Yến Luật cảm thấy thỏa mãn đi theo Ôn Tửu vào phòng bếp, nhìn cô lấy hai quả cà chua và ba quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra.
“Trứng xào cà chua xem như là
món ăn đơn giản nhất, nếu anh không học được thì chính là ngu ngốc.” Để
ngăn chặn hậu hoạ, Ôn Tửu thẳng thừng buông lời ngoan độc để tránh việc
Yến Luật học mãi không được còn phải dạy anh thêm một lần nữa.
Yến Luật lập tức tùy cơ ứng
biến điều chỉnh chiến thuật, anh ngăn tay Ôn lại, nói: “Tôi ghét nhất
trứng xào cà chua, đổi thành một món ăn khác đi.”
Ôn Tửu: “…” thật sự muốn đập trứng gà lên đầu anh.
Yến Luật được đằng chân lân đằng đầu nói: “em dạy tôi làm canh thịt cá viên đi.”
Giờ nghỉ giữa trưa, anh cũng
có lên mạng nhìn thoáng qua thực đơn, đồ ăn phức tạp giống canh thịt cá
viên học tới mười ngày là hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa lại nói
việc học nấu ăn này khá tốn thời gian, anh có thể ở cùng cô tại căn
phòng bếp chật hẹp trong khoảng thời gian rất dài.
Bản thân Ôn Tửu cũng ngại
những đồ ăn phiền phức này nên rất ít khi làm, cho nên quyết đoán từ
chối thẳng thừng: “Rất phiền phức.”
Yến Luật nhíu mày: “Em đối với khách hàng đều không kiên nhẫn như vậy?”
Ôn Tửu liếc mắt nhìn anh, hừ nói: “Tôi là người công tư rõ ràng.”
Yến Luật lấy di động ra, sâu
kín thở dài, “Để tôi gọi điện thoại cho cô đi, chăm sóc hàng xóm một
chút cũng không chịu, quả thật là keo kiệt.”
Đụng tới loại trả đũa không
phân rõ phải trái này, nếu là người khác thì Ôn Tửu đã sớm bắt tay đá
văng ra, nhưng lại là anh nên mềm lòng không nhẫn tâm xuống tay được.
“Nhưng trong nhà không có cá a.”
Yến Luật cất di động, cười cười: “Trước cửa tiểu khu là siêu thị.”
Hơn nữa trước cửa siêu thị còn có cô bé bán hoa hồng, lúc về anh phát hiện có người mua đang hoa hồng tặng cho bạn gái.
Anh không tiện tặng cô lộ liễu danh chính ngôn thuận, nhưng anh có thể nghĩ ra cách khác để tặng. Dù
thế nào đi chăng nữa thì anh cũng muốn lễ tình nhân đầu tiên mà hai
người quen biết tặng cho cô một bó hoa để tránh tương lai cho cô mượn
cái cớ, bị cô lần nữa lôi chuyện cũ ra.
Ôn Tửu và anh cùng nhau đi xuống tầng.
Trong vườn hoa của tiểu khu
thỉnh thoảng gặp được một đôi tình nhân, người con gái đang cầm hoa hồng trong tay, tươi cười vô cùng ngọt ngào dưới ánh đèn đường.
Hai người đi đến đường cái đối diện. Trước cửa siêu thị có một bé gái tầm mười tuổi đang bán hoa hồng. nhìn thấy Yến Luật với Ôn Tửu giống như một đôi tình nhân, liền nhiệt
tình nói: “Tiên sinh mua đóa hoa đi.”
Yến Luật liếc cũng không liếc, nói thẳng hai chữ: “Không mua.” Thái độ cực kỳ kiên quyết.
Bé gái mếu miệng yên lặng oán thầm một tiếng đúng là đổ quỷ hẹp hòi.
Mua cá xong bước ra khỏi siêu thị, hai người lại đi tới bên cạnh bé gái kia.
Yến Luật đột nhiên dừng bước
lại, đồng tình thương hại nhìn bé gái, “Thời tiết lạnh như thế, quên đi, chú mua toàn bộ số hoa này, cháu mau về nhà đi, đừng để bị lạnh cóng
thành bệnh.”
Nói xong, liền lấy mấy tờ tiền kẹp ở trong ví đưa cho bé gái, “Có đủ không?”
Quỷ hẹp hòi nháy mắt hóa thân thành người bác từ ái thiện lương.
Bé gái vui vẻ ra mặt: “Đủ đủ, cảm ơn bác.”
Bác… Yến Luật xụ mặt lấy hơn hai mươi bông hoa hồng từ trong tay bé gái. Tôi có già như vậy sao?
Quay đầu lại nhìn gương mặt trắng nõn trẻ trung của Ôn Tửu, cảm giác gấp gáp trong lòng chợt tăng mạnh.
Sau khi về nhà, Ôn Tửu xách cá đi phòng bếp, Yến Luật nhìn thấy một bình hoa trên bàn ăn liền tiện tay cắm hoa hồng vào trong bình, cũng vào phòng bếp “giúp đỡ”.
Một món canh thịt cá viên này Ôn Tửu làm mất nửa giờ mới xong được.
Trong quá trình giúp đỡ và học tập, Yến Luật đụng phải tay Ôn Tửu hai mươi lần, va vào cánh tay bảy,
tám lần, lúc ngửi thấy mùi thơm, không cẩn thận đụng phải lỗ tai cô, khi nếm thử cũng thành công dùng chung một đôi đũa với cô.
Bởi vì anh dựa quá gần còn khiến Ôn Tửu giẫm lên anh năm, sáu lần khi cô xoay người.
Phòng bếp nhỏ như vậy, tay
chân bị gò bó nên Ôn Tửu cũng không dám lộn xộn, trong lòng hạ quyết tâm sẽ không bao giờ dạy anh nấu cơm nữa, rất phân tâm lại phân tinh thần,
cũng quá xấu hổ rồi, vừa rồi quay đầu lại, anh vừa vặn khom lưng đưa
hành thái, xuýt nữa bị anh hôn lên má.
Nấu xong canh thịt cá viên, Ôn Tửu lại làm một món rau xào và trứng xào cà chua.
Hai người vừa cơm nước xong, chuông cửa vang lên. Ôn Tửu ngẩn ra, phản ứng đầu tiên, sẽ không phải là mẹ cô lại tới nữa đi.
Yến Luật cũng là ngẩn ra, người này là ai? Chẳng lẽ là người thầm mến cô nào đó?
Vẻ mặt hai người nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Ôn Tửu nhìn qua mắt mèo, thấy người tới là Nguyễn Thư, lập tức thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra.
Nguyễn Thư còn chưa vào cửa đã bắt đầu nói năng lộn xộn hết cả: “Ôn Tửu, cậu nói rốt cuộc mình có nên
cùng anh ấy đi đăng kí hay không, mình vẫn chưa nghĩ ra, mình vẫn còn lo lắng tới lo lắng đi, mình…”
Ôn Tửu giật mình ngắt lời cô: “Hôm nay cậu không đi đăng ký với Cố Mặc?”
Nguyễn Thư gật gật đầu: “Mình cho anh ấy leo cây.”
Yến Luật lập tức cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn so với Cố Mặc, anh chỉ bị cho leo cây vào lễ tình
nhân, nhưng vị Cố tiên sinh đáng thương kia lại bị người ta cho leo cây
vào lúc đi đăng ký kết hôn, thật sự là vô cùng thê thảm.
Nguyễn Thư đang nói, đột nhiên thấy được Yến Luật đang ngồi bên bàn ăn, cùng với một bình hoa hồng xinh đẹp trên góc bàn.
Cô mở to hai mắt, há miệng,
giật mình nhìn Ôn Tửu: “Cậu giỏi đấy, chuyện gì của mình và Cố Mặc đều
nói hết cho cậu, thế mà cậu có bạn trai lại giấu tới kẽ gió cũng không
lọt ra ngoài, quá không phải bạn bè chí cốt rồi, hừ hừ, rất được.” Nói
xong, liền hầm hừ xoay người đòi đi.
Ôn Tửu đành phải kéo cô lại, “Không phải a, cậu hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì, anh ta không phải là người đàn ông tối hôm đó đánh Cố Mặc sao, cậu còn gạt mình nói
là khách hàng của cậu, thật sự là rất không có nghĩa khí.”
Ôn Tửu cười theo nói: “Anh ấy vừa vặn chuyển tới đối diện nhà mình ở, thật sự là khách hàng, không phải bạn trai.”
Thật sự là khách hàng, không
phải bạn trai….. Nghe đến câu này, Yến Luật có cảm giác bị người ta liên tiếp đâm cho mười bảy mười tám nhát đao.
Nguyễn Thư mới không không
tin, nhăn mặt nhăn mũi hừ hừ nói: “Hàng xóm lại ăn cơm tối vào ngày lễ
tình nhân với nhau? Còn tặng hoa hồng cho cậu?”
Ôn Tửu cũng cảm thấy, giải thích cũng có chút không rõ, ánh mắt đảo qua Yến Luật, “anh tới nói.”
Yến Luật đứng lên, cười khổ
tới đắng chát: “Tôi là khách hàng và hàng xóm của cô ấy.” Về phần có
phải là bạn trai hay không, hừ, cho dù hôm nay không phải, cũng sắp phải tới nơi. Anh không tin một người đàn ông ưu tú như anh mà cô cũng không tiếp nhận.
Nguyễn Thư nửa tin nửa ngờ,
bởi vì cô và Ôn Tửu là bạn bè đã mười mấy năm, cũng biết cá tính của cô
ấy, người đàn ông mà không có cảm tình thì đừng nói là ăn cơm, cho dù là vào nhà ngồi cùng đừng hòng. Cho nên, mặc dù Ôn Tửu không thừa nhận,
Nguyễn Thư cũng trực giác nhận thấy Yến Luật nhất định là người đặc biệt trong lòng cô ấy.
Lúc này, điện thoại di động
của Nguyễn Thư vang lên, cô thấy trên màn hình nhảy lên một số điện
thoại xa lạ, do dự một chút mới nhận cuộc gọi.
“Xin chào, ai vậy?”
“Nguyễn Thư phải không? Tôi là Thẩm Viễn. Cố Mặc hiện tại đang uống rượu khóc lóc ở nhà tôi, còn dọa
con tôi khóc, cô mau mau tới đưa anh ta đi đi.”
Bởi vì sẽ có nhiều người kết
hôn trong lễ tình nhân hôm nay. sáng sớm tinh mơ Cố Mặc đã tới cục dân
chính xếp hàng, kết quả thật vất vả xếp tới buổi chiều là tới lượt anh,
thế mà Nguyễn Thư lại gọi một cú điện thoại tới, nói mình còn chưa nghĩ
kỹ, sẽ không tới.
Cố Mặc suýt chút nữa chết ngất đi, đau lòng gần chết, khổ sở quá liền chạy tới nhà bạn tốt là Thẩm
Viễn, mãnh liệt nốc rượu, mượn rượu giải sầu. Sau đó không khống chế
được khóc òa lên, lên án các loại tra tấn phi nhân đạo của Nguyễn Thư
đối với anh.
Nguyễn Thư cúp điện thoại, dở khóc dở cười.
Ôn Tửu nói: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Thư nói: “Cố Mặc uống say rồi khóc lóc ở nhà bạn, người ta bảo mình tới đưa anh ấy đi.”
Nghĩ tới Cố tiên sinh anh tuấn phóng khoáng cũng có lúc say rượu khóc lóc, Ôn Tửu nhịn không được vui
vẻ trong lòng: “Nhớ phải chụp mấy tấm ảnh Cố tiên sinh khóc lóc còn
vương nước mắt cho mình xem.”
Nguyễn Thư giận lườm cô, đi
tới cửa, cô mở hờ cánh cửa nói với Ôn Tửu: “Vị khách hàng này cũng rất
không tệ, gần quan được ban lộc, có hoa để ngắt thì cứ thẳng tay ngắt
a.” Nói xong còn chớp mắt cười hì hì.
Ôn Tửu lúng túng. Đóng cửa lại, cô liền tức giận nhìn Yến Luật. “Nhanh đi rửa bát.”
Yến Luật lập tức thu bát đũa mang đến phòng bếp, ngoan ngoãn rửa bát.
Ôn Tửu ngồi trên sô pha xem ti vi tới nửa tiếng mà Yến Luật còn chưa đi ra. Ôn Tửu không nhịn được
nhìn thoáng qua phòng bếp, vừa nhìn thấy, lòng liền thắt lại.
Anh cầm cái đĩa, mở vòi nước ra, ước chừng dội đủ một phút cũng chưa có ý định ngừng lại!
Tuy không thiếu tiền, nhưng Ôn Tửu cũng không nhìn được lãng phí như vậy, cô liền đi.
Vẻ mặt Yến Luật ngưng trọng,
nhìn chằm chằm dòng nước trầm tư, đôi mày kiếm của anh tuấn nhíu chặt
lại thành hình chữ xuyên, anh đang suy nghĩ nên tìm cơ hội thế nào để
thổ lộ cho thích hợp. Cái loại phương thức này của Cố Mặc anh cũng thử
diễn trong đầu rồi, cảm thấy không thích hợp với mình, loại đàn ông trầm lắng hàm xúc, nội hàm sâu sắc như anh phải nói là nói cũng cần có chiều sâu hơn, tế nhị hơn.
“Yến Luật.”
Phía sau vang lên tiếng Ôn
Tửu. Yến Luật dứt khỏi lòng trầm tư quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện cô đang dùng ánh mắt đau lòng nhìn mình.
Lòng anh xao xuyến, nháy mắt liền cảm thấy chuyện rửa bát này cũng ngọt ngào như mật.
“Rửa xong rồi chứ…đừng lãng phí nước.”
Thì ra là đau lòng nước, không phải đau lòng anh.
Một đao đâm vào trái tim anh, Yến Luật cắn răng khóa vòi nước lại.
“Anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
Lại một đao nữa.
Yến Luật ỉu xìu bước ra khỏi
phòng bếp, vừa thấy đồng hồ trên tường mới báo tám giờ hơn, trong lòng
càng buồn bực hơn, buổi tối tốt đẹp như vậy lại để anh một người cắn
chăn uổng phí ?
“Tạm biệt.” Ôn Tửu đã mở cửa phòng ra, cười mỉm tiến khách.
Trong lòng Yến Luật lạnh lẽo
từng hồi, uể oải đi tới phía đối diện cửa, đột nhiên Ôn Tửu ở phía sau
gọi lại một tiếng “Đợi chút.”
Anh mừng rỡ quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Tửu ôm hai mấy bông hoa hồng kia tới trước mặt anh, cười dịu dàng: “Anh quên mang hoa về.”
Trong nháy mắt nụ cười Yến Luật hóa thành đá. Cô thật sự là không hiểu hay là vẫn giả vờ hồ đồ? Hay là đang cố ý chọc giận anh?
Ôn Tửu thấy anh lạnh mặt không đón lấy, liền trực tiếp nhét hoa vào lòng anh, quay người lại đóng cửa phòng.
Đây là, bị từ chối?
Yến Luật ôm hoa hồng, cõi lòng tan nát.
Mở cửa phòng ra, phòng thuê
nhỏ bé trống rỗng không có một tia ấm áp, trong không khí lơ lửng nỗi
quạnh quẽ đậm đặc. Bên ngoài cửa sổ có một bông pháo hoa xán lạn bay lên trời, vừa vặn nở rộ ra trước cửa sổ, bầu trời đêm được chiếu sáng như
ban ngày, nhưng chỉ trong giây lát đã khôi phục cô tịch và bóng tối.
Yến Luật ôm ấp hoa hồng, ảm
đạm đứng trước cửa sổ, thật sâu cảm nhận được nỗi cô quạnh hơn cả pháo
hoa vừa rồi. Mà hai ngày sau anh càng cảm nhận được vị đời cô quạnh hơn
tuyết. Bởi vì Ôn Tửu về nhà cha mẹ mình, kế hoạch vốn dự trù trải qua
cuối tuần vui vẻ với cô đã tan thành mây khói.
Yến Luật chịu đựng đến chiều
chủ nhật, từ lúc đồng hồ bắt đầu điểm sáu giờ sáng liền mở hé cửa phòng
ra, để lại một khe hở, như vậy có thể nghe được động tĩnh từ phía đối
diện bất kỳ lúc nào, rốt cục tới tám giờ Ôn Tửu cũng trở lại.
Lập tức đi gõ cửa, chắc chắn là quá rõ ràng rồi.
Yến Luật định kiên nhẫn thêm 10 phút nữa rồi lại đi tìm cô, ai biết Ôn Tửu lại chủ động tới gõ cửa.
Yến Luật kích động không thôi, cô cũng rất nhớ thương anh đi, cho nên vừa quay về liền đi tìm anh. Đây là lần đầu tiên cô tới tìm anh sau khi anh chuyển tới.
Anh mở cửa phòng ra, mỉm cười dịu dàng tao nhã: “Mời vào.”
Ôn Tửu đứng ở cửa, cười yếu ớt lắc đầu, “Tôi không vào, tặng cho anh chút quà nhỏ.”
Trong lòng Yến Luật gấp rút tới nhảy dựng lên, khóe môi không khống chế được mà nhếch lên, cô thế mà muốn tặng quà cho anh!
Ôn Tửu lấy hai quyển sách từ phía sau ra, cười tươi như hoa: “Có cái này thì từ nay về sau anh sẽ không cần lo âu nữa.”
Yến Luật nhìn ‘thực đơn trong
nhà’ và ‘đồ ăn dưỡng sinh trong nhà’ trước mặt liền tối sầm, suýt chút
nữa phun ra một búng máu lên trên sách.
Đây là quà mà cô tặng cho anh?
Ôn Tửu mỉm cười đưa sách cho
anh, xoay người đi đến cánh cửa phía đối diện, đóng cửa phòng lại. Giống như vừa giải quyết một gánh nặng phiền hà lớn, tiếng đóng cửa kia, thực sự là vừa nhẹ nhàng lại vừa êm tai.
Yến Luật nắm chặt hai quyển
sách dạy nấu ăn kia, cõi lòng tan nát nhìn chằm chằm cửa phòng của Ôn
Tửu, giống như nhìn thấy mấy chữ to đùng vô tình vô nghĩa không tim
không phổi trên cánh cửa kia: tự lực cánh sinh, xin chớ quấy rầy.