Tìm được nhau khó lắm, nên đừng dễ dàng buông tay... (J hope BTS) - Chương1:Ami! Em sao vậy???
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tìm được nhau khó lắm, nên đừng dễ dàng buông tay... (J hope BTS)


Chương1:Ami! Em sao vậy???


Bạn hôm nay cư xử rất lạ, bạn không hay cười nữa, đặc biệt là với Hoseok. Cứ thấy anh xuất hiện ở đâu là bạn lại cố ý tránh mặt chỗ khác, trưa cũng viện cớ không đi ăn cơm chung, ra về thì lủi đi trước một mình, anh có đuổi theo cũng chẳng kịp nữa. Hoseok cảm thấy có gì đó rất không ổn, bộ anh làm gì sai à?

Hẹn hò được hơn nửa tháng rồi anh chưa từng thấy bạn như vậy. Bạn là típ con gái đơn giản, lạc quan yêu đời, bạn hay cười hay nói với tất cả mọi người, và đặc biệt bạn không bao giờ giận dỗi vô cớ như thế cả. Chắc chắn là phải có vấn đề gì đó ở đây.

-Ami, em sao vậy, giận anh chuyện gì à?
Vừa ra chơi anh đã chạy sang lớp bạn, ngồi xuống chỗ kế bên bạn, anh cúi đầu khẽ nói, âm lượng cũng chỉ đủ một mình bạn nghe. Với hành động thân mật đó của anh thì bọn trong lớp, nhất là mấy đứa con gái cứ túm tụm xì xầm bàn tán gì đó, nhỏ Yun ngồi bàn trên cũng không khỏi tò mò mà vỗ vai bạn chọc ghẹo: \”Ami sướng nha, có bạn trai qua dỗ như thế, còn bày đặt giận hờn gì nữa không biết. Thôi huề cho ảnh vui đi mày ơi!\”

Đấy, ngay đến cái đứa ngố như Yun còn biết bạn và anh đang giận nhau thì chắc biểu hiện của bạn đã quá rõ ràng rồi nhỉ?

-…

Nói đến thế mà bạn vẫn cứ im thin thít, một mực cắm cúi chép bài, bỏ lơ người con trai đang ngây ngốc nhìn mình.

-Em rốt cuộc bị cái gì vậy hả Ami? Phải nói ra thì anh mới biết được chứ?

Hoseok hơi mất kiên nhẫn nhíu mày nói.

-Không cần, em…không sao!

Bạn nói xong khẽ đẩy gọng kính cận lên rồi lạnh nhạt bỏ ra ngoài, đối với sự quan tâm của anh đều không để ý lấy một chút.

Hoseok như chưa hiểu, anh cứ ngẩn ra nhìn theo bóng lưng bạn, trong lòng tuy rất muốn chạy tới giữ bạn nhưng nghĩ gì xong lại thôi. Một cảm giác mất mát chạy xoẹt qua tim.

-Anh đừng lo, Ami tính nó dở dở ương ương vậy á, đợi một lát sẽ nguôi ngay thôi mà!

Yun an ủi anh.

-Mong là vậy!

.

Hoseok thất thểu về lớp, vừa đi trong đầu anh vừa suy nghĩ ra đủ thứ chuyện không hay:

\”Ami giận mình rồi?\”

\”Ami hết thương mình rồi?\”

\”Hay Ami có người khác? Haizz, chắc không đâu!\”

.

Anh thích bạn trước, tỏ tình cũng là anh tỏ tình trước nên giờ mới đau khổ vậy nè. Anh thích Ami rất nhiều nên lâu lâu vẫn cứ có cảm giác lỡ một ngày bạn nói lời chia tay thì sao, ừ thì đau khổ tột cùng, ăn không ngon ngủ không yên thôi chứ sao?

Đang nghĩ mông lung thì điện thoại trong túi chợt rung lên, Hoseok nhìn cái tên trên màn hình xong thì lông mày liền nhíu lại: \”Bomi?\”

.

-Hoseok!

Sau vườn trường, một cô nữ sinh đang tựa lưng đứng nghịch nghịch cỏ. Vừa thấy bóng dáng người con trai đó đi tới, cô gái liền vui vẻ chạy ra khoác lấy cánh tay anh.

-Gọi anh ra có chuyện gì không?

-Hm, chỉ là người ta nhớ anh thôi mà!!!

Cô gái đó nũng nịu nói. Hm, với biểu cảm thân mật lúc đó, không ai có thể nói họ không là gì của nhau được.

[Còn tiếp :3 ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN