Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh - Chương 30: 30: Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh


Chương 30: 30: Chương 29


“Mấy cái này là ai đem tới vậy?” Bàn của Dương Niệm Thù bị chất đầy, sách của cậu phải đem sang để trên bàn Đường Giản.

“Đường Giản, cậu đem gì tới?”
“Tớ đem cái xẻng xào*.” Đường Giản đưa tay lục lọi trong cặp sách.

*đồng âm với 僝僽, là một lời mắng chửi thậm tệ.

Dương Niệm Thù: “……”
Tự nhiên lại mở miệng chửi người ta.

Dương Niệm Thù nhìn chằm chằm Đường Giản, thấy cậu ta thật sự lấy ra một cái xẻng xào rau từ trong cặp sách.

Đường Giản kéo Dương Niệm Thù ra mộ bên, “Tránh ra, để tớ xào lẩu.”
Đường Giản bật bếp điện thử, bỏ bịch nước cốt lẩu bỏ vào nồi đảo đảo, chỉ trong chốc lát, toàn lớp đều là mùi ớt cay đến sặc.

Đảo xong rồi, lại bỏ thêm gói dầu hồng, hòa tan rồi liền có thể bắt đầu ăn.

Vừa hay lại đang là giờ ăn trưa, Dương Niệm Thù cũng không ngại ngùng gì nữa, mở ra gói đồ ăn bỏ vào trong nồi, mời mọi người: “Mọi người qua đây ăn luôn đi, một mình tớ ăn không hết.”
Lúc trước có vài người từng cười nhạo Dương Niệm Thù là học sinh của trường thiểu năng trí tuệ chuyển tới, tuy bọn họ cũng góp đồ tài trợ cho bữa lẩu này của cậu, nhưng cũng không tới mức không biết xấu hổ mà lại ăn chung.

Đồ ăn rất nhiều, cho cả lớp ăn no còn được.

Các bạn học thích náo nhiệt, chụp mấy tấm đăng lên vòng bạn bè, rồi chia thành từng tốp đến căn tin ăn cơm, chỉ còn sót lại vài người thân thiết với Dương Niệm Thù.

Trương Kính, Đường Giản, Cảnh Trực, Cao Hưng đều có đủ.

Dương Niệm Thù quay đầu hỏi Lục Hành, “Hành ca, cùng ăn đi, anh cũng có một phần công lao trong này.”
Lục Hành: “……”
Muốn bịt cái miệng kia lại thật.

“Không cần, sáng tôi ăn no rồi, thầy còn kêu tôi lên có việc nữa.”
“Đúng rồi, Hành ca, anh đem tới cái gì vậy?” Dương Niệm Thù có chút tò mò, Lục · ủy viên ban giám thị · Hành có đóng góp gì cho nồi lẩu này không.

“Tôi góp đồ uống.” Lục Hành đáp, lấy ra một lon cà phê moka, nhét vào tay Dương Niệm Thù.

“Em cảm ơn.” Dương Niệm Thù khui lon, uống một ngụm.

“Cho em nữa.” Cảnh Trực duỗi tay về phía Lục Hành.

“Hết rồi.”
Cao Hưng và Cảnh Trực đưa mắt nhìn nhau, gắp đồ ăn trong nồi.

Cao Hưng cầm đũa khuấy trong chén, có vẻ như quan hệ của Dương Niệm Thù và Lục Hành đã hòa hoãn trở lại.

Không chỉ là hòa hoãn, mà còn có vẻ thân thiết hơn.

Cao Hưng nhìn bóng lưng Lục Hành, giống như suy nghĩ điều gì đó.

Mùi lẩu bay tứ phía, ngoài cửa sổ còn có một đám học sinh của lớp khác, tụm năm tụm bảy nhìn vào bên trong.

“Wow, đó là thành viên mới của lớp số 7 sao, đẹp thật đấy.”
“Hồi trước ai dám nói người ta là kẻ thiểu năng trí tuệ vậy, thiểu năng mà làm bài được điểm tối đa à.”
“Ông trời bất công, đã đẹp lại còn học giỏi, muốn kết bạn quá đi.”
“Tớ thì khác, tớ muốn làm bạn trai của cậu ấy.”
Lục Hành đi trên hành lang, vừa lúc nghe hết cuộc trò chuyện kia, anh dừng lại, lạnh giọng,
“Lớp nào đây? Có muốn bị kỉ luật không?”
Vô cùng ra dáng ủy viên của Phong Kỷ.

Nhóm bạn kia lập tức giải con bà nhà tán.

Lúc Lục Hành vào văn phòng, thầy Vương đang xem bảng thống kê thành tích.

Dương Niệm Thù đứng đầu hai môn Toán cùng Tiếng Anh, Ngữ Văn 145 điểm.

Cả khối chỉ có một người đạt điểm tối đa môn Tiếng Anh, môn Toán có vài người, Ngữ Văn thì không.

Dương Niệm Thù đứng đầu hai môn, #3 môn Văn, được 500 tiền học bổng.

Lục Hành lãnh giúp cậu.

Khi Lục Hành về lớp, Dương Niệm Thù còn đang ăn lẩu, rất nhanh đã đến hai giờ, Miss Trương tới.

Ăn cũng no nê rồi, cậu ngắt điện trong phích cắm, để nồi trên mặt đất, sửa bàn lại ngay ngắn chỉnh tề.

Hai tiết hôm nay là tiết sửa bài kiểm tra, Miss Trương cầm bảng điểm, thấy Dương Niệm Thù được 150, còn tưởng nhập sai điểm rồi.

Vừa vào cửa lớp, cô ta đã nghe thấy mùi lẩu, sau đó nhìn thấy cái nồi trên mặt đất.

Mặt cô ta hết đỏ rồi lại trắng, một tay chống eo, một tay chỉ vào Dương Niệm Thù, “Em……!Em……!Em……”
Em hết nửa ngày, cũng không nói nổi được thành lời.

Sau đó, cô ta thế mà bật khóc ngay trên bục giảng.

“Dương Niệm Thù, em thật quá đáng!”
Dương Niệm Thù: “……”
Tôi không ăn ngay trong tiết đã là may lắm rồi, thế mà cũng không chịu nổi?
Còn nữa, không phải cô đồng ý trước rồi sao?
Miss Trương không màng trong lớp còn có học sinh, đứng phắt lên đi ra ngoài.

Lục Hành đứng lên nói, “Cả lớp tự học.”
Rồi lại bảo người mở cửa sổ ra, cho hơi lẩu bay ra ngoài bớt.

Xử lý xong rồi, Lục Hành vỗ nhẹ trên lưng Dương Niệm Thù một chút, nhỏ giọng, “Đừng sợ, không liên quan đến cậu đâu.”
Dương Niệm Thù ngẩng đầu nhìn anh, tuy cậu đúng là không sai chỗ nào cả, nhưng vẫn nói lời cảm ơn.

Trong văn phòng, Miss Trương ngồi trên sô pha, ôm bụng khóc lóc kể lể, “Lão Vương, em dạy không có nổi nữa, cái lớp của anh quá đáng lắm rồi.”
Ở bên cạnh còn có giáo viên chủ nhiệm của lớp khác, thầy Vương chau mày, có chút xấu hổ.

Y đưa khăn giấy qua đó, không nói gì.

Thành tích của lớp số bảy vẫn luôn nằm trong top 3 của cả khối, hơn nữa còn là lớp của học sinh đứng đầu toàn trường.

Giờ lại có thêm Dương Niệm Thù, thầy Vương cảm thấy lớp mình có thể giành được vị trí đứng nhất rồi.

Trước mặt thầy cô lớp khác, cô Trương lại dám nói học sinh lớp mình không ngoan ngoãn, những lời này, đúng là nghe không vô.

“Trương Lệ, sao lại thế này, đừng khóc nữa, nói rõ xem nào.”
Miss Trương đang mang thai, cảm xúc không ổn định, nhiều thầy cô trẻ tuổi bị học sinh chọc khóc cũng là chuyện bình thường, mọi người an ủi cô ta.

“Em thấy, điểm kiểm tra không quan trọng, quan trọng là sự trung thực.” Miss Trương ngừng khóc, vò tờ khăn giấy trong tay, “Dương Niệm Thù gian lận.”
Thầy Vương lại càng nhăn nhó.

“Nó không làm bài nghe, làm sao có thể đạt điểm tuyệt đối chứ.” Miss trương nói.

“Làm sao cô biết trò ấy không làm bài nghe?” Thầy Vương suy nghĩ một lát, hỏi.

Miss Trương không đáp, tiếp tục cầm khăn giấy nức nở.

“Sao có thể gian lận được chứ? Bộ đề thi này là ra sau khi khai giảng mà.” Có một giáo viên lên tiếng.

“Không phải chủ nhiệm Lý có nói là ngăn kéo có dấu hiệu bị cạy mở sao? Học sinh trường mình làm sao lớn gan tới mức đó, nhưng cái đứa mới chuyển tới kia thì chưa chắc à.”
Các thầy cô vây xung quanh càng nói càng hăng say, còn kêu cả Lưu Trinh Vân tới hỏi chuyện.

Lưu Trinh Vân nghe chuyện Dương Niệm Thù đạt điểm tối đa môn Tiếng Anh cùng Toán, tuy tổng lại không phải đứng đầu toàn khối, nhưng điểm môn văn cũng rất cao, đôi mắt kinh ngạc muốn rớt ra khỏi tròng.

Không phải Dương Niệm Thù là đứa đầu óc không bình thường sao?
Trông ngu ngốc như vậy, sao có thể được chứ?
Sau đó y liền nghe thấy cái gì mà gian lận.

Lưu Trinh Vân thở phào, trách sao được giờ, nhưng mà Dương Niệm Thù cũng quá ngu ngốc đi, gian lận thì nên đánh sai vài câu, làm đúng hết như vậy, điểm cao đến thế, không bị nghi ngờ mới là lạ.

Dưới sự dò xét của giáo viên, Lưu Trinh Vân nghĩ nghĩ, nói, “Thứ Năm tối vừa rồi Dương Niệm Thù không có về nhà.

Mẹ em là hộ sĩ ở bệnh viện Nhị, nghe đồng nghiệp của mẹ kể, tối hôm đó em ấy cũng không có ghé bệnh viện.”
Tối thứ năm mất tích, thứ sáu làm bài kiểm tra.

Ban giáo viên có trí tưởng tượng rất phong phú, cùng học sinh đấu trí đấu dũng đã lâu, năng lực điều tra cũng rất cao.

Bọn họ não bổ một trận, vạch ra lộ trình gian lận của Dương Niệm Thù.

Gương mặt vốn xanh mét của Miss Trương cũng hồng hào trở lại.

“Cô Trương, cô về lớp trước đi, để tôi kêu Dương Niệm Thù lên hỏi chuyện một chút.”
Thầy Vương đưa Miss Trương về lại phòng học, mùi lẩu trong lớp đã phai gần hết, cả lớp rất tự giác, ngồi tự học.

Một vài người chơi di động, nhưng là mạnh ai người nấy chơi, không ảnh hưởng đến người khác.

Lục Hành ngồi ở trên bục giảng, cầm sách ra xem.

“Dương Niệm Thù, em theo tôi.” Thầy Vương lên tiếng, “Cô Trương đã về rồi, tiếp tục học.”
Miss Trương đứng trên bục giảng, đắc ý không thôi.

Phòng giáo viên, Dương Niệm Thù ngồi xuống chỗ mà Miss Trương vừa ngồi.

Toàn thể thầy cô ngồi xung quanh đều phóng ánh nhìn về phía cậu.

“Miss Trương nói em không làm bài nghe, sao lại như thế?”
“Em có nghe.” Dương Niệm Thù trả lời, ” Lúc làm bài nghe, Miss Trương gọi em ra ngoài cửa lớp nói chuyện, nhưng em không nghe cô ấy nói, mà nghe đoạn audio.”
Thầy Vương: “……”
Những lời này cung cấp được rất nhiều thông tin.

Chuyện Miss Trương đánh đố Dương Niệm Thù, nhờ cái miệng cô ta lan truyền, trên cơ bản cả trường ai cũng biết.

Rồi trong phần thi nghe, Miss Trương ỷ mình là giáo viên, kêu Dương Niệm Thù ra ngoài.

Đây không phải là việc mà một người theo nghề nhà giáo nên làm.

“Thế lúc đó các bạn còn lại đang làm gì?” Thầy Vương tiếp tục hỏi.

“Làm bài ạ.” Dương Niệm Thù trả lời xong, như nhận ra được điều gì đó, “Cả lớp đều thấy cô ấy kêu em ra ngoài.”
“Em chỉ nghe, mà không nhìn bài thi, nhưng vẫn nhớ kỹ?” Chủ nhiệm Lý chất vấn.

Chủ nhiệm Lý là chủ nhiệm khoa tiếng Anh, đề thi lần này là do hắn cùng các giáo viên cùng nhau biên soạn.

Hôm thứ Năm, ngăn kéo cất bài thi đúng là có bị cạy, nhưng không mất thứ gì, hắn cũng không thèm quan tâm nữa.

Miss Trương là do chính hắn đưa vào trường, tuy bình thường tính tình có chút tiểu thư, nhưng khi làm việc vẫn còn rất nghiêm túc.

Nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến chất lượng dạy học, mà còn là về đạo đức nhà giáo, về tình về lý, hắn đều phải hỏi cho rõ.

“Sau khi phát bài thi, em có xem qua đề một lần, nhớ rõ hết.” Dương Niệm Thù kể.

“Em……!Trí nhớ tốt vậy sao?”
Dương Niệm Thù gật gật đầu.

Chủ nhiệm Lý lấy một tờ giấy A4 ra từ trong ngăn kéo, đưa cho Dương Niệm Thù, “Đây là bản thảo bài diễn thuyết tiếng Anh của tôi, em có thể thuộc lòng nó trong vòng bao lâu?”
Dương Niệm Thù nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua, “Năm phút.”
“Được.

Cho em năm phút.” Chủ nhiệm Lý bắt đầu hẹn giờ.

Dương Niệm Thù cầm tờ giấy A4, cúi đầu nghiền ngẫm.

Năm phút sau, chuông báo vang lên, Dương Niệm Thù đưa trả tờ giấy A4.

Mọi người cũng hết bình tĩnh nổi, rời chỗ ngồi, vây xung quanh cậu.

Hiệp hội Tiếng Anh của thành phố tổ chức cuộc thi diễn thuyết, chủ nhiệm Lý đại diện cho Thất Trung tham dự, bản thảo này hắn vừa mới viết xong.

Tuy rằng do chính mình viết, hắn cũng không dám chắc mình có thể thuộc hết chỉ trong vòng năm phút, từ vựng trong bài cũng rất khó.

Lúc này, chuông tan học vang lên, Miss Trương hoa hòe lộng lẫy mà trở lại văn phòng.

Đường Giản là trùm nhiều chuyện của lớp số bảy, cầm cuốn sách đi đến văn phòng, làm bộ làm tịch như muốn hỏi bài thầy cô.

Miss trương mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy một đám người vây quanh Dương Niệm Thù, Dương Niệm Thù đang đọc bài tiếng Anh.

Chủ nhiệm Lý chủ cầm một tờ giấy A4, bắt đầu kiểm chứng.

Miss Trương kéo đồng nghiệp qua một bên để hỏi chuyện, người kia nhỏ giọng kể lại sự việc cho cô ta.

Miss Trương chui ra đứng đằng sau chủ nhiệm Lý, sắc mặt tối sầm chỉ trong nháy mắt.

Dương Niệm Thù đọc vô cùng lưu loát, một từ đơn cũng không thiếu.

Đọc được một nửa, Dương Niệm Thù ngừng một chút, nói, “Thầy ơi, từ tiếp theo em không đọc được.”
Chủ nhiệm Lý tiếp lời, “Không sao, em có thể bỏ qua từ này mà đọc tiếp.”
Miss Trương xen vào, “Nếu cái gì cũng không biết đọc, có khi nào nó nhảy cóc qua toàn bài luôn không đây.”
Chủ nhiệm Lý chủ nhiệm quay đầu nhìn cô ta, hơi nhíu mày.

“Tuy không biết, nhưng em có thể đánh vần được.” Dương Niệm Thù nhìn Miss Trương không chớp mắt, đọc rõ ràng từng âm tiết, “p-a-t-r-o-n-i-z-i-n-g-l-y.”
Miss Trương giống như có gì đó chặn ngay cổ họng, không thở nổi.

Đánh vần xong, Dương Niệm Thù tiếp tục đọc tiếp, rất nhanh đã đọc xong.

Không sai dù chỉ một chút.

Dương Niệm Thù không nói dối, đúng là cậu có nghe được đoạn audio đó.

Trí nhớ của cậu không phải tốt bình thường.

Các thầy cô cũng tỏ vẻ khen ngợi, trí nhớ tốt như vậy, hơn nữa phương pháp học tập còn khoa học, max điểm cũng là chuyện thường.

Mọi người nhìn Miss Trương bằng con mắt quái dị, bình thường chỉ cảm thấy cô ta hơi kiêu căng một chút, ai ngờ lòng dạ còn hẹp hòi như vậy, vì không muốn học sinh làm được bài kiểm tra, dám giở trò xằng bậy, ai ngờ lại bị học sinh phá giải.

Đúng là mất hết mặt mũi.

Đám đông cũng giải tán, ai về chỗ người nấy.

Chuyện này đến đây là xong.

Chủ nhiệm Lý rất thích Dương Niệm Thù, hỏi cậu lúc trước học Tiếng Anh như thế nào, giáo viên dạy ra sao, bình thường có hay đọc sách báo bằng Tiếng Anh hay không.

Dương Niệm Thù ngoan ngoãn trả lời, “Lúc trước đi học thì thầy giáo sẽ đọc bài khóa, sau đó giảng ngữ pháp.

Trí nhớ của em rất tốt, lần nào cũng học thuộc bài khóa đó, từ cấp hai đến bây giờ em đều thuộc sách giáo khoa nằm lòng.

Sách báo bằng tiếng Anh khá ít, mỗi một học kì trường học sẽ có một cuốn tạp chí tiếng Anh, em cũng học thuộc…..”
Dương Niệm Thù còn chưa nói xong, đã bị Miss Trương ngắt lời, “Chủ nhiệm, nó nhớ dai như vậy nhưng cũng không có nghĩa là nó không gian lận, rõ ràng là hộc tủ của thầy bị cạy mà.”
Chủ nhiệm Lý liếc mắt nhìn Miss Trương, quay đầu dịu dàng nói với Dương Niệm Thù, “Thầy Lý sẽ lấy cho em một tờ đề thi, em làm ngay tại chỗ luôn, được không?”
Dương Niệm Thù gật gật đầu.

Chủ nhiệm Lý chủ cầm một xấp hồ sơ đưa cho Miss Trương, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, “Cô chọn đề đi.”
Miss Trương liền rút ra một tờ.

“Em ngồi ở chỗ của thầy Vương làm đi.” Chủ nhiệm Lý đưa bài cho Dương Niệm Thù, “Không cần làm phần Listening và Writing.”
Dương Niệm Thù cầm bài test, ngồi xuống.

“Cô Trương, không cần đi dạy tiết sau đâu, ở đây canh Dương Niệm Thù làm bài đi,” Hắn nói, “Tự mình coi cho an tâm nhé.”
Khuôn mặt Trương Lệ nhăn nhó thành một cục, ngón tay nhéo góc áo, ngồi xuống trên băng ghế.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN