Tìm Lại Yêu Thương - Chương 35: Tình địch là...em trai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Tìm Lại Yêu Thương


Chương 35: Tình địch là...em trai


Sáng hôm sau…
Thanh Thanh thức dậy với đôi mắt mờ mịt. Quần áo của cô…đâu hết rồi?
Cô hốt hoảng ngó nghiêng xem xét, khi thấy trong phòng chỉ có mình cô, cô nghĩ chắc tối qua mình say quá nên thuê phòng này để tạm ngủ.
“ Sao lưng mình đau vậy trời? ”
Thanh Thanh tự hỏi, nhưng sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.
*
Vy An cũng vừa thức dậy sau giấc ngủ chẳng mấy ngon nghẻ. Đôi mắt cô sưng vù, tối qua…cô đã khóc rất nhiều.
“ Tất cả là tại anh hết! Bạch Tử Kỳ ! ”
Hôm nay là thứ 3, đồng nghĩa với việc cô phải đi học. Haiz…
Sau khi soạn sách vở, cô nghe thấy tiếng oang oang ở dưới nhà, vội giỏng tai lên nghe…
Hình như là cuộc nói chuyện của 5 thiếu gia thì phải…
Nhưng…cảnh cửa bị cách âm, cô không làm sao nghe được.
Cô đành tiu nghỉu lui về giường…
*
Lã Anh Phong túm cổ Bạch Tử Kỳ, hăm he nói:
“ Bạch Tử Kỳ. Em không nói không phải là em sợ anh đâu nhá! Anh làm bạn trai kiểu gì vậy? Để bạn gái của mình đứng chờ trong khi anh lại ở cạnh ‘ người yêu cũ ‘ ? ”
Bạch Tử Kỳ giật tay anh ra:
“ Anh đã giải thích rồi. Mấy chú có tin hay không, thì tùy! ”
“ Anh…! ”
Lã Anh Phong tức giận đấm cho hắn một cú ngã lăn ra đất. Trần Hạo Minh vội can:
“ Này! Anh Phong! Cậu điên à? ”
Bạch Tử Kỳ lồm cồm đứng dậy, quệt mạnh vết máu ở khóe môi.
“ Lã Anh Phong, chú chẳng có quyền gì mà xen vào chuyện riêng của anh và Vy An cả ! ”
Lã Anh Phong nhếch mép cười nhạt :
“ Đúng, em không có quyền… ”
“ Vậy nên, chuyện của anh và Vy An cũng không liên quan đến chú, hiểu không? ”
“ Tại sao lại không liên quan? Anh làm tổn thương người con gái em yêu, vậy mà không liên quan sao? ”
Bạch Tử Kỳ như tỉnh người, mắt nhìn chằm chằm vào Anh Phong :
“ Lã Anh Phong… Cậu…vừa nói gì? ”
Anh Phong nhìn hắn, một cái nhìn thật nghiêm túc :
“ Đúng! Em yêu Vy An! ”
“ Chú nói lại thử xem! ” Bạch Tử Kỳ tức giận, hét lên. Bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
“ Bạch Tử Kỳ, anh nghe cho rõ đây. Lã Anh Phong em, yêu Vy An! ”
Bạch Tử Kỳ như một con thú hoang, lao vào tặng cho Phong một cú móc trái.
Lã Anh Phong chống không nổi, văng ra xa 3m. Hoàng Thiên vội vàng đỡ Phong dậy. Anh không ngờ, vì một người con gái mà hai anh em họ lại thành ra thế này.
Lắc đầu để tỉnh táo tinh thần, Anh Phong nhìn Bạch Tử Kỳ:
“ Nếu anh đã không cho cô ấy được hạnh phúc, thì…em sẽ cho! ”
Nói xong, anh liền vào phòng, đóng cửa mạnh cái RẦM…
Bạch Tử Kỳ nhìn theo hướng Phong , Hắn …phải làm sao đây?!

Cô bước xuống nhà, 5 thiếu gia đang ngồi ăn rất “tình tứ”. Nhất là Lã Anh Phong với Bạch Tử Kỳ, hai người vừa ăn vừa đấu mắt, xem chừng muốn đốt cháy người bên cạnh.
Cô lạnh lùng bước qua bàn ăn, thấy vậy Trần Hạo Minh buông đũa hỏi:
“ Vy An! Em không đợi Tử Kỳ cùng đi học à? ”
Vy An nhìn Bạch Tử Kỳ một thoáng, rồi lắc đầu :
“ Không ạ. Hôm nay em muốn bắt xe buýt! ”
Bạch Tử Kỳ buông bát, lại gần Vy An kéo tay cô lại:
“ Để anh đưa em đến trường! ”
“ Không cần. Tôi tự đi được! ”
Cô gạt mạnh tay Bạch Tử Kỳ ra, không thèm liếc hắn lấy một cái.
Vừa lúc ấy, Thanh Thanh thủng thẳng bước vào. Cô ấy nhìn Vy An đầy đắc ý, nhưng trong ánh mắt đoa, có một chút thù hằn.
“ Anh Tử Kỳ! Anh ăn nhanh lên rồi cùng em đi trường! ”
Bạch Tử Kỳ nhìn Thanh Thanh, lẳng lặng :
“ Anh…”
Chưa nói hết câu Thanh Thanh đã xen vào:
“ À Vy An! Em có muốn đi cùng anh chị không? ”
Vy An nhìn cô ấy một lúc, rồi nở một nụ cười đểu giả :
“ Không ạ! Thế thì phiền hai người lắm. Anh chị đi vui vẻ! ”
Nói xong, cô giật lấy chiếc balo trong tay Bạch Tử Kỳ, thủng thẳng đi ra cửa.
*
“ Này bồ, lại làm sao à? ” Thúy Kiều lanh lảnh hỏi cô
“ Chẳng sao cả! ”
Vy An bước vào lớp. Chiến tranh lạnh của cô và Bạch Tử Kỳ cứ thế mà kéo dài suốt một tháng sau đó.
Một tháng sau…
Cô còn đang ngủ ngon lành thì nghe điện thoại reng…
Cô chậm chạp nhấc máy :
“ Alo ạ? ”
“ Con gái! ” Một Giọng phụ nữ ấm áp vang lên làm cô tỉnh ngủ.
Cô sung sướng hét lên :
“ A! Mẹ! Huhu…3 tháng nay mẹ chẳng gọi cho con! Làm con nhớ mẹ quá đi mất! ”
“ Gớm! Cô học cái thói nhõng nhẽo đấy từ bao giờ thế? Tôi cũng nhớ cô chết rồi đây! ”
“ Hihi, mẹ và ba vẫn khỏe chứ? Ba đã bình phục chưa? ”
“ Trời. giờ ba cô cô khỏe còn hơn trâu nữa .Hờ hờ, bây giờ mẹ đang ở sân bay X. Con ra đón mẹ có được không con? ”
“ Okk luôn mama. ”
Cô tức tốc đi thay quần áo rồi lao xuống nhà.
Bạch Tử Kỳ đang xem TV, thấy vậy liền chặn đường cô:
“ Em đi đâu? ”
“ Đón mẹ tôi. Ba mẹ tôi về nước rồi! ” Cô nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm
Bạch Tử Kỳ nghe thế liền cười:
“ Vậy thì tốt quá! Để anh đưa em đi! ”
Cô nhìn hắn, đột nhiên nghĩ dù gì hắn cũng là ân nhân của nhà cô. Để hắn đưa đi thì mẹ cô cũng tiện cảm ơn, sau này đỡ phiền phức.
“ Cũng được! ” Cô gật đầu
Bạch Tử Kỳ cười toe:
“ Đi thôi….!
Rồi hắn kéo tay cô, mạnh mẽ lôi đi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN