Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh - Chương 13: Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh


Chương 13: Chương 13


Trong nhà vệ sinh có ba buồng, nhưng có hai cái đã bị hỏng, bị nhân viên vệ sinh niêm phong.

Dương Niệm Thù ôm quần áo, kinh hoảng thất thố mà nhảy trở về.

Nhìn Lục Hành đang xả lũ, cậu “Hoắc” mà xoay người, nhìn vào bức tường phía đối diện, cổ họng có chút khẩn trương.

“Không phải muốn đi sao? Sao lại quay vào trong này rồi.” Lục Hành quay đầu nhìn Dương Niệm Thù, cố tình trêu cậu.

“Quần áo của anh cái con khỉ khô, rõ ràng chính là do Cao Hưng cho tôi.”
Dương Niệm Thù lật qua lật lại bộ đồ.

Lục Hành vừa giải quyết vấn đề sinh lý vừa nói, “Trên cổ áo có thêu tên của tôi.”
Dương Niệm Thù vạch ra xem, quả nhiên, có thêu môt dòng chữ đỏ gồm hai chữ “Lục Hành”.

Nếu cài cúc áo trên cùng vào sẽ không nhìn thấy.

Nhưng nếu để hở ra, có thể thấy rõ hai chữ “Lục Hành”.

Dương Niệm Thù ngây người, “Hành ca, em không biết là quần áo của anh.”
Dù biết bản thân không nghe được mùi tin tức tố, cậu vẫn dán mũi vào cổ tay áo, ngửi ngửi.

Ngửi được một mùi đắng thật nhạt.

Dương Niệm Thù nhíu nhíu mày.

“Giờ biết rồi hả?” Lục Hành kéo quần lên.

Dương Niệm Thù xoay người, thở dài trong lòng.

Đếm ngược ba giây đồng hồ, thả lỏng người, thâm anh mềm mại vang lên, “Hành ca, cho em mượn đồng phục được không?”
“Không nhìn ra được a, cậu đúng là biết tiến biết lùi quá nhỉ.” Lục Hành nhếch môi, tiến lên hai bước, sờ tai Dương Niệm Thù, “Vừa nãy còn không phải còn ra dáng một trinh tiết liệt O lắm sao.”
Dương Niệm Thù nhấp cái miệng nhỏ, làm lộ ra cái lúm đồng tiền bên má phải.

Cậu chớp mắt, không lên tiếng.

Bây giờ có nói gì cũng không phù hợp cho lắm.

Chỉ có thể làm Lục Hành tự mình cảm nhận được thành ý của cậu.

“Cậu từng học Xuyên kịch* à? Sắc mặt thay đổi nhanh như vậy.” Lục Hành vươn tay, nhéo nhéo mặt Dương Niệm Thù.

*Xuyên kịch: còn gọi là kinh kịch Tứ Xuyên là loại hình nghệ thuật dân gian văn hóa Ba Thục.

Xuất phát từ đời nhà Thanh và trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu của người Trung Quốc.

Đây là sự pha trộn hoàn hảo của phương ngữ địa phương cùng với phong tục, âm nhạc dân gian và các điệu nhảy từ các khu vực khác.

“Chát” một tiếng, tay của Lục Hành bị đánh, chính là cái tay sờ mặt cậu.

Còn đánh rất mạnh, để lại dấu tay màu đỏ.

Trong mắt của Dương Niệm Thù, bàn tay đó là bàn tay Lục Hành vừa dùng để cầm tờ rym.

Dương Niệm Thù: “……”
Lục Hành: “……”
Trầm mặc.

Dương Niệm Thù cũng hết hồn.

Không ngờ mình lại phản xạ nhanh như vậy.

Cậu biết Lục Hành muốn biểu đạt bất mãn, khẽ cắn môi nhịn xuống.

Nếu Lục Hành đổi sang dùng tay bên kia nhéo cậu, cậu cũng sẽ không phản ứng mạnh như thế.

Bàn tay vừa mới đỡ tờ rym xả lũ, còn hơi ấm nóng, nhưng mà ông chủ Lục lại không để ý.

“Hành ca……!Thực xin lỗi, em……”
Tuy tôi nghèo, nhưng vẫn biết trước khi ăn cơm phải rửa tay cho sạch á!
Lục Hành lại muốn nổi khùng, vào những lúc như thế này, cái chúng ta cần không phải chỉ là một nụ cười tự tin, mà phải là đánh lại mới đúng.

Tay vung lên giữa không trung, hướng về phía mặt của Dương Niệm Thù.

Dương Niệm Thù cúi người xuống, trốn qua một bên.

Đôi mắt to chớp chớp đầy ủy khuất, “Hành ca, cái tay kia của anh, vừa mới sờ vào……”
Chít chít.

Lục Hành: “……”
Vẫn là kẻ lừa đảo ưa sạch sẽ.

Anh thở dài, nhẹ nhàng nói một cậu,
“Cầm đi, giặt sạch rồi hãy mặc vào.”
“Cảm ơn Hành ca.”
Dương Niệm Thù nhếch môi, ngọt ngào mà cười, một nụ cười tươi sáng tỏa nắng.

“Hành ca, em thay đồ.”
Anh có thể đi ra ngoài trước không?
Dương Niệm Thù nhìn cửa ra vào, dùng ánh mắt ra hiệu.

“Hả?” Không biết Lục Hành đang suy nghĩ cái gì, đại não nhất thời lơ đễnh, không phản ứng lại kịp.

Mượn áo xong còn đánh luôn cả người, Dương Niệm Thù ngại ngùng, không dám mở miệng đuổi anh ra ngoài.

Dương Niệm Thù yên lặng xoay người, đưa lưng về phía Lục Hành thay quần áo.

Hai người im lặng đến lạ, Dương Niệm Thù vừa thay quần áo vừa mở lời, “Hành ca, em gỡ chỉ thêu tên anh ra nha?”
Lục Hành còn chưa kịp nghĩ, đã buột miệng thốt lên: “Không được.”
“Sao thế ạ?”
Dù gì cũng bỏ đi rồi, là do Cao Hưng tìm ra, Dương Niệm Thù thật sự không biết sự tồn tại của bộ đồng phục này còn ý nghĩa gì đối với Lục Hành nữa.

“Để đó cho tôi truyền lại cho con cháu sau này.”
“À…”
Một sứ mệnh thật cao cả.

Toàn bộ phần lưng trơn bóng của Dương Niệm Thù lộ ra, eo thon cùng với đường cong lả lướt phía sau lưng.

Lưng quần rộng một vòng, lùng thùng ở hai bên hông, vùng xương chậu như ẩn như hiện, cái mông cong rõ mồn một, ngăn cho quần không bị tụt xuống.

Thay áo xong, Dương Niệm Thù lại thay quần.

Trên quần lót có in hình con vịt vàng, con vịt đang nhe răng cười với Lục Hành.

Còn đánh sâu vào thị giác hơn so với lúc hai người đi bơi, Lục Hành nhắm mắt lại, hơi nghiêng người qua một bên.

“Hành ca, anh có đồng phục thu đông không, cho em mượn với nha?”
Lục Hành: “……”
Kẻ lừa đảo đúng là được đằng chân lân đằng đầu.

“Có……”
“Cảm ơn Hành ca.”
“Cảm ơn cái gì, tôi có nói sẽ đem cho cậu mượn chưa?”
“Hành ca, anh đúng là người tốt.”
“Không phải vừa rồi cậu nói Cao Hưng mới là người tốt sao?”
“Anh còn tốt hơn cả Cao Hưng nữa.”
Chuyện ai tốt hơn ai, không thể do dự dù chỉ một giây, phải nói thật nhanh mới có thể biểu hiện mình chân thành như hearts & arrows* vậy.

*Hearts and arrows: Chắc mn cũng không xa lạ về thần Cupid rồi nên mình không giải thích thêm ha~
Chần chờ dù chỉ một chút cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Dương Niệm Thù nghiêng đầu, còn bổ sung thêm,
“Thật đó.”
Gương mặt đang nghiêm nghị của Lục Hành thả lỏng một chút, nhẹ nhàng nói, “Để tôi về nhà tìm.”
“Cảm ơn Hành ca, anh chính là người tốt siêu cấp luôn.”
Dương Niệm Thù nói, cái miệng nhỏ ngọt như mía lùi.

Lục Hành nhìn chằm chằm môi cậu, cảm thấy yết hầu có hơi khô.

Dương Niệm Thù mặc lại quần áo của mình, ngửi đồng phục một chút, “Đắng quá.”
Lục Hành nhớ lần trước Dương Niệm Thù không thích cà phê, ngại đắng, nhíu nhíu mày.

“Đó là mùi của tôi.”
“A?”
Dương Niệm Thù còn chưa hết ngờ ngạc, Lục Hành đã mở cửa đi rồi.

“Mùi tin tức tố của tôi.”
“Cà phê đắng sao?” Dương Niệm Thù nghĩ thầm, sau này ai làm Omega của Lục Hành đúng là quá thê thảm, mỗi lần động dục thì phải chịu đựng vị đắng đó, chắc tắt nắng cmnl.

Nhưng mà, sao mình lại ngửi được mùi tin tức tố của người khác thế nhỉ?
Kỳ quái.

Lúc Dương Niệm Thù về lớp, tiết của Miss Trương đã bắt đầu.

“Dương Niệm Thù, lại là em nữa à?! Lần nào cũng phải vi phạm nội quy lớp mới chịu được có phải không? Mới đi học có hai ngày mà toàn bị điểm danh phê bình là sao?! Muốn làm học sinh cá biệt lắm hả!”

Miss Trương chống hai tay trên bàn, tròng mắt sắp lọt ra ngoài.

Dương Niệm Thù ngửa đầu nhìn thoáng qua Lục Hành chỉ vào lớp trước cậu chưa tới một phút, thở dài.

Cậu có thể đảm bảo, lúc Lục Hành bước vào, Miss Trương sẽ cười đến độ nở hoa.

“Em nhìn Lục Hành làm gì?” Miss Trương đè gãy một viên phấn bảng, “Nếu em thi được điểm cao hơn Lục Hành, you can do anything trong tiết của tôi!!”
Theo như kịch bản thông thường, đây là lúc Dương Niệm Thù sẽ cúi đầu nói lời xin lỗi, cam đoan sẽ không bao giờ tái phạm nữa, chuyện này thế là xong.

Nhưng mà làm như vậy, thì lại không phải là Dương Niệm Thù.

“Miss Trương, em muốn ăn hotpot, lẩu nóng.”
Dương Niệm Thù hểnh mũi, mắt mở to giả ngu, vờ như đang nói thật.

Để tạo lòng tin, đôi mắt nai còn chớp chớp, lông mi phe phẩy, trông giống như một tên thiểu năng đáng yêu.

“Oke con dê không?”
“Ha ha ha ——” Cả lớp phụt cười, vội vàng che miệng lại.

Miss Trương đã mười mấy năm tuổi nghề, nhưng là lần đầu tiên gặp được học sinh như cậu — giả ngu ngốc để chọc tức người khác.

Thất Trung là trường trọng điểm quốc gia, phần lớn học sinh đều rất ngoan ngoãn, tuy tất cả đều đang bước vào thời kì động dục nổi loạn của tuổi trẻ, nhưng cũng đều lén lút mà làm, trước mặt giáo viên vẫn luôn bày ra bộ mặt con ngoan trò giỏi.

Khuôn mặt Miss Trương nghẹn đến đỏ hồng, cầm thước gõ hai cái: “Yên lặng.”
Cô ta cười lạnh một tiếng, nghẹn tầm hai phút mới giả vờ rộng lượng mà trả lời, “Được, em muốn ăn dầu hạt cải hay là hồng du?”
Dương Niệm Thù nghiêng đầu suy nghĩ, nhếch miệng cười, “Red du ạ.”
Miss Trương nói, “Được lắm, chỉ cần điểm của em cao hơn Lục Hành, thì trong tiết của tôi em muốn làm gì cũng được.”
Khuôn mặt của Miss nhăn thành một cục, quên luôn cả việc chèn từ tiếng Anh.

“Thank you, miss Zhang.” Dương Niệm Thù cúi người cám ơn Miss Trương, ngồi lại vào chỗ của cậu.

“Dương Niệm Thù, a za a za fighting!”
Cả lớp ầm ĩ, cổ vũ cho cậu.

Mặt Miss Trương xanh mét, “Được rồi, nhìn vào bảng cho tôi!!”
Lục Hành nhướng mày, buông bút, nhìn Dương Niệm Thù đang ngồi ở phía trước.

Cái tên lừa đảo này, đúng là không biết trời cao đất dày.

Còn dám hỏi Miss Trương “Oke con dê không?”, làm anh xém chút nữa cười ra tiếng.

Thật sự đúng là quá oke con dê.

Miss Trương bụng dạ hẹp hòi, phỏng chừng pha giả ngu này của Dương Niệm Thù sẽ truyền tới tai cả tập thể giáo viên của trường, lúc học tiết khác có khi còn bị liệt vào danh sách học sinh cá biệt, sẽ bị đem ra chịu trận.

Lục Hành rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm cái ót của Dương Niệm Thù.

Dương Niệm Thù ngồi xuống rồi, cũng không có ý định sẽ nghe Miss Trương giảng bài, rút lấy một bài thi từ trong hộc bàn ra bắt đầu làm.

Lục Hành có hơi không hiểu, nếu xét theo tính cách của kẻ lừa đảo vô hại này, những lời nói kia, chắc chắn vẫn là có ba phần tự tin.

Mấy ngày hôm nay lúc đi học cậu luôn không nghe giảng mà toàn lấy bài riêng ra làm, có thể thấy là bị mất căn bản, không theo kịp tiến độ của bài học.

Cậu ta diễn nhập tâm quá nên không thoát vai được à, phải tỏ vẻ thật-ngu-ngốc-thiểu-năng mới được hay sao?
Thất Trung là trường Trung học phổ thông trọng điểm cấp quốc gia, tuần nào cũng có bài kiểm tra, cuối tháng còn có bài thi, hôm nay là thứ tư, ngày mai là phải làm kiểm tra rồi.

Dương Niệm Thù một chút cũng không hoảng hốt, cậu vẫn luôn là thủ khoa môn tiếng Anh, tuy rằng bài thi của Thất Trung tất nhiên sẽ khó hơn nhiều so với bài thi ở Khang huyện, nhưng cậu làm bài thi thử, cảm thấy 140 điểm vẫn là có thể.

Không biết sẽ kiểm tra mấy môn, thành tích môn tiếng Anh của Lục Hành thế nào nhỉ?
Dương Niệm Thù rất thích học toán, đã tự học xong chương trình toán học lớp 12, tiếng Anh và Ngữ văn cũng được, cậu không sợ, nhưng mà ba môn Sinh Lý Hóa đều do cậu tự học, có rất nhiều đề hình chưa thấy qua, không biết có thể theo kịp không.

Sau khi tan học, Dương Niệm Thù ngồi ở trên ghế, ngửa đầu ra sau, cái ót đặt lên bàn của Lục Hành, “Hành ca, điểm trung bình của anh là bao nhiêu?”
Lục Hành cong cong môi, “Cũng giống cậu, đứng đầu toàn khoa.”
Một câu như vậy, thoạt nhìn □□ vị có đủ.

“Tiếng Anh bao nhiêu?”
“150.”
“Ô, giống em nhỉ.”
“Quá dữ” không biết ai kêu lên một tiếng, “Bạn học mới thực kiêu ngạo.”
Ngày đầu tiên tới đã gây sự với Lục Hành, qua ngày hôm sau trực tiếp choảng nhau ngay tại cổng trường.

Giờ lại còn kích thích hơn nữa, còn muốn khiêu chiến với người đứng đầu toàn khoa – Lục giáo thảo.

“Dương Niệm Thù, có phải cậu từ trường Khải Trí* chuyển đến không?”
*Hình như đây là trường dạy trẻ bị thiểu năng.

Có người gân cổ lên hỏi, “Đứng đầu từ dưới đếm lên à?”
“Niệm Thù, đừng để ý đến bọn họ.” Cao Hưng hoà giải, “Thành tích không nói lên tất cả.”
“Niệm Thù, muốn ăn lẩu thì để anh dẫn đi.” Cảnh Trực phụ họa, “Đừng cùng cái tên này so thành tích, anh ta không phải là người đâu.”
“Cảnh Trực ca, nhược điểm của Hành ca là gì vậy?” Dương Niệm Thù hỏi.

Lục Hành liếc cậu, “Cậu còn dám bày trò hỏi điểm yếu ngay trước mặt thánh Allah, tính áp dụng cái chiến lược bã đậu nào đây?”
“Cái này gọi là chiến thuật quan trọng hơn chiến lược*.” Dương Niệm Thù nói, “Hành ca, anh yếu môn nào nhất? Mình so môn đó.”
*Chiến lược là một tập hợp các lựa chọn được sử dụng để đạt được mục tiêu tổng thể trong khi chiến thuật là những hành động cụ thể được sử dụng khi áp dụng những lựa chọn chiến lược đó.

Chiến lược = kế hoạch, chiến thuật = hành động thực hiện kế hoạch.
“Ngữ văn, phần viết văn trừ đi 0,5 điểm đi.” Lục Hành cười một tiếng.

“0,5 kia là số thập phân, cuối cùng làm tròn lên thì anh vẫn đạt điểm tối đa mà thôi.” Dương Niệm Thù đáp, “Cái này em có kinh nghiệm, lúc trước em cũng toàn làm thế.”
Lục Hành hừ lạnh một tiếng, kẻ lừa đảo này da mặt càng ngày càng dày.

“Tôi thấy nhiều học sinh yếu kém lắm rồi, nhưng chưa thấy ai có cá tính như cậu luôn.”
Lớp phó học tập Trương Kính đi tới, dựa vào bàn của Dương Niệm Thù.

Dương Niệm Thù liếc cậu ta một cái, không biết cậu ta đang muốn làm gì.

Đây là ai, không quen biết.

Trương kính hai chân bắt chép, một tay tựa vào bàn, cầm lấy sách tiếng Anh của Dương Niệm Thù lên xem, “Tớ luôn đạt hạng hai toàn năm học, có cần tớ kèm thêm cho cậu không?”
Dương Niệm Thù nghiêng đầu hỏi: “Cậu có thể kèm cho tôi vượt luôn cả hạng nhất sao?”
Trương kính cúi người nói, “Cậu có thể thử mà.”
Dương Niệm Thù nghiêng người né tránh: “Cám ơn, tôi thích tự học.”
“Rất mong có thể cùng nhau học tập với cậu đó.”
Trương Kính nháy mắt với Dương Niệm Thù, xoay người đi.

Dương Niệm Thù: “……”
Cảm giác người này giả ngu còn hợp hơn cả cậu, tự nhiên đến thế là cùng.

Dương Niệm Thù đang chuẩn bị ngồi xuống, một quyển sách từ phía sau bay tới.

Một cuốn sách dày khoảng 3 cm, trên bìa có hai chữ “Tiếng Anh”.

“Ở bên trong có tài liệu ôn tập của Thất Trung.” Tiếng của Lục Hành truyền tới ở phía sau.

Dương Niệm Thù nghiêng người, quay về phía sau.

Lục Hành đang xem bài, khẽ nhìn Dương Niệm Thù nhưng lại không ngẩng đầu, “Tôi thích cạnh tranh công bằng.”
“Cảm ơn Hành ca, anh đúng là một người vô cùng vô cùng vô cùng tốt.”
Dương Niệm Thù nói..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN