Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng
Chương 29: Đúng hay sai
Edit: Juri
Trong văn phòng tổ dạy học năm nhất, có vài vị giáo viên tham gia chấm bài đang ngồi tám chuyện.
“Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.” Kỳ thi tháng vừa qua, bầu không khí khẩn trương đã giảm bớt, các thầy cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều, “Đến chúng ta còn không thích thi thố nữa chứ nói gì đến học sinh, là cuối tuần nhưng lại chẳng thể nghỉ ngơi, còn phải chấm bài nữa.”
“Cũng may có các em học sinh năm hai nguyện ý giúp đỡ.”
“Mọi người phát bài thi về cho lớp mình hết chưa?” Chủ nhiệm lớp ba hỏi, “Thừa dịp không có tiết học, tôi đã phát hết bài ra cho lớp tôi rồi, đồng thời cho chúng nó xem thành tích của bản thân mình luôn, không gấp cho lắm.”
“Đúng rồi, thầy giáo Thu.” Chủ nhiệm lớp bốn nói, “Lúc nãy tôi có xem qua bài thi lịch sử của Lạc Tri Dư lớp thầy, bài đó là tôi chấm, trả lời khá tốt, có thể thấy được em ấy nắm kiến thức rất vững, trả lời câu hỏi cũng phù hợp với yêu cầu. Chỉ có điều, cái tật xấu viết chữ lôi thôi luộm thuộm ở ngay trên bài thi kia, cần phải sửa lại.”
Chủ nhiệm lớp bốn: “Tôi đã trừ em ấy khá nhiều điểm trình bày, thầy nhớ nhắc nhở em ấy một chút, bảo em ấy đừng vì thế mà nóng giận, cũng đừng vì thế mà kiêu căng ngạo mạn. Bảo em ấy về suy nghĩ lại, chứ để đến lúc thi đại học rồi, mỗi một con điểm đều rất quan trọng, phải trình bày bài làm một cách sạch đẹp, thi đại học trừ điểm trình bày còn gắt hơn bây giờ.”
“Đều là vì tốt cho em ấy.” Thầy Thu tủm tỉm cười, “Lạc Tri Dư sẽ hiểu mà.”
Thầy Thu định về lớp học để xem Lạc Tri Dư đang như thế nào. Thầy đẩy cửa văn phòng ra, hướng về phòng chủ nhiệm của mình.
Chỗ ngồi của Lạc Tri Dư trống không, không biết đã đi đâu rồi.
“Lạc Tri Dư có đang ở trong lớp ba không?” Thầy chủ nhiệm giữ Tỉnh Hi Minh đang chạy trên hành lang lại.
“Dạ có.” Tỉnh Hi Minh ấp a ấp úng trả lời, ánh mắt trốn tránh, rõ ràng là đang chột dạ.
Chủ nhiệm lớp lại nhìn vào trong phòng, thật sự không tìm ra: “Ở chỗ nào?”
Tỉnh Hi Minh căng da đầu chỉ chỉ trần nhà: “…… Là lớp ba ở lầu bên trên.”
Chủ nhiệm lớp: “?”
Tiêu Ngạn đứng trước cửa toilet nhìn Trương Thự đang loạn cào cào lên.
Tiêu Ngạn: “Gấp quá hả?”
“?Tao không gấp, mày mới gấp đó.” Trương Thự không kịp thở ra hơi, “Mày lại làm gì vậy, Lạc Tri Dư khiêng cái chổi tìm tới tận cửa rồi, đang đứng trước lớp chờ mày đó.”
Tiêu Ngạn: “?”
Có làm gì đâu.
Chiều hôm qua hắn vẫn đang thân thiện ngồi cạnh Lạc Tri Dư trên khán đài, còn cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, Lạc Tri Dư còn bảo hắn không phải tra A, giờ sao lại thế này.
“Tao nghĩ…… chắc cái này chỉ là hiểu lầm thôi.” Tiêu Ngạn vừa dứt lời, liền thấy phía sau Trương Thự chậm rãi hiện lên một cái chổi, “Hôm nay tao còn chưa kịp chọc cậu ta nữa mà.”
Sao quả báo lại đến trước được nhỉ?
“Đồ quỷ cái.” Lạc Tri Dư một bước xông tới, “Xách đầu ra đây.”
Tiêu Ngạn: “……”
“Được rồi, cậu bình tĩnh.” Tiêu Ngạn giơ tay bắt lấy cán chổi trong tay Lạc Tri Dư, giật lấy rồi vứt lại cho Trương Thự đang đứng phía sau, che kín hai mắt Lạc Tri Dư lại, đẩy cậu từ cửa toilet ra ngoài, “Qua đây, chúng ta ra ngoài nói, đừng đứng chặn ở cửa toilet nam Alpha nam.”
Chỗ đó thường xuyên có nhiều người qua lại, nếu hai người bọn họ không đi, chờ đến lúc Lạc Tri Dư huơ cái chổi vọt vào nhà vệ sinh, chuyện này chắc chắn sẽ lan truyền khắp diễn đàn trường.
Lạc Tri Dư bị Tiêu Ngạn đưa tới cuối hành lang, cậu dùng ánh mắt “Thì ra anh là loại người như thế này” để nhìn hắn, một lần nữa đánh giá lại Tiêu Ngạn từ đầu đến chân, sau đó đưa tờ bài thi tới trước mặt Tiêu Ngạn.
“Giải thích một chút coi?” Bài thi trong tay Lạc Tri Dư hơi run run, “Thầy giáo Tiêu Ngạn? Người hay mang theo hàng cấm vào trường?”
Không cần Lạc Tri Dư phải nói nhiều, hai chữ “Tiêu Ngạn” sang chảnh ở trong mục người chấm bài kia, cũng đã đủ để miêu tả toàn bộ sự việc.
Tiêu Ngạn: “Phụt.”
Hắn lúc đó ký tên do quen tay, nên căn bản không nghĩ tới việc giáo viên chủ nhiệm lớp bốn kia làm chuyện xấu nhưng không để lại tên, trừ người khác nhiều điểm trình bày như vậy, mà lại dùng danh Tiêu Ngạn của hắn.
“Anh còn cười?” Lạc Tri Dư muốn quay lại nhặt cái chổi, “Anh thử cười lần nữa xem.”
“Cậu lại đây.” Tiêu Ngạn duỗi tay đỡ lấy bả vai Lạc Tri Dư, kéo người dịch về phía mình, cũng không vội buông tay, kiên nhẫn trấn áp Lạc Tri Dư, dùng một tay khác chỉ vào số điểm bị trừ trên tờ giấy: “Tôi đảm bảo, lần này không phải tôi làm.”
“Có ý gì?” Lạc Tri Dư đập giấy lên lan can, “Anh còn định có lần sau?”
Tiêu Ngạn: “……”
“Ve sầu, hãy nghĩ như thế này: Nếu là tôi trừ điểm cậu, chả nhẽ tôi chỉ trừ ít như vậy thôi sao?” Tiêu Ngạn nỗ lực cứu vãn hình tượng của mình.
“…… Có chút hợp lý.” Lạc Tri Dư cảm thấy, vài con số ít ỏi này, cũng không giống phong cách của Tiêu Ngạn cho lắm, “Anh nói rất đúng.”
“?”Tiêu Ngạn chỉ mới vừa đưa ra ví dụ, “Tôi ở trong mắt cậu vô liêm sỉ đến vậy sao?”
Lạc Tri Dư: “? Không phải là anh tự nói sao? Anh còn để ý tới hình tượng của mình trong mắt tôi làm gì?”
Mắt thấy hai người lại sắp bắt đầu xông vào tẩn nhau, thầy giáo Ngô liền kịp thời xuất hiện ở hiện trường ——
“Hai vị bạn học, lại gặp các em rồi.” Ngô chủ nhiệm đang định lên lớp dạy học chợt phát hiện ra hai cậu học sinh quen thuộc đang đứng ở cuối hành lang, trong lòng vẫn như cũ cảm thấy không yên tâm, “Hai em không cùng khối không cùng lớp, sao dạo này cứ thấy hai em đi chung với nhau vậy?”
“Em chào chủ nhiệm.” Lạc Tri Dư là một cậu học sinh ngoan hiền lễ phép, vừa nhìn thấy Ngô chủ nhiệm, cậu đã đại khái đoán ra được lời nói kế tiếp của thầy ấy là cái gì, “Không đánh nhau đâu ạ, em đang hỏi bài anh ấy thôi, Tiêu Ngạn năm hai, hiểu biết nhiều hơn em.”
Lạc Tri Dư lắc lắc bài thi trên tay: “Nếu em tìm anh ấy để đánh nhau, thì em cầm bài thi lên làm gì ạ, đúng không chủ nhiệm?”
Tiêu Ngạn: “……” May là đã cướp lấy cây chổi từ sớm, bằng không Ngô chủ nhiệm khẳng định bắt được Lạc Tri Dư ngay tại trận.
“Thì ra là vậy. Ấy?” Ngô chủ nhiệm nhận ra bài thi trên tay cậu, “Tờ bài thi này là của em à Lạc Tri Dư?”
“Là của em ạ.” Lạc Tri Dư gật đầu.
“Hôm đó chấm bài thầy có thấy, hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu” Ngô chủ nhiệm nói, “Lúc đầu là phân cho Tiêu Ngạn chấm, sau đó nó lại sợ mình chấm sẽ bất công, nên đổi sang cho chủ nhiệm lớp bốn, thì ra đó là bài của em à.”
Lạc Tri Dư: “Chủ nhiệm lớp bốn……” Vậy thì không còn gì lạ nữa.
“Các em nói tiếp đi, thảo luận cho kỹ vào nhé.” Đạt được mục đích khuyên can, thấy hai vị bạn học quan hệ càng ngày càng tốt, tâm tình của Ngô chủ nhiệm cũng vì lẽ đó mà vui sướng, “Thầy lên lớp đây.”
Ngô chủ nhiệm vừa mới đi xa, hai người đang dính chặt lấy nhau lập tức tách ra.
Lạc Tri Dư cười lạnh: “Anh chấm bài bất công với tôi.”
Tiêu Ngạn cười nhạo: “Cậu nằm mơ đi.”
Chẳng qua vụ điểm trừ cũng chỉ là một sự hiểu lầm, Tiêu Ngạn không làm gì sai cả, Lạc Tri Dư thậm chí còn cảm thấy, trong vụ việc, Ngạn ca anh ta quả thật có một chút oan ức.
“Ngạn ca, anh lại đây chút.” Lạc Tri Dư nói, “Mau lại đây.”
Tiêu Ngạn dịch một bước về phía Lạc Tri Dư: “Cậu lại muốn làm gì?”
Căn cứ vào kinh nghiệm ở chung của hắn với Lạc Tri Dư, suy nghĩ của Lạc Tri Dư, căn bản không thể dùng bộ óc người thường để suy đoán được.
Lạc Tri Dư vô tội mà nói: “Thấy anh rất oan ức, muốn an ủi anh một chút.”
Kỳ thật tâm tình Tiêu Ngạn cũng không đến nỗi tệ cho lắm, ngày thường lúc hắn trêu chọc Lạc Tri Dư toàn là 1:1, hôm nay lại hoàn thành nhiệm vụ trước, coi như vẫn có chút vui sướng.
Lạc Tri Dư hình như có hơi rối rắm, liếc mắt nhìn khắp nơi, sau khi xác định xung quanh không ai mới mím môi, bộ dáng trông rất kiên định. Cậu hơi hơi nhón chân, tay trái quàng qua cổ Tiêu Ngạn, tay phải giơ lên, nhẹ nhàng xoa tóc hắn.
Ngoại trừ lần đo kích cỡ quần áo ở hội học sinh đó, thì Lạc Tri Dư chưa bao giờ thân cận với Tiêu Ngạn đến vậy, khoảng cách gần như thế này, chẳng hiểu vì sao khiến cậu muốn xích lại thêm chút nữa, để có thể bắt được dù chỉ là một chút mùi hương tin tức tố bị che giấu ở trên người đối phương.
Cái ý tưởng ập đến có chút đột ngột, không có lý do cũng không có kế hoạch trước, trông cực kỳ không phù hợp lẽ thường. Điều này khiến Lạc Tri Dư cảm thấy khó có thể lý giải, cho nên thừa dịp Tiêu Ngạn vẫn chưa lấy lại tinh thần, cậu vỗ vỗ đầu Tiêu Ngạn thêm vài cái nữa, rồi quay người bước đi.
Để lại một mình Tiêu Ngạn đứng bất động tại chỗ, hơi hơi giật mình nâng cánh tay lên, nhìn bóng dáng người nào đó đang chạy trối chết, chạm tới phần tóc bị Lạc Tri Dư xoa đến bù xù. Lúc Lạc Tri Dư vươn tay lên, hắn như có như không ngửi được mùi hương đào ngon ngọt trên người cậu, trong lòng nhẽ ra chỉ là mặt hồ tĩnh lặng, lại như có một cách hoa đào từ gốc cây kế bên nghịch ngợm rơi xuống, chạm vào mặt nước gợi lên từng vòng sóng nhè nhàng lăn tăn.
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Cậu lúc nãy, là đang biểu đạt sự xin lỗi sao?
[ Ve sầu ]: Xem như là vậy đi.
[ Ve sầu ]: Biểu đạt xong rồi, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cho qua chuyện này đi.
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Thế thì tôi sẽ rộng lượng bỏ qua vậy.
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Nói, cậu học được cái đó ở đâu?
[ Ve sầu ]: Chị tôi xem phim truyền hình.
[ Ve sầu ]: Có gì không?
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Lạc Tri Dư, cậu đúng là một tên nhóc lưu manh.
“Mùi thuốc súng tràn ngập” đã gỡ một tin nhắn.
[ Ve sầu ]: Đi học đi, lần sau lại tới chấm bài của tôi, anh nhớ tự mình chấm đó, đừng đưa cho chủ nhiệm lớp bốn kia nữa. Cười-xấu-xa.jpg.
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]:……
Tiết tự học buổi tối cùng ngày, Lạc Tri Dư nhận được bộ sách sinh lý mới tinh, cậu làm xong xuôi bài tập về nhà sáng nay, mới định mở sách sinh lý ra chuẩn bị bài trước.
“Làm xong bài tập rồi hả?” Tỉnh Hi Minh ngồi cùng bàn thấy cậu mở cuốn sách khác ra, “Mày cũng rảnh phết đấy chứ.”
“Làm xong rồi, đang chuẩn bị bài cho đêm mai.” Phòng học rất yên lặng, âm thanh nói chuyện của Lạc Tri Dư cũng rất nhỏ, “Chắc là không có gì khó lắm đâu.”
“Tiết sinh lý thì cần gì phải chuẩn bị trước chứ, kiểm tra môn này ai cũng qua được.” Tỉnh Hi Minh tháo mắt kính ra, cúi đầu tiếp tục tìm cách giải bài toán trên tờ giấy nháp, “Trực tiếp xem câu hỏi luyện tập luôn đi, mày mới biết nó dễ thế nào.”
Sách giáo khoa không quá dày, được chia thành hai phần, một là về kiến thức sinh lý ABO, còn lại là về cách thức ở chung của các học sinh, toàn là kiến thức cơ bản, còn có nhiều chỗ trước đây Lạc Tri Dư đã biết một ít. Những thứ như phải che giấu tin tức tố, giữa hai người AO không thể mượn quần áo của nhau, dấu hiệu của kỳ động dục, sự khác nhau giữa đánh dấu tạm thời và đánh dấu hoàn toàn, cậu đều biết hết.
Lạc Tri Dư không tự nhận bản thân là học bá*, nhưng những kiến thức lý thuyết này, cậu thật sự đã biết hết rồi.
(*Học bá: Học sinh giỏi)
Cho nên, Lạc Tri Dư trực tiếp lật tới trang cuối cùng, thử làm một bài lựa chọn ấp án đúng sai ——
Phần hai của bài luyện tập. (?) Lựa chọn câu trả lời dựa theo tình huống.
Vui lòng kết hợp những kiến thức đã học trong quá trình học tập để phán đoán xem những hành vi dưới đây là đúng hay sai, đánh dấu tích nếu đúng, đánh dấu chéo nếu sai.
1. Tiểu Hồng là một cậu bạn Omega chưa bị đánh dấu, còn tiểu Lam là một Alpha. Tiểu Hồng và tiểu Lam chỉ là bạn bè, tiểu Hồng lúc nào cũng quàng vai bá cổ tiểu Lam, mục đích là để bày tỏ thiện ý của mình. ( √)
2. Tâm trạng của tiểu Lam hôm nay không được tốt cho lắm, tiểu Hồng vì muốn an ủi tiểu Lam, nên đã sờ đầu tiểu Lam, cho tiểu Lam một cái ôm ấm áp. ( √)
3. Bạn học tiểu Lam rất hay cho tiểu Hồng ăn đồ ăn, tiểu Hồng cũng đồng ý nhận đồ ăn, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, luôn chờ mong lần được cho đồ ăn kế tiếp. ( √)
4. Đồng phục của tiểu Hồng đã hỏng, tiểu Hồng vì không muốn bị trừ điểm, nên đã mượn đồng phục của tiểu Lam, dùng trí thông minh bảo toàn điểm hạnh kiểm của mình. ( √)
5. Tiểu Hồng cảm thấy tin tức tố của tiểu Lam rất thơm, cho nên nhiều lần đứng trước mặt tiểu Lam khen tin tức tố của cậu ấy. ( √)
6. Lúc tiểu Lam đang có phiên trực, phát hiện tiểu Hồng làm trái với nội quy của trường, không quan tâm tiểu Hồng cầu xin như thế nào, mạnh tay trừ điểm hạnh kiểm của tiểu Hồng. ( ×)
7. Bạn học tiểu Lam là một Alpha, ngày nọ cậu ấy phát hiện quần áo của tiểu Hồng mặc không chỉnh tề, bèn thuận tay giúp tiểu Hồng sửa sang lại. ( √)
Không có gì khó khăn cả, mấy câu hỏi này đều giống với tình huống hằng ngày thường gặp, chỉ cần dựa vào kiến thức chung có sẵn là được rồi. Lạc Tri Dư làm trước mấy bài, sau đó mở sách đáp án mang theo trong người ra, đối chiếu với đáp án mình vừa làm.
Sai từ đầu đến cuối.
Lạc Tri Dư: “? Cái đống đáp án này chắc sai hết rồi đi?”
– ——————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!