Tìm Sói Để Gả - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Tìm Sói Để Gả


Chương 12


Thành thân thật sự là việc khiến người ta bận rộn mệt mỏi.

Mặc dù Khởi Diệu vẫn nhấn mạnh chỉ cần hôn lễ nho nhỏ, nhưng là bên trong sơn trang có gần một trăm người, hơn nữa lúc Khởi Diệu ở bên trong sơn trang, vì chữa trị cho bệnh nhân nên đến mấy thôn phụ cận, kết giao rất nhiều bằng hữu, mọi người vừa nghe Diệu nha đầu muốn thành thân, chạy tới chúc mừng nàng, cứ như vậy, tính một chút cũng có mấy trăm người, muốn làm “khiêm tốn” cũng không được.

Sáng sớm, Khởi Diệu liền bị đám ngươi Vân Huyên, Lưu mụ, Tiểu Xuân lôi ra khỏi chăn, các nàng bận bịu giúp nàng chuẩn bị, trát phấn, mặc quần áo, chải đầu, khiến Khởi Diệu đầu óc choáng váng.

Thật vất vả cuối cùng cũng giúp nàng chuẩn bị tốt xong, buổi sáng cũng đã qua phân nửa. Tiếp theo, Lưu mụ liền nói cho nàng một chút chuyện cần chú ý, chuyện nên làm, lải nhải nói một đống, lại xoay người hướng Tiểu Xuân cùng Vân Huyên dặn dò.

“Đúng rồi, Diệu nha đầu, ngươi cần phải đàng hoàng đợi ở chỗ này cho ta, chớ chạy loạn khắp nơi, kiên nhẫn chờ trang chủ tới đón.”  Lưu mụ không yên lòng giao phó. “Còn có, tiểu thư, Tiểu Xuân, các ngươi trước tiên ở nơi này bồi Diệu nha đầu, ta muốn ra bên ngoài xem một chút có chuyện gì cần giúp một tay hay không, lập tức sẽ trở lại.” Nói xong, người liền vội vàng đi ra ngoài.

Khởi Diệu khổ sở ngồi ở trên giường, trên đầu đội mũ phượng dầy cộp nặng nề, nàng thật sự sắp phát điên! Trời ạ, còn phải chờ! Rốt cuộc đợi đến lúc nào?

“Tẩu tẩu, ngươi kiên nhẫn chút, ca ca cũng nhanh tới đón cưới.” Vân Huyên nhìn nàng dáng vẻ không kiên nhẫn, không khỏi an ủi.

“Đúng vậy a, tiểu thư, ngươi liền nhẫn nại, thời điểm này cả đời chỉ có một lần mà thôi!” Tiểu Xuân cũng gia nhập đội hình thuyết phục.

“Ân.” Khởi Diệu kiềm chế, ở trong lòng thở dài, ai bảo nàng phải lập gia đình đây?

Không biết qua bao lâu, chỉ thấy Lưu mụ đi vào, trong tay cầm cái túi nhỏ. Nàng đem túi nhỏ nhét vào tay Khởi Diệu, “Diệu nha đầu, đây là tâm ý của ta cùng Lâm lão đầu và mọi người ở phòng ăn, ngươi nhận lấy đảm đương đồ cưới, mặc dù không đáng giá lắm.”

Khởi Diệu mở ra nhìn, bên trong là một chút đồ trang sức đeo tay, còn có mấy cái khăn tay xinh đẹp. Cảm nhận được sự chúc phúc của mọi người, Khởi Diệu không khỏi lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng).

“Lưu mụ, ta.”

“Nhận lấy đi, Diệu nha đầu. Còn có, nhiều người muốn ta nói cho ngươi biết, nếu là gặp phải ủy khuất gì, trở lại tìm chúng ta, tất cả mọi người sẽ giúp ngươi.” Lưu mụ buồn bã nhìn nàng, cảm giác như phải gả nữ nhi của mình.

“Lưu mụ, thay ta cám ơn mọi người.” Vừa nói, thanh âm của nàng nghẹn ngào, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Lưu mụ cầm lên khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng. “Cẩn thận làm trôi mất lớp trang điểm, đến lúc đó sẽ hù dọa chú rể.” Lưu mụ rưng rưng pha trò.

Nghe lời này, Khởi Diệu nín khóc mỉm cười, ngay cả Tiểu Vân cùng Tiểu Xuân cũng che mặt cười trộm.

“Được rồi! Giờ lành đã đến, kiệu hoa đã ở bên ngoài.” Lưu mụ nhắc nhở mọi người, đem khăn hồng chùm lên mũ phượng trên đầu Khởi Diệu.

Vân Huyên cùng Tiểu Xuân đỡ tân nương, dẫn tân nương, đem tân nương vào bên trong kiệu.

Nghi thức thành thân rườm rà tiến hành, khi Khởi Diệu được đưa về tân phòng, đã mệt mỏi không nói ra lời. Lúc này, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là nằm ở trên giường, hảo hảo ngủ ba ngày ba đêm.

Khởi Diệu cự tuyệt Vân Huyên cùng Tiểu Xuân đi theo, một mình đợi ở bên trong tân phòng. Nói giỡn! Nếu là các nàng bồi ở bên cạnh, nàng còn có thể “chân chính” nghỉ ngơi sao?

Vừa nghe thấy thanh âm đóng cửa, Khởi Diệu lập tức không thể chờ đợi lấy xuống mũ phượng sắp làm gãy cổ nàng, chuyển động cái cổ đã cứng nhắc, ai thanh liên tiếp.

“Trời ạ! Rốt cuộc mũ phượng này nặng bao nhiêu cân a?” Cúi đầu xem một thân nặng nề y phục, nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao nữ nhân cổ đại chỉ nguyện ý một lần cưới.

Không đợi Mạt Vô Ngân đi vào, nàng liền tự động cởi xuống một thân gánh nặng, chỉ khoác áo choàng rộng lại nhẹ. Thế này mới tốt! Ăn mặc nhiều như thế, giống như bàn tử ngã xuống đất lăn qua lăn lại, không sao bò dậy nổi, Khởi Diệu nghĩ vậy không khỏi cười ha ha.

Tâm tình tốt, liền nghe thấy bụng ùng ục ùng ục xướng khúc vườn không nhà trống. “Thật đói nga!” Nàng lẩm bẩm nói, bắt đầu tìm đồ ăn.

Đi vào bên trong phòng khách, liền thấy bàn đầy thức ăn. Khởi Diệu cao hứng chạy vội tới, bắt đầu lang thôn hổ yết, nàng nhưng là chưa ăn từ sáng đến giờ!

Vẫn đợi đến lúc ăn gần no, nàng mới giảm tốc độ ăn.

Mạt Vô Ngân vừa vào cửa, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người. Thê tử của mình toàn thân cao thấp chỉ mặc áo choàng, còn giống như đã đói bụng ba ngày ba đêm tấn công thức ăn trên bàn.

Hắn buồn cười nhìn nàng. Kể từ khi biết Diệu Nhi đến từ tương lai, hắn căn bản cũng không kì vọng nàng giống như những người mới xuất giá khác, xấu hổ ngồi trong tân phòng đợi hôn phu đến vén khăn trùm đầu.

“Diệu Nhi.” Hắn nhẹ giọng gọi, để tránh dọa nàng.

Nghe thấy có người gọi, Khởi Diệu vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, nhưng bởi vì nhất thời nuốt quá nhanh, mắc ở cổ họng, nuốt cũng không nuốt nổi, cả khuôn mặt phình ra hồng hồng. Nàng vội vàng cầm lên bầu rượu trên bàn, hung hăng uống vài ngụm lớn.

“Phù!” Cảm giác được thức ăn trượt xuống thực quản, Khởi Diệu mới ôm bầu rượu thở phào nhẹ nhõm, vậy mà rượu cay xè, rồi nàng đột nhiên hít một hơi, đầu cũng bắt đầu có chút choáng váng.

“Sao vậy, nghẹn sao?” Mạt Vô Ngân gấp gáp hỏi, vỗ nhẹ lưng của nàng.

Khởi Diệu trợn mắt nhìn hắn một cái, không tình nguyện gật đầu.

Thấy nàng không sao, Mạt Vô Ngân lúc này mới ngồi xuống.

“Mạt Vô Ngân, ngươi không có đi mời rượu?” Nàng chỉ trích nói, cũng bắt đầu khanh khách nở nụ cười, còn ợ mấy tiếng.

Mạt Vô Ngân cau mày ngắm nàng, nàng say! Nhìn nàng mặt đỏ gay là biết.

“Ngươi lại cau mày, ta không thích.” Khởi Diệu mất hứng kháng nghị, muốn đứng lên vuốt chân mày lão công, chẳng qua là nàng không có đứng vững, liền ngã vào lòng Mạt Vô Ngân.

“Mạt Vô Ngân, đầu ta choáng váng!” 

“Ân.” Hắn một tay đem nàng ôm vào trong ngực, một tay cầm bầu rượu ngửi một cái, thượng đẳng lâu năm nữ nhi hồng, khó trách Khởi Diệu mới uống vài hớp cũng đã say.

“Mạt Vô Ngân, ngươi hôm nay có cao hứng hay không a?” Khởi Diệu say rượu hỏi hắn. Không đợi hắn trả lời, lại nói tiếp: “Ta thật cao hứng nga! Đúng rồi! Mạt Vô Ngân, ta nói với ngươi, ta không bao giờ…..mặc y phục cùng mũ quan kia nữa, nặng chết! Thiếu chút nữa khiến ta ngạt thở!” Nàng cau mày ở trong ngực Mạt Vô Ngân nói.

Mạt Vô Ngân cũng không đáp, yên lặng ôm nàng đi vào bên trong phòng.

Đặt nàng ngồi ở trên giường, Mạt Vô Ngân rút châm trên tóc nàng, cởi ra mái tóc được vấn lên.

Thoải mái vùi ở trong ngực hắn, nàng thỏa mãn nói, “Ta thích ngủ cùng với ngươi, cùng ngươi ngủ thật ngon thật thoải mái nga!”

“Phải không?” Mạt Vô Ngân dương dương tự đắc, hóa ra tiểu nữ nhân này coi hắn là cái đệm?

“Ân!” Nàng nhấn mạnh gật đầu.

Cảm giác được Mạt Vô Ngân bắt đầu cởi ra váy của nàng, Khởi Diệu ngẩng đầu đưa lên môi thơm, hai tay cũng không an phận tiến vào bên trong vạt áo của hắn.

Bỗng chốc, giống như là nhớ ra chuyện gì, Khởi Diệu đột nhiên đẩy Mạt Vô Ngân ra. “Chờ một chút.” Nói xong, lại lảo đảo lắc lư đứng lên.

“Diệu Nhi, có chuyện gì?” Mạt Vô Ngân ngạc nhiên nhìn nàng, đang muốn đưa tay kéo nàng trở về, chỉ thấy Khởi Diệu xoay người lại đẩy, đem hắn đẩy ngã ở trên giường, sau đó không khách khí nhào vào hắn.

Mạt Vô Ngân không hiểu mặc cho nàng đè, kiên nhẫn nhìn lão bà đùa giỡn.

“Ngô, lão công, ngươi thiếu chút nữa làm hỏng kế hoạch của ta.” Nàng say khướt trách. “Hôm nay là đêm động phòng hoa trúc của chúng ta, đáng lý ta nên phục vụ ngươi, thậm chí là ở trên giường.” Nàng tuyên bố, cũng bắt đầu đắc ý tiết lộ kế hoạch.

Cô gái nhỏ này quả thật say! Xem ra rượu này đúng là mạnh, Mạt Vô Ngân nghĩ thầm.

Khởi Diệu bắt đầu vội vàng cởi áo của hắn ra, cũng cởi y phục của mình chiến đấu hăng hái. Hắn không nhịn được phì cười, trong lòng mong đợi kế hoạch của nàng, hắn rất vui lòng để cho thê tử của hắn biết độ phối hợp của mình.

Hồi cuối 

Gần giữa trưa, hai người ngồi trong lương đình, không! Phải nói là ba. Chẳng qua người kia không phải là người, là một hắc lang to lớn.

Đại hắc lang nằm sấp bên cạnh người nọ, đầu của nó thoải mái đặt trên đùi người kia. Không cần phải nói, người này nhất định là Khởi Diệu. Chắc hẳn là vậy, còn một người khác chính là Vân Huyên.

Khởi Diệu đang dạy Vân Huyên học. Bởi vì gần đây học ở trong phòng, thật sự là quá buồn bực, cho nên liền tới bên ngoài học.

Nàng vì Tiểu Vân hoàn thành bài học hôm nay, đang giới thiệu “Cây đu đủ” cho Tiểu Vân biết.

“Tiểu Vân, ngươi đại khái chưa từng ăn đu đủ đi?” Thấy Tiểu Vân lắc đầu một cái, Khởi Diệu nói tiếp: “Đu đủ là một loại dưa, hình dáng gần giống hồ lô, chỉ mọc ở nơi nhiệt đới. Nó được trồng ở nhà ta nga! Lúc nào sai người mua cho ngươi ăn.”

“Tẩu tẩu, ngươi quên, ngươi bây giờ là ở thời đại của chúng ta nga!” Vân Huyên nhắc nhở.

“Ngô, nói cũng đúng. Bất quá không quan hệ, bảo đại ca ngươi dẫn chúng ta đi miền nam chơi, như vậy không phải có cơ hội ăn sao?”

“Hảo!” Vân Huyên cao hứng gật đầu.

“Ân, hảo, vậy hôm nay chúng ta học đến đây thôi.” Khởi Diệu tuyên bố tan lớp.

Vân Huyên rất nhanh dọn dẹp văn phòng tứ bảo, hưng phấn hỏi Khởi Diệu: “Tẩu tẩu, hôm nay ngươi không phải là muốn nói chuyện lần trước chưa nói xong?”

Khởi Diệu gật đầu.

Nàng cao hứng nở nụ cười, thúc giục: “Tẩu tẩu, mau nói, sao đó như thế nào?”

Khởi Diệu uống một hớp trà, làm cổ họng đỡ khô mới bắt đầu nói: “Sau đó a, Simba đạt…” lời còn chưa nói hết, liền bị thanh âm vang dội của Hoắc Lỗi cắt đứt.

“Đại tẩu, chờ ta một chút a! Ta còn chưa có tới!” Hắn chạy giống như có quỷ đuổi theo phía sau, lập tức đã đến bên trong đình. “Chị dâu, ngươi thật không có ý tứ! Ta còn chưa tới, ngươi đã khai giảng.” Hắn vừa oán trách vừa đi hướng các nàng, tự mình rót trà, một hơi uống hết.

Khởi Diệu liếc hắn một cái, vô tội nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi không tới.”

“Thế nào, toàn bộ sổ sách huynh kiểm tra đối chiếu xong rồi à?” Vân Huyên hỏi.

“Dĩ nhiên, đều tại đại ca!” Hắn hướng về phía hắc lang lớn tiếng oán trách, “Mình ở nơi này lười biếng, đem công việc để lại cho ta.”

Hắc lang vừa nghe, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái rồi không để ý đến hắn nữa, giữ cững tư thế cũ, thoải mái tựa đầu trên đùi Khởi Diệu.

“Ca, ngươi đừng oán trách, ban đầu chính ngươi đảm bảo sẽ làm xong!” Vân Huyên bướng bỉnh vạch trần Hoắc Lỗi, quay đầu lại hỏi hắc lang: “Có đúng không đại ca?”

Nó giương mắt to nhìn bọn hắn, thấp giọng kêu mấy tiếng, ý tứ chính là: chớ kéo ta vào, căn bản không liên quan đến ta.

“Ngươi nha đầu này, ta bị uy hiếp a.” Hoắc Lỗi giả bộ vẻ mặt đáng thương, chọc cho mọi người cười ha ha.

Khởi Diệu mỉm cười nhìn bọn họ, hai người bọn họ cũng đã biết bí mật của Mạt Vô Ngân, cùng với việc Khởi Diệu đến từ tương lai.

Nhớ lại sau khi thành thân, nàng kiên trì không để Mạt Vô Ngân vào mật thất chịu khổ, hơn nữa nhấn mạnh bất kể hắn biến thành cái gì, cũng sẽ không tổn hại tới nàng, bởi vì hắn yêu nàng. Mà bởi vì nàng cũng yêu Mạt Vô Ngân, cho nên muốn ở bên cạnh hắn, bồi hắn.

Nàng tốn thật lâu mới thuyết phục được Mạt Vô Ngân, đồng ý đem chuyện nói cho hai người Hoắc Lỗi cùng Vân Huyên. Bởi vì nàng tin tưởng hai người bọn họ sẽ không thương tổn Mạt Vô Ngân, hơn nữa còn có thể giúp hắn.

Còn nữa, nàng có lí do tin tưởng Hoắc Lỗi đã đoán được toàn bộ sự thật, nếu không lúc trước hắn đã không nói một số điều kì quái với nadng, hơn nữa người nhà vốn là tín nhiệm lẫn nhau, bao dung cùng giúp đỡ.

Bất quá dự phòng vạn nhất, trước khi nói cho bọn họ biết, hai vợ chồng đã sớm tính toán tình huống xấu nhất. Nếu như bọn họ không có cách nào tiếp nhận chuyện như vậy, Mạt Vô Ngân cùng Khởi Diệu quyết định thoát khỏi chuyện hồng trần, đem sự nghiệp giao cho Hoắc Lỗi, ẩn cư rừng núi, sống cuộc sống thần tiên quyến lữ.

Nhưng là, không nghĩ tới khi Mạt Vô Ngân hướng bọn họ nói chân tướng, Hoắc Lỗi chẳng qua là nhíu nhíu mày, tuyệt không thấy ngạc nhiên. Mà Vân Huyên là kinh ngạc, nàng đỏ mắt, xúc động hướng Mạt Vô Ngân nói: “Đại ca, ta không quan tâm ngươi biến thành cái gì! Ta chỉ biết ngươi là đại ca ta, vĩnh viễn đều là đại ca của ta.”

“Đúng vậy a! Đại ca, lời Tiểu Vân chính là lời ta muốn nói, ngươi cũng đừng đem chúng ta bỏ rơi a!” Hoắc Lỗi cũng nói ra điều đã muốn nói từ lâu.

“Ai nói ta muốn bỏ rơi các ngươi, các ngươi vĩnh viễn đều là đệ muội của ta!” Mạt Vô Ngân kích động ôm hai người.

Nhìn tình cảm chân thành của mọi người, Khởi Diệu cảm động thiếu chút nữa khóc to, xem ra nàng cùng Mạt Vô Ngân đã đa tâm.

Mà khi bọn họ biết thân phận Khởi Diệu, lại là tò mò, rối rít hướng nàng đưa ra nhiều vấn đề, cũng muốn biết thế giới ngàn năm sau thay đổi thần kì thế nào.

Lúc ấy, mọi người tán gẫu trò chuyện, mỗi người thật sâu cảm nhận được thân tình ấm áp.

“Đại tẩu! Ngươi không cần thử thách sự tò mò của chúng ta, mau nói đi.” Hoắc Lỗi nóng lòng muốn nghe diễn biến câu chuyện.

“Là sao! Tẩu tẩu, mau nói a!” Tiểu Vân chống khửu tay, đỡ gò má thúc giục.

Ngay cả lão công nàng cho là đã ngủ cũng mở mắt nhìn nàng.

“Hảo, ta đây không phải nói sa? Simba từ lần trước mạo hiểm, còn không tìm được điều hắn mơ ước, thế là hắn lại lần nữa lên kế hoạch ra biển…”

Từng trận gió nhẹ thổi lất phất, đem mọi người vào chuyến phiêu lưu mạo hiểm của Simba.

Khởi Diệu cũng không cần giống Simba mạo hiểm như vậy! Bởi vì nàng đã tìm được thứ mà nàng mơ ước.

Chuyển kiếp ngàn năm thời không, nàng ở chỗ này tìm được gia đình! 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN