Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh - Chương 6: Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh


Chương 6: Chương 6


“Cảnh Trực, cậu đi về trước đi, lát nữa anh với em ấy về sau.” Lục Hành ghé vào bờ hồ, nói với Cảnh Trực.
Dương Niệm Thù ngượng ngùng, Cảnh Trực tiến lại gần, cậu chui xuống dưới nước trốn.

Cảnh Trực đem cá cầm về bãi cắm trại của bọn họ.
“Lão Cảnh, bọn Niên Trư đâu?” Cao Hưng thấy chỉ có mình Cảnh Trực ôm cá trở về liền hỏi.
“Uầy, cá lớn như thế này bắt được ở đâu đấy?”
“Niên Trư bắt trong hồ nước đấy.” Cảnh Trực đem cá bỏ vào trong nồi, hai người không biết làm cá, đành lại bên suối lấy nước bỏ cá vào trong, chờ chờ Dương Niệm Thù trở về.
“Cao Hưng, cậu nói xem, Hành ca đối với Niên Trư có chút…!đặc biệt, đúng không?” Cảnh Trực lấy ảnh chụp mưa sao băng tối qua ra xem, nói chuyện cùng Cao Hưng.

Y dùng từ “đặc biệt”, vốn muốn dùng từ “khác lạ”, nhưng hành động của Lục Hành lại cao hơn một bậc so với hai chữ “khác lạ”.

Y, Cao Hưng cùng Lục Hành có thể xem là bạn bè thân thiết của nhau, quan hệ rất tốt, chơi lâu nên cũng hiểu nhau, nhưng bình thường tiếp xúc cũng ở mức độ vừa phải.

Nói theo cách khác chính là “lạnh lùng”, Lục Hành lúc nào cũng giữ “khoảng cách an toàn” với người khác.

Cho tới khi gặp được chàng trai tên Niên Trư này, Lục Hành bỗng nhiên liền trở nên bình dị gần gũi.
“Đúng thế thật.” Cao Hưng xem ảnh trong camera của Lục Hành, vừa hay xem đến ảnh Lục Hành chụp riêng cho Dương Niệm Thù, “Cậu nói xem, vì sao ảnh Hành ca chụp luôn đẹp hơn so với chúng ta nhiều đến thế chứ?”

Cảnh Trực quay đầu nhìn thoáng qua, không nói gì.
Cao Hưng liếc mắt nhìn y một cái, cảm thấy y rất kỳ quái, tiếp tục xem ảnh.
Ba người bọn họ đều nằm trong câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường học, thi thoảng sẽ tham gia những hoạt động nhiếp ảnh do trường học tổ chức.

Nhà Lục Hành rất giàu có, thiết bị trị giá mấy chục vạn đối với anh cũng giống như đồ chơi mà thôi.

Lục Hành cũng không phải quá đam mê nhiếp ảnh, anh chỉ coi đó như một thú vui, coi như vừa chơi vừa học.

Lần này tới đây ngắm mưa sao băng, cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, hình như trong nhà Lục Hành xảy ra chuyện, anh tới đây là để giải sầu.

Trừ bỏ khác biệt về thiết bị, Cảnh Trực tự nhận thấy kĩ năng chụp ảnh của mình có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân so với Lục Hành.

Xem ảnh chụp của Dương Niệm Thù, y cũng muốn khen một tiếng, chụp thật đẹp.
Ảnh chụp lúc ngẫu hứng, phi thường tự nhiên.
Đặc biệt là ánh mắt của cậu, sáng lấp lánh, thực thuần khiết, chính là kiểu người hiền lành tâm không chút phòng bị, là nét chất phác điển hình của trẻ em miền núi.

Xem thêm vài tấm khác, Lục Hành đúng là biết chớp lấy thời điểm đẹp, hoàn toàn không có tấm nào xấu cả.

Chỉ có Lục Hành mới chụp được như thế.

Trong ảnh chụp của bọn hắn, nụ cười của Dương Niệm Thù vẫn đẹp như vậy, nhưng rõ ràng là có điểm diễn, cách ống kính camera vẫn có thể thấy nụ cười của cậu cứng đờ.

Thấy Cảnh Trực thất thần, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc, Cao Hưng đá y một cái, hai bên trừng mắt nhìn nhau, có điểm hoảng hốt, “Làm sao vậy? Mặt mày như thế là sao? Vừa xem được cái gì đấy? Hành ca thật sự đã đánh dấu Niên Trư sao? Niên Trư là Omega à?”
“Móa, đừng có ăn không nói có như vậy.” Cảnh Trực huých vai Cao Hưng, cười mỉa, “Không có gì dâu, bọn họ đang bơi lội.”
“Ô? Bơi chỗ nào đấy, tớ cũng muốn đi.” Cao Hưng ném di động, oang oang đòi đi xem.

“Đừng đi.” Cảnh Trực kéo lấy hắn, hạ giọng, “Bọn họ cởi trần.”
“Clm, Hành ca bạo quá……” Cao Hưng có chút khẩn trương, “Ảnh thật sự coi trọng Niên Trư sao? Nhưng mà không được, Niên Trư nhỏ như vậy, thoạt nhìn còn chưa tới 16, còn chưa trưởng thành.

Hơn nữa hết ngày hôm nay tụi mình phải về rồi, Hành ca không thể làm thế với con nhà người ta chứ.”
“Đừng nói bậy, bọn họ chỉ là bơi mà thôi.” Cảnh Trực cũng cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục, liền bổ sung thêm một câu, “Bơi cũng xa lắm.”
Ở thành phố có bể bơi chính quy lớn, năm nào trường học cũng tuyên truyền không thể đi bơi nơi sông suối bên ngoài, các vị huynh cũng luôn dạy con mình phải chú ý an toàn.

Hơn nữa sông trong thành phố đều bị ô nhiễm nặng, bọn họ căn bản không có cơ hội đi bơi lội ở đó, đối với việc tắm sông + khỏa thân vẫn là tương đối chấn động.

.

Được tại ++ T RUмtгцуen.ME ++
Đúng là trẻ con miền quê vẫn có sự khác biệt, không đi tắm sông ở đây thì quá là thiếu sót.

Lúc Dương Niệm Thù học tiểu học, Dương Thụ vẫn thường hay dẫn cậu đi bơi lội, lúc cậu phân hóa thành Omega thì mới hạn chế lại.

Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, nhất định phải bơi cho đã.
Lục Hành lên bờ trước.
Dương Niệm Thù chỉ đem theo một cái khăn, Lục Hành cầm khăn đứng bên bờ lau khô tóc.

Lau khô rồi, Lục Hành đem khăn lông vắt trên vai, đón Dương Niệm Thù lên bờ.
Dương Niệm Thù ló đầu lên, trộm nhìn một cái.
Cậu nói thầm trong lòng, cả hai đều là Omega, vì sao vũ khí* của ông chủ Lục lại hiên ngang đến như vậy.

*Vũ khí: súng ống đạn dược giữa hai chân của ông chủ ó:)
Không lẽ là do chế độ dinh dưỡng của người thành phố tốt?
Lục Hành vươn tay, “Niên Trư, em muốn lên chưa?”
“Dạ.” Dương Niệm Thù dời đi tầm mắt, phục hồi lại tinh thần, bắt lấy tay Lục Hành, ra khỏi hồ nước.

Cậu vuốt nước trên mặt, lắc lắc đầu.

Lông mi của cậu rất dài, giống như cái cần gạt nước, giọt nước chảy xuống theo đường cong nơi đuôi mắt.
Lúc vừa đứng dậy, một giọt nước bỗng bắn vào mắt Dương Niệm Thù, cậu đành nhắm mắt nương theo tay Lục Hành để lên bờ.

Bờ hồ có nhiều rêu đọng, Dương Niệm Thù không cẩn thận đạp lên một tảng rêu, liền mất thăng bằng, “A” một tiếng lôi theo Lục Hành té ngã trở lại vào trong nước.

Dương Niệm Thù mới vừa ngã vào trong nước, bị cả người Lục Hành ập tới lại càng chìm sâu, cậu không kịp thở, ngay lập tức bị sặc nước.
Lục Hành đã học qua khóa cứu hộ, vòng đến phía sau Dương Niệm Thù, vòng tay qua dưới nách nâng cậu lên.
Dương Niệm Thù bơi rất tốt, bị sặc hai ngụm nước, há mồm thở dốc một lúc liền ổn.
Thế nhưng Lục Hành lại không buông tay ra, tay phải vẫn ghì ở trước ngực cậu, đưa cậu lên bờ, thanh âm rầu rĩ, “Anh đưa em qua đó.”
Cỗ tin tức tố đắng ngắt kia lại không chịu khống chế mà thoát ra, bao phủ lấy Dương Niệm Thù.
Nhưng nó lại không gay gắt như mọi khi, tin tức tố khô nóng của anh, hương vị vẫn không đổi, chỉ là lại trở nên ôn nhu bình thản đến lạ.

Nếu như nói tin tức tố vốn có của anh là như được trộn với rượu mạnh, thì mùi hương lúc bây giờ chính là được tăng thêm hương chocolate cùng bơ nguyên chất, không lẫn chút tạp chất nào cả.
(Sẵn đây cho mình hỏi bạn nào biết từ “ma tạp” trong “ma tạp cà phê” nên được edit lại thành gì cho nó có vẻ thuần Việt thì chỉ mình với nhé >.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN