Tìm Kiếm Nam Chính - Chương 19: Siêu sao thích ăn quà vặt (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Tìm Kiếm Nam Chính


Chương 19: Siêu sao thích ăn quà vặt (3)


Editor: Mèo lười

Bộ phim Hạ Lưu tham gia này là một bộ cung đấu khá lâu đời. Giang Thu Ngạn vốn là một ngôi sao nổi tiếng chuyên xuất hiện trên màn ảnh lớn cũng chỉ vì giao tình trước kia với đạo diễn, nên mới đồng ý nhận vai chính trong bộ phim này.

Đáng tiếc điều kiện hoàn cảnh quay phim quả thật rất tệ. Mấy ngày nay tất cả thành viên của đoàn phim đều bận rộn đuổi muỗi, nào có ai còn tâm tư ăn món ngon gì. Đó chính là lý do Giang Thu Ngạn vì vấn đề thức ăn mà rất ưu phiền.

Chỉ là ban ngày sau khi buổi quay phim chấm dứt, Giang Thu Ngạn bỗng chú ý đến Hạ Lưu bưng thứ gì đó vào phòng bếp của khách sạn. Nói là khách sạn thì quả thật là có chút phô trương, chẳng qua chỉ là một nhà khách nhỏ bình thường mà thôi, mỗi bữa ăn cũng chỉ có một chút cơm thịt và một cái trứng gà là nhiều.

Chỉ cần nhắc đến nhà bếp, cơ bản người ta sẽ nghĩ ngay đến thức ăn. Giang Thu Ngạn sờ sờ mũi, nói một vài câu với người đại diện sau đó lập tức đi theo.

Hạ Lưu chỉ nói vài lời hay, thành công lấy được quyền tạm thời sử dụng phòng bếp từ đầu bếp nơi đó. Cô rất vui vẻ mở bì ni lông, cầm ra mấy cái nấm nhỏ.

“Chuẩn bị làm thêm thức ăn sao?” Vừa nhìn thấy hành động của Hạ Lưu, Giang Thu Ngạn liền biết được cô chuẩn bị làm cái gì. Bước chân vô ý thức bước đến bên cạnh hạ Lưu, cảm thấy rất hứng thú hỏi cô.

“Giang Thiên vương tại sao lại đến phòng bếp?” Hạ Lưu bị người khác phát hiện tay chân có chút luống cuống, cuối cùng hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

Giang Thu Ngạn không nhanh chóng trả lời cô, ngược lại tò mò nhìn thứ Hạ Lưu mang theo kia: “Đây là nấm gì vậy? Tại sao trước giờ tôi chưa từng thấy qua?”

“Đây là nấm gà mọc hoang, mấy ngày nay trời mưa xuống, tôi khi quay phim trên núi thì thuận tiện đi tìm thử, không ngờ lại may mắn tìm được” Hạ Lưu cười híp mắt cầm nấm quơ quơ, rất có ý đắc ý dạt dào: “Tối hôm nay tôi có thể sẽ nấu một nồi canh nấm thịt, mùi vị chắc chắn rất tuyệt vời!”

Giang Thu Ngạn buồn cười, rất vui vẻ mà tỏ vẻ bộ phim kế tiếp của mình có liên quan đến nấu ăn, hi vọng Hạ Lưu có thể không ngại dạy hắn xuống bếp.

Nhìn Giang Thu Ngạn thành khẩn hạ mình thỉnh cầu, Hạ Lưu hơi do dự một chút nhưng vẫn đồng ý. Cô tay cầm dao phay nhìn Giang Thu Ngạn, nghiêm túc nói: “Nếu muốn học nấu ăn, vậy kính xin Giang Thiên vương phối hợp phụ giúp tôi một tay!”

Vì thế ở trong đêm không một ai hay biết kia, Thiên Vương Giang Thu Ngạn của giới giải trí trở thành chân chạy vặt cho một diễn viên hạng ba.

“Đem nấm rửa sạch, cẩn thận một chút, loại nấm này ở chân gốc có rất nhiều đất khó rửa!”

Giang Thu Ngạn gật đầu, đôi bàn tay đẹp mắt cẩn thận chà sát rửa nấm. Đầu hắn hơi cúi, môi hơi mím lại, thần thái nghiêm túc như đang làm một việc gì đó rất hệ trọng. Người ta thường nói đàn ông khi làm việc là đẹp nhất, nhưng theo cảm nhận của Hạ Lưu, lúc Giang Thu Ngạn xuống bếp còn đẹp hơn so với lúc hắn biểu diễn.

“Xé nấm thành những mảnh nhỏ, tôi đi cắt thịt”

Hạ Lưu nhìn động tác của hắn, sau đó rất hài lòng mà giao nhiệm vụ kế tiếp. Mặc dù bị Hạ Lưu đối đãi bằng giọng điệu ra lệnh, nhưng Giang Thu Ngạn vẫn cười híp mắt gật đầu làm theo.

Hạ Lưu nhanh chóng cắt thịt, sau đó dùng đồ gia vị ướp thật tốt, còn tỉ mỉ nhắc nhở Giang Thu Ngạn chú ý động tác của mình. Cô thuần thục thả vài muỗng dầu vào, sau đó bỏ tỏi, gừng, đồ gia vị và nấm vào xào qua một chút, sau đó đổ tất cả vào một nồi nước, bật lửa.

“Sau đó anh hãy thả miếng thịt từ từ xuống”

Hạ Lưu cùng Giang Thu Ngạn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào nồi canh nấm thịt kia, tay Hạ Lưu cũng dùng tốc độ rất nhanh chóng cắt hành bỏ vào. Không lâu sau, một mùi thơm mê người nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng bếp nhỏ. Mùi hương của nấm hoang và thịt hòa quyện vào nhau, nhất thời khiến người khác phải cử động ngón trỏ. Hai người rất ăn ý nhìn đối phương, một người cầm chén một người cầm thìa chuẩn bị bắt đầu ăn.

“Ùng ục—”

Thổi thổi, nhanh chóng nuốt vào một ngụm canh nóng, Giang Thu Ngạn nhất thời cảm thấy những cảm xúc bị thương tổn trong khoảng thời gian ở trong đoàn phim này toàn bộ đều được chữa khỏi. Nếu không phải nhớ Hạ Lưu vẫn đang ở bên cạnh, hắn liền muốn huýt sáo ăn mừng.

“Nấm dại cùng nấm trồng không giống nhau, khẳng định trước đây anh chưa từng được ăn loại thức ăn mỹ vị này đúng không?” Hạ Lưu giống như nhất thời quên mất thân phận của người bên canh. Cô thõa mãn liếm môi, hạnh phúc ngồi trên băng ghế nhỏ như một chú mèo ăn canh nấm.

“Đúng vậy, uống rất tốt” tuy rằng ở ngoài miệng nói lời đánh giá đơn giản như vậy, nhưng trong lòng Giang Thu Ngạn lại là…

“Mặn nhạt vừa phải, mặc dù không có quá nhiều nguyên liệu phụ nhưng lại vừa vặn có thể đem vị tươi ngon của nấm dại lộ ra, hơn nữa miếng thịt cũng rất trơn mềm. Phần canh này quả thật có thể cho điểm tuyệt đối!”

Dù sao cũng đã mở miệng uống, Giang Thu Ngạn cũng lười bộ làm tịch giống như lời của người đại diện nói khẩu vị ăn của bản thân thanh đạm, chỉ ăn salad, cháo hoa hay dưa chuột trộn. Sau khi uống hết lại tiến đến múc một đống lớn nấm cùng thịt ra bát, rất là vui vẻ hưởng thụ quà tặng từ thiên nhiên.

“Hôm nào mình lại đi đến chợ nhỏ bên cạnh kia xem một chút, nghe nói trong thời gian này mọi người đều rất thích ăn tôm biển…” Hạ Lưu hình như đang bhor giọng lẩm bẩm kế hoạch ăn uống. Nhưng Giang Thu Ngạn tai rất thính, khi vừa nghe đến tôm biển mình thích, liền nhìn về phía Hạ Lưu dịu dàng cười…

“Hạ Lưu, tôi không muốn trong vai diễn kế tiếp khi xuống bếp sẽ bị xấu mặt, cho nên lần sau nấu tôm biển lại phiền cô dạy tôi nấu”

Về vai diễn kế tiếp kia của hắn kỳ thực chính là ông chủ tiệm ăn, cùng đầu biếp không hề có quan hệ. Nhưng thức ăn là trên hết, hắn liền một chút cũng không để ý đến những chi tiết ày.

[Chúc mừng bạn đạt được 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 47]

Cứ như vậy bất tri bất giác lại trôi qua ba tháng, Phó Tuyết và Trần Tử vẫn như trước mỗi ngày đều nghĩ biện pháp cướp ống kính của Hạ Lưu. Nhưng kỹ xảo biểu diễn của Hạ Lưu ngày càng tốt, cùng với sự vô tình hay cố ý giúp đỡ của Giang Thu Ngạn, cho nên Hạ Lưu vốn theo nguyên văn bị ngược rất thảm bây giờ ở trong đoàn phim chiếm rất nhiều ưu thế.

Đặc biệt cô cùng Giang Thu Ngạn cách năm ba bữa lại nửa đêm đi làm thức ăn khuya. Nhiều lần sau đó, giao tình của hai người trong lúc đó ngày càng tốt, độ hảo cảm trực tiếp thăng lên 58, kém 2 độ là tròn 60.

Sau khi ăn bữa cơm chúc mừng bộ phim hoàn thành, đạo diễn Lưu sắc mặt đỏbừng vì uống nhiều rượu nhét tấm danh thiếp vào tay Hạ Lưu, sau đó vỗ vỗ vai cô nói: “Đây là danh thiếp của Lâm Nhạc, cô nhớ ngày mồng 4 tháng sau nhớ đi đến nơi của hắn thử vai”

“Đạo diễn Lâm?” Hạ Lưu có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó như không thể tin chỉ ngón tay vào mình, hỏi: “Tôi?”

Lâm Nhạc là một trong những đạo diễn đang nổi tiếng nhất hiện nay. Bộ phim mới lần này được hắn đạo diễn mới được mọi người chú ý, trừ nhân vật chính là Giang Thu Ngạn đã công bố ra bên ngoài, những nhân vật khác vẫn đều là bí mật.

“Anh ta cùng tôi là bạn học cũ” đạo diễn Lưu nhìn Hạ Lưu, rất có ý tứ cảm thán: “Tôi không biết cô vì sao trước kia bị gán mác danh hiệu bình hoa di động, nhưng ở trong bộ phim lần này, mặc dù chỉ là nhân vật phụ nhưng cũng chứng tỏ được tài năng biểu diễn xuất sắc của cô. Cô cần phải có không gian lớn để phát triển, hãy chuẩn bị thật tốt cho lần thử vai lần này, nắm chắc cơ hội tốt!”

Hạ Lưu bình tĩnh nghe ông nói, sau đó cung kính hơi cong eo khom người chào. Mặc dù không nói gì, nhưng ý cảm tạ chân thành trong mắt rất rõ ràng, điều này làm cho ấn tượng của cô trong lòng đạo diễn Lưu lại tốt thêm vài phần.

Sau khi bộ phim được hoàn thành, không bao lâu sau liền chiếm cứ thời đại hoàng kim của rất nhiều đài truyền hình. Vai nữ chính Thẩm tần thông minh, mạnh mẽ, nữ số hai Mạc thường tại ngây thơ, lương thiện. Càng không cần nói đến vai nam chính, số lượng fan của Giang Thu Ngạn vẫn luôn đảm bảo.

Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, ngoại trừ ba vị này, nổi bật nhất chính là vị Lệ tần kia. Nàng cũng là bởi vì yêu sinh hận, trải qua đau đớn mà rơi vào vực sâu hậu phi.

Vốn là một người diễn vai phản diện lại có tài năng hơn cả nữ chính, đoàn làm phim cũng dựa vào đó thuận thế đẩy một chút, gia tăng tuyên truyền Lệ quý nhân. Hạ Lưu vốn chỉ là một diễn viên nhỏ cũng nhờ vậy mà dần dần có fans chú ý tới cô.

Hạ Lưu rất vui vẻ lướt Weibo, đúng dịp nhìn thấy một video được cắt ghép. Nhân vật chính trong đó không phải là nam chính với nữ chính hay nam chính với nữ số 2, mà là Giang Thu Ngạn vai Hoàng đế cùng Hạ Lưu vai Lệ quý nhân.

Video này được cắt ghép thật sự rất tốt, hậu kỳ cũng làm tương đối khá. Hạ Lưu nằm trên giường lớn, lười biếng xem video. Sau khi xem xong còn thuận tay gửi một hình trái tim.

Weibo này của cô mở không bao lâu, cũng chỉ theo dõi Giang Thu Ngạn và những người cô quen biết trong đoàn phim. Mà Giang Thu Ngạn vì thức ăn mà có giao tình với cô, cũng rất tốt bụng mà theo dõi lại cô.

Hạ Lưu vừa gửi, lập tức liền có hai fans cũng gửi liền khen ngợi, chỉ là hơn mười phút sau…

Giang Thu Ngạn cũng giống cô gửi một tin lên Weibo, thậm chí cũng giống như cô, là một hình trái tim đáng yêu.

Nhất thời, Hạ Lưu cảm thấy Weibo của mình sắp nổ tung. Rất nhiều bình luận ầm ầm gửi đến, trong đó có người ủng hộ cặp đôi này yêu nhau, cũng có người cảm thán Giang Thiên Ngạn đẹp trai quá mức, nhưng nhiều nhất chính là nghi ngờ quan hệ của hai người.

Đã có người bắt đầu ở Weibo của Hạ Lưu mắng. Cô trái lại không hề nóng nãy, chỉ yên lặng cầm điện thoại di động lên, tìm danh bạ, đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho Giang Thu Ngạn.

“Giang Thiên vương, thật ngại quá, muộn như vậy còn gọi điện thoại quấy rầy anh”

Giang Thu Ngạn ngồi xếp bằng trên ghế vừa lướt Weibo xem tiết mục ngắn vừa ăn khoai tây chiên nhanh chóng bắt máy, chỉ là từ giọng nói có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn hiện tại đang rất tốt.

“Hạ Lưu, làm sao vậy?”

“Tôi thật ra chỉ muốn đề nghị anh hãy xóa cái tin nhắn trên Weibo kia đi. Nếu để như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, sẽ ảnh hưởng không tốt với thanh danh của anh”

Cách nói khách khí của Hạ Lưu khiến Giang Thu Ngạn nhịn không được bật cười. Hắn đôi mắt cong cong mà nhìn bình luận dưới Weibo, “Cô gửi được, chẳng lẽ tôi không được gửi?”

“…”

“Được rồi, không đùa cô nữa, chỉ là nói đùa thôi mà” Quen với Hạ Lưu khá lâu nên Giang Thu Ngạn nói chuyện cũng trở nên tùy ý, hắn rất nghiêm túc nói với Hja Lưu: “Hiện tại cái này chính là cơ hội tốt để truyền bá cho bộ phim kia. Cô nếu muốn trở nên nổi tiếng thì phải biết nắm bắt cơ hội. Lăn lộn trong giới giải trí hỗn độn này, cô trừ bỏ năng lực cũng cần những thứ khác. Nếu cô đã gửi, tôi cũng chỉ là thuận tay gửi lại mà thôi”

“Tôi biết Giang Thiên vương là muốn giúp tôi, nhưng là…”

“Không có nhưng là, cùng lắm thì qua vài ngày tôi lại làm sáng tỏ mọi chuyện là được rồi” Giang Thu Ngạn rất dịu dàng mà an ủi Hạ Lưu, “Hai ngày nay cô tạm thời không nên nhìn bình luận, có lẽ đa số đều là những lời lẽ khó nghe mà thôi”

“Không phải chuyện này” Hạ Lưu đột nhiên mở miệng. Mặc dù chỉ nghe giọng nói, nhưng Giang Thu Ngạn cũng đại khái đoán được mặt người kia chắc hẳn đã đỏ bừng lên, sau đó lại là bộ dáng ngạo kiều giả vờ như không có chuyện gì.

“Tôi là chuẩn bị gửi trả lại họ, nhưng chỉ là thay đổi tên đăng nhập mà thôi”

Hạ Lưu di chuyển con chuột, đăng nhập Weibo tên là ‘Chiến 500 năm vì Thu Ngạn”

Lặng lẽ, gửi một tin lên Weibo kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN