lòng, buông hành lý xuống, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại, hai tay
đút vào túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, nghiêm túc nhìn Ôn Tửu: “Tôi cần nói chuyện với cô.”
Ôn Tửu chỉ vào sô pha trong phòng, đơn giản khách sáo nói: “Được, mời ngồi.”
Yến Luật: “…”
Rốt cuộc đây là nhà của ai, ai mới là chủ nhân hả?
Yến Luật xắn áo lên ngồi xuống sô pha,
vì muốn tỏ rõ anh mới là chủ nhân của nơi này, nên anh cố ý bày ra tư
thế thảnh thơi, biếng nhác, tùy ý tựa vào sô pha, gác chân lên.
Ôn Tửu ngồi đối diện với anh, bất giác dừng mắt trên đùi anh.
Đôi chân thật dài, tùy ý gác chân cũng có thể đẹp như vậy.
Yến Luật rút tay ra khỏi túi quần, đan
mười ngón tay vào nhau đặt trên đầu gối, kiêu căng nhìn Ôn Tửu, nói với
giọng điệu của cấp trên bố trí nhiệm vụ cho nhân viên: “Tôi hy vọng nội
trong bảy ngày, cô có thể làm hết sức để giành được sự cho phép của ông
bà nội tôi.”
Điều đó thì không cần anh phải nói, Ôn
Tửu sớm đã có ý định này, dù sao anh đã trả mười vạn một ngày, tuy rằng
cô đánh bậy đánh bạ, gặp phải hiểu lầm, mới trở thành bạn gái thuê của
anh, nhưng đã nhận tiền của người thì sẽ thay người làm việc. Tiền lương cao như thế, nếu cô không hết lòng hết dạ thì đúng là có chút áy náy.
Cho nên khi nghe được câu này, vẻ mặt
của Ôn Tửu cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc trả lời: “Nếu Yến
tiên sinh đã trả lương cao thế, đương nhiên tôi sẽ dốc hết lòng để hoàn
thành công việc, về điểm này thì Yến tiên sinh cứ yên tâm.”
Yến Luật đối với câu trả lời này, coi như là vừa lòng.
Bà nội là một bà cụ thân thiết hiền
lành, dễ nắm bắt, nhưng tính tình của ông cụ nhìn có vẻ khó gần, Ôn Tửu
liền hỏi về sở thích của ông nội, cô có ý định bắt đầu từ đó.
Yến Luật trả lời: “Câu cá, trồng hoa, chơi cờ, đọc sách.”
Đây đều là những việc mà người già yêu thích, Ôn Tửu vừa nghe, trong lòng liền có kế hoạch, cười cười nói: “Không thành vấn đề.”
Yến Luật hơi nhướn mày rậm lên, không
thành vấn đề? Giọng điệu cô chắc nịch như vậy, rốt cuộc sự tự tin đó
xuất phát từ đâu? Ngay lúc anh muốn hỏi cô, cửa phòng lại bị đẩy ra, Yến Hoan thò đầu nhỏ vào: “Anh trai, ông nội gọi anh xuống viết câu đối
xuân.”
Yến Luật ừ một tiếng, đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó đi xuống lầu.
Bây giờ, cơ bản mọi người đều mua câu
đối xuân về dán, không còn được mấy người viết câu đối xuân, Yến tiên
sinh kỹ tính tất nhiên muốn viết câu đối xuân. Ôn Tửu cảm thấy vô cùng
tò mò thú vị, liền dắt Yến Hoan đi xuống tầng, muốn quan sát chữ viết
của Yến tiên sinh một chút.
Cửa phòng làm việc mở ra, ông cụ đang
ngồi trước bàn sách, trên đó bày đầy giấy đỏ dùng để viết câu đối xuân,
lông mày hơi chau lại, ra vẻ không vui.
Yến Luật đứng bên cạnh ông cụ, im lặng
không nói mà chuẩn bị bút mực, trên gương mặt tuấn mỹ là bộ dáng không
chịu thua, tính tình của một già một trẻ này đúng là cực kỳ giống người
một nhà.
Yến Luật thấy Ôn Tửu đi vào, hơi nhíu
mày, rất kinh ngạc nhưng cũng có chút đắc ý, đến xem tôi viết chữ đúng
không? Chuẩn bị kinh diễm đi là vừa.
Ông cụ giương mắt nhìn Ôn Tửu, nặn ra một nụ cười, xem như là chào hỏi.
Ôn Tửu cười đáp lại, gọi một tiếng “ông nội”.
Phòng làm việc của ông cụ vô cùng rộng
rãi, hầu như các bề mặt của tường đều được làm thành giá sách, sách ở
bên trong đều được đặt ngăn nắp, không hề lộn xộn, xem ra đây là một ông lão rất nghiêm túc, cẩn thận. Ôn Tửu chỉ biết bà nội là cán bộ về hưu
của viện nông nghiệp, lại không biết ông cụ nghỉ hưu khỏi vị trí gì, có
điều nhìn phong cách này, có lẽ ông cũng là cán bộ.
Hoa mai trong bình ở trên bàn được chiết từ cây mai trước sân, cành lá thướt tha, mùi hương nồng đậm, chính giữa bàn học bày giấy tuyên đỏ dát vàng vạn năm đặt dưới cái chặn giấy. Long phượng trình tường vương ánh vàng kim làm thành hoa văn trang trí, đỏ
rực xen lẫn với màu vàng sáng chói, nhìn qua vô cùng vui mừng.
[hình ảnh Long phượng trình tường: kết hợp của rồng và phượng hoàng biểu trưng cho hạnh phúc, may mắn]
Yến Luật không nhanh không chậm vuốt
thẳng giấy tuyên, mày rậm anh khí hơi cau lại, bày tư thế nâng cao cổ
tay cầm bút, tự nhiên trên người anh sinh ra một loại khí chất nho nhã,
cao quý, tuấn tú, lịch sự.
Ôn Tửu bất tri bất giác nhìn anh thêm vài lần, sau đó mới rời ánh mắt lên tờ giấy.
Chữ “Xuân” của Yến Luật đã viết đến nét
thứ ngang thứ hai, Ôn Tửu liếc mắt một cái đã cảm thấy nao nao, không
nghĩ tới Yến tiên sinh săm soi thế mà lại có thể viết được thể chữ liễu
(*) bằng bút lông đẹp như vậy.
[(*)Thể chữ Liễu: viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, một nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường, Trung Quốc.]
“Xuân noãn phong hòa nhật lệ, niên phong vật phụ dân khang”.
[dịch nghĩa: ngày xuân trời trong nắng ấm, năm giàu lắm của dân khang]
Yến Luật đề bút hành văn liền mạch lưu loát, một mùi hương nhàn nhạt theo ngòi bút của anh tỏa ra khắp phòng.
Ông cụ nhìn chữ của anh, vẻ mặt vốn không vui mới hơi giãn ra một chút, trầm giọng hừ một câu: “Coi như không xao nhãng.”
Yến Luật đặt bút xuống, thuận tiện nhìn
Ôn Tửu đang đứng đối diện. Mai đỏ trong bình vừa vặn nở trước mắt cô, da trắng như tuyết, mịn như ngọc, mặt mày như tranh vẽ, thật sự là bức
tranh người và mai đỏ cùng tôn nhau lên.
Khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang biểu cảm
không gợn sóng, không sợ hãi như trước, chữ viết bằng bút lông đẹp như
vậy, thế mà cô lại không chút kinh ngạc, không chút kinh diễm? Loại biểu cảm mặt than này là sao? Yến tiên sinh cau mày, thất vọng lấy một tờ
giấy tuyên dát vàng khác, sau đó dùng cái chặn giấy đè lên.
Hoan Hoan ầm ỹ nói: “Cháu cũng muốn viết, ông nội.”
“Đợi lát nữa, đợi lát nữa.” Ông cụ ôm
Hoan Hoan, thấy Ôn Tửu bình thản đứng một bên, liền thuận miệng hỏi một
câu: “Cháu biết viết không?”
Ôn Tửu ngượng ngùng cười cười: “Cháu chỉ biết một chút.”
Lão gia tử nói: “Viết thử xem.”
Ôn Tửu cười cười: “Cháu viết câu đối
xuân về nhà ấm trồng hoa trên tầng ba, nếu viết không tốt, ông nội cũng
đừng chê cười cháu.”
Ông cụ không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Yến Luật nóng nảy, ông cụ chỉ thuận
miệng nói một câu thôi, thế mà cô bé này lại đồng ý, câu đối xuân không
phải viết bừa mấy chữ xiêu vẹo, nghiêng ngả là có thể dán lên cửa.
Yến Luật hiểu rất rõ tính tình của ông
nội, đối với những thứ như văn hóa truyền thống của Trung Quốc, ông tích cực đến mức người khác phải giậm chân, nếu Ôn Tửu viết không tốt, không chỉ không thể hiện được mình mà ngược lại càng khiến cho ấn tượng của
ông đối với cô xuống dốc không phanh.
Nhưng Ôn Tửu đã nói ra khỏi miệng rồi,
lúc này anh có ngăn cản cũng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn
Tửu cầm bút lông lên.
Thật đúng là cô nhóc không biết sống
chết a. Yến tiên sinh đã chuẩn bị tốt, nếu cô dám can đảm dùng tư thế
cầm bút máy để cầm bút lông, anh sẽ lập tức ngăn hành động “bêu xấu” của cô lại.
Cũng may tư thế cầm bút của cô rất ra dáng.
Ôn Tửu thấm mực xong, không lập tức viết ngay, mà dừng lại một chút, sau đó mới viết xuống giấy tuyên.
Đặt bút ngược chiều nét bút, đi bút, đề
bút, thu đầu bút theo chiều ngược nét bút, vừa viết xong chữ thứ nhất,
trong lòng Yến Luật giật mình, ông cụ cũng biến đổi sắc mặt.
“Tùng trúc mai tuế hàn tam hữu, đào lý hạnh xuân phong nhất gia.”
[dịch nghĩa: Tùng trúc mai ngày rét nên bạn, mận đào hạnh gió xuân một nhà]
Bởi vì dán trên cửa nhà ấm trồng hoa cho nên Ôn Tửu mới viết câu đối xuân như vậy, khi cô viết xong nét mác cuối cùng của chữ “Gia”, tư thế thu bút thật sự nhẹ nhàng, tự nhiên phóng
khoáng, xinh đẹp vô cùng, như vừa hát kịch, đột nhiên ngừng lại, âm
thanh còn quanh quẩn mãi.
Yến Luật luôn luôn tự phụ kiêu ngạo, giờ phút này trong lòng chỉ có cảm giác khâm phục. Chữ của Ôn Tửu, tàng
phong (*) khéo léo, lộ phong (**) thích đáng, no đủ cứng cáp, tự nhiên
mạnh mẽ, nếu không phải tận mắt thấy cô đề bút, thật sự khó có thể tin
đây là chữ viết của một cô gái.
[(*) tàng phong: đầu bút ẩn trong nét bút
(**) lộ phong:nét bút lúc đặt bút hay thu bút đều lộ ra ngọn bút ]
Tuy rằng ông cụ tử im lặng không nói,
không hề khen thư pháp của Ôn Tửu, nhưng thông qua ánh mắt vẻ mặt, Yến
Luật chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được ông đang giấu giiếm ý khen ngợi.
Trong lòng anh âm thầm thả lỏng.
Yến Hoan nóng lòng muốn thử kêu lên: “Ông nội, đến lượt cháu viết, cháu biết viết chữ xuân.”
“Được, Hoan Hoan viết chữ xuân, mọi
người sẽ dán lên cây mai trong sân.” Sau khi thấy chữ Ôn Tửu viết xong,
ông cụ hòa nhã hơn rất nhiều so với vừa rồi, rốt cuộc không xụ mặt nữa.
Hoan Hoan cầm bút, viết chữ xuân thật
to, đứa bé vừa mới đi nhà trẻ đương nhiên viết không đẹp mắt, ông cụ
trái lương tâm khen ngợi một câu, sau đó dẫn cô bé ra khỏi phòng làm
việc, để Yến Luật ở lại tiếp tục viết câu đối xuân thứ hai.
Ôn Tửu đứng đối diện nhìn anh, không nói gì, khí chất cao ngạo, lạnh lùng trong lúc vô hình âm thầm sinh ra, Yến Luật cảm giác người đang đứng bên cạnh giống như cô giám thị.
Một mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua, cũng
không biết là hương thơm của hoa mai hay là từ trên người cô, mùi thơm
dễ ngửi khiến lòng người nhộn nhạo. Vì Yến Luật phân tâm, nên đang viết
chữ “Giang”, lại viết nhiều hơn một nét ngang, thế là “Xuân giang” trở
thành “Xuân uông” .
[Xuân giang: 春江; xuân uông: 春汪]
Yến tiên sinh giương mắt liếc Ôn Tửu một cái, thấy đôi môi hồng nhạt của cô dường như hơi nở nụ cười rồi biến mất.
Quả nhiên là đang chê cười anh, hừ.
Yến Luật đẩy tờ giấy viết câu đối xuân
bị hỏng qua một bên, sau đó dùng mười phần công lực viết lại một bộ
khác, viết xong đặt trên bàn sách hong khô, cuối cùng anh đi ra ngoài
tìm keo dán.
Chờ đến khi anh quay lại phòng làm việc, phát hiện Ôn Tửu lại không thưởng thức tác phẩm đắc ý do anh làm ra, mà đang cầm kéo cắt tờ giấy anh vừa làm hỏng, mở ra, thế mà thành một chữ
phúc.
Đôi tay này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh khiến người khác phải bất ngờ nữa?
Yến Luật liếc nhìn Ôn Tửu một cái: “Cầm câu đối xuân lại đây.”
Hàng năm, việc viết và dán câu đối xuân
đều là việc của Yến Luật, mở cửa lớn ra, anh đứng trên bậc thang ngoài
cửa, khóe mắt liếc nhìn Ôn Tửu đang đứng đó, hai tay nâng câu đối xuân
giống như tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh, thật sự trong lòng anh vô cùng
hài lòng, thoải mái.
Như vậy mới đúng.
Yến tiên sinh đều khoan khoái dễ chịu cả người mà dán câu đối xuân, chợt nghe “tiểu nha hoàn” kia dùng âm thanh
dễ nghe, buồn bã nói: “Vóc dáng cao thật tốt.”
Giờ cô mới biết sao?
Đẹp trai đi!
Tay Yến tiên sinh tao nhã, đắc ý xoa nhẹ lên câu đối xuân.
“Dán câu đối xuân, đổi bóng đèn cũng không cần phải đứng lên ghế.”
“…” Yến Luật đút tay vào túi quần: “Lên tầng.”
Hai người đi lên lầu ba.
Ôn Tửu đưa câu đối xuân do chính mình
viết cho Yến Luật, sau khi dán xong ở hai bên cánh cửa, Yến tiên sinh
phát hiện ra dù cho mình có giơ tay cao hết mức cũng không thể với tới
chỗ cao nhất của cánh cửa, tầng ba là nhà ấm trồng hoa, nên làm cửa vừa
rộng vừa cao.
Yến tiên sinh nâng câu đối xuân, rất buồn bực cúi đầu nhìn Ôn Tửu: “Chuyển cái ghế lại đây.”
Ôn Tửu đi vào phòng trồng hoa lấy một cái ghế bằng gỗ thông lại đây.
Yến Luật đứng lên ghế, dán bức hoành
xong, còn một góc bên phải của bức hoành chưa dán kỹ, góc tờ giấy hơi
cong lên, anh liền nghiêng người tới để vuốt cho thẳng, kết quả của việc dịch một bước này là suýt nữa thì làm đổ ghế.
Yến Luật vừa mới cảm giác thân thể hơi nghiêng một chút, liền bước xuống đất.
Ôn Tửu vốn muốn đưa tay đỡ lấy anh, nhưng thấy anh phản ứng nhanh nhẹn, bình yên vô sự, liền đút tay vào túi áo.
Yến Luật quay đầu lại, thấy Ôn Tửu đút
hai tay trong túi áo, liền thuận miệng nói: “Vừa rồi suýt chút nữa là
tôi ngã rồi, cô cũng không biết bước đến đỡ tôi sao?”
Thái độ lạnh nhạt, không đếm xỉa của Ôn Tửu không biết sao lại khiến anh rất tức giận, cô thế mà lại không hề quan tâm đến anh.
Ôn Tửu nhìn anh, không nhanh không chậm
nói: “Không phải anh đã nói, khi ở chung một mình với nhau, bên B không
thể chủ động có bất kì tiếp xúc thân thể nào với bên A sao? “
Lấy đá đập chân mình, thật đau quá.