Tìm Lại Yêu Thương
Chương 46: Hãy tha thứ cho em
Từ phía xa…thấp thoáng bóng một cô gái mặc một bộ đồ bằng da đen. Vừa hạ tay súng xuống, cô ấy đã vội chạy đến gần bờ vực.
“ Anh Tử Kỳ…Vy An ! ”
Cô ấy thốt lên. Đồng thời đưa tay ra với lấy tay của Bạch Tử Kỳ.
“ Thanh Thanh ? ” Với một chút sức lực cuối cùng, Bạch Tử Kỳ cũng đã thốt lên một tiếng.
“ Vâng…là em…”
Khi cảm thấy cánh tay mình không đủ dài và khỏe để kéo hai người kia lên, Thanh Thanh cuống cuồng gọi điện thoại…
“ Anh Hoàng Thiên…anh đang ở đâu ? ”
“ À…vùng rừng phía Bắc Hà Giang. Gần tới biên giới Việt-Trung rồi. Vẫn chưa tìm được tin tức gì cả. Có chuyện gì ? ” Hoàng Thiên nói trong gấp gáp.
“ Anh đi về phía Đông Nam thêm 200m nữa. Em tìn thấy họ rồi, họ đang bị mắc dưới vực. Anh nhanh đi! ”
“ Ừ! ”
Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc. Chưa đầy năm phút sau, nhóm Hoàng Thiên đã có mặt đông đủ, kể cả Lã Anh Phong đang bất tỉnh lâm sàng. Anh đang mơ mơ màng màng, vì vết thương ở đầu nên anh mất khá nhiều máu.
Hoàng Thiên nhanh chóng cho dòng một sợi dây xuống dưới vực, bắt Bạch Tử Kỳ phải nắm lấy. Bạch Tử Kỳ một tay nắm lấy tay Vy An, một tay bấu vào tảng đá nên rất khó nắm vào sợi dây.
“ Hoàng Thiên…em không làm được… ” Hắn bất lực kêu lên.
“ Bạch Tử Kỳ, cố lên! Một chút nữa thôi! ” Hoàng Thiên khuyến khích. Trong khi Trần Hạo Minh và Đặng Hoàng Quân đang cố gắng trèo xuống vực để vớt lấy Vy An, giảm bớt gánh nặng chon Bạch Tử Kỳ.
Vy An được đỡ lấy trong vòng tay của Trần Hạo Minh, cô đau đớn ngất lên ngất xuống, sau đó được kéo lên bờ bởi một sợi dây khác.
Bạch Tử Kỳ hai tay bấu chặt lấy tảng đá, nhưng vì một tay đã bị cái kéo rơi trúng, cũng là bên tay bị tên khốn kia rạch nát, đã hoàn toàn mất cảm giác. Hắn cố sức với lấy sợi dây bằng một tay. Đành liều vậy!
Hắn nhún chân, thả mình trên không rồi nhảy lên, bám chặt vào sợi dây…
Hoàng Thiên cười hạnh phúc, vội vàng kéo hắn lên trong sự vui mừng của bao người…
*
“ Vy An…em…có sao không? ” Hoàng Thiên hỏi
Cô mệt mỏi lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Kỳ.
Bạch Tử Kỳ mất hết sức lực, nằm toài ra. Thanh Thanh đứng im một góc, ánh mắt xinh đẹp thoáng u buồn, nhìn về phía xa xôi…
Một lát sau, khi tình trạng sức khỏe của Vy An và Bạch Tử Kỳ đã đỡ hơn, Thanh Thanh mới rón rén lại gần, nói khẽ:
“ Anh Tử Kỳ…Vy An…tôi có chuyện muốn nói với hai người… ”
Thanh Thanh run run cầm lấy tay của Vy An, rơi nước mắt :
“ Vy An…chị xin lỗi… ”
Vy An chưa kịp hiểu gì, thì cô ấy đã nói tiếp:
“ Anh Tử Kỳ…Vy An…em rất có lỗi với hai người…em…em…xin lỗi… Rất nhiều… ”
Cô ấy khóc òa lên, Vy An ôm Thanh Thanh vào lòng, vuốt nhẹ sống lưng cô ấy:
“ Chị Thanh Thanh…”
Bỗng dưng, đến thời điểm này, mọi thù oán ghen ghét đều biến mất.
“ Vy An…chị không mong em hãy tha thứ cho chị…nhưng…chị mong…em có thể tha thứ cho anh Tử Kỳ…”
Thanh Thanh nhìn Bạch Tử Kỳ một cái đầy thương cảm và hối hận. Cô ấy cầm lấy tay của Bạch Tử Kỳ, đặt lên tay Vy An:
“ Hai người sinh ra đã là một cặp…chị không nên xen vào giữa tình cảm của hai người…”
“ Thanh Thanh…” Bạch Tử Kỳ khó hiểu.
Thanh Thanh vội gạt nước mắt, mím chặt môi:
“ Anh Tử Kỳ…thực ra…đứa con em đang mang trong bụng…”
“ Thanh Thanh , anh sẽ chịu trách nhiệm… Em đừng lo ! ” Bạch Tử Kỳ nhìn cô ấy, khe khẽ nói
Cô ấy lắc đầu:
“ Không phải… Anh Tử Kỳ…đứa con trong bụng em…thực ra…không phải là con của anh ! ”
Bạch Tử Kỳ giật mình, tất cả mọi người cũng giật mình. Hắn lắp bắp:
“ Thanh Thanh …em đang nói gì vậy? ”
Vy An sững sờ đến nỗi, hai tay buông thõng xuống như bị gãy. Thanh Thanh nhắm chặt hai mắt, khóc rất to:
“ Anh Tử Kỳ…anh tha thứ cho em…thực ra…đêm đó…chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì hết…”
“ Ý em là…” Bạch Tử Kỳ run run hỏi
“ Anh không cần chịu trách nhiệm gì với em hết…Anh Tử Kỳ…em…thực sự xin lỗi anh…và cả Vy An…em thực sự xin lỗi hai người rất nhiều… Huhu…”
Thanh Thanh nói xong thì lập tức khóc òa. Vy An đứng đơ như rôbot hết pin, hai con mắt vô hồn nhìn sâu thẳm.
Thanh Thanh nắm lấy tay của Vy An, lúc này, cô mới định thần lại:
“ Vy An…chuyện này…anh Tử Kỳ không có lỗi gì hết. Tất cả là tại chị mà ra. Vì quá yêu anh ấy nên chị đã dùng cách bỉ ổi ấy để giữ anh ấy lại cho riêng mình. Chị cứ ngỡ rằng…để anh ấy rời xa em…là mãi mãi thuộc về chị…nhưng không… Anh ấy vẫn rất yêu em…yêu em rất nhiều…Em..hãy tha thứ cho anh ấy…và làm cho anh ấy được hạnh phúc… Có được không? ”
Vy An cũng đã khóc, tiếng khóc vừa đau vừa hạnh phúc. Hóa ra… Bạch Tử Kỳ của cô chưa bao giờ phản bội cô…
“ Được…” Cô trả lời khe khẽ.
Thanh Thanh mỉm cười, rồi nhìn sang Bạch Tử Kỳ:
“ Anh Tử Kỳ…anh…hãy tha thứ cho em…”
Thanh Thanh thực sự không mong câu trả lời ĐƯỢC của hắn, chỉ cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi nói ra được sự thật. Lúc này…sự tội lỗi trong lòng cô đã vơi đi rất nhiều.
“ Được…”
Bạch Tử Kỳ khẽ nói. Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng ngất đi…
“ Mau! Chở cô ấy đến bệnh viện! ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!