Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng
Chương 15: Thì ra tôi là tra nam?
Edit: Juri
(*Tra nam: Trai tồi, trai đểu)
Tỉnh Hi Minh vừa mới soạn xong cặp sách bước ra khỏi phòng học, đã nhìn thấy một màn này.
Tỉnh Hi Minh: “?”
Nhóm bạn đang bị phạt từ trước tới giờ chưa từng thấy ai làm như vậy cả, mọi người đồng loạt im lặng, đứng ngoài cuộc hóng hớt.
Dũng cảm thừa nhận lỗi lầm là một việc tốt, mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi, nhưng vội vàng muốn trừ hạnh kiểm như cậu học sinh này, thì lại là trường hợp đầu tiên cô giáo Trương thấy kể từ khi vào Nhất Trung.
“Cô Trương, nếu thế thì em cũng nhận.” Tiêu Ngạn nhấc tay lên, đưa quyển bài tập trong tay ra, “Nhưng chữ của Tiêu Ngạn, tuyệt đối không xấu như thế này.”
Vở bài tập bọc bằng bao vở có viết tên Tiêu Ngạn, hàng lối rất gọn gàng, chữ viết bên trong cũng sạch sẽ đẹp đẽ, căn bản không giống với chữ viết ngổn ngang của cậu bạn học đang bị phạt kia, không hề đạt tiêu chuẩn tí nào.
“Cậu dẫm chân tôi làm cái gì?” Tiêu Ngạn gằn từng chữ một hỏi.
Lạc Tri Dư: “……”
“Làm sao vậy?” Chủ nhiệm lớp Thu Nghi một đường chen vào đám người, “Sao lại là hai em nữa?”
“Lại là?” Cô giáo Trương cảm thấy mình đã bỏ lỡ không ít tin tức.
“Đánh nhau nữa sao?” Chủ nhiệm lớp liếc mắt một cái đã thấy cây chổi Lạc Tri Dư đang giấu phía sau lưng, ông hôm nay đã được nghe một phen khái niệm về giáo dục đạo đức, nên hiện tại để ý nhất chính là vấn đề mối quan hệ của hai cậu học sinh này.
Lạc Tri Dư: “Giờ đánh vẫn chưa muộn đâu ạ.”
Thầy giáo chủ nhiệm lớp: “……” Đau đầu.
“Bỏ đi bỏ đi.” Chủ nhiệm lớp muốn khuyên can, bèn phất tay đuổi người, “Hết tiết tự học buổi tối rồi, thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, về nhà muốn giặt quần áo hay làm bài tập gì thì làm đi.”
Chủ nhiệm lớp đã lên tiếng, học sinh đang ở đây xem náo nhiệt cũng phải lặng lẽ tan, hai tên đương sự cũng không nhanh không chậm mà đeo cặp sách lên, cùng nhau biến mất sau cánh cửa cầu thang.
Hai người xen lẫn trong đám người vừa mới tan học, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, thẳng đến khi đi qua sân thể dục, bước tới khu ký túc xá gần đó. Ký túc xá của Alpha và Omega ở hai hướng khác nhau, trên bãi bóng cạnh ký túc xá còn có vài cậu học sinh Alpha đang thừa dịp trời tối mà đá cầu. Mấy cậu thiếu niên này chắc không biết cái gì gọi là buổi chiều hay sao, sao lại đá vào ban đêm thế này.
Đã qua thời gian tan học, ngoại trừ sân thể dục, học sinh trong khu ký túc xá cũng không nhiều lắm, đèn đường chiếu sảng cả một mảnh đêm tối, bóng cây nặng nề chồng chất trên mặt đất, bị học sinh đi ngang qua dẫm cho tán loạn.
Lạc Tri Dư đứng sau dẫm lên cái bóng của Tiêu Ngạn, cậu âm thầm vui sướng, đền bù cho sự tiếc nuối khi nãy chưa kịp dùng chổi để đánh người.
“Hộp đồ ăn đó là nhà hàng nào làm vậy?” Ký túc xá Omega đã ở trước mắt, Lạc Tri Dư dừng bước chân, duỗi tay bắt được quai đeo cặp sách của Tiêu Ngạn.
“Chờ tí tôi gửi WeChat cho.” Tiêu Ngạn nói, “Cậu đi về đi.”
“Được.” Lạc Tri Dư như chưa đã thèm mà liếm khóe môi, “Hương vị không tồi.”
Cửa ký túc xá của Tiêu Ngạn không khóa, lúc hắn đẩy cửa đi vào, ba thằng bạn cùng phòng đều đang vùi đầu ôn tập cho bài kiểm tra cuối tuần, thấy hắn tiến vào, Phàn Việt cắn bút chì ngẩng đầu, bày ra một bộ mặt ủ rũ.
“Tao cảm thấy bài kiểm tra này qua không nổi rồi.” Phàn Việt có chút nhụt chí, “Nghỉ hè quá phóng túng, chữ nghĩa của năm nhất đều trả về hết rồi.”
“Vẫn ổn mà.” Tiêu Ngạn đặt cặp sách bên cạnh bàn, “Bài kiểm tra đầu năm chắc chắn sẽ khó hơn thường một chút, thậm chí sẽ ép điểm*, thường dùng để đả kích sự tự tin của học sinh thôi, mục đích là để học kỳ mới chúng ta nỗ lực thêm một chút, lạc quan lên là được rồi.”
(*Ép điểm: Là tình trạng cùng một bài làm, đáp án giống nhau nhưng điểm ở nơi này sẽ thấp hơn ở nơi khác, chủ yếu là vì giáo viên tìm ra những lỗi sai nhỏ nhặt như trình bày thiếu câu hay làm ẩu để ép điểm học sinh xuống. Việc này thường xảy ra khi số người thi đầu vào trung học hay đại học quá nhiều, không thể nhận hết học sinh, buộc phải ép điểm xuống)
“Ngày mai bên hội học sinh còn có việc phải làm.” Phàn Việt lạc quan không nổi, kêu rên một tiếng, vùi đầu tiếp tục đọc sách.
Cách thời gian ngủ còn rất sớm, Tiêu Ngạn cũng định đọc sách một lát, hắn cầm quyển sách đặt trên bàn mình, xoay người lấy bút máy từ cặp sách ra, lúc cúi đầu chợt ngửi thấy một cỗ mùi nước mật đào ngon ngọt.
Hắn lúc này mới phát hiện, bộ đồng phục bị xé rách của Lạc Tri Dư kia đã được treo trên sau lưng ghế của hắn vài ngày rồi, mùi tin tức tố hương nhàn nhạt, không quá nồng đậm, cơ hồ không thể cảm giác được.
Lạc Tri Dư ngày đó có nói, bảo hắn vứt bộ đồng phục này đi là được rồi, nhưng thực ra mấy ngày nay Tiêu Ngạn đã quên mất chuyện này.
Hắn cầm đồng phục của Lạc Tri Dư lên, cũng không biết có phải vì mùi hương tin tức tố hay không, trước mắt chợt hiện lên dải ngân hà mênh mông trên đỉnh sân thượng, Lạc Tri Dư đang ngồi dưới màn đêm khuya rực rỡ cầm xiên tre, một bên ăn ngấu nghiến một bên dùng đôi mắt ngắm nhìn hắn.
Khi đó trong mắt Lạc Tri Dư chỉ có hắn, khóe môi cong lên thành độ cung xinh đẹp, như thể đang dùng thứ pháo hoa rực rỡ nhất của nhân gian, dụ dỗ từng vì sao nhỏ trên bầu trời.
*
“Lạc Tri Dư!” Tỉnh Hi Minh hét to vào buồng vệ sinh, “Điện thoại của mày kìa!”
“Tới đây.” Lạc Tri Dư mới vừa tắm xong khoác khăn lông đẩy cửa chạy ra ngoài, một đầu chui vào trong ổ chăn của mình, “Giờ này rồi còn ai gọi điện thoại vậy.”
Điện thoại là của bệnh viện trung tâm thành phố gọi tới, phó viện trưởng rất quan tâm tới độ phù hợp tin tức tố 0% của cặp AO là cậu và Tiêu Ngạn, hy vọng hai người họ có thể phối hợp với họ làm nghiên cứu khoa học, cuối tuần này đi kiểm tra thêm một lần.
“Không phải nói cuối tuần sau sao?” Lạc Tri Dư hỏi, “Kiểm tra trước ạ? Cũng được ạ, dù sao cháu mới khai giảng, cuối tuần rảnh rỗi.”
“Quan hệ của bọn cháu? Ngài chắc là không biết rồi, hai bọn cháu từ nhỏ quan hệ đã kém, quan hệ trong nhà cũng kém, tóm lại chính là gặp mặt sẽ đỏ mắt.”
“Từng đánh nhau, không chỉ một lần ạ.”
“Được ạ, cháu đã đáp ứng rồi thì cháu nhất định sẽ đi, sẽ không trốn, Tiêu Ngạn bên kia…… Anh ta cuối tuần hình như có bài kiểm tra, anh ta sẽ không quên đâu, hay như vậy đi, ngày mai cháu sang lớp anh ta thăm hỏi một chút, sáng mai sau khi học xong, đến giữa trưa cháu cho ngài câu trả lời.”
“Vâng, không phiền gì đâu ạ, cống hiến cho ngành nghiên cứu khoa học là nhiệm vụ của cháu mà.”
“Kiểm tra đo lường?” Tỉnh Hi Minh nghe hết toàn bộ quá trình Lạc Tri Dư gọi điện thoại, “Còn phải kiểm gì nữa sao?”
“Bọn họ hình như rất tò mò.” Lạc Tri Dư ngồi ở trên giường vội làm bài tập, “Tao thì không sao cả, phối hợp với họ làm nghiên cứu khoa học thôi mà, kiểu gì kiểm xong chả bằng không, loại kiểm tra đo lường này ít khi xảy ra lỗi lắm, trừ phi tin tức tố của bản thân quá đặc biệt.”
“Cuối tuần này không thể ra khỏi trường.” Tỉnh Hi Minh đọc lịch bàn, nhắc nhở cậu, “Hai người muốn đi thì phải xuống xin nghỉ với giáo viên.”
“Ngày mai tao tìm anh ta.” Lạc Tri Dư nói, “Còn nữa, tao không muốn phiền tới bác tài xế nhà tao, cho nên đại khái là muốn đi cọ cọ xe nhà Tiêu Ngạn chút.”
“Mày cũng dám ngồi lên xe của anh ấy, nếu có muốn cái gì, cũng phải nên khách khí chút.” Tỉnh Hi Minh đề nghị, “Dù sao hai người cũng suốt ngày đánh nhau, đánh xong lại khó chịu, chỉ cần nhẹ nhàng nói chuyện với nhau thôi là được rồi.”
“Tao sẽ có chừng mực.” Lạc Tri Dư gật đầu, “Mày yên tâm, tao là người thông minh, đến lúc đó sẽ uyển chuyển một chút, phong thái tao nhã, trò chuyện khiêm tốn.”
Học sinh Nhất Trung đều thích trời mưa, trời mưa thì không cần phải ra sân thể dục tập thể dục buổi sáng, thời gian ngồi phòng học nói chuyện phiếm cũng nhiều thêm phân nửa. Trong phòng học lớp ba năm nhất, mặc dù kiểm tra đầu học kỳ sắp tới, mọi người dù vẫn còn đang vội vàng ôn tập, nhưng lúc giờ giải lao đến, cả lớp đều bỏ mọi thứ ra sau đầu mà náo nhiệt trò chuyện.
Lớp trưởng bật thiết bị điện tử lên, đăng nhập vào tài khoản của giáo viên chủ nhiệm, chọn mục “Gần đây thường nghe”. Loa phát nhạc không quá lớn, vừa vặn để mọi người nói chuyện phiếm trên nền nhạc du dương. Bạn học ngồi bên cửa sổ vừa kéo màn xuống, bạn học ngồi cạnh cửa cũng đồng thời đóng cửa lại, rõ ràng là đang có ý định nói chuyện mà không muốn bị giáo viên nghe thấy.
“Giáo thảo dạo này có nhận được thư tình không?” Một nữ sinh phía sau lớp ló đầu lên.
“Nó vẫn luôn nhận được.” Thượng Thư, bạn cùng phòng của Tiêu Ngạn nói, “Hiện tại năm nhất vừa mới khai giảng, thư tình càng ngày càng nhiều, chẳng qua Ngạn ca đều cự tuyệt.”
“Ngưỡng mộ quá.” Trong lớp có một Alpha hâm mộ mà nói, “Đứng trên đỉnh nhân sinh luôn rồi, thành tích tốt, còn có người thích nữa.”
“Là bộ mặt của ký túc xá chúng ta, vẫn luôn biết giữ mình trong sạch.” Phàn Việt ngày nào cũng thổi phồng thằng bạn cùng phòng lên, “Chưa bao giờ làm loạn, không thích tuyệt đối sẽ không dây dưa, chắc chắn sẽ cự tuyệt.”
“Cũng được đó.” Một nữ sinh Omega nói, “Các cậu xem diễn đàn đại học M chưa?”
“Xem rồi, có phải vụ việc của tên tra nam gần đây không, trên Weibo đều mắng quá trời.”
“Có phải cái thằng lừa gạt người khác đúng không.” Phàn Việt lướt diễn đàn rất nhiều, “Tôi nhớ rõ thằng đó là một thằng tra A, lừa gạt tình cảm của tiểu O ngây thơ, còn khiến người ta mang thai, sau đó lại mặc kệ hết, đến cả bệnh viện cũng không thèm đưa đi, không hề có tí trách nhiệm nào.”
“Tra A, xí.”
“Xứng đáng bị dân mạng mắng, tôi cũng đi mắng, làm xong rồi chạy, còn muốn Omega tự mình đi bệnh viện, đúng là tệ hết nói nổi.”
“Trường Nhị Trung bên cạnh cũng có, lừa gạt tình cảm của người khác, tôi cảm thấy mọi người nếu có yêu đương gì đó nhất định phải cẩn thận.”
“Tôi nói mọi người nghe nè.”
Thang Nguyên biết nhiều chuyện lắm, “Một dũng mãnh A nói cho cậu biết, tra A cũng có thể nhận biết từ hồi cấp hai đấy, rất dễ phân biệt. Loại người này lúc thường bên ngoài thoạt nhìn quang minh chính đại, lớn lên đẹp trai, thậm chí thành tích rất tốt, nhân duyên cũng không tồi, thầy cô đều rất yêu thích. Nhưng đó chỉ là bề ngoài bề ngoài hoa lệ của bọn họ thôi, nhân cách cất giấu bên trong rất khó để phát hiện ra, tra đó.”
Cửa phòng học bị người từ bên ngoài đẩy ra, đám học sinh đang thảo luận tưởng giáo viên tới, tất cả đều lập tức yên lặng, chỉ còn âm thanh của bài hát đang phát ——
[ Anh cẩn trọng, một nụ hôn cũng đủ để điên đảo chúng sinh, một nụ hôn cũng có thể cứu vớt một mạng người, cứu lấy thân nhiệt của anh, rồi sẽ trao lại cho một người khác ~~~][1]
“Quấy rầy một chút.” Một cậu nam sinh Omega từ cạnh cửa nhô đầu ra, “Xin hỏi, Tiêu Ngạn có ở đây không?”
Hai mươi mấy đôi mắt trong phòng học, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Tiêu Ngạn.
Tiêu Ngạn: “?”
“Có chuyện này.” Lạc Tri Dư trông không giống bình thường chút nào, cậu hình như có chút ngượng ngùng, nhìn nhìn Tiêu Ngạn, lại cúi đầu nhìn mũi chân của mình, có chút do dự không quyết, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Ngạn, thật cẩn thận kéo khoé miệng lên, tạo ra một nụ cười lấy lòng, “Tiêu Ngạn, cuối tuần này anh có thể mang tôi đi bệnh viện không?”
Tiêu Ngạn: “???”
Tác giả có lời muốn nói: [1] ca từ được lấy từ bài “Hôn khắp nơi” của Miriam Yeung (Lời editor: các cậu có thể lên youtube tìm “Hôn khắp nơi” để nghe nhé, có bản vietsub luôn)
– ——————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!