Tìm Em - Chương 10: Có hẹn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Tìm Em


Chương 10: Có hẹn


Edit: Chan || Beta: Bông

Thời điểm Giản Sóc nhìn sang, Sầm Tuế Tuế đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng.

Cô dựa vào bàn trang điểm, hai tay chắp sau lưng, khóe môi nở nụ cười nhạt nhẽo: “Tổng giám đốc Giản, nếu còn không bắt thì nó sẽ tự động tắt đấy.”

Giản Sóc cảm thấy cô là lạ.

Hai tay Sầm Tuế Tuế đặt phía sau đã siết chặt thành quyền, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không đổi, sao Tổng giám đốc Giản lại không nhận điện thoại?

“Cô chờ nhé, tôi nói chuyện xong sẽ quay lại ngay.” Ánh mắt Giản Sóc mang vẻ áy náy.

Sầm Tuế Tuế gật đầu: “Được.”

Ngay sau đó, Đường Tống lại mở cửa ra lần nữa, Giản Sóc bắt máy, đồng thời đặt ống nghe vào bên tai.

Một giây khi Giản Sóc xoay người, Sầm Tuế Tuế tựa hồ nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng.

“Mẹ, sao lại không gọi điện thoại cho con?”

Câu nói sau cùng của Giản Sóc trước khi ra cửa, trong nháy mắt giống như một đạo thiên lôi bổ xuống đầu Sầm Tuế Tuế.

Mẹ???

Trong phút chốc, thân thể Sầm Tuế Tuế như bị mất hết sức lực, suýt nữa đã ngã chổng vó.

“A ——” Sầm Tuế Tuế xoa khuỷu tay của mình, cô thật sự muốn đập đầu chết cho rồi!

Vài giây đau đớn kịch liệt qua đi, cũng đủ để Sầm Tuế Tuế khôi phục lại sự tỉnh táo, tư duy bắt đầu hoạt động lại từ đầu.

Thật sự là… quá ngu mà!

Trong lòng Sầm Tuế Tuế thầm mắng chính mình.

🌺
Sầm Tuế Tuế biết cô có cảm tình với Giản Sóc, hơn nữa từ sau lần gặp đầu tiên là đã có rồi.

Một người đàn ông ba mươi tuổi thành thục, giá trị con người cao, mấy lần liên tiếp giải quyết vấn đề nan giải giúp cô, về mặt tính cách và thái độ không nhìn ra được nhược điểm gì, tướng mạo cũng có thể nói là cực phẩm, ngoại trừ việc còn chưa hiểu sâu về anh, thì hiện giờ Sầm Tuế Tuế không tìm ra được lý do nào chính đáng nào để không động tâm với anh.

Có điều tồn tại song song với cảm tình này, Sầm Tuế Tuế cũng có thể nhận thức rõ ràng cô và Giản Sóc chênh lệch bao nhiêu.

Tổng giám đốc bá đạo và nữ minh tinh tuyến 18, khoảng cách ở giữa cần vượt qua không hề nhỏ.

Cô chỉ là một cô gái mỗi ngày đều bôn ba vì cuộc sống, nỗ lực kiếm tiền nuôi bản thân, có thể may mắn quen biết với Giản Sóc, đã có thể xem là một chuyện tốt rồi.

Đến khi trời tối, con người sẽ có thời gian yên tĩnh lại. Sầm Tuế Tuế đã từng nghĩ tới, Giản Sóc cho cô làm nữ diễn viên điện ảnh, đồng thời còn cho cô số điện thoại của anh, có phải là đang chờ cô chủ động liên hệ không? Nhưng sau khi nỗi rục rà rục rịch đó qua đi, hiện thực lại khiến cô bình tĩnh lại.

Cứ coi như cô và Giản Sóc có thể ở bên nhau thì cũng chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Giản Sóc họ Giản, là chủ của Tập đoàn Ức Cảnh, không phải là người mà cô có thể nắm giữ được.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Sầm Tuế Tuế rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, chuyện của Giản Sóc cũng bị cô ném ra sau đầu.

Có điều Sầm Tuế Tuế không nghĩ tới chính là, người mà cô chỉ mới tiếp xúc này, có thể tác động tới lòng cô, dĩ nhiên đã vượt xa dự tính của cô rồi.

Đặc biệt là khi nghe thấy hai chữ “phu nhân”, tâm trạng liền như lên voi xuống chó, suýt nữa khiến cô không nhận ra chính mình!

Sầm Tuế Tuế tựa vào bàn hóa trang, suy tư vài phút, tự tìm cho mình một lý do vô cùng hợp lý.

Sắc đẹp của người đàn ông này quá mê người! 【châm thuốc thương tiếc.jpg】

Dù sao cô cũng không phải con người nông cạn như vậy, chỉ bởi người ta đẹp trai mà vừa gặp đã yêu đâu.

🌺
Còn Giản Sóc ở bên này, sau khi bắt máy, anh mới nói được một câu, Lâm Nguyệt bên kia đã bắn đôm đốp một chuỗi dài.

“Con trai, sao mẹ nghe nói con chọc cô Tống khóc vậy?”

“Con nói con xem, cái đứa nhỏ này, cảm thấy không được thì trực tiếp nói với mẹ là được rồi. Cô Tống còn nói con mưu mô nữa. Rốt cuộc giữa hai người các con phát sinh chuyện gì vậy?”

“Con trai, chắc con không tìm người đi thế con đấy chứ?”

Giản Sóc buồn cười: “Mẹ, nếu con đã đáp ứng với mẹ rồi thì sao lại tìm người khác chứ?”

“Cũng đúng.” Lâm Nguyệt gật gù, “Vậy mưu mô này là chuyện gì chứ?”

Giản Sóc kể chuyện Tống Tuyết Nhã vốn đã đến nhà hàng từ sớm nhưng lại cố ý vào trễ cho bà nghe.

Lâm Nguyệt không nói gì: “Không nghĩ tới hóa ra Tống gia tiểu thư lại là người như vậy đấy. Không sao đâu con trai, mẹ sắp xếp giúp con một lần nữa, tám giờ tối nay.”

Giản Sóc cau mày: “Mẹ, con không rảnh.”

“Tối nay con chỉ cần tan tầm sớm một chút là tới kịp rồi.”

“Con không có ở công ty.”

Lâm Nguyệt tò mò: “Vậy con đi đâu vậy?”

Giản Sóc giơ tay nhìn giờ: “Con đang ở phim trường, không thể đến buổi xem mắt được, nếu mẹ muốn thì tự mình đi đi.”

“Mẹ.” Giản Sóc rất ít khi dùng thái độ nghiêm túc như vậy nói chuyện với Lâm Nguyệt: “Cảm tình không thể cưỡng cầu, mẹ không cần sắp xếp mấy buổi xem mắt nữa, con cũng sẽ nói với Đường Tống không được nghe theo lời mẹ nữa.”

“Aizz!” Lâm Nguyệt nghẹn lời.

“Mẹ, con còn có việc, cúp máy trước đây.”

“Này này!”

Giản Sóc trực tiếp cúp máy, đưa điện thoại cho Đường Tống: “Ở bên ngoài chờ tôi.”

Đường Tống cười nhạt: “Được.”

Giản Sóc giơ tay gõ cửa trước, sau khi Sầm Tuế Tuế lên tiếng anh mới bước vào.

Sầm Tuế Tuế đã điều chỉnh tốt, vẻ thất thố suýt nữa không che dấu được ban nãy đã biến mất.

Cô ngồi trên sô pha, lúc Giản Sóc tiến vào liền đứng dậy, cười chào hỏi: “Tổng giám đốc Giản.”

Giản Sóc dừng một chút: “Ừ.”

“Mời ngồi, anh muốn uống gì? Nước sôi để nguội được không?”

“Được.”

Sầm Tuế Tuế rót nước cũng không quên nhìn lén Giản Sóc, dáng ngồi của anh đoan chính, lưng thẳng tắp, Sầm Tuế Tuế cười không tiếng động, cô cảm thấy Giản tổng nghiêm túc, nhưng loại nghiêm túc này vô tình lại mang theo chút đáng yêu.

“Tổng giám đốc Giản, nước đây.” Sầm Tuế Tuế đem ly nước dùng một lần đặt ở trước mặt Giản Sóc, cười nói, “Không biết anh muốn đến đây, nên không có chuẩn bị trước.”

Giản Sóc cầm lấy ly uống nước: “Không có việc gì, nước trắng cũng rất tốt.”

“Vậy…” Sầm Tuế Tuế thử hỏi, “Tôi có thể hỏi anh vì sao lại đến đây tìm tôi không? Là vì sự tình trên mạng?”

Giản Sóc gật đầu, rất tùy ý nói: “Không có gì, tan tầm nên tôi đến thăm em một chút.”

“Thăm, thăm tôi?” Sầm Tuế Tuế thụ sủng nhược kinh.

Cô tưởng anh chỉ thuận tiện đi ngang qua, hoặc là việc này còn nghiêm trọng hơn so với cô tưởng tượng, nên anh mới đến đây.

Giản Sóc lại lần nữa nhìn giờ: “Lát nữa cô Sầm có kế hoạch gì không?”

“Không có.” Sầm Tuế Tuế theo bản năng trả lời, “Hôm nay kết thúc công việc trước thời gian, tôi chuẩn bị về nhà một chuyến.”

Giản Sóc cong môi, ánh mắt đối diện với Sầm Tuế Tuế: “Không biết tôi có vinh hạnh được mời cô Sầm ăn cơm không?”

“Hả? Tôi?” Sầm Tuế Tuế không thể tin vào tai mình: “Anh mời tôi ăn cơm?”

Mắt Giản Sóc chứa ý cười: “Ừ, tôi mời cô đi ăn cơm.”

Sầm Tuế Tuế có chút do dự, một hồi lâu mới dám gật đầu: “Được, cảm ơn Tổng giám đốc Giản.”

Nghe thấy ý mình muốn, Giản Sóc vừa lòng đứng dậy: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Là ý cô đang nghĩ phải không?

Sầm Tuế Tuế hơi rũ mắt, nơi đó hiện lên một sự kiên định, sau đó đứng dậy: “Vâng.”

Cùng lúc đó, cửa phòng hóa trang lại lần nữa bị gõ vang.

Sầm Tuế Tuế nhíu mày, hôm nay người tới tìm cô thật đúng là không ít a.

“Sếp.” Thanh âm Đường Tống xuyên qua ván cửa truyền tới, “Thẩm Chấn Hiên tìm cô Sầm.”

Thẩm Chấn Hiên?

Trong mắt Sầm Tuế Tuế hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cậu ấy còn chưa đi à?”

Giản Sóc trầm giọng nói: “Bảo cậu ta vào đi.”

“Vâng.”

Cùng lúc giọng nói vừa dứt, cửa phòng hóa trang bị mở ra, Đường Tống nghiêng người mở cửa, Thẩm Chấn Hiên mang theo vẻ mặt nghi hoặc bước vào.

Giản Sóc một lần nữa ngồi trở lại sô pha, tùy tay nhặt một quyển tạp chí.

Rõ ràng không hề liếc mắt qua Thẩm Chấn Hiên một cái, cũng không lên tiếng, nhưng cảm giác tồn tại vẫn mạnh như vậy, lớn mạnh đến mức Thẩm Chấn Hiên quên khuấy mất chính mình tới đây để làm gì.

“Chào Tổng, Tổng giám đốc Giản.” Thẩm Chấn Hiên chào hỏi.

Giản Sóc ừ.

Thẩm Chấn Hiên: “……”

Không biết có phải ảo giác hay không, mà cậu cảm thấy Tổng giám đốc Giản chán ghét mình QAQ.

Ánh mắt Thẩm Chấn Hiên đảo qua lại trên người Giản Sóc cùng Sầm Tuế Tuế.

Một hồi lâu, Giản Sóc ngẩng đầu: “Tôi ở đây làm chậm trễ cậu hả?”

“Không có không có.” Thẩm Chấn Hiên vội vàng lắc đầu, “Một chút cũng không có.”

Giản Sóc gọi: “Thẩm Chấn Hiên.”

“Vâng.”

Giản Sóc: “Có chuyện mau nói, tôi còn có việc.”

“Được ạ.”

Thẩm Chấn Hiên ngoài miệng đáp ứng sảng khoái, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tổng giám đốc anh có việc thì mau đi đi, vì cái gì còn ngồi ở đây nhàn nhã xem tạp chí chứ!

Thẩm Chấn Hiên hít sâu một hơi: “Chị Tuế Tuế.”

“Vâng?” Sầm Tuế Tuế cảm thấy không thể hiểu được.

Hai tay Thẩm Chấn Hiên rũ xuống bên người, sau đó khom lưng 90 độ với Sầm Tuế Tuế: “Thật xin lỗi chị Tuế Tuế, là em gây phiền toái cho chị, công ty và Lâm đ*o đều đã giáo huấn em rồi, em thật sự biết sai rồi, mong chị tha thứ cho em.”

Sầm Tuế Tuế chớp chớp mắt: “Là chuyện này à?”

Thẩm Chấn Hiên vẫn còn duy trì tư thế khom lưng: “Đúng vậy, là chuyện này.”

Sầm Tuế Tuế cười cười: “Không có việc gì, tôi không giận đâu.”

Thẩm Chấn Hiên đột nhiên ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Sầm Tuế Tuế. Sầm Tuế Tuế bị cậu nhìn đến mức buồn cười, “Tôi thật sự không tức giận.”

“Chị Tuế Tuế, chị là một người tốt.” Thẩm Chấn Hiên nỉ non ra tiếng.

Sầm Tuế Tuế “phụt” một tiếng bật cười: “Mới như vậy đã thành người tốt rồi?”

Thẩm Chấn Hiên rất nghiêm túc gật gật đầu. Sầm Tuế Tuế không biết rằng, thời điểm Thẩm Chấn Hiên mới vừa vào giới, đã từng phạm cùng một loại sai lầm, nhưng lần đó đối phương không dễ nói chuyện như Sầm Tuế Tuế, không chỉ có mắng cậu đến mức máu chó phun đầy đầu, còn liên hợp với những người khác cô lập cậu nữa.

Cho nên lúc việc này phát sinh, Thẩm Chấn Hiên theo bản năng nghĩ tới chính mình hai năm về trước.

Sầm Tuế Tuế cười vỗ vai Thẩm Chấn Hiên: “Không cần khẩn trương, tôi không để tâm đâu, tuy rằng đưa chuyện này ra ánh sáng trước đợt tuyên truyền là chệch khỏi kế hoạch, nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu.”

Nghe vậy, Giản Sóc ngước mắt nhìn về phía Sầm Tuế Tuế.

Ý cười trên mặt cô tươi sáng, vẻ mặt không có chút biểu hiện miễn cưỡng nào, xem ra, cô là thiệt tình.

“Chẳng qua…” Sầm Tuế Tuế buồn cười nói, “Nếu em thật sự cảm thấy băn khoăn, vậy thì nói xin lỗi với Tổng giám đốc Giản đi.”

Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu nhìn Giản Sóc: “Tổng giám đốc Giản, anh thấy có được không?”

Vừa dứt lời, Sầm Tuế Tuế nháy mắt với anh.

Đuôi mày Giản Sóc hơi nhướng. Tâm tình bỗng có chút sung sướng. Thẩm Chấn Hiên cũng khẩn trương nhìn về phía Giản Sóc. Sầm Tuế Tuế bình tĩnh nhìn anh, đợi anh tiếp thu đến ý tứ của cô.

Có lẽ là bởi vì ý nghĩ của Sầm Tuế Tuế quá mãnh liệt, Giản Sóc rốt cuộc cũng gật đầu. Thẩm Chấn Hiên vui mừng quá đỗi, liên tục khom lưng: “Cảm ơn Tổng giám đốc Giản, cảm ơn.”

“Ừ.” Giản Sóc nhàn nhạt đáp, thuận miệng cổ vũ một câu, “Không có việc gì thì về đi, xem kịch bản thật tốt, cậu vẫn là không tồi đâu.”

“Cảm ơn Giản tổng!” Thẩm Chấn Hiên lại khom lưng với Sầm Tuế Tuế, “Cảm ơn chị Tuế Tuế.”

Sầm Tuế Tuế cười: “Đi đi.”

“Vâng ạ.” Tảng đá lớn trong lòng Thẩm Chấn Hiên cuối cùng cũng rớt xuống, lại khôi phục dáng vẻ sang sảng ngày xưa, vẫy tay với hai người, “Hẹn gặp lại Tổng giám đốc Giản, chị Tuế Tuế, chúc hai người hẹn hò vui vẻ~”

Sầm Tuế Tuế: Cô không phải, cô không có, đừng nói bừa!

“Tổng giám đốc Giản.” Sầm Tuế Tuế giải thích, “Thẩm Chấn Hiên nói bậy thôi, anh đừng……”

Giản Sóc từ trên sô pha đứng lên: “Đi thôi.”

Sầm Tuế Tuế ngây ngốc hỏi: “Đi đâu?”

Giản Sóc cong môi: “Hẹn hò.”

Sầm Tuế Tuế:!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN