Tim Đập Trên Đầu Lưỡi - Chương 57: Cỏ khô hun trứng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Tim Đập Trên Đầu Lưỡi


Chương 57: Cỏ khô hun trứng


Editor: Trà sữa trà xanh

Khi hình ảnh giám khảo ẩm thực dùng dao ăn cắt ra heo hầm hiện trên màn ảnh, mặc dù Lâm Khả Tụng căn bản không nếm được mùi vị cũng có thể nhìn ra heo hầm bị lửa thiêu nên rất tươi mới ngon miệng, bề ngoài hiện ra màu nâu đỏ, nước canh sềnh sệch, có cảm giác sáng bóng làm người ta thèm ăn

Sau khi chủ biên Winston ăn một miếng, liền lộ ra biểu cảm hưởng thụ nói: “Cuối cùng đầu lưỡi tôi đã được cứu vớt rồi! Sau khi thưởng thức qua nhiều món ăn có vô số thiếu hụt cùng tì vết, cuối cùng tôi đã được ăn món ngon! Lửa dùng để hầm heo có thể hình dung là hoàn mỹ, nước sốt rót vào đường vân của heo hầm, vị ngọt cùng vị mặn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh! Có lẽ vị tuyển thủ này nhờ lấy được nguyên liệu phong phú, nhưng có thể làm ra mùi vị heo hầm này, ít nhất có thể cho thấy người này có thực lực!”

Những giám khảo khác cũng tán thưởng món heo hầm này.

Hậu Đằng Tín trong trận đấu này đạt 8.8 điểm, liền nhảy hạng đầu bảng.

Lâm Khả Tụng mím môi, có chút thèm ăn. Cô thật sự rất muốn nếm thử mùi vị heo hầm của Hậu Đằng Tín.

Một món ăn nữa được đưa lên cho giám khảo thưởng thức, chính là món ăn của Lâm Khả Tụng.

Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, nắm chặt quả đấm, nhìn đĩa thức ăn được đưa trước mặt ban giám khảo trên màn ảnh.

Winston nâng dao nĩa lên, lại nhíu mày.

Điều này làm cho Lâm Khả Tụng thấp thỏm không ngừng. Cô trang trí có vấn đề gì sao?

Hay là nói dùng vỏ trứng đựng thức ăn là một chuyện rất kỳ quái?

Cô rõ ràng từng thấy Giang Thiên Phàm trang trí như vậy trong phòng ăn, có vẻ tinh xảo lại nhiều hơn hơi thở nông thôn.

Có phải là do cô không có tế bào nghệ thuật, cho nên vẽ hổ không ra thành ra vẽ chó sao?

Giờ phút này, Winston buông dao nĩa xuống, ngón tay đặt dọc theo cái mâm, nhìn về phía máy quay, rất nghiêm túc nói: “Xin nhà quay phim cẩn thận quay món ăn này, tôi hi vọng đám tuyển thủ cùng khán giả có thể nhìn cách bày trí của món ăn này, mọi người cảm thấy nhìn đĩa thức ăn này có tâm tình ăn sao?”

Trên màn ảnh đĩa thức ăn bị phóng đại, cơ hồ chiếm hết cả màn ảnh.

Khán giả rối rít rướn cổ dài nhìn tới.

Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống, lần này cô xong đời rồi, Winston yêu cầu quay cận cảnh rồi.

“Đó…… Thật xinh đẹp……”

Cự ly Lâm Khả Tụng đứng cách đó không xa nên nghe được Bruce cảm thán.

Xinh đẹp? Có người cảm thấy xinh đẹp?

Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên nhìn về chỗ Bruce.

Mà Sansa cũng chống mặt bàn hướng tới phía trước, hình như là vì muốn nhìn rõ: “Giống như đặt ở trong vỏ sò bằng lưu ly bảo thạch!”

Thật sao? Sansa cũng cảm thấy cô bày trí rất đẹp, mà không phải nói quả trứng là một đống nhớp nhúa sao?

“Thật rất đáng tiếc, ký giả chụp hình của tạp chí tôi chưa đến, nếu không tôi sẽ kêu anh ấy chụp ảnh món này, đăng lên《 mỹ thực gia 》! Bất luận món ăn này có mùi vị như thế nào, tôi hi vọng đám tuyển thủ ở đây có thể lĩnh hội một chút.”

Đáy khay được phủ lên cỏ khô, trên đống cỏ khô có quả mâm xôi tươi mới, màu vàng cùng màu đỏ đối lập, rất có điểm sáng. Mà trên quả mâm xôi, là dọc theo vỏ trứng được cắt gọt theo góc 30 độ, thoạt nhìn giống như một cái nôi nho nhỏ. Mà cái “Nôi” trong đĩa là quả mọng làm thành tương hoa quả, tương hoa quả tản nhìn đặc biệt sáng bóng. Trong mơ hồ tương hoa quả có thể nhìn thấy mấy miếng trắng noãn của lòng trắng trứng. Một cọng bạc hà được cắm trong tương hoa quả, lá cây lười biếng tựa vào vỏ trứng, trở thành điểm nhấn cho đĩa thức ăn.

“Nó rất đẹp. Làm cho người ta không đành lòng phá hư. Mặc dù như thế, tôi làm giám khảo ẩm thực, sẽ không dễ dàng bị vẻ ngoài của nó mê hoặc, quan trọng nhất vẫn là mùi vị của nó. Nếu như chỉ là trứng gà trộn lẫn quả mọng, mặc dù tôi thưởng thức cách bài trí của nó, nhưng vẫn không cách nào cho nó điểm cao.”

Winston nhặt cái muỗng lên, tay trái nâng vỏ trứng, tay phải múc một muỗng tương quả mọng, đưa vào trong miệng.

Hô hấp của Lâm Khả Tụng giống như dừng lại ở trong lồng ngực, Winston có thể nếm ra tâm tư cô đã hao phí trong món ăn đơn giản này sao?

Trong món ăn này cô đã cô gắng hết sức phát huy trí tưởng tượng cân bằng vị giác trong món ăn này.

Bọn họ sẽ hiểu cô sao?

Winston ngậm tương hoa quả trong miệng, nhắm mắt lại, không vội vã nuốt xuống, mà hơi khuấy động đầu lưỡi.

Liên tiếp mấy giây trầm mặc, điều này làm cho tất cả mọi người ở đây đều vô cùng tò mò.

Nó rốt cuộc chỉ là tương hoa quả trộn với lòng trắng trứng có trình bày đẹp mắt, hay là một món ăn khai vị hay là một món điểm tâm ngọt đây?

“…… Mùi vị này rất đặc biệt! Trứng gà không giống như được nấu theo cách quen thuộc, mà là bị hun nướng qua…… Mùi vị khói hun nhàn nhạt cùng tương  quả mọng chua ngọt hòa vào nhau……Khiến tôi nghĩ tới khi còn bé ở trong đình viện nhà bà nội, phơi mình dưới mặt trời ấm áp, trên cỏ là trái cây xinh xắn, tiện tay là có thể hái một trái nhét vào trong miệng nhàn nhã thưởng thức!…… Còn có tương hoa quả! Có thể trơn bóng như vậy…… Là do có lòng đỏ trứng!” Winston lộ ra nét mặt bừng tỉnh.

Winston rất cẩn thận ăn hết tương hoa quả, đây là lần đầu tiên ngài ở trong trận đấu này ăn hết món ăn của tuyển thủ.

Ngài chậm rãi phân tích những quá trình nhỏ bé nhất trong món ăn của Lâm Khả Tụng, khen không dứt miệng kết cấu cùng nguyên liệu nấu ăn cô đã sử dụng, hơn nữa còn cho 9. 5 điểm. Điều này làm cho Lâm Khả Tụng kinh ngạc đến nỗi bấm  vào bắp đùi của mình.

Cô không phải đang nằm mơ!

Khi cô nhìn thấy cỏ khô thì linh cảm bùng phát, lấy cỏ khô lót trên giá nướng, dùng cỏ khô hun trứng gà chín! Hơn nữa hun trứng gà chín cần kỷ xảo rất cẩn thận, nếu như thời gian không đủ lòng trắng trứng sẽ quá mềm, nếu như thời gian hun sấy quá lâu, lòng đỏ trứng sẽ đọng lại, không cách nào khuấy đều với tương hoa quả.

Davy ăn xong vẫn không thỏa mãn, đến nỗi ăn đến vỏ trứng!

Mỹ thực gia Luke chỉ thiếu chút đã úp vỏ trứng ngược lại.

“Mùi khói hun nhàn nhạt kết hợp với tương hoa quả thật sự rất đáng khen! Dịch trứng làm tăng thêm độ mềm nhẵn của tương hoa quả, kết hợp với lòng trắng trứng được hun nóng thật sự rất hoàn mỹ! Còn có mùi thơm cam cúc cùng một chút xíu vị cay cay ở đầu lưỡi, giống như dây đàn bị kích thích! Tôi không biết nên cho nó là món ăn khai vị hay điểm tâm ngọt, nhưng mới vừa ăn xong heo hầm, còn có thể ăn được một phần cỏ khô hun lòng trắng trứng với quả mọng tương như vậy, thật sự rất đáng khen! Đây là cách dùng nguyên liệu nấu ăn sống động điển hình!”

Có thêm vị cay, cũng là do Lâm Khả Tụng lấy linh cảm từ trong chocolate vị cay của Giang Thiên Phàm. Có lúc ở vị ngọt đó cho chút xíu bột tiêu, không cần quá nhiều, là có thể điều động người muốn ăn, làm giảm đi cảm giác ngọt ngấy.

Ý tưởng cho vào bột tiêu có thể được ban giám khảo tán thành, Lâm Khả Tụng đã cảm thấy vui vẻ không thôi, bởi vì cô cảm thấy đây là lần đầu tiên cô được thừa nhận là học sinh của Giang Thiên Phàm!

Lâm Khả Tụng ở trận đấu này đạt được 9. 2 điểm, vượt qua Hậu Đằng Tín, đứng đầu bảng.

Khi cô nhìn điểm số cùng danh bài trên màn hình thì giơ tay lên bưng kín mặt. Cô thật không nghĩ đến mình mạo hiểm phối hợp nguyên liệu thế nhưng có thể thu được thành công!

Cô ngẩng đầu lên nhìn về chỗ của chú. Chú Lâm rất cao hứng dùng sức ôm lấy Tống Ý Nhiên ở một bên, liền rất vui mừng.

Mà Tống Ý Nhiên nhìn Lâm Khả Tụng, cười phất tay với cô.

Lâm Khả Tụng ngắm nhìn bốn phía lần nữa, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Giang Thiên Phàm.

Mà nét mặt của Irri ti, xem ra rất lạnh nhạt.

Lâm Khả Tụng vuốt vuốt chóp mũi, không biết Giang Thiên Phàm thấy món này của cô sẽ đánh giá thế nào đây?

Anna Lệ Tư vỗ tay đi tới trước mặt của Victor, cười nói: “Victor, anh muốn đối phó Lâm Khả Tụng, nhưng không nghĩ đến anh lại tặng cô ta một đoạn đường, còn giúp cô nổi tiếng nữa!”

Victor tỏ vẻ không sao cả nhún vai: “Như vậy rất tốt! Chứng minh nhãn lực của tôi! Tôi vẫn cảm thấy Lâm Khả Tụng rất lợi hại, sẽ là đối thủ đoạt chức vô địch lớn nhất của tôi!”

Trực giác lại nói cho Lâm Khả Tụng biết, Victor không hề xem cô là đối thủ đơn giản như vậy. Rốt cuộc cô đã làm gì khiến anh ghét cô như vậy?

Lâm Khả Tụng còn chưa nghĩ được nhiều, đã vang lên âm thanh bình phẩm của ban giám khảo.

Món này là cơm hải sản hầm cách thủy.

Nhìn cách xử lí của gạo và hải sản, Lâm Khả Tụng là có thể đoán được đây là món do Victor dùng nguyên liệu nấu ăn của Hậu Đằng Tín.

Trong nguyên liệu nấu ăn của Hậu Đằng Tín chỉ có một vị mặn duy nhất chính là bình nước tương kia. Thế nhưng anh đã lấy chai nước tương ra.

Không có nước tương, Victor sẽ tạo ra vị mặn bằng cách nào đây?

Cơm hải sản hầm cách thủy thoạt nhìn rất đẹp, đầu tôm hồng hồng tựa vào dọc theo đĩa, thoạt nhìn giống như tôm biển bơi lội nghỉ ngơi trên bờ cát. Rong biển buộc cá, ngâm ở trong cơm. Mặc dù đơn giản, nhưng Lâm Khả Tụng từ sắc màu nguyên liệu nấu ăn nhìn ra những thứ hải sản không bị nấu nhừ, vẫn duy trì vị tươi đẹp.

Winston liều lĩnh mạo hiểm nói: “Thật hiếm khi có người chọn nấu cơm hầm trong cuộc thi, hơn nữa còn là thủy cơm hải sản hầm cách. Cơm hầm cách thủy là món ăn thông thường, ai cũng có thể làm, xem ra không cần kỷ xảo, nấu chín là tốt rồi, nhưng kỳ thật muốn nấu ăn ngon cũng không dễ dàng. Gạo phải chọn cho phù hợp, có thể hấp thu đầy đủ nước canh từ hải sản được nấu chín. Mà hải sản, giống như tôm thịt cùng cá, nếu nấu quá lâu sẽ mất đi protein.”

Winston ưu nhã múc một muỗng cơm hầm cách thủy, thổi thổi, ngửi một cái, lộ ra biểu cảm hưởng thụ, đưa vào trong miệng.

Vừa thưởng thức, Winston vừa gật đầu.

“Ừ ——nếu tôi không đoán sai canh trong cơm hầm cách thủy là dùng đầu tôm cùng xương cá còn có rong biển nấu chín, hết sức ngon miệng! Tôm vàng óng bị lấy ra, được nướng sau đó cho vào cơm hầm cách thủy, tăng thêm hơi thở nồng nặc của biển. Ý tưởng này rất tinh xảo. Vị của cơm hầm cách thủy vị cũng là tuyệt phẩm. Chỉ là rất đáng tiếc…… Không có vị mặn.”

Winston tiếc nuối lắc đầu một cái.

Trên căn bản đánh giá của Winston cũng không khác gì đánh giá của những người còn lại. Nói cách khác, Hậu Đằng Tín thật sự đang làm khó Victor!

Lâm Khả Tụng thở ra một hơi, nhìn về phía sống lưng Victor, bóng dáng của anh có chút quật cường, hơi vểnh mặt lên, hình như rất không hài lòng kết quả như thế.

Thật ra thì mặc dù Hậu Đằng Tín lấy đi đồ gia vị duy nhất có vị mặn, nhưng cũng không phải không có biện pháp nào khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN