Tìm Lại Yêu Thương - Chương 44: Nguy hiểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Tìm Lại Yêu Thương


Chương 44: Nguy hiểm


Nói vậy mà Bạch Tử Kỳ vẫn ngoan cố đứng lì ở giữa đường. Anh Phong đứng bên rìa bên phải. Cả hai người đều nhìn bọn bắt cóc với ánh mắt đầy lửa giận.
Tên cầm đầu ấn còi toe toe, hét lên:
“ Tránh ra! Tao không khách khí đâu! ”
Ba giây sau…vẫn chưa có dấu hiệu gì của sự lung chuyển tâm lí hai người kia. Bọn bắt cóc nhìn nhau, cuối cùng…tên cầm đầu bắt lấy vô lăng, lái mạnh một cái…
Chiếc xe đồng nát đột ngột lao thẳng về phía trước một cách bất ngờ, chẳng may đụng vào Lã Anh Phong. Anh bị thương, lại bị đụng xe khiến anh lao đao, trượt chân ngã xuống trườn dốc.
“ Phong ! ” Vy An và Bạch Tử Kỳ đồng thanh
“ Em…không sao…” Anh Phong cố sức nắm lấy một cành cây dại nhỏ, leo lên. Trên mặt anh xuất hiện vài vết xước, to nhỏ đủ loại. Quần áo mặc trên người cũng rách te tua.

Chiếc xe lao nhanh về phía bìa rừng. Bạch Tử Kỳ vội vàng chạy theo, bám chắc một tay ở đuôi xe. Vy An kêu lên:
“ Bạch Tử Kỳ ! Nguy hiểm lắm! ”
“ Vy An…em…có sao không? ” Hắn cố sức víu lấy tay cầm, gắng gượng hỏi
Tên đang trói chặt cô lên tiếng :
“ Đại ca! Làm sao đây? ”
Tên đại ca tức giận, máu dồn lên não ầm ầm :
“ Mẹ nó…”
Hắn lái vô lăng xoay bên nọ, quay bên kia, làm chiếc xe lắc lư rung chuyển không ngừng. Bạch Tử Kỳ cũng theo nó mà đung đưa ngoài xe. Một bên tay của hắn vì quá mệt nên đã bị tuột ra khỏi tay cầm. Một tay hắn run run bám chặt lấy đuôi xe.
“ Đại ca… Nó vẫn chưa rơi ! ”
Chiếc xe càng điên cuồng lao đao, lạng lách, đánh võng khắp nơi. Cuối cùng, quá kiệt sức, Bạch Tử Kỳ nhún chân, nhảy mạnh lên trần ôtô.

Bụp…khập…

“ Đại…đại ca! ” Một tên nhìn lên trời, hét lên.
“ Đù má nó, dai như đỉa vậy! Anh em, xuống giải quyết nhanh nó đi ! ”
Thế là cả xe nhanh chóng xuống mặt đường. Đường rừng về đêm âm u, rậm rịch, lại còn tối tăm, ghê rợn. Bọn bắt cóc vừa xuống đã thấy lạnh cả sống lưng. Bạch Tử Kỳ nhảy từ trên trần xe xuống, một mình đáp xuống như một vị anh hùng.
“ Đánh nó! ”
Cả bọn xông vào đánh tới tấp Bạch Tử Kỳ, thế nhưng…sức chống đỡ của hắn đâu phải là yếu, thế nên trong chốc lát, 3/4 số người trong xe đã nằm bất tỉnh trên mặt đường.
“ Thả Vy An ra! Nếu chưa muốn làm con rể Diêm Vương sớm! ”
Bạch Tử Kỳ lạnh lùng nói, tay hắn bị thương rất nặng, do côn của một tên nào đó đánh lén hắn, xương khớp ở khuỷu như rời ra.
Bọn chúng đứng như trời trồng tại chỗ. Số còn lại khoảng 2-3 người. Kể cả tên Đại ca.
Hoảng sợ lẫn luống cuống, bọn bắt cóc run sợ nhìn nhau, rồi nhìn hắn.
Tên đại ca bỗng nhiên cười đểu một cái:
“ Vứt con nhỏ kia xuống vực ! ”
#83

Vy An được kéo phốc xuống xe trong tình trạng sợ hãi toát mồ hôi, Bạch Tử Kỳ định chạy đến đẩy mấy tên bắt cóc ra xa cô, thì đã bị hai tên khác túm lấy tay, ấn chặt vào tường.
Vy An bị kéo lê đến rìa vực, nhìn đáy vực sâu thẳm đầy đá sắc nhọn, cổ họng cô nghẹn lại, tựa như muốn khóc. Nhưng cô chưa kịp khóc thét lên thì tốc độ của bọn chúng đã kéo cô đến bờ vực rồi.
“ Thả xuống ! ” Một tên ra lệnh
Roẹt…Á!!!
Một tiếng kêu xé lòng vang lên, Vy An bị đẩy ngã lăn xuống vực. Phút chốc đã không cò thấy bóng dáng đâu cả.
Bạch Tử Kỳ mở to hai mắt, cơn nóng giận đổ ào lên hai thái dương. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình bất lực như ngày hôm nay. Cũng chưa bao giờ hắn thấy…tức giận tột cùng như bây giờ. Nếu có thể, hắn nhất định sẽ xả thịt lột da kì hết những tên xúc vật này!
Bạch Tử Kỳ nhân lúc hai tên đó sơ xuất, đẩy mạnh hai tay ra làm hai tên kia ngã nhào. Hắn chạy thục mạng đến bờ vực, thì bị một tên đánh ngã, kéo lê lên bờ. Hắn dùng sức đá mạnh cho tên kia một cái. Tên đó chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh rồi nhanh chóng ngã lộn cổ xuống vực sâu, mất hút.
Rất nhanh sau đó, mấy tên còn lại cũng bị hắn hạ gục. Đôi mắt hắn như có máu chảy ra, đỏ ngầu giận dữ. Tiến lại gần bờ vực, hắn dường như hét lên, nước mắt cũng thi nhau chảy ra:
“ Vy An! Vy An ! ”
Hắn gọi khản cả cổ họng, dù biết rằng sẽ chẳng ai trả lời cả. Tiếng gọi của hắn như động đến rừng sâu, oang oang vọng lại. Hắn gục xuống, bất lực, hai tay buông thõng như sắp gãy…

“ Bạch Tử Kỳ…”
Tiếng gọi nhỏ bé và yếu ớt ở đâu đó vang lên, hắn bừng tỉnh, gọi lại trong một mớ hạnh phúc vỡ òa:
“ Vy An…là em…là em phải không? ”
“ Bạch Tử Kỳ…cứu tôi…”
Thấp thoáng dưới vực sâu, mái tóc đen nhánh nhưng đã rối tung của Vy An. Cô bị trầy xước khắp da thịt, khuôn mặt xinh đẹp đã đẫm màu máu đỏ.
Bạch Tử Kỳ vui mừng đưa tay ra:
“ Vy An…nắm được không? ”
Cô lắc đầu, hai tay bấu chặt vài hai tảng đá:
“ Không được…”
Hắn gật đầu, rồi vội vàng tìm mấy cành cây gần đó. Trong mắt hắn ánh lên một tia hi vọng khi thấy một cây mây khá dài.
Hắn vội bấu chặt vào cành cây, treo lơ lửng thân mình xuống vực, tưởng chừng như nếu cành cây đứt, hắn sẽ rơi ngay xuống, và không có chuyện còn thở.
“ Nắm lấy tay anh ! ”
Vy An nắm được tay Bạch Tử Kỳ, cố nhướn thân mình leo lên. Nhưng tảng đá trơn trượt làm cô không thể đứng vững. Mấy lần suýt kéo cả hắn xuống vực sâu.

Một tên bị đánh cho tàn tạ bỗng mở mắt, hai đôi mắt căm phẫn lên nhìn Bạch Tử Kỳ. Rồi hắn đứng dậy, oan nghiệt nhìn. Hai tay nắm chặt thành quyền…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN