Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh
Chương 3: Chương 3
Bầu trời đêm nơi vùng núi, rời xa khói bụi thành phố, bốn phía đều quang đãng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy toàn là sao trời, một dải ngân hà ở giữa trời đêm, phủ lên mặt đất một tầng màu bạc.
Không khí trong trẻo mát lành, bầu trời ánh sao lấp lánh giữa đêm đen, xem đủ lâu, cảm giác như cả người đều chìm đắm vào trong đó.
Lục Hành nằm trên mặt cỏ, ngửa đầu duỗi tay đếm sao.
“Niên Trư, thật hâm mộ em.”
Trên núi tất nhiên cao hơn so với mực nước biển, ngôi sao tựa như đang treo trên đỉnh đầu bọn họ, duỗi tay một cái là có thể chạm tới, giống như câu vươn tay hái lấy sao trời.
Dương Niệm Thù đang giúp ông chủ của mình nấu nước sôi pha cà phê, cười ngây ngô hai tiếng, “Hâm mộ em ư? Em có gì đáng để hâm mộ sao?”
Cậu chính là thanh niên nghèo tới mức phải bỏ học, cần nhờ vào sự giúp đỡ của ông chủ Lục, cậu có gì để anh hâm mộ.
“Vừa ngẩng đầu là có thể ngắm sao.
Mỗi ngày tự do tự tại, không có phiền não.” Lục Hành ngồi dậy, đón lấy cà phê mà Dương Niệm Thù đưa.
Thành phố ô nhiễm nghiêm trọng, đặc biệt là mức độ sương mù, đừng nói chi tới việc ngắm sao, hai người đứng xa nhau thôi cũng đã trông không thấy người rồi.
Dương Niệm Thù: Ông chủ của mình bước vào tuổi dậy thì, đa sầu đa cảm thật.
Cậu cũng đã nhìn ra, ông chủ này của mình cùng lắm chỉ lớn hơn mình ít tuổi, là người có tiền, phiền não cái gì không biết.
Thế nhưng cậu không nói gì, làm bộ nghe không hiểu.
Đưa cà phê cho Cao Hưng cùng Cảnh Trực.
“Niên Trư, em uống cà phê bao giờ chưa?” Cao Hưng tiếp nhận cái ly.
Hắn phát hiện Dương Niệm Thù rất yêu đồ đạc của mình, cậu vô cùng để ý đến cái nồi cùng giỏ tre, bảo quản chúng rất kĩ.
Quần áo cùng lều trại có chắp vá cũng tiếc của mà không ném đi.
Phía trước xem qua 《 biến hình ký 》của Đài truyền trình trái cây (bạn nào biết tên kênh thì chỉ mình với nhé T.T) , hắn biết được vùng núi xa xôi rất nghèo, rất nhiều bạn nhỏ một năm chỉ có thể ăn được một chút đồ ngọt, có đứa còn thảm hơn, nhà chỉ có bốn bức tường, mái hiên còn dột nát.
Dương Niệm Thù: “……”
Cậu nhìn thảm thương tới mức đó luôn hả?
Giống kiểu người không mua nổi cà phê mà uống luôn?
Tuy rằng nơi này nghèo khó, nhưng hai khối tiền vẫn có thể mua được một gói cà phê hòa tan, quầy bán đồ ăn trong trường có bán, cậu dư sức mua được.
Bất quá, cậu đúng là không có uống qua cà phê, cậu không thích vị đắng, nghe nói cà phê rất đắng, uống vào còn gây mất ngủ.
“Chưa ạ, em chưa uống qua.”
Dương Niệm Thù cúi đầu dọn nồi, lại lấy ra dụng cụ đuổi động vật hoang dã □□.
Cậu nói làu bàu, trong mắt Cao Hưng chính là đang ngại, muốn uống cà phê mà không dám mở miệng xin.
“Em muốn uống thử không?” Lục Hành giơ lên ly sứ của mình, đưa đến trước mặt Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù: “……”
Tôi không muốn uống thử dù chỉ một chút luôn á.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Hành, mấp máy môi, thoạt nhìn vừa nhút nhát lại vừa sợ sệt.
“Lại đây.” Lục Hành vẫy tay.
Dương Niệm Thù không tình nguyện mà đi qua đó, trên tay bị nhét vào một cái ly sứ, thân ly thật ấm, có điểm hơi ướt, chắc là mồ hôi tay của Lục Hành.
“Uống đi.” Lục Hành vươn tay cầm đáy ly, nâng nâng lên trên.
Dương Niệm Thù: “……”
Đây là đồ anh đã uống rồi, bên trong còn có nước miếng của anh!!
Thiếu niên thất học vùng núi như tôi cũng là người ưa sạch sẽ có được không??
Hai tay Dương Niệm Thù ôm lấy cái ly, đem đến bên mũi ngửi ngửi.
“Nghe mùi…!có vẻ hơi đắng.”
“Sợ đắng?” Lục Hành nhướng mày, khóe miệng ngậm cười.
Dương Niệm Thù gật đầu, đem cái ly đưa trả cho anh.
Tôi không uống có được không?
“Cái này là cà phê hòa tan, có rất nhiều đường, mới đầu uống vào sẽ thấy đắng, lúc sau mới cảm nhận được vị ngọt.” Lục Hành không lấy lại ly, nhìn cậu cười, “Cà phê không sữa không đường mới đắng.”
Dưới ánh mắt chờ đợi của Lục Hành, Dương Niệm Thù ôm cái ly, nhấp từng ngụm.
“Thế nào?” Lục Hành cười hỏi, “Uống ngon không?”
“Đắng quá.” Dương Niệm Thù trề môi, lắc đầu, “Không ngọt tí nào.”
Uống một ngụm, coi như là uống cho lấy lệ, Dương Niệm Thù đem trả cái ly, kiên quyết không uống nữa.
Lục Hành nhận lấy, nghĩ thầm, có lẽ trong sinh hoạt đã chịu nhiều cay đắng khốn khổ, Niên Trư sẽ không thích đồ có vị đắng nữa.
Bốn người lẳng lặng mà ngồi, chờ đợi mưa sao băng.
Dương Niệm Thù bồi Lục lão bản ngưỡng đầu nửa ngày, cổ có điểm mỏi.
Sóng trên núi không tốt, Cao Hưng cùng Cảnh Trực mở game lên chơi.
“Ai, cậu đừng có động vào tôi.” Cao Hưng hai tay ôm di động, dùng chân đá Cảnh Trực.
Cảnh Trực đang chơi Mario, nhân vật đội mũ đỏ tí hon đang chiến đấu với rồng phun lửa để giải cứu công chúa, cậu ta ngồi yên không nhúc nhích, cũng không buồn phản ứng lại.
“Đã bảo đừng có động vào tớ!” Cao Hưng lại đá cho cậu ta một đá.
Cảnh Trực trong miệng ngậm thuốc lá, liếc mắt nhìn nhìn Cao Hưng giống như bị khùng, “Cậu thèm hơi Omega tới điên rồi à? Tớ động vào cậu kiểu gì cơ?”
Cao Hưng giương mắt thì thấy Cảnh Trực đang cầm di động của mình chơi, căn bản không có khả năng chạm vào người hắn.
Lục Hành cùng Niên Trư ngồi ở bên kia, cách xa bọn họ.
“A ——” Cao Hưng đột nhiên nhảy dựng lên, sợ đến chết khiếp, “Có gì đó trên người tớ ——”
Hắn cuống cuồng nhảy cẫng lên, trong ống quần rớt ra một con rắn nhỏ.
“A a a a —— clm nó má ơi ——”
Cao Hưng toàn thân tê dại, hai tay ôm thân sờ lên sờ xuống.
Sờ đến khi không còn gì rớt ra nữa mới yên tâm, xong lại nhảy bắn lên treo người trên người Cảnh Trực.
Cảnh Trực cũng hoảng sợ không kém, nhưng vẫn đỡ so với Cao Hưng một chút.
Cả hai ngao ngao kêu, hai Alpha cao trên 1m8 ôm nhau thành một cục.
Lục Hành nhìn mà mắc ói, cau mày, một bên giữ chặt Dương Niệm Thù, đem cậu che ở phía sau.
“Hành ca, em không sợ.”
Dương Niệm Thù cầm lấy một nhánh cây, tiến lên một bước, nhẹ nhàng quấn lấy con rắn quay một vòng, nói với hai người kia: “Đừng sợ, đây là rắn thái hoa, không có độc.”
“Móa, không có độc cũng là rắn a, Niên Trư, em vứt nó ra xa chút đi.”
Cảnh Trực kéo Cao Hưng từ trên người xuống ném lên mặt đất.
Cao Hưng lập tức xù lông, muốn chuyển qua nhảy lên người Lục Hành, Lục Hành nghiêng người tránh qua một bên, Cao Hưng nhảy vào không trung.
“Cậu có còn là Alpha hay không vậy?” Lục Hành nhướng mày, cười nhạo một tiếng.
“Alpha thì sao, Alpha thì không được sợ rắn hả?” Cao Hưng nhìn con rắn trên tay Dương Niệm Thù, lại nhìn nhìn Lục Hành, cuối cùng, vẫn là đến dán lên trên người Cảnh Trực, “Lão Cảnh, tớ biết cậu cũng sợ, để tớ bảo vệ cậu.”
“Cậu bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi hả?”
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Dương Niệm Thù bình tĩnh mà cầm nhánh cây có con rắn, quăng vào phía rừng cây.
“Niên Trư, em lợi hại quá đi.” Lời khen này của Cao Hưng là xuất phát từ nội tâm.
Hắn từ nhỏ đã sợ động vật nhuyễn thể, đừng nói trực tiếp nhìn thấy rắn, chỉ cần nghĩ tới thôi trong lòng đã cảm thấy ớn.
“Niên Trư, em đúng là” Cao Hưng giơ ngón tay cái lên, “Thật ·vô·cùng·Alpha!”
Dương Niệm Thù: “……”
Sau khi ném đi con rắn kia, Dương Niệm Thù sợ sẽ lại có con rắn khác mò đến, cầm theo một nhánh cây đi xung quanh kiểm tra hai vòng, rút dây động rừng, lại phun thêm một vòng thuốc đuổi côn trùng.
Xong xuôi mọi việc, Dương Niệm Thù đứng dậy cầm thau nước, đến bên dòng suối múc nước rửa mặt.
Nước suối toàn bộ đều là tuyết trên núi chảy xuống, có chút lạnh.
Dương Niệm Thù là người ưa sạch sẽ, muốn rửa sạch đặng đi ngủ sớm một chút.
Mưa sao băng năm nào cũng có, cậu đã xem qua rất nhiều lần, cậu cũng không muốn cùng bọn người Lục Hành nói chuyện thêm.
Cảm giác có chút mệt mỏi, nói với nhau càng nhiều, hiểu lầm lại càng lớn.
Thế giới này lớn như vậy, bọn họ cũng chỉ là khách du lịch tình cờ đến Khang huyện, ngày mai chia tay rồi, phỏng chừng về sau cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Mấy lời muốn giúp đỡ cậu của Lục Hành, cậu nghĩ đó cũng chỉ là mấy lời gió thoảng qua tai, huống hồ gì cậu căn bản cũng không cần sự giúp đỡ của người khác.
Chỉ mong đến ngày mai để đưa được nhóm người này xuống núi an toàn.
Về sau vẫn là nên nói rõ với Trương ca, đừng để anh ấy thổi phồng lên quá mức về cậu, tuy là không phải lừa gạt người khác, nhưng vẫn nên giấu đi, tránh gây hiểu lầm cho bọn họ.
Dương Niệm Thù rửa mặt xong thì trở về chỗ cắm trại, chui vào lều chuẩn bị ngủ.
Cậu giơ đèn cắm trại lên, vừa mới bước vào được một chân, một con nhện lớn trên chân còn dính tơ nhện bỗng rớt ở trước mặt, còn động đậy.
Chỉ cần thêm một centimet nữa, con nhện sẽ đụng vào mũi cậu.
Cả người Dương Niệm Thù căng thẳng, cậu nghe được âm thanh răng mình đánh vào nhau “lập cập”.
Cậu vội xoay người lại, đâm vào một cái ôm ấm áp, đôi tay cũng theo bản năng ôm chặt lấy đối phương.
“Niên Trư, làm sao vậy?” Lục Hành sửng sốt, đưa tay lên, nghĩ muốn đẩy cậu ra, thời điểm tay vừa chạm vào, lại giống như vỗ về bé mèo con mới sinh, vỗ vỗ nhẹ trên lưng cậu.
Dương Niệm Thù thực gầy, phần xương bướm sau lưng lộ ra, cùng với đường cong thật xinh đẹp.
Thân thể gầy yếu run lên một chút, chủ động buông lỏng tay ra.
“Có……!Con nhện……”
Dương Niệm Thù mặt trướng đến đỏ bừng, nhanh chóng nhảy đến phía sau lưng Lục Hành, kéo lấy vạt áo của anh, âm thanh có điểm khẩn trương.
Ngẩng đầu 45 độ mà nhìn Lục Hành, “Hành ca, anh có thể giúp em đánh……!con nhện……!đánh nó chết có được không?”
Chắc là lúc nãy cậu phun thuốc đuổi côn trùng đã làm kinh động đến con nhện.
“Vừa nãy đuổi rắn không phải rất dũng cảm sao?” Lục Hành câu môi cười, đem cậu che ở sau người, “Thế mà lại sợ con vật nhỏ như thế này.”
“Niên Trư, anh giúp em đánh con nhện, con nhện thì anh không sợ đâu.” Cao Hưng cởi giày, cầm ở trong tay, bô lô ba la mà nhảy tới, kéo Lục Hành về phía sau.
Lục Hành lui ra phía sau một bước, không cẩn thận đụng vào người Dương Niệm Thù, Dương Niệm Thù không có phản ứng kịp, toàn bộ thân thể dán vào phía sau lưng anh.
Cậu thiếu chút nữa thì té ngã, không tự giác mà bắt lấy quần áo của Lục Hành, ổn định thân thể.
Lục Hành lại cho rằng cậu chủ động dựa vào.
“Thật sự sợ đến mức đó?” Lục Hành đưa tay đến sau lưng đỡ lấy Dương Niệm Thù, sau đó xoay người.
Sau khi Dương Niệm Thù đứng vững được, lùi về sau một bước, hai người liền tách ra.
“Dạ.”
Dương Niệm Thù run lập cập, nghĩ tới việc trong lều của mình có con nhện, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Khi còn nhỏ cậu đã từng bị nhện cắn, miệng vết thương vừa đau vừa ngứa, chữa cả tháng mới hết, để lại bóng ma tâm lý diện tích một trăm vạn km vuông.
Từ đó trở đi, cậu vừa thấy con nhện là trong lòng lại sợ hãi, sợ nó sẽ nhảy lại cắn cho cậu một phát.
“Mày hả bưởi, cho mày chết ——” Cao Hưng giơ giày lên, muốn hành thích con nhện.
Hắn la ó ầm ĩ, hơn nữa ánh sáng yếu, con nhện chạy lại nhanh, hai hồi liền không biết đã chạy đi đâu rồi.
“Ai nha, chạy mất rồi.”
Cao Hưng chui từ trong lều ra, có chút tiếc nuối.
“Cao Hưng!!”
Lúc đi đường, Dương Niệm Thù luôn ngoan ngoãn mà kêu Cao Hưng ca, Cảnh Trực ca, Hành ca, bỗng nhiên lớn tiếng kêu tên tộc của hắn, Cao Hưng ngớ người, không phản ứng lại được.
“Anh……!Anh khốn kiếp!”
Dương Niệm Thù vốn là muốn mắng mmp, anh con mẹ nó không khoan được kim cương, thì cũng đừng mong ôm nghề đồ gốm, thế méo nào đánh cũng không đánh được, còn dọa nó chạy mất tiêu, nửa đêm nó lại chui ra cắn người thì phải làm sao đây?
*không khoan được kim cương, thì cũng đừng mong ôm nghề đồ gốm: không làm được thì đừng có mà tài lanh.
*mmp: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP, đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ- M-Ẹ M-ÀY”.
Con mẹ nó ¥……!!
Dương Niệm Thù tức muốn bể phổi, mặt trướng đến ửng đỏ, đôi mắt toàn là sương mù mênh mông, hận không thể kiếm lại con rắn kia, bắt nó bỏ vào lều của Cao Hưng.
Nhưng mà không thể, đây là ông chủ, mình cần phải cung phụng.
Dương Niệm Thù lấy ra thuốc nổ vốn để đuổi động vật hoang dã, một bộ muốn đốt cả căn lều.
Cảnh Trực thấy bộ dạng cậu muốn cá chết lưới rách, vội ngăn cản, “Niên Trư, đừng xúc động, bọn anh sẽ giúp em.”
Quay đầu mắng Cao Hưng, “Còn không nhanh đi tìm con nhện rồi đánh chết nó đi, Niên Trư sắp khóc tới nơi rồi này.”
“Thật đúng là em bé.” Lục Hành cười nói, “Mắng chửi người cũng mềm như bông.”
Lục Hành mở lên đèn pin di động, cầm quyển sách, “Nói gì đó dễ nghe đi, Hành ca sẽ giúp em đánh nó.”
Dương Niệm Thù hai bàn tay nắm chặt, không hề cảm tình mà kêu một tiếng.
“Hành ca.”
Dương Niệm Thù nắm chặt ngòi nổ trong tay, nghĩ thầm: Hôm nay nếu các anh không tìm ra được con nhện rồi đánh nó chết, tôi ngủ không được thì các anh cũng đừng hòng yên giấc.
Bọn họ bao vây truy cùng diệt tận con nhện, bỗng có mấy người từ chỗ gần đó bước đến, điều trùng hợp chính là đây thế mà lại là người quen.
Nữ sinh trưởng nhóm tên là Lại Anh, là bạn học của Lục Hành thời học cấp hai.
Chỗ cắm trại của các cô bị sạt lở đá, đè nát một cái lều.
Nơi cắm trại không an toàn, cần phải di dời.
Nên giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn, hơn nữa Lại Anh lại à bạn học, Cảnh Trực đi qua giúp bọn họ dọn lều trại còn thừa dọn qua đây.
Bên hội của Lại Anh thiếu một cái lều, hai nữ sinh đang không có chỗ ngủ, đang thương lượng cùng bọn họ dùng chung lều, hoặc là mượn một cái để ngủ.
“Bọn tớ có ba cái lều, tớ cùng Cao Hưng chung một cái, Hành ca một cái.” Cảnh Trực nói, “Lều của Niên Trư là lều đơn, có hơi nhỏ.”
Lều của Lục Hành là loại lớn, có thể chứa ba người, hẳn là có thể cho mượn được.
Nhưng Lục Hành hoàn toàn không có ý định sẽ cho mượn, hơn nữa thái độ cường ngạnh.
Không khí có điểm căng thẳng.
Đi ra ngoài, cũng không thể thấy chết mà không cứu, Dương Niệm Thù liền cho họ mượn lều của mình.
Thứ nhất là xuất phát từ lòng tốt, thứ hai là do sợ con nhện.
Trong lều đã bị con nhện bò qua, trong lòng cậu muốn xù hết cả lông, nếu như không phải do sợ lạnh, có khi cậu còn chả cần túi ngủ làm gì.
Lều đơn, hai nữ sinh ngủ chung vẫn không thành vấn đề.
“Niên Trư, em cho bọn họ mượn lều, thế em ngủ ở đâu bây giờ?” Lục Hành vẻ mặt lo lắng mà nhìn cậu.
“Ngủ cùng bọn Cao Hưng à?”
“Hành ca, em ngủ chung với anh được không?” Dương Niệm Thù chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Không được.” Lục Hành nhíu mày, dứt khoát từ chối..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!