Tìm Tình Yêu Trong Bình Yên
Chương 15
– Đây là rượu Chivas 21 của ngài. – cô nhân viên phục vụ đặt ly rượu xuống.
– Đây là rượu Rose Wine của cô – Cô nhân viên ấy tiếp tục đặt ly rượu xuống bên tay phải cô.
Sau đó cô phục vụ lấy thức ăn từ khay của nhân viên nam, một dĩa Salat to đặt giữa bàn, sau đó là hai dĩa Thăn bò, rồi các dụng cụ dao, nĩa, khăn ăn rất nhanh được phục vụ chỉnh chu. Trong lúc phục vụ, cô nhân viên cũng không quên giới thiệu về món ăn, hương liệu chế biến, tạo sự kích thích cho khách hàng. Điều đó cho thấy sự chuyên nghiệp của việc quản lý và sự kỹ tính của ông chủ nhà hàng. Và người đó không ai khác là Đức Minh trước mặt cô đây.
Sau khi hoàn tất khâu phục vụ, hai nhân viên hơi cúi người làm động tác chào.
– Chúc quý khách có bữa tối ngon miệng. Món cua lột chiên sốt Phômai sẽ được dọn lên sau một tí, để đảm bảo độ nóng.
Cô nhân viên nói xong, Đức Minh khẽ gật đầu. Hai người phục vụ lặng lẽ quay lưng bước đi. Lúc này vài người khách nữa đang bước vào, chắc sắp tới giờ đông khách của nhà hàng rồi.
Đức Minh nâng cốc lên, đưa về giữa.
– Chúc mừng em tìm được chính em.
Thiên Trang nhìn ly rượu màu hồng nhạt đẹp mắt trước mặt. Cô cảm thấy nó khá quyến rũ, giống một ly xiro ngọt ngào hơn là một ly cồn cay sè làm người ta say mèm; mùi cũng rất dễ chịu, cô còn cảm nhận được hương thơm thoang thoảng của hoa hồng nữa. Nhưng cô vẫn còn do dự.
– Em không biết uống rượu.
Nụ cười vẫn không tắt trên môi anh, anh kiên nhẫn đợi, không hạ ly rượu của mình xuống, từ từ giải thích:
– Ly anh gọi cho em là một loại rượu nhẹ, dùng cho phái nữ. Nồng độ cồn thấp. Không say được đâu.
Cô nghe vậy mỉm cười nâng ly lên.
– Được vậy chúc cho cả hai ta luôn luôn vui vẻ.
– Đúng. Luôn luôn vui vẻ. Mọi thứ trên đời này đều có thể mua được, đong đếm bằng giá trị. Chỉ có nụ cười và nước mắt xuất phát từ trái tim là chân thật mà thôi. Cạn ly.
Hai người nhấp một ngụm rượu nhỏ. Đúng như anh nói, rượu thật ngon, nồng độ cồn nhẹ nhàng, hương hoa hồng đi vào cổ họng như đánh động mọi giác quan trong cơ thể. Rất thích. Đặt ly xuống bàn, Thiên Trang chống tay lên cằm, nhìn anh, cảm thán:
– Anh vừa có tiền vừa rất biết hưởng thụ cuộc sống đó. Rượu này ngon thật. Nhưng anh là một người liều mạng kiếm tiền, mà lại nói không gì là thật, vậy chẳng lẽ với anh tiền cũng là giả sao?
Anh gắp một ít salat để vào dĩa trước mặt cô. Mỉm cười nói:
– Em ăn đi. Cô gái triệu triệu câu hỏi. Định dùng câu hỏi để tìm hiểu về anh sao?. Nhưng hãy lấp đầy bụng trước mới có sức hỏi.
– Anh trả lời đi rồi em ăn. – Cô mè nheo ra điều kiện với anh.
Đức Minh lắc đầu thỏa hiệp, anh bắt đầu cảm thấy mình hơi dung túng và chiều cô một cách quá đáng rồi; trước giờ có không ít phụ nữ bên cạnh của anh nhưng anh chưa từng đối đãi với ai đặc biệt như cô:
– Với anh tiền bạc chỉ là công cụ trao đổi hữu hiệu mà thôi. Nó giúp anh no bụng, giúp anh đi lại, giúp anh vui vẻ, giúp anh có nước uống. Chỉ như thế thôi. Và anh nghĩ bản thân không đến nổi liều mạng kiếm tiền như em nói.
Anh vừa trả lời vừa cắt Thăn bò chia làm những miếng nhỏ vừa ăn. Sau đó anh đưa đĩa thịt bò đã cắt xong đến trước mặt cô.
– Ăn đi em nguội mất ngon. Muốn học gì, tìm hiểu gì từ từ anh nói. Sau này em sẽ theo ngày tháng mà hiểu ra. Đừng quá vội.
Anh lại có ý nói cô còn bé, trẻ người non dạ nữa chứ gì. Hôm nay anh chê cô mấy lần rồi đó, mà đúng hơn là nói mãi, gặp cũng nói, nhắn tin chat cũng nói. Thiên Trang gắp một miếng cá Ngừ to đưa vào miệng, rồi uống một ngụm rượu. Đây là lần thứ hai cô nếm rượu này, lần đầu ngụm nhỏ nên thấy ngon, lần này uống đúng nghĩa nên cảm thấy vẫn có mùi cồn, vẫn có vị đắng. Do đó cô nhíu mày, đặt ly rượu xuống, lấy ly nước trắng bên cạnh đưa lên hớp một ngụm cho bớt vị, rồi cô nói với Đức Minh:
– Uống ít sẽ thấy ngon, nhưng uống nhiều thấy vẫn là rượu, vẫn đắng không ngon chút nào cả.
Anh lại cười, uống một ngụm rượu của mình.
– Đến khi em uống quen, đủ trải nghiệm rồi sẽ thấy rượu có vị ngọt của riêng nó.
Thiên Trang nhìn anh, anh đang thưởng thức ly rượu tuyệt vời của mình. Cái kiểu uống đã quen, đã lâu đã thành nghiện.
– Anh vừa hút thuốc vừa uống rượu vầy. Tính tình lại rất galang nữa. Chắc vợ anh hay ghen lắm nhỉ.
Nghe cô nói như thế anh thoáng giật mình, một tiếng “cạch” của dao đĩa lạc nhịp. Anh nhướng mày, giọng dò hỏi:
– Ai nói cho em biết anh là người có vợ rồi? Đọc trên báo hả?
Báo chí không ít lần thêu dệt chụp ảnh lá cải về anh, nói anh cặp cô này, đi khách sạn với cô kia, đi nghỉ dưỡng với người nọ. Nhưng anh chắc chắn chưa từng có tớ báo nào đăng tin anh có vợ cả. Anh cũng mới bắt đầu quay lại đánh chiếm thị trường Đông Nam Á đặc biệt là thị trường Việt Nam trong một hai năm gần đây thôi. Mà đa số đều làm việc tại tổng công ty ở Mỹ nên bạn bè Việt Nam không nhiều lại toàn những người anh chắc chắn cô chưa gặp lần nào, càng không bao giờ nói xấu anh. Vậy ai nói cho cô những tin tức đó?
Nhìn anh liên tục cau mày, liên tục đăm chiêu suy nghĩ, lo lắng mà Thiên Trang buồn cười. Anh sợ gì chứ, sợ cô biết được, sợ cô hiểu lầm, hay sợ cô ghen tuông giận dỗi anh??? Sao cô lại có cái quyền đó chứ. Cái này là anh suy nghĩ xa rồi.
– Cái này không cần báo chí nói cũng biết mà. – Thiên Trang trả lời – Anh là một người đàn ông, gần 32 tuổi, có điều kiện kinh tế ổn định, gương mặt vóc dáng cũng có thì đương nhiên phải có vợ rồi chứ. Báo chí không đăng tin nhưng em biết đa số các tỉ phú lấy vợ đều muốn có một cuộc sống riêng tư không cho báo chí đăng tin về vợ con mình.
Anh trầm tư im lặng, làm Thiên Trang nghĩ mình đã nói sai, có thể anh không thích một cô gái không tính là thân thiết hỏi quá sâu vào đời tư. Thế là một nỗi buồn khó hiểu, không rõ tên dâng trong khối óc của cô, cô chẳng còn muốn nói chuyện hay thiết tha hỏi về anh nữa. Cô cúi đầu ăn bifteck của mình, nhưng cũng chẳng thể nào nuốt trôi.
Anh thì nhìn chằm chằm cô, rồi cứ lặng lẽ uống vài ngụm rượu, tuyệt nhiên không hề đụng tới chỗ thức ăn trên bàn. Đôi mắt anh không tiêu cự, thần bí khó đoán. Trong bóng đêm lặng lẽ, anh tự hỏi chính lòng mình, đi tìm câu trả lời trong trái tim. Những ngụm rượu đắng chát đang chảy trong dòng máu nóng ấm và một trái đang thổn thức.
Bỗng dừng anh nở nụ cười, không phải nụ cười vui vẻ ngày thường mà một nụ cười rất lạ, ánh mắt cũng ấm áp hơn. Anh chậm rãi lên tiếng:
– Sau này sẽ không để cho em coi phim nhiều nữa, riết rồi em nhiễm phim mất. Chỉ toàn suy diễn là giỏi.
Lúc này Thiên Trang như kẻ mất hồn đột nhiên có người bước đến kéo cô ra khỏi cõi mộng. Cô hoàn toàn không nghe rõ câu nói “Sau này sẽ không để cho em…” có vị lạ của anh. Cô chỉ ngẩng đầu nhìn anh. Anh nhìn cô tiếp tục nói:
– Nhưng lần này suy diễn của em sai rồi. Mà những gì báo chí viết về anh cũng trật luôn. Anh không thần thánh tài giỏi như người ta đồn đâu. – Dừng lại tí, anh gắp một ít rau xanh và miếng sò điệp áp chảo mới vừa mang lên vào dĩa cô, anh hỏi: – Em có muốn nghe anh kể về bản thân không?
– Có – Cô lập tức trả lời, gật đầu cái rụp.
– Ăn đi rồi từ từ anh kể cho nghe. – Anh cất giọng nói trìu mến và ấm áp.
– Anh tên thật là Hà Đức Minh, tên tiếng anh là Christopher Ha. Sau khi tốt nghiệp lớp 12 thì sang Mỹ du học ngành công nghệ thông tin, bắt đầu từ năm ba đại học thì đi làm thực tập sinh tại Tập đoàn Google trong hai năm. Sau khi tốt nghiệp thôi làm tại Google, chuyển qua làm giám đốc Phát triển cho Ngân hàng Thụy Sĩ trụ sở tại Mỹ, ba năm sau thì nghỉ việc, lúc nghỉ việc đương nhiệm chức Tổng giám đốc. Hiện vẫn nằm trong ban cố vấn chiến lược của Ngân hàng nhưng không trực tiếp điều hành quản lý. Năm hai lăm tuổi bắt đầu lập công ty riêng về Mỹ phẩm và thời trang cao cấp, mở một số siêu thị và trung tâm thương mại chuyên bán hàng Việt Nam tại Hoa Kỳ và Cali.
Phần sò điệp trong cổ họng Thiên Trang như nghẹn lại, cô chết trân mở to mắt nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Anh cười, xoay xoay ly rượu trong tay.
– Cũng không phải chuyện trúng số, giàu lên trong một đêm gì cả. Vốn anh có được nhờ số cổ phiếu mua ít ỏi từ năm nhất đại học, cố gắng tích lũy trong mấy năm có được. Mượn thêm một ít từ anh Dũng vì thời gian đó công ty nhập khẩu xe của anh ấy làm ăn thuận lợi nên có dư một ít cho anh mượn làm vốn, hai năm trước đã trả xong phần tiền nợ anh ấy. Thời gian đầu kinh doanh cửa hàng cũng không thuận lợi dính khá nhiều thủ tục pháp lý, rắc rối ở các mặt hàng nhập khẩu từ Việt Nam sang. Thời gian đó lợi nhuận chủ yếu của công ty là do mặt hàng mỹ phẩm thiên nhiên thủ công và thời trang mang lại. Sau này, các mặt hàng đã được nhập qua trơn tru hơn rồi, một số mặt hàng đã đăng ký thương hiệu độc quyền. Hai năm qua đang muốn đẩy mạnh sản phẩm về khu vực Đông Nam Á, đặc biệt xem Việt Nam là tiềm năng, định hướng phát triển chiến lược nên thường xuyên đi đi về về hai nước, xây dựng dự án. Trong lúc rảnh rỗi thì mở thêm một số nhà hàng như em biết. Thế thôi. Còn về tình cảm…
Anh cố ý kéo dài, nhấn nhá để nhìn ngắm vẻ mặt tò mò của cô.
– Anh có hai mối tình chính thức. Một mối tình quen năm hai Đại Học, được hai năm thì chia tay. Cô gái đó là một người Việt Nam cũng sang Mỹ du học, nhưng cô ấy học ngành kiểm toán. Một cô gái tốt, thích an nhàn, sau khi tốt nghiệp cô ấy quyết định về Việt Nam nên hai người chia tay. Mối tình thứ hai thì báo chí có thời gian đăng tin đó, với Jenny – một thiên thần nội y của Victoria Secret. Một cô gái có vẻ ngoài vô cùng nóng bỏng. Quen nhau được mấy tháng thì cô ấy báo với anh có thai, vì trách nhiệm anh chấp nhận đăng ký kết hôn, nhưng ba tháng sau, phát hiện đó không phải con của mình. Vậy là ly hôn, thỏa thuận chia cho cô ấy một số tiền, một căn nhà ở New York. Với cuộc hôn nhân ngắn ngủi này chỉ vài người biết, chưa từng tổ chức hôn lễ.
Lúc này, phục vụ đến châm thêm rượu và mang trái cây tươi và ít bánh Việt Quốc lên. Cô hơi ngẩng người khi thấy món bánh cô yêu thích. Ban nãy cô nhớ anh không có gọi món này. Cô chỉ vào dĩa bánh nói:
– Đây là món bánh em thích nhất.
– Anh biết, nên ban nãy có dặn quản lý nói đầu bếp làm riêng cho em. – Anh cười trả lời.
– Sao anh biết em thích bánh Việt Quốc.
– Hai tháng trước, trong bữa tiệc, có một cô bé trốn ra sân ăn bánh ngọt một mình, hơn phân nửa trong dĩa là bánh Việt Quốc.
Thiên Trang nhớ đến đêm đó, cái bộ dạng ăn bánh của mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô bắt đầu đánh trống lảng:
– Rồi sau khi anh ly hôn với cô ấy thì sao?
– Sau đó ư? – Anh trầm ngâm một tí – Cảm giác bị lừa gạt, bị chơi xỏ làm anh khó chịu. Anh lao vào công việc, kiếm tiền. Rảnh rỗi thì đến pub chơi nhưng không còn đặt niềm tin vào bất cứ cô gái nào nữa. Cứ thế trôi qua mấy năm nay.
– Còn mấy loại nhạc cụ như Acmonica, ghita… vì sao anh biết chơi nhiều loại nhạc cụ vậy.
– Thời gian đầu qua Mỹ cuộc sống cũng chật vật, dù anh hai vẫn gửi tiền qua đều đặn. Nhưng anh cũng như bao sinh viên khác, cũng đi làm thêm. Anh xin làm phục vụ ở một quán cafe của người Việt, nơi đó thường tổ chức các buổi ca nhạc Acoustic vào cuối tuần. Ông chủ và anh em ban nhạc thương nên cũng chỉ anh chơi nhạc, khi rảnh tự rèn luyện học thêm.
Cô đã thật sự nể phục anh rồi. Anh nói với cô, anh không phải huyền thoại, không truyền kỳ như người ta nói. Nhưng với cô, anh là một người đàn ông thành công, một người đi lên bằng đôi tay mình mà cô nể phục.
– Không biết có ai nói với anh chưa anh Minh. Anh rất thú vị đó. – Có lẽ hơi men làm Thiên Trang không kiểm soát được lý trí, nên cô nhanh chóng nói ra đều mình nghĩ.
– Chưa ai nói điều đó trước mặt anh cả. Vì câu chuyện này anh chưa từng kể với ai. Đây là lần đầu anh lên tiếng kể cũng như chính thức giới thiệu bản thân mình với một người.
– Lần đầu tiên kể thì lần đầu tiên kể, chính thức giới thiệu là sao chứ. Anh nói chuyện khó hiểu quá. Mà anh không sợ em đem chuyện này bán cho báo chí sao?
– Không – Anh lắc đầu – Anh tin tưởng em sẽ không bán đứng “đồng bọn” của mình.
Trong lòng anh tự nhũ: “Có thể bây giờ em thấy những câu nói của anh khó hiểu, nhưng anh sẽ cố gắng để em hiểu. Đến một thời điểm nào đó em hiểu được thì anh sẽ nói, còn nếu em mãi mãi không hiểu thì anh sẽ im lặng, mãi mãi là người bạn của em. Vì anh không muốn làm em tổn thương, cũng không muốn đẩy em xa anh. Tạm thời vậy nhé.”
Sau đó anh và cô tiếp tục nói chuyện, cô muốn biết gì, anh kể cô nghe chuyện đó, không hề giấu diếm. Anh kể cho cô nghe về cuộc sống ở nước Mỹ, cả về những chuyến du lịch trải nghiệm của anh. Càng nghe cô càng thích thú càng đắm chìm trong cuộc phiêu lưu cuả chú Dế Mèn mang tên Đức Minh. Và cô cũng không nhớ mình uống bao nhiêu ly rượu nữa, nhân viên phục vụ rót đầy thì cô lại uống sạch. Mới đầu không thích, nhưng qua ly thứ 3, thứ 4 cô thấy rượu ngon hơn hẳn. Và chẳng thể nhớ mình nói gì. Đến tầm 8 giờ tối thì anh đưa cô về. Tuy đã say nhưng cô vẫn nhớ ban nãy mình và anh đến đây bằng moto. Nhưng nhìn chiếc xe hơi màu đen đang đậu trước mặt, anh đang mở cửa xe dìu cô vào, cô thắc mắc:
– Sao lại là xe hơi? Em muốn đi ngắm thành phố về đêm bằng moto, để được bay lượn… bay lượn trên đường.
– Được, được. Hôm khác anh sẽ lại đón em, anh sẽ chở em đi khắp thành phố bằng moto. Còn hôm nay anh có rượu, em cũng say rồi, đi xe moto nhiều gió dễ bệnh. Anh lái moto cũng không được, không an toàn. Nên anh bảo tài xế đến đón.
– Anh xỉn. Em không xỉn.
Tuy vẫn cãi, nhưng cô ngoan ngoãn bước lên xe.
Sau khi hai người đã ngồi vào trong xe anh phất tay để tài xế lái đi, xe băng băng trên đường. Trong xe Thiên Trang không ngừng quấy phá.
– Anh có nghe em nói không? Anh xỉn, em không xỉn. Em còn có thể đọc thơ cho anh nghe… anh nghe nè nhé!
Và rồi Thiên Trang bắt đầu đọc:
“Không ai có thể chọn cho mình cuộc đời khi sinh ra.
Càng không biết sẽ tha thiết yêu ai trong từng suy nghĩ.
Em là một cây cỏ nhỏ đơn giản, sống kiên cường và bền bỉ.
Gom nụ hoa đông ủ ấm những đêm dài.
Rất nhiều người trách em bảo thủ trong lựa chọn của mình cho dù người được chọn là ai.
Em vẫn tin rằng mình không sai và luôn luôn đúng.
Em là một cây cỏ dại không màu mè, không kiểu cách.
Thích an nhiên, im lặng đến cô đơn.
Em bắt đầu ngày mới bằng cách ngắm nhìn những xanh non trên phố phường.
Em thích lang thang để nhận về mình những thương nhớ.
Em giấu nỗi buồn trong bức tường loang và chuông gió bên ô cửa
Giấu nụ cười hương khuê các dưới ưu phiền.
Em là cô gái yêu bầu trời xanh và đôi mắt thánh hiền.
Giống cọng cỏ dại bay trong gió lặng lẽ tìm nơi dừng chân của hạnh phúc.
Em – cô gái lãng mạn và đầy lòng trắc ẩn.
Luôn ngắm cuộc đời bằng hơi ấm tim mình.
Em luôn nhìn đời bằng ánh mắt chân thành.
Dùng nụ cười tinh khôi để sưởi ấm người bên cạnh.
Những ngày đông giá, hương thơm vẫn lặng lẽ tỏa trên tóc.
Em là cây cỏ dại cười vẫy gọi bình yên.”
– Thế nào, anh thấy có hay không? – Đọc thơ xong, Thiên Trang hỏi.
– Hay, hay lắm. Tới nhà rồi, vào nhà rồi nói tiếp. – Đức Minh xuống xe, cúi người dìu cô ra, rồi dẫn cô vào nhà.
Trong lúc đi, cô vẫn còn nhỏ giọng đọc thơ. Dì Hảo đóng cửa xong đã chạy lại giúp anh đỡ cô. Khi đi vào phòng khách, cô nhìn lướt ngang một cái, thấy Thế Khôi đang ngồi trên ghế sofa, mẹ cô đang ngồi bên cạnh bật đứng lên thét chói tai:
– Trời ơi, Thiên Trang, vụ gì nữa vậy hả?
Trong ngà ngà say, nhưng cô vẫn biết mẹ đang tức giận nên im bặt, không nói gì, nép vào người Đức Minh. Anh xoa xoa lưng cô như an ủi, lên tiếng trả lời mẹ cô:
– Là lỗi của em, em tưởng cô bé biết uống, nên khi thấy cô bé uống rượu không ngăn. Với rượu nhẹ nồng độ cồn không cao. Ai ngờ uống vài ly cô bé say rồi. Em xin lỗi.
– Cái gì, cậu cho nó uống rượu hả – Giọng của mẹ cô càng gay gắt hơn – Đức Minh, cậu có biết con bé bao nhiêu tuổi không? Hay cậu nghĩ con bé cũng như mấy đứa con gái cậu cặp kè.
– Không, em không có nghĩ như vậy…
Anh còn chưa kịp giải thích, đột nhiên cô đẩy anh ra, lảo đảo đi tới trước mặt Thế Khôi. Thế Khôi thấy vậy đứng lên, định đỡ Thiên Trang, nhưng bị cô phủi tay. Cười hỏi:
– Anh Khôi ơi! Anh đang là hoàng tử hả? Công chúa của anh đâu? Cô ấy đã hôn cho anh biến lại thành người rồi hả.
Cô đảo mắt một vòng quanh phòng khách, lúc sau thấy Thiên Ân từ trong bếp bưng mâm trà ra. Bắt gặp cô trong bộ dạng này, chị mở to mắt kinh ngạc. Nhanh chóng đi đến đặt khay trà xuống bàn. Chị lên tiếng hỏi cô:
– Em bị sao thế.
– Em đâu có sao đâu, sao chị lại nhìn em như người ngoài hành tinh vậy? – cô đưa tay lên xoa xoa gương mặt nhỏ của mình – Mặt, mũi, miệng của em bị dị tật chỗ nào sao?
– Haizzzz – Thiên Ân thở dài – Con bé này xỉn rồi.
Tự dưng, khi nghe câu nói này của chị, cô lại muốn thừa nhận mình say. Vì sao ư? Vì say nói chuyện sẽ không có lỗi, nói gì cũng là lỗi tại “đã say”. Nên cứ để cô say đi. Cô nhìn thẳng vào mắt Thế Khôi nói:
– Anh đã từng là hoàng tử ếch của em khi bé. Nhưng lớn lên rồi anh đã hoàng tử ếch của người khác. Và giờ em nghĩ người em thích không phải là một con ếch hay một hoàng tử đẹp trai biến ra trong hình hài con ếch. Mà em thích một ông vua sư tử hơn. GRỪ grừm… gầm gầm… rất oai phong đúng không ạ. Ha ha ha.
Đại khái đó là câu nói rõ cuối cùng của Thiên Trang trong đêm, tiếp theo cô múa may quay cuồng thêm lúc nữa rồi được Đức Minh và mẹ dìu về phòng, cô chẳng còn nhớ gì thêm nữa. Cứ thế ngủ một giấc tới sáng hôm sau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!