Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng - Chương 32: Anh ấy thật kiêu ngạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng


Chương 32: Anh ấy thật kiêu ngạo


Edit: Juri

Để đền bù lại lỗi lầm khi nãy mới làm rơi giẻ lau lên đầu Lạc Tri Dư, Tiêu Ngạn quyết định xuống lầu giúp Lạc Tri Dư một tay.

“Sao chỉ có hai cậu?” Tiêu Ngạn vừa đẩy cửa ra, đã bị tiếng nhạc trong phòng học làm cho đau đầu. Hắn điều chỉnh nhỏ loa lại, lúc này mới nghe được thanh âm nói chuyện của mình, “Có hai người cậu tổng vệ sinh thôi hả?”

“Hai người còn lại nhà xa, khó có cơ hội được về nhà, nên đã bắt chuyến tàu tối nay về trước rồi, tôi cũng không có việc gì nhiều lắm, nên chỉ cần quét dọn sơ qua là xong.” Lạc Tri Dư lau nửa bên tường cạnh cửa sổ, “Chủ yếu là đang tận hưởng cuộc sống thôi.”

Trên bảng đen của phòng học có viết hai chữ “Phấn đấu” to tướng, sàn nhà phải miễn cưỡng lắm mới được coi như đã quét sạch sẽ. Lạc Tri Dư xách cây lau nhà đẩy một vòng phòng học, cho dù vẫn còn tro bụi đầy cửa sổ chỗ gần hành lang.

“Thứ hai có đợt kiểm tra.” Tiêu Ngạn lấy cái giẻ in hình bông hoa nhỏ của Thang Nguyên ra, “Làm không đạt yêu cần sẽ bị trừ điểm lớp.”

“Tôi biết.” Lạc Tri Dư dựa vào cây lau nhà, hơi thở dốc, “Nhưng nếu như tôi nhớ không lầm, thì thứ hai anh là người đi kiểm tra?”

“Cho dù có là tôi tra thì tôi cũng sẽ không thiên vị cậu.” Tiêu Ngạn dựa vào cạnh cửa lớp, “Nghĩ cái gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ.” Lạc Tri Dư ném cây lau nhà xuống, đập hai tay lên vai Tiêu Ngạn, vươn tới gần, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Ký túc xá các anh có phải vừa mới mua tủ lạnh mini mới hay không.”

Tiêu Ngạn: “……”

“Lần trước anh đăng lên vòng bạn bè nhưng lại quên chặn tôi, sơ suất quá đi.” Lạc Tri Dư nói, “Tôi thấy các anh vẫn đang rất vui vẻ với cái tủ lạnh đó nha.”

Tiêu Ngạn cầm giẻ lau hình bông nhỏ của Thang Nguyên, giúp Lạc Tri Dư lau mặt ngoài của tấm kính cửa sổ, hai người bọn họ một trong phòng, một ngoài phòng, cách một lớp cửa kính, Lạc Tri Dư vẫn luôn nói chuyện, Tiêu Ngạn lại nghe không rõ cậu đang nói gì.

Hai người dán rất sát nhau, trên mặt cửa kính còn có một tầng sương mù nhàn nhạt. Hình dáng môi Lạc Tri Dư trông rất đẹp, tâm tình của cậu lúc này đại khái khá tốt, lúc nói chuyện khóe miệng sẽ cong lên thành một độ cung, trong mắt cũng có vài tia sáng lấp lánh.

Tiêu Ngạn cách cửa sổ nhìn cậu. Hắn vẫn luôn cảm thấy thằng nhóc Lạc Tri Dư cùng mình lớn lên này, cho dù có tính cách và cá tính có hơi mạnh bạo khác người một chút, nhưng bàn về nhan sắc thì cậu lại thừa sức ăn đứt nhiều người cùng trang lứa khác.

“Được không?” Lạc Tri Dư kéo mở cửa sổ, “Anh cảm thấy thế nào.”

“Được?” Tiêu Ngạn không biết Lạc Tri Dư lúc nãy vừa nói cái gì, hắn hỏi ngược lại cậu.

“Vậy thì được rồi.” Lạc Tri Dư bỏ qua câu hỏi của hắn, lắc lắc giẻ lau rách bươm đang cầm trong tay, “Ngày mai anh đưa tôi đi dạo xung quanh trước, tai nghe tôi bị đè dẹp lép lúc tôi ngủ rồi, tôi muốn mua bộ mới, đi dạo xong tôi sẽ để anh quay về làm việc.”

Tiêu Ngạn: “……”

Nhất Trung cách khu nhà bọn họ tận hai khu phố, trước khi Lạc Tri Dư học trung học, cậu cũng không hay tới khu này lắm, nên không quen thuộc với đường xá nơi đây. Lúc ở tiểu học và trung học cơ sở, cậu toàn học ngoại trú, lúc lên trung học phổ thông mới bắt đầu ở ký túc xá của trường, thời gian một tháng trọ trong trường không được tính là lâu, nhưng lúc Lạc Tri Dư vừa ra khỏi cổng trường, vẫn mơ hồ cảm thấy có chút gì đó hưng phấn.

Đống đồng phục của trường đã bị Lạc Tri Dư nhìn chán rồi, vì thế nên lúc vừa mới ra khỏi cổng trường, thứ đầu tiên cậu làm đó là liếc ngang liếc dọc quần áo của những người xung quanh.

Hôm nay cậu và Tiêu Ngạn ra khỏi cửa cũng thay đồ riêng.

“Ngạn ca, anh mặc đồ thường nhìn rất đẹp đó nha.” Lạc Tri Dư vây quanh Tiêu Ngạn chạy hết một vòng lại một vòng, lộ ra biểu tình vừa lòng, “Vì sao trước kia tôi không phát hiện ra nhỉ.”

“…… Ve sầu, cậu khen người khác thì phải khen cho đàng hoàng vào, đừng có xoay vòng vòng như chong chóng trước mặt người ta vậy, biết không?” Tiêu Ngạn dẫn Lạc Tri Dư tới khu thương mại ở cạnh bên.

“Tôi không có mà.” Lạc Tri Dư phủ nhận.

Khu thương mại cuối tuần rất đông đúc, hầu hết đều là người địa phương, bầu không khí rất hỗn tạp, xung quanh cũng có không ít Alpha, bọn họ đôi lúc không cẩn thận sẽ làm lộ tin tức tố, khiến Lạc Tri Dư cảm thấy có chút khẩn trương. Cậu vì thế mà càng lúc càng dán sát đến bên người Tiêu Ngạn, cảm thấy mùi hương quả quýt của hắn vẫn là tươi mát dễ ngửi nhất.

“Tôi dắt cậu đi nhé?” Tiêu Ngạn lắc lắc tay phải của mình, “Lại đây, tay áo của tôi sắp bị cậu nắm tới giãn ra mất rồi.”

Tiêu Ngạn học ở Nhất Trung đã hơn một năm, gần như quen thuộc với đường xá ở nơi này. Hắn nắm lấy tay Lạc Tri Dư, quẹo qua vài ngã rẽ, xuyên qua dòng người vội vã, đi đến một khu vực có ít người hơn.

“Lên mạng mua không phải là được rồi sao? Hoặc là nhờ bác tài xế nhà cậu mua xong rồi gửi qua đây cũng ổn mà?” Tiêu Ngạn hỏi cậu, “Hai ngày nghỉ mà cũng phải kéo tôi đi dạo phố cho bằng được, cậu có phải không muốn cho tôi làm việc nữa đúng không?”

“Tôi không có ý đó mà, anh đừng có cả ngày chỉ biết nghĩ xấu tôi chứ.” Lạc Tri Dư tiếp tục mạnh miệng, đứng ở cạnh cửa tiệm trà sữa gọi hai ly trà Ô Long đào, “Muốn rủ anh đi chơi đó, có được không, anh ơi?”

Cậu cố tình không đè thấp thanh âm của mình, đám người đang xếp hàng xung quanh liền sôi nổi dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ, hiển nhiên là đang biến hai người bọn họ trở thành một cặp đôi trẻ tuổi yêu nhau.

Cách ăn mặc của hai người bọn họ không hề hợp với bầu không khí của khu thương mại này, khí chất cũng không hề tầm thường, đôi lúc sẽ khiến cho vài người phải liếc nhìn bọn họ.

Tiêu Ngạn nhìn chằm chằm cậu hơn nửa ngày, nỗ lực dùng mọi cách để nuốt hai chữ “Được chứ” trở lại vào bụng, kéo người vừa mới thu hút sự chú ý của đám đông kia rời khỏi chỗ này.

“Poster của Nhất Trung, cả thầy cô và học sinh đều có cơ hội được thiết kế, tôi rất thích điều này.” Lạc Tri Dư chọn xong tai nghe, cùng Tiêu Ngạn trở về, “Tôi có một ý tưởng, còn đang muốn thảo luận cùng các anh đây, tí về bảo thầy Ngô mua bản quyền phông chữ đi.”

“Được.” Hai người lại đi qua một con hẻm nhỏ, đây chính là nơi hội học sinh hẹn gặp nhau, lúc này chắc bọn Nghiêm Tử Hàm và Lộ Lộ cũng đã tới rồi. Tiêu Ngạn mở định vị WeChat, thuận tiện tìm đường đi luôn.

Tay của Tiêu Ngạn lại đột nhiên bị Lạc Tri Dư bắt lấy.

“Hình như tôi vừa thấy chị tôi.” Lạc Tri Dư lui về phía sau một bước, “Chị ấy sao lại đến đây chứ?”

Đây không phải là chỗ chị Lạc hay tới mà.

Hướng ba giờ, ở lối vào của khu thương mại, Lạc Tư Tuyết cùng với bạn của cô đang hướng tới chỗ này, hai người đều xách theo mấy cái bọc lớn nhỏ khác nhau.

“Từ bên này qua có vài cửa hàng bán hàng hiệu, tôi đoán chị cậu chắc đang qua bên kia đi?” Tiêu Ngạn đã quen đường từ lâu, nên biết trong khu thương mại này có những gì, “Chỉ là tại sao chị cậu lại vào nội thành nhỉ?”

“Chạy chạy chạy, tuyệt đối không thể để chị ấy thấy hai ta ở cùng một chỗ được.” Con đường này quá hẹp, đi về phía trước khẳng định sẽ bị bắt gặp, Lạc Tri Dư lập tức quyết định, đẩy Tiêu Ngạn vào một cửa hàng bên cạnh, “Trốn kỹ chút nha.”

“Tôi hỏi cậu, có phải là vì tôi xấu quá nên cậu thấy mất mặt hay không” Tiêu Ngạn dùng ly trà sữa lạnh trên tay dán lên mặt Lạc Tri Dư.

“Không phải mà, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi.” Tiếng cười của Lạc Tư Tuyết và cô bạn kia càng lúc càng xa, Lạc Tri Dư nhẹ nhàng thở phào, “Quan hệ hai nhà chúng ta không tốt, bố anh và bố tôi vài hôm trước còn vì một bản hợp đồng mà cấu xé nhau, vậy mà bây giờ tôi lại dám cầm tay anh đi dạo phố, này còn không phải là…… thằng con bất hiếu sao?”

Tiêu Ngạn: “…… À thế à?”

Tiêu Ngạn nhíu mày: “Nhưng dù có vậy thì cậu cũng không thể hoảng đến quên cả đường đi lối về như này chứ.”

“Tôi làm sao không hoảng cho được?” Lạc Tri Dư cảm thấy mình trốn rất kịp lúc, cậu giậm chân nói, “Đây chẳng phải cũng là đường sao?”

“Hai vị muốn xem cái gì?” Ông chủ cửa hàng rất nhiệt tình chào đón hai vị khách hàng vừa mới vọt vào, “Không cần vội, cửa hàng tôi cái gì cũng có, kể cả mặt hàng mới ra, hai người cứ từ từ mà chọn.”

Đột nhiên xông vào cửa hàng của người khác, không mua chút gì thì cũng không hay cho lắm, tuy rằng Lạc Tri Dư không kịp nhìn xem cửa hàng này bán gì, nhưng cậu vẫn phải lễ phép mở miệng: “Vậy bọn tôi…… mua một chút nhé? Có thể nó sẽ có ích chăng?”

Đây là một tiệm thuốc, nhưng cách trang trí lại không giống với những tiệm thuốc bình thường khác mà Lạc Tri Dư đã gặp, trên kệ để hàng bày đầy các bình thuốc nhỏ đủ màu sắc rực rỡ.

Tiêu Ngạn trừng mắt nhìn cậu một cái, gật đầu với chủ tiệm, kéo Lạc Tri Dư ra ngoài.

Lạc Tri Dư lúc này mới nhìn lên, tiệm thuốc này bán đồ rất đặc thù, trước cửa treo một cái bảng quảng cáo to bự, trên đó viết “Chuyên dùng cho các A dũng mãnh*”.

(*Ờm đại khái đây là cửa hàng bán các loại thuốc kiểu như kéo dài d**ng v*t, kéo dài thời gian d**ng v*t xuất ra, thuốc kích d*c, vân vân =))))))))))))

“Tôi không cần.” Tiêu Ngạn kiêu ngạo nói, “Bây giờ và về sau cũng không bao giờ cần.”

Lạc Tri Dư: “……”

Lạc Tri Dư: “…………”

“Hai người, ở chỗ này làm gì?” Nghiêm Tử Hàm và Lộ Lộ theo định vị WeChat tìm tới, thấy toàn bộ quá trình Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn ra vào cửa hàng, nhìn chằm chằm tấm bẳng hiệu phía sau lưng hai người, mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hoảng.

– ——————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN