Tìm Em
Chương 16: Không thể tin tưởng
Một rưỡi chiều, Sầm Tuế Tuế đến đoàn phim. Mới vừa vào, cô đã nghe thấy Lâm Xán đang nổi đóa, “Thẩm Chấn Hiên! Cậu nói xem cậu ở đây làm gì đây? Hả? Tìm người tìm thế à? Ánh mắt để đi đâu thế kia? Gió xát muối vào cậu à?”
“Xin lỗi Đạo diễn Lâm.”
“Nghỉ năm phút. Thẩm Chấn Hiên, cậu điều chỉnh lại trạng thái đi.”
“Vâng, thưa đạo diễn.”
Sầm Tuế Tuế đeo ba lô đứng ở cửa, không dám làm ra một cử động nhỏ nào. Quá đáng sợ. Đã nhiều lần chứng kiến Đạo diễn Lâm nổi cáu, nhưng lần sau nhìn thấy, vẫn thấy sợ, càng nhìn càng sợ.
“Ôi chao, Tuế Tuế về đấy à.” Đúng lúc Phó đạo diễn từ ngoài đi vào, thấy Sầm Tuế Tuế đứng sững ở cửa, lại liếc mắt nhìn Lâm Xán vừa mới thả còi xuống, “Chấn Hiên hơi sốt, cho nên trạng thái không được tốt.”
“Sao ạ?” Sầm Tuế Tuế vội vã quay đầu nhìn sang, Thẩm Chấn Hiên đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trợ lý ở bên cạnh vừa đưa thuốc cho cậu ta xong.
Phó đạo diễn hơn bốn mươi tuổi, vừa nhìn đã hiểu lý do Sầm Tuế Tuế không bước hẳn vào. Ông ta an ủi Sầm Tuế Tuế, “Không có chuyện gì đâu, đừng lo, không cần giải thích.”
Sầm Tuế Tuế bị nói trúng tim đen, có chút ngượng ngùng.
Phó đạo diễn gọi “Đạo diễn Lâm”.
Lâm Xán quay đầu nhìn sang, Phó đạo diễn chỉ chỉ vào cô gái nhỏ đang mong có cái lỗ để chui xuống bên cạnh mình, “Tuế Tuế đến rồi.”
Lâm Xán đang bốc hỏa, nghe vậy liền sẵng giọng, “Đến rồi còn không đi thay quần áo, hoá trang đi, chờ tôi xin nữa chắc?”
Sầm Tuế Tuế run lên, “Tôi đi ngay đây ạ.”, nói rồi siết quai ba lô, cúi đầu chạy mất.
Phó đạo diễn bật cười, đi tới bên cạnh Lâm Xán, “Người ta chỉ xin nghỉ, anh dữ dằn như vậy làm cái gì.”
Lâm Xán cầm điện thoại lên, “Người đại diện của cô ấy vừa nhắn tin cho tôi, nói ba hôm nữa muốn xin nghỉ, muốn tôi cho cô ấy quay trước một số cảnh, sao cho dư ra chút thời gian.”
“Xin nghỉ?” Phó đạo diễn buồn bực, “Xin nghỉ làm cái gì? Đoạn Doanh hẳn phải biết anh không cho diễn viên xin nghỉ bừa bãi chứ.”
“Phỏng vấn. Gớm kể lể hoàn cảnh của Sầm Tuế Tuế nghe đến thảm, nói hai năm nay cũng không có hợp đồng đại diện nào, toàn diễn vai phụ với làm chân sai vặt thôi.”
Phó đạo diễn cười, “Đây là chuyện tốt, anh đừng sưng mặt lên nữa, làm người ta sợ.”
Lâm Xán hừ một tiếng, “Tôi biết là chuyện tốt rồi. Anh không biết chứ, lúc cô gái nhỏ đến đây, nhìn cái mặt không giấu được vui mừng kia, tôi đã bực rồi.”
“Tuế Tuế nhận được quyền đại diện, vui là phải còn gì? Anh chỉ là đạo diễn, không quản nhiều được đâu.”
Lâm Xán thở dài, hạ giọng nói, “Tuế Tuế rất có thiên phú đóng phim, hai năm qua chỉ là vận may chưa đến thôi. Giờ được Tổng giám đốc Giản nâng đỡ, sau này nhất định sẽ vụt lên thành sao, vì thế tôi mới nghiêm khắc hơn với cô ấy, tránh cho cô ấy bị người ta nói ra nói vào.”
“Nếu diễn viên không thể duy trì lòng đam mê, nôn nóng chỉ vì cái trước mắt, coi như có thể nổi, cũng không nổi được lâu dài.” Phó đạo diễn hiểu rõ ý Lâm Xán. Ông đạo diễn này quý nhân tài, sợ cô gái nhỏ đi nhầm đường, sợ cô bị người khác tính kế, lợi dụng. Phó đạo diễn vỗ vai Lâm Xán, “Anh ấy, người tốt thì tỏ ra là người tốt đi, lần nào cũng biểu hiện bản thân thành ra hung thần ác sát, thật là…”
Lâm Xán phẩy tay phó đạo diễn ra, “Nhiều chuyện.”
“Thế thì thôi, tôi đi đây, được chưa.” Phó đạo diễn cười, rời khỏi Lâm Xán.
Lâm Xán nhìn lại tin nhắn của Đoạn Doanh một lần nữa, nhưng vẫn không hồi âm. Sau khi cất di động đi, ông ta giơ cái loa lớn lên, “Thẩm Chấn Hiên! Bắt đầu quay.”
“Đạo diễn Lâm! Tôi xong rồi xong rồi!” – Sầm Tuế Tuế chạy nhanh như chưa từng chạy nhanh như thế trong đời, vọt tới phòng hóa trang, dùng ba phút thay quần áo, mười phút hoá trang, chỉ trang điểm sơ sơ trang nhã, sau đó lại dùng hai phút quay trở lại. Rồi sau đó…ngồi yên một chỗ xem kịch bản. Sầm Tuế Tuế tìm đại một cái ghế xếp ngồi xuống cách Lâm Xán không xa, vừa đọc phần diễn của mình, vừa chú ý xem Thẩm Chấn Hiên diễn. Sau khi nghỉ giải lao năm phút, trạng thái của Thẩm Chấn Hiên đã ổn hơn rất nhiều. Sầm Tuế Tuế xem một lúc thì bắt đầu nhập vai. Lúc Đoạn Doanh tới thì nhìn thấy cảnh tượng ấy. Sầm Tuế Tuế ngồi trên ghế xếp, một tay cầm kịch bản, đang hỏi han gì đó với Lâm Xán, nghe xong cô lại cúi đầu viết vào kịch bản. Tuy trên mặt Lâm Xán không thể hiện cảm xúc gì, nhưng có thể nhận ra tâm tình ông ta khá tốt. Đoạn Doanh thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy đã nhắn tin trước cho Lâm Xán, vốn cũng sợ nói trước mặt sẽ gây xung đột. Bây giờ nhìn lại, hình như không có vấn đề gì.
Đoạn Doanh đi tới, “Chào đạo diễn Lâm.”
Lâm Xán nhướng mắt nhìn Đoạn Doanh, ậm ừ, rồi lại cúi đầu nói chuyện với Sầm Tuế Tuế.
Đoạn Doanh hơi lúng túng. Cũng may phó đạo diễn giảng hòa, “Cô chờ bên cạnh một lát đi, cảnh này Tuế Tuế bị hai lần NG rồi.”
Đoạn Doanh vỡ lẽ, lùi sang một bên. Sau khi hỏi ý Lâm Xán, Sầm Tuế Tuế quay lại hai lần mới qua.
Cảnh kế tiếp là phần của vai phụ, Lâm Xán để phó đạo diễn chỉ đạo, còn ông ta đi rót nước. Lúc này Sầm Tuế Tuế mới nhìn thấy Đoạn Doanh.
“Chị Doanh, chị đến lúc nào đấy?”
Đoạn Doanh cười híp mắt, “Đến được một lúc rồi, Tuế Tuế, em diễn khá hơn trước nhiều đấy.”
Sầm Tuế Tuế chỉ cười, trong lòng thì nghĩ, đã đóng phim được hai năm, nếu vẫn không tiến bộ thì vứt đi còn gì.
Một lát sau, Lâm Xán chủ động đi tới, “Xin nghỉ hả?”
Sầm Tuế Tuế kêu “a” một tiếng, “Đạo diễn Lâm biết ạ?”
Lâm Xán gật đầu, liếc nhìn Đoạn Doanh, “Tuế Tuế, cô có thành tựu, tôi mừng thay cho cô. Tôi là người từng trải, không dám nói mình nhìn đâu đúng đấy, nhưng nhìn cô thì vẫn có mấy phần chính xác, cô không thể gặp ai cũng tin tưởng, hiểu không?”
Sầm Tuế Tuế vừa hiểu vừa không hiểu, nhưng tóm lại là có thể thấy được Lâm Xán quan tâm đến mình. “Cảm ơn đạo diễn Lâm, tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Được, xong thì về sớm một chút đi.” Lâm Xán uống một hớp nước rồi rời đi, không hề nói với Đoạn Doanh một câu nào.
Đoạn Doanh hơi lúng túng, tự nhiên cảm thấy việc mình đến đây là thừa. Đúng lúc đó, điện thoại của Đoạn Doanh vang lên, cô ấy nhìn qua, “Tuế Tuế, chị có việc, đi trước nhé. Em tập trung quay phim đi, biết chưa?”
Sầm Tuế Tuế cau mày, gật gật, “Biết rồi ạ.”
Đoạn Doanh vẫy tay với Sầm Tuế Tuế, nhận điện thoại, “Chuyện gì thế? Tôi mới đi một lát đã có chuyện rồi? Chuyện nhỏ như thế còn để tôi phải đích thân xử lý, các người làm cái gì thế hử?”
Sầm Tuế Tuế nhìn bóng lưng Đoạn Doanh rời đi, đột nhiên nghĩ đến lời Lâm Xán vừa nói. ‘không thể gặp ai cũng tin tưởng…’
Bên này, Giản Sóc vừa hạ cánh. Sau khi lên xe, anh lấy điện thoại di động ra, không có tin nhắn gì của Sầm Tuế Tuế cả. Giản Sóc hơi nhíu mày, thầm nghĩ: đồ vô lương tâm, đến một câu chúc lên đường bình an cũng không có hay sao?
“Sếp, chỗ Tinh Nguyệt đã thu xếp xong xuôi rồi ạ.” Đường Tống ngồi bên trái Giản Sóc, lập tức báo cáo tình hình Sầm Tuế Tuế, “Cô Sầm đã nhận được thông báo của Tinh Nguyện, bốn nữ nghệ sĩ khác cũng được mời, nhưng sẽ chỉ đóng vai quần chúng thôi, quyền đại diện đã định là cô Sầm ạ.”
Giản Sóc nói: “Không cần can thiệp nội bộ, tôi chỉ cho cô ấy cơ hội, được hay không phải tùy vào bản thân cô ấy.”
Đường Tống hiểu, “Vâng, tôi sẽ báo với bên kia.” Đường Tống nói tiếp, “Mặt khác, căn cứ tiến độ quay 《Tìm Em》, tuần sau toàn bộ đoàn phim sẽ đi Thương Sơn quay ngoại cảnh, dự tính mất hai tháng rưỡi đến ba tháng.”
“Được.” Lần này Giản Sóc có phản ứng, nhìn Đường Tống, “Chuyện tôi bảo cậu điều tra, thế nào rồi?”
Đường Tống đắn đo, “Sau mười hôm nữa sẽ có kết quả.”
Nghe vậy, con ngươi Giản Sóc hẹp lại, giọng nói khàn khàn, “Có kết quả thì báo ngay cho tôi.”
“Vâng, sếp.”
Giản Sóc nhìn ra ngoài cửa sổ, năm ngón tay bất giác nắm thành nắm đấm. Mười mấy năm rồi, Tuế Tuế, là em đúng chứ?
…
Đường Đường gào điếc tai: Đúng!!! Cô ấy chính là cô nhóc Tuế Tuế đó a a a a a a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!