Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng
Chương 42: Học được rồi
Edit: Juri
05:07:55
[ Không phải là ve sầu ]: Anh trai à buổi sáng tốt lành nha, một ngày mới, một sức sống mới.
[ Quả quýt thúi]:……
[ Quả quýt thúi ]: Quá sớm rồi.
[ Không phải là ve sầu ]: Hôm nay còn muốn tới chơi không? Tôi đang giải đề đại học nè, có thể sẽ có mấy câu tôi không biết làm đó.
[ Quả quýt thúi ]: Không tới không tới, cái câu trong sạch thì tự mình biết không phù hợp với tôi.
[ Quả quýt thúi ]: Cậu không biết tối qua tôi đã phải trải qua chuyện gì đâu.
[ Quả quýt thúi ]: Chỗ nào không biết thì gọi video cho tôi, ngoại trừ lúc tắm rửa, thì những lúc khác tôi đều sẽ tiếp điện thoại. Cuối tuần cứ nghỉ ngơi đầy đủ đi, không cần phải làm đống bài tập vượt quá giới hạn kia của mình đâu.
[ Không phải là ve sầu ]: Ha ha ha, vậy thì thứ hai gặp lại nhé, tôi ngủ tiếp đây.
[ Quả quýt thúi ]: Cho nên khi nãy cậu nhắn chắc là để đánh thức tôi. Mỉm-cười.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Anh cũng ngủ tiếp đi nha. Cười-xấu-xa.jpg
[ Quả quýt thúi ]: Cậu đánh thức tôi là để hóng trò vui chứ gì, cũng có cố gắng phết đấy.
Sáng thứ hai trước tiết đọc sách, Lạc Tri Dư dành chút thời gian để chạy lên lầu, kéo cửa kính của lớp hai năm ba ra, trả chăn lại cho Tiêu Ngạn.
Tiêu Ngạn ngồi tại vị trí của mình tính tính toán toán, vừa mới lơ đãng một chút, cửa sổ cạnh người đã bị ai đó đứng ngoài hành lang kéo ra, một ụ chăn dày cộm ập thẳng lên đầu hắn.
“Tôi đã giặt sạch rồi.” Lạc Tri Dư tự hào nói, “Anh ngửi thử xem, có phải đã không còn mùi tin tức tố của anh rồi không.”
Tiêu Ngạn: “……” Hắn không muốn phải thảo luận về đề tài mùi của chăn này ở ngay trong tiết đọc sách cho lắm.
Học sinh trong lớp cũng dừng việc đọc sách lại, miệng của bọn họ mấp máy nhưng lại chẳng biết đang nói cái gì, dùng hai mắt trộm nhìn Lạc Tri Dư bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn lặng lẽ cúi đầu thì thầm hai câu.
Tiêu Ngạn lôi cục chăn trên đầu xuống, gấp lại rồi nhét vào trong hộc bàn, phất tay đuổi người.
“Mày để chăn vào hành lý của người ta thì thôi đi, vậy mà còn muốn người ta giặt giúp mày nữa chứ.” Có người thò đầu qua nói đùa với Tiêu Ngạn, “Mày nói xem mày có xứng với người ta không.”
“Không sao không sao.” Từ khi quan hệ của hai người trở nên hòa hoãn, mỗi khi tâm tình Lạc Tri Dư tốt, thì sẽ chủ động giữ gìn thanh danh cho Tiêu Ngạn, “Tôi tự nguyện mà, tôi còn cảm thấy rất vui vẻ khi giặt chăn cho anh ta đó.”
“Cầu xin cậu hãy im lặng đi.” Tiêu Ngạn đang ngồi bên cửa sổ duỗi tay quất Lạc Tri Dư một cái, Lạc Tri Dư đã sớm lường trước được điều này nên nhanh nhẹn lui về sau một bước, cười một cách đầy đắc ý.
Thầy giáo Lý vào lớp giao bài tập, vừa liếc mắt một cái đã thấy bộ đồng phục màu đỏ của Lạc Tri Dư. Đứa nhỏ năm nhất này, dạo gần đây số lần nó chạy lên lầu hình như rất nhiều, luồn lách vào khung cửa nhiều lần đến nỗi trở nên thuần thục luôn rồi.
“Em chào thầy Lý.” Lạc Tri Dư rất biết lễ phép, “Em đến thăm Ngạn ca của em được không ạ.”
Thầy giáo Lý: “?” Thằng nhỏ này nói chuyện dù rất có lễ phép, nhưng tại sao lại nghe như có gì đó kỳ quái nhỉ.
Cũng may thầy giáo Lý không đào quá sâu vào cái vấn đề này. Tiếng chuông vào học vang lên, Lạc Tri Dư đã lén lút chạy dọc xuống cầu thang.
Diễn đàn trung học Nhất Trung ——
[ Tin NÓNG, Tiêu Ngạn thế mà lại bắt Lạc Tri Dư giặt chăn, Lạc Tri Dư thế mà lại đáp ứng Tiêu Ngạn, thế hai người bọn họ rốt cuộc là đang thù nhau hay là đang chơi thân với nhau vậy ]
Lầu 1: Quan hệ của hai người này thật là bí hiểm, tôi chỉ muốn hỏi tôi còn cơ hội nữa hay không thôi.
Lầu 2: Ây dà, tại sao lại đồn thành cái phiên bản này chứ…… Che-mặt-khóc.jpg, phải làm quen với nó đi thôi, bọn nó suốt ngày như vậy ấy mà, không chút ngừng nghỉ.
Lầu 3: Là hòa đồng giao lưu, không cần suy nghĩ quá phức tạp đâu, chỉ cần một câu thôi, hai người bọn họ tuyệt đối thuần khiết.
Lầu 4: Hai người bọn họ tuyệt đối thuần khiết!!! ( vỡ giọng)
Lầu 5: Quan hệ của hai người bọn họ đã tốt đến nỗi có thể trao đổi tin tức tố với nhau sao? Đầu-chó.jpg
Lầu 6: Có cái gì đâu, 0% cũng tốt mà, tôi từ lâu đã chán ngấy với cái sự quy củ trong mối quan hệ của các cặp AO rồi, tôi rất thưởng thức cách hai người bọn họ ở chung đấy nhé, Ngạn ca cố lên, đừng lo lắng.
Lầu 7: Không biết vì cái gì, tôi thấy anh số 6 sao mà ồn ào quá.
Trong giờ ra chơi, Lạc Tri Dư lại gặp được Tiêu Ngạn. Tiêu Ngạn cùng với vài người của hội học sinh đang đeo thẻ trực nhật, đi theo các thầy cô kiểm tra tình hình thể dục buổi sáng của các lớp. Cấp ba thường xuyên có vài người không chịu tập bài thể dục, chỉ cần vóc dáng hơi cao một chút là lại trốn ra đằng sau, đứng cuối hàng bắt đầu quơ cánh tay duỗi cẳng chân cho có, còn hàng trước thì trốn không được, chỉ có thể mang theo nụ cười “Tôi bị ép” kiên cường mà tập theo bài thể dục.
Lúc Tiêu Ngạn tra đến lớp ba năm nhất, Lạc Tri Dư đang xen lẫn vào đám người ở hàng phía sau lười biếng đứng yên một chỗ, hoàn toàn không chú ý tới có người đang tiếp cận mình. Một tuần trước kia, Lạc Tri Dư vẫn còn nghiêm túc tập thể dục giống như một đệ tử tốt, đến tận một ngày nọ, nhóm người này bắt đầu khiến cậu cảm nhận được lạc thú của sự lười biếng là như thế nào.
Không phải là cậu không thích thể thao, chẳng qua với cái quy tắc muốn thử thách mọi thứ của cậu, áp dụng lên cái đời sống học tập đơn điệu buồn tẻ của cấp ba này mà nói, thì lười biếng lại chính là một loại lạc thú. Thế nên cho dù cậu và nhóm người này có làm bao nhiêu chuyện vô nghĩa ở phía sau, cũng không hề biết mệt.
“Tuần sau là tuần văn nghệ đó nha, mỗi lớp phải có một tiết mục đấy.” Có người nói, “Nhất Trung lần nào cũng tổ chức tuần lễ văn nghệ trước khi kết thúc kỳ hết, ai mà có tâm trạng tham gia cho được.”
“Dạo này lạnh thật đấy, mày xem thời tiết cũng rất âm u, tao có cảm giác như buổi chiều sẽ có tuyết rơi.” Một người khác nói.
“Lạnh quá đi à.” Lạc Tri Dư đút hai tay vào trong túi áo, nhảy nhót theo đám người kia, có ý muốn làm nóng cơ thể mình.
“Tao quyết định thi cuối kỳ xong thì lại về nhà.” Thứ sáu có tiết tập thể dục dưới sân trường, thầy giáo thể dục đứng trên bục làm một động tác khom lưng theo tiếng nhạc, Tỉnh Hi Minh cúi đầu một cái xem như đã khom lưng, “Lần trước trên đường về nhà tao cảm thấy quá lãng phí thời gian, lúc về tới cũng chẳng làm được gì, cho nên tao đã xách một cái cặp đầy ụ sách về nhà, chỉ hận không thể đem hết cái đống đó về mới thôi. Kết quả thì sao, một quyển cũng không đọc, cái cặp cũng để y xì ở đó, tao cảm thấy bản thân mình cứ như một thằng ngu vậy.”
“Cuối tuần này của tao, thật ra cũng có khá nhiều sự kích thích đấy.” Lạc Tri Dư hồi tưởng lại những gì đã trải qua hôm buổi tối thứ sáu, vừa nghĩ đến dòng tin nhắn “cover me” của Tiêu Ngạn kia, đã suýt chút nữa đứng giữa sân thể dục cười ra tiếng.
Sau đó cậu bị bạn học Tiêu Ngạn đang trong ca trực bắt được: “Cười cái gì đấy, vui vẻ đến vậy à, nói ra cho tôi nghe chung với.”
“Anh chắc chắn sẽ không vui được đâu” Lạc Tri Dư buột miệng thốt ra, “Tin tôi đi.”
Một đám học sinh lười biếng vừa mới thấy người trực nhật của hội học sinh tới, đã nhanh chân chạy vào hàng, trở về vị trí ban đầu của chính mình, bắt đầu tập bài thể dục theo đám đông phía trước. Lạc Tri Dư thì không kịp nữa rồi, Tiêu Ngạn tới quá đột ngột, nhóm người này lại bán đứng đồng đội quá nhanh, cậu trong lúc nhất thời không nhớ được khi nãy mình đã đứng ở chỗ nào
Lạc Tri Dư: “……”
Tiêu Ngạn làm việc một cách công bằng, chỉ bắt một mình Lạc Tri Dư đi ra ngoài.
“Tụi nó bóp dái đồng đội kìa.” Lạc Tri Dư lên án.
“Chuyện này tôi mặc kệ.” Tiêu Ngạn nói, “Cậu cũng có thể bóp lại đồng đội mà, mấy cái chuyện này ấy, bắt được ai thì người đó tự chịu thôi.”
“Học lớp nào?” Tiêu Ngạn xụ mặt làm theo quy trình, “Đứng yên đó, đừng quay qua quay lại nữa.”
“Lớp ba năm hai.” Lạc Tri Dư chen vào nói trước khi Tiêu Ngạn kịp mở miệng, “Tự anh viết lên sách bài tập của tôi, tôi còn chưa kịp sửa, vẫn còn bằng chứng vô cùng xác thực, không chấp nhận lời phản biện, đánh thắng được tôi thì coi như anh đúng.”
Tiêu Ngạn: “……” Không còn lời nào để nói.
“Tập đến động tác thứ mấy rồi?” Việc công thì xử theo phép công, ít nhiều gì thì cũng phải răn đe một chút, thế nên Tiêu Ngạn tiếp tục xụ mặt chuyển đề tài, “Đứng yên đó, không cho quay đi chỗ khác.”
“Lớp ba năm hai Lạc ve sầu xin chân thành cảm ơn, lớp là anh viết, ve sầu cũng là tự anh gọi, nhớ ra chưa. Giờ thì trừ điểm nhanh đi, đừng khách khí nhé, chúng ta không nói chuyện vòng vo.” Lạc Tri Dư dựa lại gần, vỗ vỗ bả vai Tiêu Ngạn, vừa đấm vừa xoa, “Ngạn ca à, coi như anh chưa phát hiện được không, nếu không thì tại sao lại có nhiều người lười biếng như vậy mà anh chỉ bắt một mình tôi chứ?”
“Anh có phải là có tâm tư gì đó với tôi rồi không.” Lạc Tri Dư thì thầm bên tai Tiêu Ngạn, “Anh Ngạn ơi.”
“Hai cậu bạn học xếp phía sau hàng lớp ba năm nhất, hai em đang làm gì thế?” Chủ nhiệm Từ đứng trên bục phát biểu hỏi, “Ai đang trực nhật thì tiếp tục trực nhật đi, người còn lại thì hãy mau chóng quay về hàng ngũ lớp mình, thời gian tập thể dục giữa giờ chỉ có mấy phút đồng hồ, có gì quan trọng phải nói ngay lúc này sao? Hay là các em bước lên phía trước một bước, nói cho mọi người cùng nghe được không?”
Trên sân thể dục nổ ra một trận cười vang, hàng ngũ vừa mới được căn chỉnh xong giờ đã trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lạc Tri Dư trở về hàng ngũ của lớp mình, tiếp tục tập thể dục. Tiêu Ngạn đứng yên tại chỗ tầm hai giây, chờ đến khi hơi ấm nơi cần cổ chậm rãi tan mất, hắn mới tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Khóe miệng Lạc Tri Dư hơi cong lên, mang theo sự vui sướng khi mới thắng trận về mà quay đầu lại, vừa vặn thấy được cảnh tượng dưới vòm trời xám nhạt của mùa đông lạnh giá, có chứa bóng dáng của thiếu niên mặc đồng phục màu lam đang dần dần đi xa. Khóa kéo đồng phục của Tiêu Ngạn không được kéo lên, gió đông lạnh ùa vào nhẹ nhàng thổi bay vạt áo khoác của hắn. Không biết có phải là do hiệu ứng đặc biệt của bộ đồng phục hay không, mà Tiêu Ngạn lại trông cực kỳ đẹp đẽ trong mắt Lạc Tri Dư lúc này.
Cậu cũng không thể hiểu được vì sao mình lại có thể cảm nhận được sự cô liêu và tiêu sái đang chồng chất lên nhau trong cùng một hình ảnh ấy.
“Đều là đồng phục hết cả, còn bày đặt làm bộ làm tịch chi vậy chứ.” Lạc Tri Dư nói thầm một câu, “Vì sao trước kia mình chưa từng phát hiện nhỉ.”
“Mày nói rất đúng.” Tỉnh Hi Minh cũng không thể hiểu được.
Sắc trời âm u suốt cả một buổi sáng, rốt cuộc đến giữa trưa mới bắt đầu rơi xuống vài bông tuyết, trên cửa sổ cũng nổi lên một tầng sương mù mờ mịt.
Buổi chiều lúc Tiêu Ngạn đi ngang qua lớp ba năm nhất, thấy cửa phòng học đang được đóng kín lại, trên cửa sổ toàn là lớp sương dày đặc, không thể nào nhìn rõ được phòng học. Một loạt các cô cậu học sinh ngồi bên cạnh cửa sổ đang vẽ đầy các cây cỏ mặt cười dưa hấu lên trên kính, nhưng trong cả đống hình vẽ đó, chỉ có một ô cửa sổ là có hình thù đặc biệt nhất. Ô cửa sổ đó có viết dòng chữ Tiêu Ngạn, bên cạnh còn vẽ một con rùa đen, trên mai của rùa đen còn cõng một quả quýt, trình độ hội họa rất cao, vừa nhìn đã biết không cùng một đẳng cấp với những ô cừa sổ xung quanh khác.
Tiêu Ngạn: “……”
Phàn Việt vội vàng khuyên can: “Thôi bỏ đi, coi như tụi mình chưa từng đi qua chỗ này, coi như tụi mình cái gì cũng chưa thấy.”
“Không được, không thể bỏ qua như vậy được.” Nếu không tuyệt đối sẽ có lần sau.
Chiều đến, tuyết rơi càng lúc càng dày, bắt đầu đọng lại trên mặt đất. Lúc Lạc Tri Dư xuống nhà ăn ăn cơm, lớp tuyết đọng lại đã khá dày. Tiết tự học buổi tối vừa mới bắt đầu, Tỉnh Hi Minh chợt giật ra được một mảnh giấy ghi chú từ phias sau lưng cậu, trên đó còn vẽ một con rùa đen, giống y hệt với con rùa đã được vẽ trên ô cửa sổ.
[ Không phải là ve sầu ]: Anh rảnh rỗi sinh nông nỗi à.
[ Quả quýt thúi ]: Cậu rảnh rỗi sinh nông nỗi à.
[ Không phải là ve sầu ]: Dán lúc nào, sao tôi không hề có cảm giác.
[ Quả quýt thúi ]: Lúc cậu cúi đầu gặm đùi gà.
[ Không phải là ve sầu ]: Anh xấu quá đi à.
[ Không phải là ve sầu ]: Nhu-nhược-đáng-thương.jpg
[ Quả quýt thúi ]:……
[ Quả quýt thúi ]: Không biết vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy lịch sử trò chuyện của hai chúng ta thật là đa dạng.
[ Quả quýt thúi ]: Tôi nghĩ lại rồi, tất cả đều là lỗi của cậu.
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi không có mà.
[ Không phải là ve sầu ]: Đừng nói điều vô lí thế nữa.
[ Quả quýt thúi ]: Được thôi.
[ Quả quýt thúi ]: Anh đây không xấu, cưng lên đây chơi đi, anh sẽ không bắt nạt cưng đâu.
[ Quả quýt thúi ]: Cười-xấu-xa.jpg
Phòng học đột nhiên trở nên tối thui, tất cả ánh đèn đều tắt ngúm xuống, trong lúc nhất thời chỉ còn lại một mình ánh sáng phát ra từ điện thoại di động của Lạc Tri Dư. Tuyết rơi quá dày, toàn bộ Nhất Trung đều ngắt điện, Lạc Tri Dư đang ngồi trong tiết tự học buổi tối chơi diện thoại, ngay lập tức bị bại lộ.
“Chờ tí nữa là có điện lại, sẽ nhanh thôi.” Chủ nhiệm lớp tỏ ra rất có kinh nghiệm, “Đừng hoảng hốt, nhớ ngồi yên tại chỗ, có nói chuyện thì cũng phải nhỏ lại một chút, không được ảnh hưởng đến lớp kế bên.”
“Nói chuyện cái gì? Em thế mà lại nghịch điện thoại trong tiết tự học buổi tối cơ đấy.” Thầy giám thị quản tiết tự học buổi tối hỏi cậu, “Đưa điện thoại đây cho tôi xem, nói chuyện với ai mà lại vui vẻ thế hả, còn không thèm làm bài tập nữa chứ.”
Lạc Tri Dư nộp điện thoại của mình lên.
Trong lớp ba năm hai lầu trên, Tiêu Ngạn nhận được một tin nhắn mới ——
“Tường Đầu Thảo” muốn thêm bạn làm bạn tốt.
Tin nhắn ghi chú: Bóp dái đồng đội, là anh dạy tôi đấy, học đến đâu dùng đến đó, lúc nãy tôi vừa mới bán anh đi rồi.
Tiêu Ngạn: “?”
– ——————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!