúc này mới giải tán khỏi phòng bếp, đi theo Giang Thiên Phàm ra ngoài.

Cửa biệt thự rộng mở, ánh đèn xe cảnh sát xẹt qua mặt của Lâm Khả Tụng.

Lý Ngạn vẫn còn giãy giụa, cảnh sát không thể không kìm anh ta trước mui xe.

Giây phút anh ta nhìn thấy Giang Thiên Phàm, đôi mắt trừng lên như muốn rớt ra ngoài: “Giang Thiên Phàm! Giang Thiên Phàm! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Gương mặt của Giang Thiên Phàm vẫn bình tĩnh như cũ, cảnh sát đi tới bên cạnh anh, đưa cho anh một tập tài liều mời kí tên xác nhận.

“Tiên sinh, xin ở ký tên ở chỗ này.”

Lúc đối phương hình như phát hiện mắt anh không nhìn thấy, liền cố gắng cầm tay Giang Thiên Phàm.

Giang Thiên Phàm lại tránh được.

“Lâm Khả Tụng.”

Nghe anh gọi tên mình, Lâm Khả Tụng khẩn trương bước lên, “Có chuyện gì sao, Giang tiên sinh?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN