Tìm Lại Nụ Cười - Asisu - Chống lại lời nguyền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tìm Lại Nụ Cười - Asisu


Chống lại lời nguyền



Raian quýnh lên bế cô gái đang bất tỉnh đặt lên giường, đắp chăn rồi vội hỏi quản gia lấy khăn thấm nước nóng đặt trên trán. Cũng may chỉ hai phút sau, bác sĩ riêng của gia đình hắn đã đến, ông ta đã phải đáp chuyến bay khẩn cấp đến đây, chưa kịp nghỉ được một phút liền bị Raian kéo vào khám bệnh.

Cô gái này thật lạ, ông đã làm việc cho gia đình Rido nhiều năm, nhưng chưa bao giờ gặp cô. Vả lại ông chỉ khám cho ngừoi họ Rido, đây là lần đầu tiên ông được yêu cầu khám cho ngừoi ngoài. Ông cười thầm trong lòng, hay mĩ nhân này là… Raian trước giờ tôn thờ chủ nghĩa độc thân, bây giờ đột nhiên có bạn gái, chắc cô ta phải quan trọng lắm đây, không khéo sau này thành bà Rido luôn đấy. Nhìn vào thái độ nóng nảy của Raian, ông biết rằng nếu sơ xẩy một chút thì ông có thể sẽ bị nghỉ việc vô thời hạn.

Thật may mắn, bác sĩ ở đây cũng thật chu đáo, đã xử lí mọi chuyện cấp bách trước thế ông. Vết thương không nhiễm trùng, cũng không bưng mủ, chỉ là nó sẽ gây sốt ban đầu, hạn chế đi lại là được. Ông sẽ cho truyền nước biển. Raian đòi phải tiêm thêm thuốc bổ trợ rồi chụp x-quang, khám máy tổng quát gì đó loạn xạ, ông phải giải thích gãy lưỡi hắn mới chịu thôi. Dặn dò mọi việc cần thiết cho Raian xong, ông tạm đến ở khu nhà cao cấp dành cho thư kí và tài xế của các nhà tài phiệt.

Raian tiễn ông ra khỏi cửa biệt thự, rồi hắn vội vã quay lên với nàng. Raian dịu dàng đứng bên giường nhìn xuống cô gái đang hôn mê trên giường, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt trắng trắng mệt mỏi của nàng. Hắn dấy lên trong lòng cảm giác sợ nàng không bao giờ tỉnh lại nữa, không, bác sĩ nói thương tích nàng không nặng…Rồi hắn chợt nhận ra, bộ đồ nàng mặc là từ hôm qua đến giờ, đã vấy bẩn và dính máu phía vạt dưới váy, hắn quá lo vết thương mà quên chú ý đến vấn đề này. Ở ốc đảo này không có cửa hàng thời trang, hắn cũng không thể đi ngay về Cairo để mua sắm, đành vậy, lần đầu tiên trong đời Raian quyết định làm một chuyện thật mất mặt. Hắn nhờ quản gia canh chừng rồi ra ngoài.

Raian đi đến căn biệt thự số hai, đó là nơi ông trùm Richard nghỉ ngơi, ông ta có đem theo cô bồ tóc vàng hoe đến đây trong lần họp thảo này, cỡ ngừoi cô ta nhắm chừng cũng khá giống với nàng. Hắn đến xin cô nàng vàng hoe vài bộ váy, nói rằng bạn gái hắn và hắn hôm qua gặp chuyện nên tình thế khá khó khăn, mặt hắn đỏ lựng vì xấu hổ, dù gì hắn không cần thừa kế từ cha, hắn cũng đã là một nhà tài phiệt trẻ, vậy mà phải đi xin đồ, lại là cho con gái. Cũng may ông Richard và cô nàng vàng hoe rất niềm nở, cô ta cho hẳn ba bốn bộ, còn ông Richard vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ cảm thông, quay lại nói với cô bồ rằng khi về sẽ mua thêm bù vào. Cô nàng vàng hoe ôm chầm lấy ông ta, Raian nhìn thấy mấy cảnh như vầy quen rồi nên cũng không có cảm nhận gì. Hắn cầm túi đồ không thèm nhìn vào, nói vài câu cám ơn rồi vội đi về

Đến biệt thự của mình, hắn đành phải nhờ vợ quản gia làm giúp, ừ thì hắn là đàn ông con trai. Cũng may, bà vợ quản gia làm việc rất nhanh chóng, xong việc, hắn đi vào ngồi kế giường để chăm sóc nàng, phòng khi nàng tỉnh dậy và cũng để canh chừng bình nước biển đang được tiếp vào ngừoi nàng kia. Hắn thở dài cầm bàn tay không gắn kim của nàng lên đặt trên má hắn, rồi đặt lên đó một nụ hôn. Cô nàng vàng hoe kia khiếu thẩm mĩ cũng cao thật, mấy bộ cô ta chọn kín hở vừa đủ, tôn lên vóc dáng trông thật quyến rũ. Cũng may mà nàng mặc vừa. Chợt hắn thấy ở gần vai nàng có cái gì đó, là một nửa vết sẹo không bị vai áo che lộ ra, chính là vết sẹo lần đó nàng bị kiếm sượt qua, hắn còn nhớ rõ lúc đó vừa kịp hắn dùng dao bật hạ một tên trong toán người kia. Hắn vội vã nhìn xuống gần tim nàng, cái váo áy này thiết kế cổ tim kéo sâu, nên một phần sẹo do vết thương vì kiếm Izumin cũng bị thấy. Hắn biết, đó là vết sẹo khi mà tên khốn khiếp đó đâm nàng.

Raian hơi đỏ mặt quay đi, hắn không có cố ý nhìn trộm. Nhưng mà điều đó chứng tỏ nàng thực là Isis rồi. Nhưng mà tại sao hôm đó, rõ ràng là…Lại còn chuyện về phù điêu, những điều khó tin và những nơi kì lạ kia nữa. Rồi hắn nghĩ đến một giả thiết mà hắn cho là hợp lí nhất : Isis và Carol bị bắt cóc, em gái hắn thì chắc là để tống tiền, còn Isis thì chắc để đem đi bán, bây giờ ở phương Đông dấy lên cái nạn này nhiều lắm. Vì cả hai có bảo vệ theo nên chắc bọn chúng đã yểm bùa, để dễ bắt, khống chế, di chuyển đến những nơi giam giữ nhanh hơn và đẩm bảo không ai phát hiện. Chắc bọn chúng chọn đại một vật đồ cổ là tấm phù điêu làm lá bùa, nào ngờ hai người họ chạy trốn được hoặc đã thấy mặt bọn chúng, biết được đường vô hang ổ gì đó nên bọn chúng quyết định giết họ thay vì thực hiện như dự định ban đầu. Hay là thấy hắn nhờ phù điêu đến được chỗ chúng mấy lần, sợ bí mật bại lộ nên mới…Còn nàng hôm đó có lẽ là do chết lâm sàng, đúng rồi hắn có nghe y học nói mấy cái chuyện trạng thái chết giả này, rồi có ngừoi giúp nàng trốn thoát. Nàng chắc hẳn biết phù điêu có thể về lại nơi này, gặp ngay hôm đó hắn đem nó đến trong lăng mộ, nên nàng xuất hiện ở đó. Nàng chắc còn nghĩ mình vẫn còn bị yểm bùa nên nghe đến phù điêu mới có phản ứng như vậy. Bây giờ hắn biết chuyện liền có thể bảo vệ nàng. Còn không biết tình hình Carol sao rồi.

Trước đây hắn không tin chuyện bùa ngải, nhưng những chuyện xảy ra với hắn nói cho hắn biết điều đó có thật. Raian chép miệng, thấy quản gia vào phòng, bưng lên cho hắn miếng beefsteak nóng hổi, hắn bất giác quay qua hỏi quản gia vài câu

_Quản gia có bao giờ nghe nói về việc yểm bùa không thế.

_Haha, sao cậu lại hỏi vậy, tôi có nghe mẹ tôi kể là có, bà nói trong sách của những thầy bói có ghi về việc yểm bùa một người.

_Vậy những người bị yểm sẽ như thế nào?

_Trở nên mất lí trí, không kiểm soát được mình, nặng hơn là bị ngừoi khác điều khiển. Còn nặng nhất là những bùa chú nguyền rủa, ngừoi bị sẽ chết mà không hiểu lí do căn bệnh.

_Quản gia có biết làm thế nào để giải nó không.

_Tôi không biết nhiều, nhưng mà cậu có thể kiếm người gieo bùa để tháo gỡ bùa, hoặc tiêu huỷ lá bùa. Ấy là trên ti vi và sách nói vậy, còn tôi không khẳng định được đúng hay sai đâu.

_Được rồi cám ơn ông nhé, quản gia.

Rồi ngừoi quản gia đặt đĩa đồ ăn lên bàn, sau đó ra ngoài. Cuộc nói chuyện với quản gia càng lằm hắn chắc chắn giả thiết của mình. Vậy chắc nàng muốn huỷ lá bùa là tấm phù điêu, còn tên kia, ngừoi yểm bùa, khốn khiếp. Hắn ngẫm nghĩ một hồi, quyết định sau khi Isis khá hơn, sẽ đưa nàng đế Cairo, thiêu rụi lá bùa đã vỡ nát kia, chắc chỉ phá huỷ không thì không có tác động, phải làm cho nó thành tro thì chắc ổn, dù gì bây giờ nó cũng thuộc sở điều tra, không sợ có ai cướp mất được.

Raian không muốn ăn, nhưng hắn phải có sức để chăm sóc Isis, vì thế hắn cố gắng ăn. Cám ơn trời là món beefsteak của quản gia ngon thật. Sau khi ăn xong, hắn lại ngồi kế giường canh chừng, quan sát bình nước biển xem có nhỏ dư giọt nào không…Hắn mệt mỏi thếp đi lúc nào không hay, đầu gối trên giương, tay vẫn nắm lấy bàn tay của nàng như sợ lúc hắn ngủ, có ai đó cướp nàng ra khỏi hắn.

Nửa đêm, Asisu chợt tỉnh, đôi mắt nặng trĩu từ từ mở ra khó nhọc, đầu đau như búa bổ. Cảm nhận được trên trán có miếng khăn ướt ấm, hai tay như có hai cái gì đó nặng nhọc đè lên. Cố gắng ngẩng đầu lên nhìn một chút, liền thấy hết hồn, một bên nàng bị gắn cái quỷ quái gì đó, nó đâm vào người nàng qua một mũi kim, còn tay bên kia, bị một tên Raian nắm chặt lấy. Nàng thắc mắc nghiêng đầu một ít nhìn hắn, ngừoi nóng nảy, cộc cằn và chỉ biết nghi ngờ người khác như hắn, mà cũng có lúc như vậy sao.

Nhưng nhớ đến vì hắn mà giấc ngủ ngàn năm của nàng bị phá, lại thêm tại hắn mà nàng không kịp thu phù điêu, nên tức giận muốn rút tay về. Nào ngờ không có sức lực, chỉ mới nhích một vài ngón tay mà phát đau. Raian liền thấy có cử động mà vội bật dậy, thấy nàng đã tỉnh, tay còn vô tình nắm chặt hơn. Raian mừng rỡ dỗ nhẹ nàng :” Cô sao rồi? Đã cảm thấy đỡ mệt hơn chưa?” Asisu chỉ gật đầu. Hắn liền không kìm được, lúc đầu lấp lửng rồi nói liền một hơi

_Cô…tôi…à không…cô là Isis phải không? Tôi đoán em và Carol bị bắt cóc, bị người ta yểm bùa, là cái tên bắt em hôm đó phải không. Đừng lo, tôi sẽ giúp em tìm phù điêu để tiêu huỷ nó, bùa chú sẽ không hại em được nữa. Em không cần phải chạy trốn hay lo sợ. Tôi sẽ bảo vệ em.

Asisu liền biết hắn hiểu lầm, nhưng mà cũng tốt, chuyện của nàng không được cho ai biết, nếu hắn vẽ đường như vậy rồi thì quá tốt. Hắn còn có thể giúp nàng lấy tấm phù điêu nhanh hơn, còn việc muốn huỷ nó, là chuyện không thể nào, dù nó có bị thiêu cũng không sao, dù nó vỡ ngàn mảnh thì vẫn tồn tại sức mạnh vốn có, lại thêm bốn viên ngọc có thể giúp nó liền lại nữa. Chuyện nàng hiểu lầm này chỉ có lợi cho nàng, nên nàng thuận theo gật đầu nhẹ nhàng.

Raian lại cầm tay nàng lên, trân trọng hôn như một báu vật

_Xin em hãy tin tôi.

Asisu trong lòng có chút buồn cười, chính hắn đang bị lời nguyền phát tác giết bất cứ lúc nào vậy mà bây giờ còn đòi giúp nàng chống lại nó. Mà cho dù hắn không biết mình bị giáng phạt như vậy, thì việc phá bỏ bùa chú là vô cùng khó khăn, thậm chí bản thân có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nàng đang tính bỏ đi vì sợ hắn gặp nạn, thì giờ hắn lại níu giữ để che chở. Lần đầu tiên, có một người đàn ông xa lạ dám làm chuyện ngu ngốc vì nàng, bảo vệ nàng. Bất chợt nàng cười, một nụ cười trong veo tựa thiên thần.

_Tôi tin anh.

Lúc trước đến đây lấy thân phận Isis, bây giờ lấy lại nó cũng không tệ. Dù gì trước đây nàng cũng từ bỏ Asisu rồi còn gì. Nàng quay sang nhìn vào tay bên kia bị dính chi chít băng dán trắng, châm kim dẫn đến một cái bình gì đó. Raian thấy nàng nhăn mày chợt lên tiếng :” Em bị hôn mê, tôi bảo bác sĩ vào nước biển cho em. Không sao đâu.”

Cái tên này, thật là.

Được rồi, vẫn nên cho hắn một chút tin về con Carol, dù gì hai ngày qua đã làm phiền hắn đủ điều.

_Carol bị nặng hơn tôi, lúc trước có thể về mấy lần, nhưng giờ nếu cô ấy nếu về đây sẽ chết. May mắn ở chỗ đó, chúng tôi thoát được, Carol được một gia đình giàu có hiếm muộn nhận làm con nuôi, bây giờ đã có bạn trai. Người đó yêu cô ấy lắm, hai người đã đính ước. Cô ấy nhờ tôi nhắn với mọi người rằng hãy an tâm, đừng lo cho cô ấy.

Nàng chỉ kể đúng sự thật, có nói lệch đi vài chỗ nhưng chỉ là nghe cho hợp thời đại này. Raian chỉ gật một cái, rồi quay ra nhìn hướng cửa sổ trầm tư suy nghĩ. Dù bây giờ báo cho Rodel và mẹ, cả hai sẽ loạn lên mất, mẹ không chừng sẽ lại nhập viện, báo cảnh sát làm rùm beng lên thì không khéo bùa chú phát tác này nọ thì Carol nguy hiểm, không chừng Isis cũng bị liên luỵ. Hay là hắn cứ giấu, giải quyết xong mọi chuyện rồi lúc đó mới nói ra. Như vậy là hay nhất.

Raian quay sang đỡ nàng xuống tiếp tục nghỉ ngơi. Đợi nàng chìm vào giấc ngủ, khẽ đắp lại chăn cho nàng, rồi lại tiếp tục ngồi ghế canh chừng.

—————-

Sáng hôm sau, tuy Raian phải tham dự cuộc họp cuối cùng sớm, nhưng hắn đợi bác sĩ đến rút bình nước biển, băng bó lại này nọ đàng hoàng cho nàng, mới chịu đi. Dặn dò nàng vài câu :” Tôi phải đi họp, em cần gì cứ nói quản gia nhé.” Isis thấy hắn rời đi thì liền chỉ ra hướng cửa sổ rồi nói :”Tôi muốn đi tham quan chỗ đó, tôi đi với quản gia được không?” Raian ngẫm lại thấy nàng cũng nên được đi ra ngoài hít thở không khí, hắn cũng muốn đến đó, lại thêm nàng đã chịu nói chuyện, nên bảo nàng đợi hắn về rồi đưa nàng ra đó. Isis gật đầu. Dù ai đưa đi cũng được, nàng muốn đến thần điện tìm kiếm chút ít ỏi thông tin về mọi người.

Lúc Raian họp xong, vừa về đến thì mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, nàng đã ngồi ngay dưới sofa đợi hắn. Raian cởi áo vest ngoài khoác cho nàng rồi bế nàng cùng đi.

Đến nơi, Raian lúc nãy có gọi điện báo, vừa hay họ cũng sắp xếp được người hướng dẫn, Isis mặc cho Raian bế đi vào. Bật cửa lớn, ba ngừoi tiến vào bên trong, ở đây cũng thật không ít ngừoi đến tham quan. Từ bên ngoài, Isis đã bực tức vì việc dám mạo phạm thần điện như vậy, biến nơi thánh thiêng thành bảo tàng, nhưng hai lần đến hiện đại, nàng biết người thời này không tin vào thần linh như người cổ đại, những đồ vật ở đây họ không chuyển đi, chỉ có tu sửa đôi chút, họ chưa phá thần điện là may rồi.

Quan sát một lượt bên trong, nàng muốn tự mình đi, dù gì đối với nàng đây cũng là thần điện, nên tôn kính một chút. Với nàng muốn tự do đi nhìn những món trưng bày nàng muốn. Chân nàng vừa chạm đất lạnh là muốn than đau, vì băng chân nên không thể mang giày, Raian hai tay bám lấy hai bên vai nàng dìu đi. Ở đây qua bao nhiên năm rồi thay đổi nhiều quá, nhưng thật tốt khi thấy bức tượng nữ thần Iris trường tồn theo thời gian, vẫn đứng ở chính giữa thần điện, có những món đồ nàng chưa từng thấy khi còn là tư tế Amet, chắc là do người dân dâng cúng sau này.

Mặc cho người hướng dẫn nói, nàng tự mình nhìn rồi nhẩm đọc chữ Ai Cập trên những vật trưng bày, . Do lúc trước Amet là nơi thương buôn tự do từ khắp nơi đến, nên đồ vật hàng hoá rất phong phú, nàng lúc trước tập quen vừa nhìn đã biết đặc trưng của nước nào. Bây giờ nhìn những món đồ kia, không cần nhìn chú thích, nàng đều biết rõ chúng, tên gọi chính gốc của chúng, nàng, thậm chí nàng khó chịu và sửa sai cho ngừoi hướng dẫn. khiến mọi người cùng tham quan tại đó, và cả những ngừoi hướng dẫn đều phải trầm trồ nhìn nàng thán phục. Có người còn chạy lại cười cừoi với Raian :”Bạn gái cậu không chỉ xinh đẹp mà còn trí tuệ nữa.” Raian chỉ cười đáp trả, có chút tự hào dấy trong lòng. Isis bây giờ có cảm giác mình cứ y như con Carol vậy, lạc đến thời đại khác và được tán dương hết lời dù chẳng có năng lực gì cao siêu cho cam, thực tế thì Carol ít ra còn thông minh, còn nàng thì không.

Nàng lê bước nặng nhọc về phía tượng nữ thần, nào ngờ phía cánh trái có một vật trong lồng kiếng đã thu hút nàng. Bất ngờ rẽ sang bên đó, nàng dán mắt vào con dao bạc trước mặt, đó là vật nàng đã tặng cho Noami, từng là vật bất li thân của nàng, được mẫu hậu truyền lại. Dù nó đã rất, rất cũ kĩ, nhưng mà lưỡi dao vẫn ánh bạc, viên hồng ngọc vẫn phản chiếu tia đỏ và hắc thạch vẫn nằm đúng vị trí của nó. Phía dưới con dao bạc có ghi dòng chữ chú thích : Con dao bạc – vật bất li thân của chủ nhân hòn đảo này trước Công Nguyên, tên là Noami, cô được một vị nữ hoàng mệnh danh con gái thần Iris trao lại. Sau này, Noami đã cai quản một phần ba Ai Cập, khiến khu vực ấy trở nên hùng mạnh trước khi được gả sang Hitaito. Sau làm vương hậu. Người ta đều nói rằng con dao bạc là lời chúc phúc của nữ thần đối với cô. Sau khi cô mất, dao bạc được chuyển về đây theo ý nguyện.

Isis đặt tay lên thái dương, khá choáng váng sau khi đọc nó. Chuyện gì đã xảy ra sau khi nàng mất vậy. Noami rất ghét quyền lực, sao có thể nhận lời tiếp quản một phần ba Ai Cập, lại còn được gả sang Hitaito, chị ấy vô cùng yêu Amet, sao lại chấp nhận rời bỏ. Noami có được hạnh phúc không, có bị ai ép buộc gì không. Còn nữa, nàng cứ nghĩ trao một phần ba cho tên tể tướng già Imotep, đợi chừng ba bốn năm nữa hắn về hưu sẽ trao lại cho Menfuisu, lúc đó Menfuisu đã trưởng thành, có thể một mình xử lí một mình được. Nếu xảy ra đúng theo dự tính của nàng, thế nào mà Imotep lại trao cho Noami thế kia. Như vậy, chắc chắn Menfuisu và Carol xảy ra vấn đề gì rồi nên tể tướng mới làm như vậy, có thể ngay cả bản thân Imotep cũng không giữ mạng được. Nàng bây giờ mù tịt, ở đây không có sách vở gì về Ai cập cổ đại, tra cứu làm sao được đây.

Thấy nàng choáng váng, Raian hốt hoảng ân cần hỏi thăm. Isis muốn đuổi hăn đi để yên tĩnh một chút, nàng nói rằng muốn uống nước, hắn liền dìu nàng ngồi xuống ghế gần đó, rồi chạy nhanh ra ngoài. Hắn vừa đi, nàng liền đứng dậy tiến đến gần tượng nữ thần, rất may là bức tượng này du khách được chạm vào, nên không rào kiếng, chỉ vây dây vàng ba mặt, mặt trước để trống cho ngừoi tham quan tiến lại gần. Nhấc bước chân nặng nhọc đến, nàng chạm nay vào tượng, nhắm mắt lại thầm cầu xin. Nữ thần, con muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Con mệt mỏi quá.

Bỗng nhiên, bàn tay Isis có một luồn hơi ấm truyền đến. Nàng từng là đại tư tế, thần linh dường như cũng có phần ưu ái cho nàng. Một dòng điện nóng truyền từ tượng đến chỗ chạm nhau, rồi xuyên qua lòng bàn tay nàng, chạy dọc theo cánh tay hướng lên não bộ. Mắt nàng đang nhắm, liền như một giấc mơ.

Nàng vừa mới ngưng thở. Menfuisu lao đến đánh nhau với Nebanon. Rồi Noami chạy lại đánh vào mặt Izumin. Ôi trời, Noami dịu dàng mà nàng vẫn hay biết, có gan chạy lại đáng hoàng tử, mà tên kia cũng không có đánh trả. Sau đó còn lớn tiếng quát tháo giảng dạy bọn người kia. Là vì nàng, chị Noami thật tốt. Rồi Ragashu chạy đến, nhưng mà sao hắn không giết Menfuisu, lại quay sang đánh nhau với Izumin là thế nào. Cũng may mà có văn thư của nàng ngăn cản được.

Chuyện gì tiếp đến thế kia, Raian đến được chỗ nàng nằm, còn làm những hành động đầy yêu thương với nàng. Lễ an táng diễn ra, người dân khóc thương nàng. Hừ, chỉ có người dân Amet là thật lòng, còn bọn người kia, chỉ là giả tạo, sợ thần linh trừng phạt chứ yêu thương gì nàng. Ai cập bị cô lập. Sau đó, Menfuisu bị Media bắt, màn giả chết, rồi đánh bại bọn phản bội.

Tiếp đến, Carol hình như khó mang thai, tình hình Ai Cập cần người thừa kế. Một số công chúa nước lân bang cầu thân, Menfuisu lâm vào tình trạng khó xử. Hắn không muốn nạp thêm phi tần, nhưng mà bây giờ liên minh đối với Ai Cập vô cùng có lợi. Lại thêm những vấn đề về chính sách kinh tế trước mắt khó khăn. Menfuisu gần như bị áp lực đè nén. Mỗi lần hắn bị đè nén, nàng đều thấy hắn lại âm thầm chạy đến lăng mộ nàng vào ban đêm không muốn ai biết, hắn đứng đó trút bỏ tâm sự với người vô hồn trong đó, đôi lúc nàng thấy hắn mệt mỏi như muốn khóc, nàng nghe hắn than trách nàng sao lại bỏ hắn, hắn lần đầu tiên cảm thấy trong đời hắn là ngừoi cô độc. Carol thì hằng ngày cố gắng uống thảo mẫu nhằm nhanh chóng gia tăng khả năng mang thai, nhưng nàng biết thứ đó nếu dùng quá nhiều như vậy có thể dẫn đến chai sạn, không thể thụ thai.

Còn tên Izumin kia, sao lại cứ nhằm mộ nàng mà đến nhìn thế kia, nàng thấy nó không được uy nghiêm như kim tự tháp cơ mà, có gì mà đáng xem. Rồi nàng thấy mỗi lần hắn đến, đều có duyên gặp Noami, chị mấy lần đầu cứ gặp hắn là chửi không thương tiếc, hắn cố gắng nhẫn nhịn, vì đây là ốc đảo thiêng của nữ thần, Noami là chủ nhân, nên không dám xúc phạm. Dần dần, Noami chửi mãi cũng chán, lại thấy hắn mỗi lần đến đây vẻ mặt đều ưu sầu, hôm đó thuận miệng hỏi Izumin vài câu, nào ngờ hắn cứ như dồn nén lâu ngày mà tuôn trào, tuy Noami không đưa ra được lời khuyên như Isis, nhưng khiếu hài hước của Noami không lúc nào thừa, mới nói chọc chọc có mấy câu, Izumin liền cười. Càng ngày hắn đến Amet nhiều hơn, chủ yếu toàn kiếm cớ gặp Noami, mấy lần bị cô đuổi về nhưng vẫn thích thú bám dính như gấu Koala, ở đây, hắn vừa không lo nghĩ, không áp lực, lại có ngừoi làm hắn vui, Izumin sau một thời gian dài, lại có thể nở nụ cười thật lòng. Hắn công nhận như Arista đã từng nói, nơi đây thật yên bình.

Ragashu quả nhiên là một thiên tài lãnh đạo, Babylon khôi phục và trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết. Tuy nhiên hắn không để bất kì một ngừoi con gái bên cạnh. Người ta truyền miệng nhau rằng, hắn một mực si tình vị nữ hoàng đã mất. Một năm tiếp sau đó, Imotep bị hạ độc, nguy cơ Minoa phát động chiến tranh, hắn buộc phải giao một phần ba của Imotep cho Noami, vì bây giờ Noami được truyền có linh khí của nàng bảo vệ, nên chắc ăn một phần ba Ai Cập sẽ không bị mất. Noami lúc đầu phản đối, nhưng nhớ tới di nguyện của em gái Arista nên đành nhận lời. Một phần ba đó, được Noami xây dựng mạnh mẽ, phát triển tốt đẹp, lại được Babylon cùng Hitaito ủng hộ. Danh tiếng Noami lại đồn xa. Sau đó, may mắn Carol có thai đúng lúc, lại thêm chuyện Noami bây giờ ra mặt giúp Ai Cập, nên nguy cơ chiến tranh tạm lui.

Izumin sau đó bỏ quyền thừa kế ngai vàng, bỏ cả thân phận hoàng tử, muốn cùng Noami chạy đi xa, sống như ngừoi dân bình thường, hắn biết Noami thích một cuộc sống thanh bình. Noami sau khi ổn định, trả lại một phần ba cho Menfuisu. Rồi đi với ông bà Nora trốn cùng Izumin. Được một thời gian, bên Hitaito có biến, vua lật tẩy được âm mưu của Jidan, không may vẫn bị độc chết, Hitaio đại loạn, buộc Izumin phải quay về, may mà Noami hiểu chuyện không trách hắn. Rồi hắn lên ngôi quốc vương, lập Noami làm vương hậu, ngừoi dân Hitaito thật vui mừng khi có cô gái được thần linh chúc phúc. Nhờ vậy liên minh Ai Cập và Hitaito lại được thiết lập. Kinh tế Ai Cập lại được cứu.

Khi con trai của Carol và Menfuisu mới mừoi ba tuổi, Menfuisu bị bệnh nặng, hắn vì tâm bệnh đau buồn mà qua đời, trong hậu cung của hắn chỉ có mình Carol là hoàng phi. Cả cuộc đời hắn thấy việc không lập thêm phi là điều đúng đắn nhất mà hắn từng làm, hắn đã mất chị, không thể mất thêm ngừoi thật lòng duy nhất còn lại với hắn. Carol sau đó lên ngôi thái hậu, hỗ trợ con trai cai quản Ai Cập. Menfuisu của nàng sao lại…

Isis hốt hoảng mở mắt ra, mọi chuyện diễn biến thật khác so với nàng tưởng tượng. Chưa kịp định thần, Raian chạy vào, tự tay giúp nàng uống nước, sau đó thấy nàng đổ mồ hôi, nghĩ nàng mệt, nên bế nàng lên. Isis thì thào :” Tôi muốn về.” Raian nhanh chóng hôn lên trán nàng rồi bế nàng quay về.

Suốt cả buổi tối, nàng không nói tiếng nào, ăn cũng chỉ một ít. Raian lo lắng, từ lúc trở về nàng trông thật lạ. Tối hôm đó, Isis nói mệt muốn đi ngủ sớm, sau khi an tâm thấy nàng ngủ, hắn mới xuống ghế sofa nằm.

Giữa đêm, Isis thấy lồng ngực mình đau quặn, có một cái gì đó quấn quanh tim nàng, bóp nghẹn nó thật chặt. Trong tâm trí nàng bỗng bị bao bọc bởi ý chí phải giết người, hơi thở nàng trở nên gấp gáp, mồ hôi tuôn ra như suối, hai bên thái dương như có ai đâm kim vào. Nàng đang bị lời nguyền khống chế.

Hắn đáng chết.

Nàng muốn giết Raian.

—————-

Lượt vote và sự phản hồi của các bạn luôn là động lực cho Fia.

Truyện sắp hết rồi nên các bạn đừng lo quá dài nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN