Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh - Chương 11: Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh


Chương 11: Chương 11


Lúc Dương Niệm Thù vừa vào tới cổng, Lục Hành vừa liếc mắt đã nhìn thấy cậu.
Thấy cậu vẫn luôn cúi đầu, không dám đối diện với mình, Lục Hành hừ lạnh trong lòng một tiếng.
Chuyện Dương Niệm Thù bị Hầu Phác bắt cắt tóc, cũng nằm trong dự tính của anh.
Tóc của Dương Niệm Thù quá dài, tóc che khuất nửa tai.
Nếu cắt bớt một chút, để lộ tai ra, hẳn sẽ càng đẹp hơn nhỉ.
Nhưng điều mà Lục Hành không nghĩ tới chính là, Dương Niệm Thù lại lớn mật như thế, ban ngày ban mặt, trước con mắt của bao nhiêu người, lại dám nhìn chằm chằm anh như vậy, anh trừng lại cậu, Dương Niệm Thù cũng không thu lại ánh nhìn nóng rát đó.
Ngày nào cũng có người nhìn trộm anh, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp lén, nhưng chưa thấy ai trắng trợn táo bạo như Dương Niệm Thù, nhìn công khai, còn không thèm chớp mắt.
Lục Hành làm bộ như không thấy, nghiêm túc thực hiện chức trách của một ủy viên Phong Kỷ.
Một ủy viên khác của Phong Kỷ bắt được một người trang điểm đi học, bắt người kia rửa mặt tẩy trang, bạn học bị bắt là nữ, thà chết cũng không thừa nhận mình đang trang điểm.
“Học trưởng, em không có make up mà, chỉ là có bôi một lớp kem chống nắng mỏng thôi à.”
Cô trang điểm thật nhẹ, chuốt mi cũng nhạt, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra nổi.
Lục Hành nhìn lướt qua mặt cô một vòng, không nhanh không chậm mà nói, “Có trang điểm.

Phấn nền, chuốt mi, còn vẽ mày.”
Lại ra lệnh mà nói, “Ngẩng đầu lên……!còn tô cả má hồng.”
Bạn học nữ đành thở ngắn than dài mà lấy khăn giấy ướt, tự mình lau mặt.
Nếu chờ giáo viên qua tới, có khi sẽ xịt sữa rửa mặt lên mặt cô mất.
“Hành ca, ánh mắt thật sắc bén.” Bạn học Đoan Thủy đứng một bên dựng ngón tay cái, “Trang điểm nhạt như vậy mà vẫn có thể nhìn ra, ngay từ đầu em đã cảm thấy cô ấy trắng không bình thường một tí nào.”
Lục Hành cong khóe miệng.
Vùng da mặt cùng cổ của bạn nữ kia không đều màu, liếc mắt một cái cũng nhìn ra được.
Lông mi vừa cong lại đen, trên mặt còn dính dấu mascara, còn gì rõ ràng hơn nữa.
Xử lý xong bạn học kia, vừa quay đầu, liền phát hiện Dương Niệm Thù còn đang nhìn anh.
Bàn chân nghiền nghiền trên mặt đất, Lục Hành đi qua đó, “Nhìn cái gì?”
Cuối cùng anh cũng qua đây.
Dương Niệm Thù nhẹ nhàng thở ra, tiến lên một bước, dùng giọng điệu chỉ có hai người nghe được, nói: “Hành ca, giúp em với được không?”
Nói xong, đáng thương hề hề mà nhìn Lục Hành bằng đôi mắt ướt rượt.
Móa.
Lục Hành chửi thầm ở trong lòng.
Cái tên lừa đảo này lại muốn lừa người khác đây mà.
Đừng có mơ, Hành ca đây sẽ không để mình bị dắt mũi xoay vòng vòng đâu.

(anh chắc chưa? =]])
“Giúp cái gì?”
Lục Hành vừa mở miệng, Dương Niệm Thù liền biết cá đã cắn câu.
Lục Hành lúc nào cũng sẽ chịu thua trước bộ dạng này của cậu.
“Hành ca, anh cắt tóc giúp em được không?” Dương Niệm Thù giơ tay nhìn đồng hồ, “Còn phải đi học nữa, nhưng mà em đau bụng quá, muốn đi WC, phía trước còn phải chờ vài bạn học khác.”
Kế hoạch của Dương Niệm Thù chính là, Lục Hành chắc chắn sẽ không bao giờ hu tôn hàng quý* mà nhận lời cắt tóc giúp cậu, nếu như Lục Hành để cho cậu đi WC, sẽ tránh được tay kéo ác quỷ của Hầu Phác, trưa nay khi tan học cậu sẽ đến tiệm cắt tóc chỉnh lại đầu tóc.
*hu tôn hàng quý: hạ mình làm gì đó
Hầu Phác cắt tóc như cắt cỏ, cắt đến không thể tự kiềm chế nổi, hơn nữa nhìn là biết Lục Hành rất có tác phong của một đàn anh, tiếng nói rất có trọng lượng, cho một hai người đi ắt hẳn là chuyện rất dễ dàng.
“Không nhịn được?” Lục Hành nhàn nhạt hỏi.
“Dạ.”
Dương Niệm Thù chớp mắt mai, nhu nhược đáng thương.
“Tôi cắt cho cậu kiểu tóc úp tô nhé?” Lục Hành nhẹ nhàng nói một câu.
Dương Niệm Thù: “……”

Cái logic quái quỷ gì vậy.
“Hành ca, em……!em có một tật xấu!”
Lục Hành khoanh tay nhìn cậu: Diễn đi, diễn nữa đi.
“Khi bị sờ đầu, em sẽ đánh người ta.”
“Bị tôi sờ thì không đánh à?”
“Dạ.” Dương Niệm Thù cắn môi dưới, rối rắm mà nói, “Em……!muốn anh cắt cho em cơ.”
Lục Hành nghiến răng, trong lòng “chậc” một tiếng, cái tên lừa đảo này, lá gan thật đúng là lớn.
“Đi đi.”
Dương Niệm Thù trong lòng vui vẻ, thành công rồi.
Đeo ba lô lên tính chuồn, cánh tay bỗng bị túm lấy, bị Lục Hành kéo đến phía sau phòng bảo vệ.
Phía trên tường có treo một tấm gương, còn có cả băng ghế, thật giống như tiệm cắt tóc ven đường.
“Hành, Hành ca……”
Dương Niệm Thù nghẹn họng, nói không ra hơi.
“Làm sao? Không phải cậu muốn tôi cắt tóc sao?”
Dương Niệm Thù còn chưa tỉnh người ra khỏi nỗi sợ hãi đang bao trùm, đã bị ấn ngồi lên trên ghế.
Lục Hành còn vô cùng hảo tâm mà bọc một lớp vải quanh cổ cho cậu.
Hành ca, xin anh kéo hạ lưu tình!
Hành ca, anh có tên tiếng Anh nào là Tony* hay không?
*Tony老师 – Sư phụ Tony là một từ lóng trên mạng dùng để chỉ thợ cắt tóc ở Trung Quốc.

Bắt nguồn từ một bài đăng viral vào năm 2018 trên một ứng dụng mạng xã hội của ByteDance có tên 内涵段子 (neihan duanzi)
Chủ bài đăng đang đùa về việc các anh thợ cắt tóc thường một là sẽ lấy tên Tony, hai là tên Kevin để tạo cảm giác sành điệu và chuyên nghiệp.

Nhiều người cũng có suy nghĩ tương tự và cụm từ Tony老师 đã trở nên phổ biến.

Người đăng cũng mỉa mai những người thợ làm tóc với kĩ thuật không đâu vào đâu nhưng vẫn mang mác thời thượng và chuyên nghiệp.

Trong tiếng Trung, Tony là 托尼, 托 (tuo) là viết tắt của 拜托 (baituo có nghĩa là làm ơn), còn 尼 (ni) đồng âm với 你 (ni có nghĩa là bạn).

Cụm từ này mang ý nghĩa làm ơn hãy cắt thật đẹp nha.

Cái Tony này làm bạn Bánh tốn cả buổi để tra vì nghĩ Tony chắc là anh thợ cắt tóc siêu nổi nào đó, nhưng mà thật sự là nhiều người lấy tên này vãi á mng, Việt Nam cũng có:v cuối cùng tôi đánh liều gõ cụm how did barbers get the name Tony thì nó lại ra =))))
“Nhắm mắt lại.”
Lục Hành nắm lấy cẳm cậu, làm cho cậu ngửa mặt lên trên.
Cái tên lừa đảo này, da dẻ cũng mịn màng phết.
Ngón tay không tự chủ được mà xoa xoa trên cằm của đối phương.

Lục Hành bẻ mặt cậu xem trái xem phải, vươn ngón trỏ đo đo đạc đạc, vẽ nên một trục tọa độ trước mặt Dương Niệm Thù, thoạt nhìn chính là Tony giáng thế.

“Hành ca, trông anh chuyên nghiệp quá, anh thường xuyên đi hành nghề cắt tóc hả? Tay nghề của anh chắc là tuyệt vời lắm.”
Đầu bị người ta giữ lấy, Dương Niệm Thù bắt đầu không giữ được mồm mà nịnh nọt.
“Lần đầu tiên.” Lục Hành cầm lược nhựa chải hai lần trên tóc, cúi người, kề miệng đến bên tai cậu, thổi khí, “Hôm nay tôi khai kéo, cho cậu.”
“Khụ khụ khụ.”
Dương Niệm Thù bị sặc đến mặt đỏ bừng.

Nói chuyện lưu manh như vậy, nếu như là lúc trước, Dương Niệm Thù đã sớm xù lông.
Nhưng bây giờ thì không thể, cái này là cậu tự mình chuốc lấy.

“Không muốn cắt sao?” Lục Hành nhìn đến Hầu Phác phía bên kia đang dần hóa thân thành siêu saiyan.

“Có ạ.” Dương Niệm Thù đờ đẫn, gật đầu một cách máy móc.
Nếu phải chọn giữa “Đầu trọc” cùng “Kiểu tóc không xác định”, Dương Niệm Thù nhất định sẽ chọn vế thứ hai.
Nếu còn dư lại một ít tóc, cậu còn có thể đi tìm Tony lão sư hàng thật để cứu vớt lại một chút.

Lục Hành áp đầu Dương Niệm Thù xuống, cầm lên một nhúm tóc, “xoẹt xoẹt” hai tiếng mà cắt, không có chút do dự nào.
“Hành ca, anh nhẹ một chút đi.”
Cổ họng Dương Niệm Thù như nức nở một tiếng, hai chân kẹp chặt, tay cũng nắm chặt, mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài run run rẩy rẩy, đôi môi đỏ tươi cũng run rẩy theo.

Giống như một chiến sĩ sắp hi sinh anh dũng, cũng tựa như một đóa hoa đẹp sắp bị ngắt xuống.

Hai loại so sánh này được đặt chung với nhau, nhưng cũng không đem lại cảm giác không phù hợp nào.

Bàn tay cầm kéo của Lục Hành dừng lại một chút.
Kẻ lừa đảo nhắm mắt lại, lực sát thương lại càng lớn.
Nhẹ một chút cái gì chứ, cắt tóc còn phân nặng nhẹ sao?
Lục Hành giơ tay lên, vốn dĩ muốn cầm lấy tóc của cậu, nhưng lại giống như bị ma xui quỷ khiến mà xoa xoa lỗ tai của Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù run lên một chút, mở hai mắt, nhíu chặt mày, bắt đầu xù lông.

“Anh……!sờ lỗ tai của em làm gì?!”
Giọng nói vốn là đang lấy lòng nay lại trộn lẫn sự lạnh lùng.
Tay cậu nắm thành quyền, lúc nào cũng có thể đứng lên choảng nhau cùng với Lục Hành.
Lục Hành nhếch môi, kẻ lừa đảo rốt cuộc cũng không diễn nổi nữa rồi.
“Không phải cậu nói bị sờ đầu sẽ đánh người sao?”
Lục Hành vờ như không biết, lại tiếp tục xoa nhẹ trên lỗ tai của cậu, am ủi nói, “Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút, tôi sẽ không cắt tai cậu.”
Giọng điệu giống như đang dỗ em bé.
Dương Niệm Thù cắn môi, ánh mắt sắc bén nhìn Lục Hành chằm chằm.
Cậu rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng, “Anh sờ thì…!được.”
“Thế à? Thế sao không nói sớm.”
Vẻ mặt Lục Hành thản nhiên, đổi mục tiêu sang xoa đầu cậu.
Dương Niệm Thù: “……”
Tôi nói từ lâu rồi!!
“Nhắm mắt, kẻo tóc rơi vào mắt.”
Lục Hành dùng ngón trỏ cùng ngón giữa giữ lấy tóc mái trên trán cậu, “xoẹt xoẹt”.
Dương Niệm Thù mở to hai mắt nhìn Lục Hành, sợ anh lại làm ra hành động quỷ quái nào khác.

“Nhắm mắt lại, cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy, tay tôi sẽ run, cắt hụt thì sẽ xấu cho coi.”
Lục Hành thúc giục rất nhiều lần, Dương Niệm Thù mới không tình nguyện mà nhắm mắt lại.

Lục Hành cảm thấy chính mình thật sự rất có thiên phú làm thợ cắt tóc, lần đầu tiên cầm kéo, đã vô cùng suôn sẻ.

Tóc Dương Niệm Thù rất mềm, có màu nâu nhạt.
Chắc là mới gội đầu xong, không biết là dầu gội hãng nào, có mùi hương hoa thoang thoảng.
Cảm xúc mượt mà lại tinh tế.
Sợi tóc mềm mại dây dưa nơi đầu ngón tay, lưu lại nơi lòng bàn tay cảm xúc như đang sờ vào tơ lụa, đặc biệt là cỗ mùi hương nhàn nhạt kia, cứ mãi quanh quẩn nơi chóp mũi, thật lâu vẫn chưa tan biến.

Lục Hành một kéo lại thêm một kéo, như là đang xử lý một tác phẩm nghệ thuât.
Lục Hành không còn làm ra mấy động tác thừa nào, Dương Niệm Thù nhắm mắt lại, an an tĩnh tĩnh mà bị đùa nghịch, biến thành một vật nhỏ ngoan ngoãn.
“Được rồi.”
Mười phút sau, Lục Hành gác kéo.
Anh cảm thấy vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, còn trêu đùa mà nắm cằm Dương Niệm Thù xem trái xem phải.

Dương Niệm Thù bỗng nhiên nâng chân lên, đá vào đầu gối của anh.
Lục Hành lui ra phía sau hai bước, cắn chặt răng.
Cái tên lừa đảo này, dám qua cầu rút ván.
Dương Niệm Thù cởi bỏ vải che, duỗi tay sờ vào cái cằm bị Lục Hành xoa lúc nãy, đổi lại biểu cảm, lập tức tiến vào trạng thái nhu nhược đáng thương, “Hành ca, thực xin lỗi, em không có cố ý.

Do vừa mới ngồi lâu, chân em bị rút gân.

Anh có đau lắm không?”
Lục Hành lạnh mắt nhìn cậu.
Cắt tóc mái xong rồi, đôi mắt của Dương Niệm Thù lại càng lộ rõ, bị đôi mắt ướt nhìn như thế, muốn tức cũng tức không nổi.

Ngọn lửa vừa mới nhen nhóm trong lòng, còn chưa kịp bùng cháy, đã bị dập tắt trong nháy mắt.
Dương Niệm Thù nhìn lại mình trong gương, tóc có hơi không đều một chút, nhưng tổng thể cũng đẹp, cậu nhìn trái nhìn phải, khen ngợi, “Hành ca, anh đúng là thiên tài.”
Lời khen này là xuất phát từ nội tâm.
“Cảm ơn anh, Hành ca.”
Dương Niệm Thù giương cổ, phủi tóc còn dính trên đó, đeo ba lô lên chuẩn bị chạy lấy người.

Quả tóc ngắn nghiêm chỉnh của Dương Niệm Thù cùng với mấy quả đầu láng như quả dưa hấu bên kia tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

Mấy bạn học nam đang đứng đợi kia cũng nhìn thấy, hai thanh niên cũng lớn gan mò qua bên đó, muốn được Lục Hành cắt tóc.
Lục Hành đưa kéo cho một thành viên khác của Phong Kỷ, phủi tay đứng qua một bên, không có ý định sẽ cắt.

Dương Niệm Thù mới vừa đi được hai bước, lại bị ngăn lại.
Kêu kêu cái quần, cái trường này đúng là thích lèo nhèo, không biết cậu lại làm ra cái gì trái với quy định nữa.

“Bạn học này, tẩy trang đê.”
Ủy viên của Phong Kỷ tay đeo băng rôn ngăn Dương Niệm Thù lại, nhét vào trong tay cậu một hộp khăn ướt.

“Gì cơ?”
Dương Niệm Thù cứ tưởng mình bị lãng tai.
Trang điểm cái gì cơ?
“Nội quy của Thất Trung: Không được trang điểm!”
Ủy viên Phong Kỷ chỉ vào một học sinh khác đang nhìn gương lau mặt, ý bảo Dương Niệm Thù cũng qua đó chờ đi.

“Tớ không có trang điểm!”
Dương Niệm Thù đứng thẳng người, đúng lý hợp tình.
Ủy viên Phong Kỷ hừ cười một tiếng, cue mấy bạn nữ đang tẩy trang ở bên cạnh vào.

“Tớ không có trang điểm, chỉ dùng chút xịt khoáng, sao lại nói tớ trang điểm chứ?”
“Đúng vậy, tớ cũng thế, tớ mà có trang điểm thì làm sao xấu như thế này được chứ?”
“Người ta chính là đẹp từ trong trứng, da trắng cũng không được nữa hả! Quá đáng vừa thôi!”
Dương Niệm Thù: “……”
“Nhìn cái gì mà nhìn, tẩy đi!”
Ủy viên Phong Kỷ trừng mắt liếc cậu một cái.
“Tớ lớn đến tuổi này còn chưa bao giờ biết đồ trang điểm trông ra sao nữa đó?”
“Vẫn ngoan cố đúng không.” Ủy viên kia kêu lên một tiếng Hành ca, nói với Dương Niệm Thù, “Để tôi mang chuyên gia giám định trang điểm tới đây, cho cậu phải tâm phục khẩu phục mới được.”
Dương Niệm Thù cười khẩy, cũng lười giả vờ đáng thương, cây ngay không sợ chết đứng, cậu không trang điểm, không việc gì phải sợ.

Lục Hành vốn đang giúp Hầu Phác duy trì số lượng của đội cắt tóc, nghe thấy, chậm rãi đi qua.

Nhìn thấy Dương Niệm Thù, con ngươi liền u ám.
Dương Niệm Thù trông vô cùng khí thế, cũng không thèm gọi một tiếng “Hành ca”, hùng hùng hổ hổ, bộ dạng trông vô cùng thiếu đánh.
“Hành ca, lại là một người không chịu nhận mình trang điểm, anh lại nhìn xem thử.”
Ủy viên kia khoanh tay đứng một bên chờ xem kịch vui.
Lục Hành tiến lên một bước, thong thả xem xét Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù căn bản không biết cái gì gọi là tô son trát phấn, làn da cậu tinh tế, mắt lại to, lông mi cong dài.

Nổi bật trên làn da trắng nõn, chính là đôi môi đỏ hồng.

Nhìn xa sẽ tưởng rằng đây là lối trang điểm vô cùng tự nhiên.

“Không……” Lúc nãy khi cắt tóc, Lục Hành biết Dương Niệm Thù để mặt mộc, thế nhưng cậu lại dám giở trò qua cầu rút ván, trong lòng bỗng thấy bất mãn, lời nói cũng thay đổi, “Không nhìn thấy rõ, cậu qua đây một chút.”
Dương Niệm Thù nhắm mắt để lấy lại bình tĩnh, tiến về phía trước một bước.

Lục Hành kề mặt lại gần sát, ngửi ngửi trên mặt Dương Niệm Thù.
“Không trang điểm, nhưng có xịt nước hoa.”
Dương Niệm Thù: “……”
Cười lạnh một tiếng, “Six God cũng được tính là nước hoa à?”
“Six God là cái gì cơ?”
Lục Hành nhớ lại tên các nhãn hiệu nước hoa, quả thật chưa từng nghe tới loại này bao giờ.

“Nước hoa Lục Thần.”
Lục Hành: “……” Bỗng có cảm giác mình lại bị cậu ta chơi đùa.
“Không phải là mùi nước hoa.”
“Anh ngửi lại đi.”
Dương Niệm Thù chủ động mò lại gần, giọng điệu nhút nhát.
Vốn muốn chửi vài câu cho bõ ghét, nhưng suy đi xét lại, Lục Hành đang là chủ nợ, mấy câu chửi đành nghẹn lại vào trong.

Mùi nước hoa thoang thoảng, còn có mùi lành lạnh thơm ngọt lúc trước anh từng ngửi được.

Chính là loại mùi hương làm người khác an tâm.

Lục Hành có điểm thất thần, bất tri bất giác ngửi đến cổ của Dương Niệm Thù.
Còn lẩm bẩm nói nhỏ bên tai cậu: “Thơm quá.”
Anh đang ngửi chỗ nào đó?!!!
Dương Niệm Thù giơ khuỷu tay lên, đánh úp tới.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN