Tìm Sói Để Gả - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Tìm Sói Để Gả


Chương 2


Vừa đến sơn trang, Mạt Vô Ngân ôn nhu ôm Khởi Diệu từ trên lưng ngựa nhẹ nhàng nhảy xuống, giống như là sợ đánh thức người đang ngủ.

Hắn đem Khởi Diệu vào trong phòng, tự mình đắp chăn bông cho nàng, lúc này mới yên tâm rời đi.

Mạt Vô Ngân tiến vào đại sảnh, Lý tổng quản đã đứng một bên chờ.

“Trang chủ tìm lão nô tới, không biết là có chuyện gì?” Hắn cung kính hỏi.

“Lý thúc, vị cô nương khi nãy là ân nhân cũng là khách quí của ta.” Mạt Vô Ngân lãnh đạm giao phó, “Còn có, ta không hi vọng nàng tùy tiện rời Hàn Nguyệt sơn trang.”

“Dạ vâng, lão nô biết.”

Lý tổng quản đợi chủ nhân phân phó những chuyện khác xong, liền lập tức tập hợp gia nhân, chuẩn bị nhắn nhủ lệnh của trang chủ.

Khởi Diệu nằm ở trên giường lậi người, thật thoải mái, thật là ấm áp nga! Nàng thỏa mãn mỉm cười, ưm một tiếng, cả người chui vào trong chăn.

Nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng giấc mộng vừa rồi – chính mình ngã xuống, bị đưa đến cổ đại, còn bị nam nhân tàn bạo bắt cóc. Thật là kích thích!

“Ai! Nên dậy thôi.” Nàng khẽ thở dài, thật hi vọng mình có thể vĩnh viễn trong kì nghỉ. Vươn tay ra muốn tìm đồng hồ báo thức, nhưng sờ soạng hồi lâu cái gì cũng không thấy. Khởi Diệu cau mày, tâm bất can tình bất nguyện từ trong chăn bò ra ngoài, miễn cưỡng mở ra đối mắt còn ngái ngủ, tìm kiếm đồng hồ báo thức.

Vừa nhìn thấy hoa văn điêu khắc tỉ mỉ đầu giường, cùng với trướng lụa vàng nhạt ở mép giường, nàng lập tức vạn phần khiếp sợ từ trong chăn ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cả gian phòng.

“Không phải là mộng, là thật.” Khởi Diệu ngây ngốc lầm bầm, mới giật mình nhớ tới không biết mình ở chỗ nào, không khỏi ngốc lăng nhìn phía trước.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa thanh thúy làm bừng tỉnh con người đang mờ mịt trong phòng, Khởi Diệu quay đầu nhìn về cửa, một người mang theo khăn bông cùng quần áo, thoạt nhìn chỉ là thiếu nữ 17, 18 tuổi thanh tú, rón rén đi vào.

Nàng thấy Khởi Diệu đã tỉnh ngủ, liền mở miệng nói: “Tiểu thư, xin hỏi ngươi muốn rời giường rửa mặt sao?”

“Tiểu thư? Ngươi là đang bảo ta sao?” Khởi Diệu nghi ngờ hỏi.

“Ân” Nàng khẳng định gật đầu, lại lễ phép hỏi một lần.

“Ờ, hảo” Khởi Diệu động tác vội vàng từ trên giường bò dậy, xoay người muốn đem chăn bông gấp, cô gái kia lại khẩn trương ngăn cản nàng.

“Tiểu thư, cái này Tiểu Xuân tới làm là được rồi.”

“Không quan hệ, ta tự mình làm.” Khởi Diệu cự tuyệt ý tốt của nàng, kiên trì muốn đem chăn bông gấp mới bằng lòng rửa mặt.

Tiểu Xuân không có cách ngăn nàng, không thể làm gì khác là ngây ngô đứng một bên chờ.

Sau khi rửa mặt xong, nàng vừa nhìn Tiểu Xuân thu xếp bữa sáng, đồng thời cùng Tiểu Xuân tán gẫu, thuận tiện thám thính tình hình.

“Ngươi nói ngươi tên là Tiểu Xuân sao?” Nàng thân thiết hỏi người thiếu nữ kia.

“Đúng vậy, tiểu thư.”

“Vậy ngươi có thể hay không nói cho ta biết, đây là nơi nào?” Nàng nghi vấn nhìn xung quanh.

“Nơi này là Hàn Nguyệt sơn trang, tiểu thư.” Tiểu Xuân rất nhanh đáp lời, trong lòng cũng rất kinh ngạc nàng cư nhiên không biết mình ở chỗ nào.

“Chủ nhân nơi này là ai? Hắn có biết ta ở đây không?”

“Trang chủ họ Mạt tên Vô Ngân, tiểu thư chẳng lẽ không biết sao?” Tiểu Xuân nghi ngờ ngày càng sâu.

Khởi Diệu đối nàng cười khúc khích, cũng không nói chuyện, nội tâm lại kêu lớn: Ta dĩ nhiên không biết! Biết ta còn hỏi ngươi làm gì! Thật là có đủ ngây ngô!

“Còn có, trang chủ dĩ nhiên biết tiểu thư ở chỗ này, hắn còn nói tiểu thư là ân nhân của hắn, phân phó chúng ta phải đối đãi như khách quí.”

“Nga, thì ra là thế!” Khởi Diệu hời hợt đáp, trong khi vắt óc hồi tưởng, mình khi nào lại trở thành ân nhân của người khác? Nàng như thế nào không nhớ.

“Tiểu thư, xin dùng cơm.” Tiểu Xuân cung kính mang lên chén đũa.

“Tiểu Xuân, ngươi cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Nhìn bàn đầy thức ăn, nàng không khỏi cau mày, không phải là muốn nàng một người ăn hết toàn bộ đi?

“Cùng nhau?” Tiểu Xuân bị nàng làm sợ hết hồn.

“Đúng vậy a, cùng nhau ngồi ăn! Dù sao nhiều món ăn như vậy ta cũng ăn không hết.” Nàng đưa tay lôi kéo Tiểu Xuân, cứng rắn muốn nàng ngồi xuống bồi nàng ăn cơm.

“Tiểu thư, không được. Nếu để tổng quản biết, ta sẽ bị mắng.” Tiểu Xuân cầu khẩn nói.

“Yên tâm đi! Tiểu Xuân, ta không nói, ngươi không nói, cũng sẽ không có người biết.” Khởi Diệu an ủi Tiểu Xuân, cũng thúc giục: “Mau ăn a! Tiểu Xuân, món ăn nguội sẽ không ngon.”

Bởi vì tiểu thư kiên trì, Tiểu Xuân mang vẻ mặt đau khổ ăn cơm trong lo lắng. Đối với đầy bàn món ăn ngon, nàng thế nhưng không cảm nhận được mùi vị.

***

Vừa mới bắt đầu Khởi Diệu không hề cảm thấy phiền não, ngược lại còn cảm thấy mình may mắn khi được ăn trí tại căn phòng yên tĩnh nhàn nhã, bởi vì nàng cần thời gian thích ứng việc nàng bị đưa trở về cổ đại không lâu, lại bị người ta bắt cóc.

Ngày thứ nhất, ngày thứ hai thuận lợi trôi qua, trừ Tiểu Xuân thỉnh thoảng hầu hạ nàng, cũng không có người đến quấy rầy. Nhưng đến ngày thứ ba, Khởi Diệu bắt đầu cảm thấy tư vị bị giam cầm, nàng ở bên trong phòng không nhịn được đi đi lại lại, đối với gian phòng kia, nàng quen thuộc tới mức có thể nói ra cửa sổ có mấy ô vuông, tủ đầu giường khắc mấy đóa hoa, mấy con chim.

“Trời ạ, nếu tiếp tục như vậy, ta sẽ điên mất.” Nàng tự lẩm bẩm.

Mấy ngày nay Khởi Diệu vẫn an ủi mình, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, suy nghĩ lạc quan, nói không chừng nàng đến nơi này là có nhiệm vụ. Nhưng nàng đã bị giam cầm quá lâu! Khởi Diệu bây giờ rất muốn gặp trở ngại để kết thúc những ngày nhàm chán này.

“Ách! Ta không chịu nổi. Bất kể phát sinh chuyện gì, ta nhất định phải đi ra ngoài.” Nàng quyết định nói.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ghé đầu nhìn ra một chút. Thật tốt quá! Ngay cả một bóng người cũng không có. Nàng yên tâm tiêu soái đi ra ngoài, to gan tiến vào hoa viên.

Vừa ra ngoài, Khởi Diệu liền hít sâu vài hớp không khí tươi mát, nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng, tâm tình sáng tỏ thông suốt, nhớ lại mấy ngày trước.

Khắp nơi xem một chút đồng thời quan sát phòng xá bốn phía, trực giác đầu tiên của nàng là: đây là một phòng ốc rất lớn. Nếu chạy chốn sẽ có điểm khó khăn; nhưng ngược lại cảm giác mới mẻ sẽ gia tăng rất nhiều.

“Ta còn thật là hài hước.” Khởi Diệu cười giễu chính mình.

Bất quá, bị trang chủ kia cũng chẳng suy nghĩ gì đi, trước đó cũng không hỏi ý kiến của nàng, liền phái người kiên quyết trói nàng tới nơi này làm khách quý, để cho nàng chỗ ăn uống. Thật là kỳ quái! Không biết cổ nhân đầu óc như thế nào? Khởi Diệu cau mày suy nghĩ một lát, bây giờ không nghĩ ra mình đã cứu trang chủ khi nào.

“Oh, quên đi, nếu còn nghĩ nữa đầu càng đau a, hắn nhất định là nhận lầm người.” Khởi Diệu lắc đầu, qua loa kết luận “Trước dò đường quan trọng hơn.”

Nàng băng qua hoa viên, theo hành lang đi tới, vòng vo qua mấy ngã rẽ lại đến ao sen, đình nghỉ mát, lượn đi lượn lại, đầu óc choáng váng, nàng không biết mình ở phương nào. Điều khiến người ta thấy kì quái chính là, sân nhà lớn như thế cư nhiên không một bóng người.

Vậy làm sao dò đường đây? Ngay cả mình trước mắt đi tới chỗ nào cũng không biết, nàng chẳng lẽ chưa đi nổi ra ngoài đã lạc đường rồi! Quên đi, quên đi, hay là trở về phòng mình đã, sau này tìm biện pháp bỏ chạy sau. Trong lòng nàng tính toán, thân thể lui về phía sau quay người một cái, trước mắt lại có 3 lối rẽ! Mới vừa rồi nàng chỉ lo đi về phía trước, căn bản không nhớ đường đi, con đường nào mới đúng đây?

Hoắc Lỗi núp trong bóng tối không nhìn nổi, nữ nhân này sao lại đần như vậy, ngay cả đường trở về cũng không biết. Chỉ thấy nàng nhăn mày đứng trên hành lang, lúc nhìn bên này, lúc lại nhìn bên kia, trong miệng còn lầm bầm: “Nên đi con đường nào trở về?” Hắn rốt cục không nhịn được, hiện thân đi đến chỗ Khởi Diệu.

“Uy, uy! Ngươi chờ một chút a!” Khởi Diệu vừa thấy có người, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Làm sao?” Hoắc Lỗi tiến đến.

“Ta là muốn hỏi ngươi, ta….” Hỏi như thế nào đây? Phòng của ta ở nơi nào? Người ta làm sao sẽ biết phòng của nàng ở đâu a!

Nhìn nàng ấp úng không biết mở miệng thế nào, Hoắc Lỗi thiếu kiên nhẫn mãnh liệt lắc đầu, “Nếu như ngươi là muốn hỏi phòng ngươi ở nơi nào, vậy ta có thể nói cho ngươi biết, đi thẳng hướng con đường trước mặt, gặp ngã ba quẹo phải, rẽ 2 lần là đến.” Nói xong, không hề để ý tới Khởi Diệu, hắn liền vội vàng đi về phía trước, quay lại chỗ tối.

“Quái nhân!” Khởi Diệu hướng phía hắn biến mất nói thầm. Kệ hắn, về phòng trước hãy nói! Biết được phương hướng nàng căn bản cao hứng quên việc người kia biết phòng nàng ở chỗ nào.

***

Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Khởi Diệu lập tức đem Tiểu Xuân đuổi đi, lại tiến hành kế hoạch bỏ chạy. Lần này nàng thông minh hơn, chuyên chọn đường thẳng đi, gặp phải ngã rẽ liền quẹo trái, không hề tùy tiện, đi qua vườn hoa hoặc đường mòn, cứ như vậy đi gần một buổi sáng.

Sơn trang này rốt cục rộng bao nhiêu? Nàng lòng tràn đầy nghi ngờ suy nghĩ, cũng đã đi thật lâu, lại không thấy đại môn.

“Đi thẳng như vậy cũng không phải là biện pháp, ta phải tìm chỗ cao nhìn tổng thể đường lối mới được.” Nói xong, nàng liền đi vào đình viện bên trong, bắt đầu tìm gốc cây cao lớn “Oa! Thân cây thật lớn.” Khởi Diệu hưng phấn chạy đến trước cây.

Khó trách nàng hưng phấn như vậy, bởi vì tìm được một gốc cây cao lớn có thể nhìn toàn cảnh sơn trang, nhưng có thể để Khởi Diệu dễ dàng leo lên, thật sự là rất khó khăn. Tốn một thời gian, tìm hơn nửa đình viện, thật vất vả mới phát hiện cây đạt yêu cầu, nàng thật cao hứng, miệng muốn cười đến xiêu vẹo.

Vén cái quần vướng chân vướng tay quấn ngang hông, cuốn lên ống tay dài, Khởi Diệu cúi đầu nhìn mình, không khỏi nở nụ cười, thoạt nhìn nàng như là muốn đi đánh nhau vậy. Cởi giày ra, ngẩng đầu nhìn cây cao, Khởi Diệu hít một hơi thật sâu, bắt đầu nghiêm túc trèo lên, không một chút chú ý phía sau cây cối có một ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.

Mạt Vô Ngân hôm qua nghe Hoắc Lỗi kể lại, mới biết khả năng tìm phương hướng của Khởi Diệu kém vô cùng, cho nên thiếu chút nữa ở trong sơn trang lạc đường. Hôm nay hắn đặc biệt rút ra thời gian đến xem nàng một chút, không ngờ lại thấy nàng ở bên trong đình viện sôi nổi, còn cởi giầy leo cây! Vì không muốn nàng sợ hãi, hắn lẳng lặng núp một bên, cau mày, nhìn cô gái to gan trên cây, hi vọng nàng đừng từ trên cây rớt xuống.

Khởi Diệu chuyên tâm bò đến chỗ khá cao, cân nhắc tìm một cành cây có khả năng chịu nặng, chọn một nhánh cây to lớn đứng lên trên. Từ chỗ cao nhìn xuống cả sơn trang, có thể thấy rõ phần lớn kết cấu của nó. Bên trong sơn trang vị trí phòng ốc tạo thành hình chữ “Nhật” (mặt trời), mà nàng bây giờ đại khái ở gian phòng phía đông bắc sơn trang, nàng ngoảnh lại xem lại vị chí hiện tại…

“Ông trời của ta a! Đi hơn nửa ngày đường, mới đi hết 1/3 sơn trang.” Nàng ở trong lòng âm thầm may mắn chính mình không có ngây ngốc lại đi tiếp.

Tùy tiện nhìn về một phương hướng khác, ở phía nam, có 2 phòng ốc lớn ở chung một chỗ, có mấy ống khói, nàng suy đoán đây là phòng bếp. Mà ở phía bắc có một tảng cây cối lớn cao vút che dấu, mơ hồ có thể thấy mấy miếng ngói lưu ly xanh thẳm, không biết là ai ở đó?

Khởi Diệu ước chừng tổng thể sơn trang, phán đoán phương hướng cùng khoảng cách, trong đầu ghi nhớ, mới cử động tay chân trèo xuống, đi vào đôi giầy đặt trên cỏ, hướng tới đình nghỉ chân. Mới ngồi trên ghế đá muốn nghỉ ngơi một chút, liền nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của Tiểu Xuân.

“Tiểu Xuân, Tiểu Xuân, ta ở chỗ này!” Nàng không có chút hình tượng thục nữ lớn tiếng đáp lại.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Xuân thở hổn hển chạy vào bên trong đình.

“Tiểu Xuân, ngươi đừng gấp! Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lấy hơi hãy nói.” Thấy Tiểu Xuân mệt mỏi như vậy, Khởi Diệu trong lòng có chút áy náy.

“Dạ, cám ơn tiểu thư.” Tiểu Xuân chọn cái ghế ngồi xuống, trong lòng rất cảm tạ chủ tử thông cảm. Mặc dù tỷ ấy nói chuyện có chút kì quái, bất quá với hạ nhân lại không bao giờ làm khó.

“Đúng rồi, Tiểu Xuân, ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Nàng tò mò hỏi.

“Tiểu thư, buổi trưa rồi, Tiểu Xuân là muốn tìm ngươi trở về ăn cơm.”

“Nga, đã tới lúc ăn cơm. Thì ra là như vậy, chả trách ta một chút khí lực cũng không có.” Nói xong, nàng lập tức kéo Tiểu Xuân, vội vàng đi về ăn cơm.

Nhìn tiểu thư dáng vẻ tham ăn, Tiểu Xuân không khỏi nở nụ cười. Mỗi lần đến lúc ăn cơm, tiểu thư cũng đặc biệt cao hứng, nàng vẫn kiên trì yêu cầu Tiểu Xuân cùng nàng ăn cơm. Vừa mới bắt đầu Tiểu Xuân có chút không quen, nhưng mấy lần sau, nàng cũng không ngại ngần nữa, thật vui vẻ hưởng thụ mỹ thực thịnh soạn.

Biết Tiểu Xuân đang cười nàng, Khởi Diệu có chút ngượng ngùng. Bất quá “Không có gì quan trọng hơn ăn uống”, ăn no bụng rất trọng yếu, nàng lập tức lôi kéo Tiểu Xuân hướng gian phòng bước nhanh tới.

***

Rốt cục ăn no, Khởi Diệu hài lòng ợ một cái, đi một buổi sáng, hại nàng tiêu hao quá nhiều năng lượng.

Tiểu Xuân quan tâm rót một bầu trà ướp hoa, để bớt đi vị ngấy sau khi ăn, sau đó lui xuống làm những việc khác.

Khởi Diệu cúi đầu nhấp một ngụm trà, “Oh, thật là nóng!” Hai tay cầm cái ly, cái miệng nhỏ nhắn mãnh liệt hướng về phía trà nóng thổi khí.

Nàng bắt đầu nghiêm túc suy tư tương lai của mình, đối với kế hoạch chạy trốn ban đầu có chút do dự. Nàng nghĩ lại, chạy ra khỏi nơi này, mình sẽ đi đâu?

Ban đầu muốn trở về nhà gỗ nhỏ, bởi vì nơi đó là chỗ đầu tiên mình bị đưa đến cổ đại, nếu như tiếp tục ở lại đó, nói không chừng có hi vọng trở lại thế kỉ 20. Nhưng là vạn nhất không thể quay về thì sao? Chẳng lẽ lại ở trên núi cả đời sao? Còn một chút tiêu phí sinh hoạt hàng ngày thì làm thế nào bây giờ? Cũng không thể dựa vào Thái bà bà bọn họ đi!

Mùa hè, mình còn có thể lên núi hái chút rau dại, quả dại ăn, nhưng mùa đông thì làm sao bây giờ? Nơi này cũng không phải Đài Loan, mùa đông tuyết phủ trắng phau phau, cái gì cũng không thấy. Hơn nữa mình còn là nữ nhân, ngẫm lại bây giờ rất nguy hiểm. Xem đi! Mình không phải bị trói tới nơi này sao? Khởi Diệu cười khổ suy nghĩ.

“Hoàn hảo vận khí ta không tệ.” Nàng lầm bà lầm bầm nói. Từ xưa tới nay, có người nào bị trói để đến làm khách quý? Nếu như vận khí không tốt một chút, nói không chừng sẽ bị bán đi làm kĩ nữ, như vậy thì xong đời! Bởi vì như nàng thì không thể trở thành hoa khôi. Cúi đầu xem lại vóc người thiếu hụt đường cong của mình, nàng không khỏi may mắn vỗ ngực một cái.

Lão thiên gia coi như có lương tâm, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cũng có chút tức giận, mặc dù lương tâm nàng không đủ trong sáng, nàng Lâm Khởi Diệu không làm chuyện ác, chẳng qua là thỉnh thoảng tâm tình không tốt một chút, sẽ dọa một chút tiểu miêu, tiểu cẩu, trêu cợt người khác mà thôi, ông trời lại đem nàng ném tới cổ đại.

“Ai, thật sự đen đủi!” Thật lâu sau khi thở dài, nàng lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.

Loại sự tình này không thể kéo dài lâu, một ngày nào đó, cái người sai người trói nàng nhất định sẽ phát hiện mình tìm lộn ân nhân, đến lúc đó nhất định hắn sẽ không nói hai lời đem nàng ném ra ngoài, khi đó nàng nên làm gì bây giờ?

Để khửu tay chống mặt, Khởi Diệu không khỏi cảm thán đứng lên. Nàng ở thế kỉ 20 cũng đường đường là thầy thuốc, hôm nay đi tới nơi này lại chả là cái gì, chỉ vì cổ đại không có “nữ” đại phu, hại nàng chỉ có thể ở nơi này, làm khách quí nói cách khác chính là sâu gạo ăn bám. Thật là bi ai! Nghĩ tới đây, nàng không khỏi đưa đám rũ xuống hai vai, cầm lên cốc trà nóng, uống một ngụm thật lớn, lại lần nữa lâm vào trong phiền não.

Tương lai như thế nào tính toán đây? Nàng phiền não suy nghĩ.

“Tiểu thư, tiểu thư, người ở đâu?” Thanh âm Tiểu Xuân từ ngoài cửa truyền đến.

“Ờ, đi vào đi Tiểu Xuân.” Khởi Diệu hữu khí vô lực đáp lời.

Tiểu Xuân vừa tiến đến, liền thấy Khởi Diệu cau mày suy nghĩ sâu xa bộ dáng, lập tức quan tâm hỏi: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

“Không có sao, chẳng qua là cảm thấy rất nhàm chán, cho nên suy nghĩ một số chuyện.” Khởi Diệu lơ đãng trả lời.

Thấy tiểu thư có vẻ vô cùng nhàm chán, Tiểu Xuân hảo tâm đề nghị: “Tiểu thư, ngươi là nếu cảm thấy nhàm chán, có thể tìm chút chuyện để làm.” Nàng suy nghĩ một lát, lại tiếp tục nói: “Thêu hoa, đánh đàn, ngắm cảnh, có thể chọn một.”

Tìm chuyện để làm? Đúng vậy! Nàng như thế nào không nghĩ ra? Nàng có thể ở bên trong sơn trang làm việc, như vậy cũng không sợ bị đá ra đi. Nghĩ tới đây, Khởi Diệu bật cười, căn bản không nghe tới câu nói phía sau của Tiểu Xuân.

Thấy tiểu thư cười vui vẻ, Tiểu Xuân cũng cười, thật cao hứng tiểu thư tiếp nhận đề nghị của nàng, thực sự Tiểu Xuân không thích tiểu thư mặt mày ủ rũ.

“Tiểu thư, ngươi là muốn làm việc gì trong số đó, Tiểu Xuân giúp ngươi chuẩn bị.”

“Không cần, Tiểu Xuân.” Khởi Diệu mỉm cười nhìn nàng. “Ngươi làm việc của ngươi đi, ta sẽ tự mình làm.” Vừa nói vừa đem Tiểu Xuân đẩy ra ngoài.

Khởi Diệu xác định Tiểu Xuân đã rời đi, mới đóng lại của phòng, cao hứng ở trong phòng nhảy tới nhảy lui.

“Ta như thế nào đần như vậy đây? Ta có thể ở bên trong sơn trang tìm việc, làm người giúp việc cũng được! Như vậy không cần lo lắng sau này không có cơm ăn.” Nàng cao hứng cầm lên tách trà đã sớm nguội, uống ừng ực, trong đầu tính bước tiếp theo của kế hoạch.

****

“Tiểu Xuân, ngươi phải nói giúp ta, xin ngươi đấy!” Khởi Diệu lôi kéo tay Tiểu Xuân cầu khẩn nói.

“Tiểu thư, không phải là Tiểu Xuân không giúp ngươi, ngươi là khách quý của trang chủ, lại đòi ở chỗ này làm người hầu, này nếu để cho trang chủ biết, không phải là làm khó Tiểu Xuân sao?” Tiểu Xuân mặt lộ vẻ khó xử nói.

Nàng vừa bước vào phòng thấy tiểu thư ánh mắt quay tròn nhìn chằm chằm nàng, lúc ấy đã có dự cảm không tốt. Quả nhiên, tiểu thư lại nói những yêu cầu hoang đường, nàng nghe thiếu chút nữa té xỉu.

“Nếu như vậy, ta cũng không làm khó ngươi, nhưng là ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.” Khởi Diệu bày ra đàm phán tư thái, Tiểu Xuân cự tuyệt, ngay từ khi nàng còn đang dự kiến.

“Hảo, chỉ cần tiểu thư không kiên trì, bảo Tiểu Xuân làm cái gì cũng được.” Tiểu Xuân thở phào nhẹ nhõm.

“Ta – muốn – tới – xem – thiện – phòng.” Nàng từng chữ nói.

“A! Tỷ tỷ của ta, ngươi là muốn đi xem phòng ăn, này…..Này…..”

“Hắc! Tiểu Xuân, là ngươi vừa nói làm gì cũng được, ngươi không thể nuốt lời nga! Sẽ bị béo phì!” Khởi Diệu vừa nhắc nhở vừa uy hiếp nói.

“Nhưng là….” Tiểu Xuân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

“Tiểu Xuân, van xin ngươi! Ta bảo đảm sẽ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn, tuyệt đối không chủ động nhúng tay làm việc.” Khởi Diệu giơ tay phải thề son sắt bảo đảm, trong lòng còn nói thêm một câu: nhưng nếu người khác gọi ta làm thì không tính a!

“Được rồi, tiểu thư, nhưng chỉ có thể là đứng một bên quan sát nha!” Tiểu Xuân không yên lòng dặn dò.

“Hảo, tuyệt đối không thành vấn đề.” Khởi Diệu mở miệng đáp ứng, vội vàng lại hỏi: “Vậy chúng ta khi nào thì đi?”

“Ngày mai đi, tiểu thư. Ngày mai ăn xong sớm một chút. Tiểu Xuân liền dẫn người đi thăm phòng ăn.” Tiểu Xuân suy nghĩ một lát sau trả lời, trong lòng hi vọng tiểu thư ngày mai sẽ đổi ý, nếu không nàng sẽ thảm.

“Hảo, cứ như vậy đi, nuốt lời là con rùa nga!”

“Vâng, tiểu thư. Thời điểm không còn sớm, ngươi liền nghỉ ngơi đi! Tiểu Xuân cáo lui.” Nói xong, Tiểu Xuân liền vội vã rời đi.

“Thành công! Thành công!” Khởi Diệu đợi Tiểu Xuân đi xa, cao hứng kêu to.

Hắc, không để cho nàng làm người giúp việc cũng không sao, chờ nàng nhận thức người trong phòng ăn, lại theo chân bọn họ làm quen, đã tạo dựng quan hệ, ngày sau nếu là bị đá ra khỏi sơn trang, cũng không sợ không ai giúp nàng giới thiệu công việc. Nói không chừng vận khí tốt một chút, còn có thể lưu lại đây!

Nghĩ đến chuyện thành công bước đầu tiên, nàng không khỏi buông lỏng tâm tình ngáp một cái.

Gần đây bởi vì lo lắng không biết tương lai sẽ thể nào, cho nên ngủ không yên, hôm nay rốt cục có thể hảo hảo ngủ một giấc. Nàng xúc động suy nghĩ, an tâm bò lên giường cùng Chu công hẹn hò.

Khởi Diệu ngủ được một lúc lâu, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một thân ảnh màu đen nhẹ nhàng đi vào.

Dưới ánh nến, nam tử áo đen động tác nhanh chóng ngồi ở mép giường, si ngốc nhìn Khởi Diệu ngủ. Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ nghe nam tử kia thở dài, sâu trong tròng mắt ngăm đen của hắn lóe ra sắc xanh kì lạ….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN