Yến Luật cười cười: “Xem ra em biết em không thắng được anh. Cho nên không dám cược.”
“Được, cược thì cược. Nếu anh thua, về sau cũng đừng nhắc tới chuyện làm lành.”
“Được, một lời đã định.” Yến Luật chỉ vào một gốc mộc lan xa xa, nói: “Tới đó thì dừng.”
Ôn Tửu gật gật đầu.
Sở dĩ cô dám đánh cuộc với Yến Luật,
không phải bị anh kích tướng, mà là nhớ tới ban đầu ở dinh thự Khuynh
Thành, lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt, Yến Luật cho cô một phần tư
liệu cá nhân đơn giản, mục sở thích điền là thích lặn, bơi lội, trượt
tuyết, câu cá, cũng không ghi cưỡi ngựa. Ôn Tửu rất tự tin với khả năng
cưỡi ngựa của mình, thế này mới đồng ý đánh cuộc với anh.
Hai con ngựa đồng thời phóng vút đi, Ôn
Tửu rất tự tin với khả năng cưỡi ngựa của mình, nắm chắc tới tám phần
mười sẽ vượt qua Yến Luật. Nhưng rất nhanh, cô đã hối hận bản thân không nên xúc động tức thời, đánh cuộc ván này với anh.
Ngựa hai người hầu như là sóng vai mà
chạy, chẳng phân biệt được trước sau, lúc lộ trình quá nửa, Yến Luật
vượt qua Ôn Tửu. Trong lòng Ôn Tửu âm thầm lo lắng, mắt thấy cây mộc lan ngay tại trước mắt, Ôn Tửu ai u kêu một tiếng.
Yến Luật vội vàng quay đầu hỏi: “Em làm sao vậy?”
Hai con ngựa vốn chênh lệch không xa,
Yến Luật chỉ thoáng dẫn đầu, thừa dịp anh lo lắng phân tâm, giảm bớt tốc độ này, nháy mắt Ôn Tửu đã vượt lên.
Yến Luật thầm kêu mắc mưu.
Ôn Tửu giật dây cương vượt qua mộc lan, sau đó giảm bớt tốc độ, quay đầu trở lại, nói với Yến Luật: “Anh thua, giữ lời nói.”
Yến Luật hậm hực nói: “Em gian lận, không tính.”
Ôn Tửu nhướn mày, cười cười: “Binh bất yếm trá, có chơi có chịu a.”
Yến Luật nheo lại đôi mắt, chậm rãi nói: “Được, anh không nhắc đến chuyện làm lành nữa.”
Ôn Tửu cưỡi ngựa ngoặt trở về, đến trước chuồng ngựa, nhảy xuống ngựa giao dây cương người coi ngựa, sau đó nâng bước đi tới hành lang gấp khúc.
Hứa Toản đang nằm trên một cái ghế mây đung đưa, trong tay cầm một quyển tạp chí, nhìn say sưa mê mẩn.
Ôn Tửu đi lên trước, hành động bất ngờ
bóp mũi Hứa Toản, thấp giọng hỏi: “Có phải cậu nói cho Yến Luật chúng ta ở chỗ này hay không?”
Hứa Toản ô ô nói: “A a a, buông tay. Không phải em, oan uổng.”
Ôn Tửu hừ nói: “Còn không thừa nhận.”
Yến Luật đã đi tới, rất thản nhiên nói: “Xác thực không phải cậu ấy, là chú Hứa nói.”
Ôn Tửu buông Hứa Toản ra, sợ run một chút: “Cha tôi?”
“Đúng, hai ngày trước mời ông ăn cơm. Ông nói hôm nay sẽ tới làng du lịch.”
Ôn Tửu quả thực khó có thể tin, sau khi nhìn nhìn Yến Luật, liền đi nhà khách suối nước nóng.
Hứa Toản xoa mũi hồng hồng, hầm hừ nói: “Ôn Tửu, chị trả lại cái mũi anh tuấn cho em.”
Yến Luật nói: “Cô ấy dữ như vậy, cậu hẳn là nhanh chân gả cô ấy ra ngoài, miễn cho lúc già còn khi dễ em.”
Hứa Toản gật đầu mãnh liệt. “Đúng vậy, cho chị ấy tra tấn chồng chị ấy đi.”
Yến Luật cười vỗ vỗ bả vai cậu, dễ dàng tìm được một đồng minh.
Sau khi Ôn Tửu trở lại phòng tắm giặt sạch sẽ, liền đi tới suối nước nóng tìm mẹ.
Ôn Minh Nguyệt nhìn thấy cô liền hỏi: “Không phải con đi cưỡi ngựa sao?”
“Mẹ, Yến Luật thế mà lại đến đây.”
Ôn Minh Nguyệt sợ run một chút: “Phải không? Khéo như vậy.”
“Nào có khéo như vậy, anh ấy nói là cha nói cho anh ấy, khi nào thì anh ấy gặp cha con ?”
“Là mấy ngày hôm trước đi.”
“Sao mẹ không nói cho con biết.”
“Ba con có ấn tượng rất tốt với Yến Luật, nếu đã giải thích rõ hiểu lầm, không bằng con tiếp tục với cậu ta.”
“Mẹ, mẹ không biết anh ấy săm soi cỡ
nào, kiêu ngạo cỡ nào, hở tí là tức giận, còn muốn con dỗ anh ấy. Nội
trợ không biết làm, rửa đồ ăn cũng phải con dạy, thiếu gia mười ngón
không dính nước mùa xuân.” Rất hiếm khi Ôn Tửu oán giận vài câu trước
mặt mẹ mình giống đứa bé gái bình thường.
“Con chưa từng nghe thấy sao, nếu một
người đàn ông chưa từng để lộ bộ mặt ngây thơ trước mặt con thì chứng tỏ rằng anh ta chưa thật sự yêu thương con.”
Ôn Tửu buồn cười: “Đây là luận điệu kỳ quái gì?”
“Là có lý. Ở trước mặt người yêu nhất,
muốn hiển lộ bản thân chân thực nhất. Có thể để lộ các khuyết điểm lúc
đang yêu, người đàn ông đó mới đáng tin cậy. Bằng không cùng cha Dịch
Đường như vậy, trước khi cưới hoàn mỹ vô khuyết, cưới rồi mới biết được
là thứ rác rưởi.”
Sau khi Ôn Tửu nghe xong, như có điều suy nghĩ, mấy câu nói đó có vẻ rất có lý.
Hai mẹ con chuyện trò rất lâu, mắt thấy
không còn sớm, Ôn Minh Nguyệt đi ra khỏi suối nước nóng, về phòng thay
quần áo, sau đó cùng Ôn Tửu đi phòng cờ bài tìm cha Hứa đi ăn cơm.
Đi vào phòng cờ bài, Ôn Tửu phát hiện người đang đánh cờ với cha lại là Yến Luật, Hứa Toản ngồi bên đang xem cuộc chiến.
Ôn Minh Nguyệt nhẹ giọng nói: “Con xem, Yến Luật thực thông minh, biết đạo lý nông thôn vây quanh thành thị (*).”
[(*) đây là chiến lược, đường lối
chiến tranh của Mao Trạch Đông, nội dung chủ yếu là tích lũy căn cứ địa, không ngừng phát triển lực lượng cách mạng. Ở đây có thể hiểu là Yến
Luật từng bước kìm kiếm đồng minh trở thành hậu thuẫn cho mình để rành
toàn thắng.]
Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức giận: “Vậy mẹ cùng cha chính là nông thôn?”
Ôn Minh Nguyệt nở nụ cười, đi qua vỗ vỗ vai cha Hứa: “Ông già nông thôn, đánh xong ván này đi ăn cơm thôi.”
Cha Hứa gật đầu: “Được, tôi và Yến Luật đánh cược, hôm nay thua tôi mời khách.”
Ôn Tửu nhìn thoáng qua Yến Luật, hôm nay anh đến đây chuyên để đánh cuộc với người khác sao ?
Cô đoán một ván này khẳng định là Yến
Luật thua. Quả nhiên, Yến Luật thua ván này, nhưng lại thua đến cha Hứa
cũng nhìn không ra cố ý, khiến cha Hứa vô cùng vui vẻ.
Mọi người đi ra khỏi phòng cờ bài, nơi
ăn cơm không phải khách sạn, mà là nông trại gần trường đua ngựa, cơm
nhà nông nơi này cũng rất đặc sắc, dùng củi lửa nấu hơi khét cho ra cơm
cháy, vừa thơm lại vừa giòn.
Nếu Yến Luật đã đánh cược với cha, Ôn Tửu cũng không cản trở anh mời cha ăn cơm.
Cô lặng lẽ nói với mẹ: “Mẹ, nếu không, hai chúng ta ăn một mình.”
Ôn Minh Nguyệt trực tiếp gạt tay Ôn Tửu đi, tiến lên khoác tay ba Hứa.
Ôn Tửu: “…”
Trong bữa ăn, tuy rằng Yến Luật và Ôn
Tửu ngồi cùng nhau, quả nhiên hết lòng tuân thủ đánh cuộc không hề nhắc
lại chuyện làm hòa, cũng rất ít nói chuyện với Ôn Tửu, phần lớn thời
gian đều uống rượu với ba Hứa. Có rượu góp vui, bữa ăn càng hài hòa náo
nhiệt.
Càng khiến Ôn Tửu kinh ngạc là, Yến Luật thế mà thuyết phục được ba Hứa đồng ý cho Hứa Toản xuất ngoại. Hứa Toản lập tức vô cùng cảm kích kính Yến Luật ba chén rượu.
Ôn Tửu nhìn bọn họ, cảm thấy như là cả
nhà đi du lịch, cha mẹ, cộng thêm Hứa Toản, tập thể thân thiết hữu nghị
với Yến Luật, như là đối xử với người một nhà.
Ôn Tửu âm thầm có điểm đau đầu, thế này đâu giống như chia tay.
Ăn cơm trưa xong, mọi người đều trở về
nghỉ ngơi. Nơi ở trong làng du lịch này không phải khách sạn, mà là hơn
mười tòa nhà nhỏ hai tầng liền nhau, vây thành một tứ hợp viện thật lớn. Trong viện như là một vườn hoa nhỏ, trồng hoa cỏ và cây thường xanh,
tuy là đầu xuân, nhưng cũng là quang cảnh xanh um tươi tốt.
Ôn Tửu ngủ vừa đủ một giấc, đi đến ban
công tầng hai, đột nhiên phát hiện dưới tàng cây dưới sân, Yến Luật đang đánh cờ vây với ba Hứa. Hứa Toản ở bên cạnh xem cuộc chiến.
Yến Luật tuấn tú với những ngón tay thon dài, cầm quân cờ trầm tư, nho nhã quý khí, thong dong nhàn dật, Ôn Tửu
vô thức xem rất tập trung.
Yến Luật như cảm ứng được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn ban công.
Ánh mắt hai người gặp nhau, trái tim Ôn
Tửu đập thình thịch, như dòng nước lũ cuốn qua, khiến tuyến phòng ngự
trong lòng cô lung lay sắp đổ.
Cô rời ban công, xuống tầng gọi Hứa
Toản, “Đi, chúng ta đi câu cá.” Đầu tiên, cô phải cảnh cáo Hứa Toản,
không được quá thân thiết với Yến Luật. Vừa thấy ánh mắt mang hàm ý sâu
sa của Ôn Tửu, Hứa Toản lập tức ngoan ngoãn đi theo cô.
Trên sườn núi phía đông của làng du lịch có một hồ nước, bên trong nuôi một ít cá trích cá chép, bên cạnh hồ
nước xây vài cái đình nhỏ, cung cấp cho du khách thả câu.
Sau khi Ôn Tửu đến nơi, tìm nhân viên phục vụ yêu cầu hai bộ đồ đi câu.
Hứa Toản nói: “Ba bộ.” Anh cười hì hì chỉ chỉ đường núi phía sau, “Anh rể cũng đến đây.”
Ôn Tửu quay đầu thấy một bóng dáng tuấn tú cao ngất, lập tức câm nín.
Cô nhéo thịt ở eo Hứa Toản, nhỏ giọng nói: “Bọn chị đã chia tay, không được gọi anh rể.”
Hứa Toản cười ha ha cầm ba bộ đồ đi câu ra, cho Yến Luật một bộ.
Ba người ngồi trong đình câu cá. Vốn Ôn Tửu còn muốn nói mấy lời với Hứa Toản, trước mặt Yến Luật, cũng không tiện cảnh cáo.
Sau khi câu được chỉ chốc lát, Hứa Toản
liền buông cần câu đi rồi. Ôn Tửu còn tưởng rằng cậu đi vệ sinh, đợi cả
buổi không thấy đâu, cô chỉ biết thằng nhóc này nhất định là cố ý chuồn
mất, để cô và Yến Luật ngồi riêng với nhau.
Đây là loại em trai gì a, được chút lợi lộc đã hướng về người ngoài.
Ôn Tửu thu dọn đồ đi câu, hầm hừ ra khỏi đình, tính đi xử lý tên nội gian khuỷu tay hướng ra bên ngoài này.
Yến Luật vừa thấy Ôn Tửu đi, tự nhiên cũng đi theo.
Ôn Tửu nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn Yến Luật, “Anh tiếp tục câu cá đi.”
Yến Luật thẳng thắn nói: “Anh vốn không tới câu cá, đến cùng em thôi.”
Ôn Tửu lúng túng nóng bừng mặt, cả giận: “Anh nói chuyện không tính sao, không phải đã nói rõ, thua cuộc thì
không hề nhắc tới chuyện làm lành hay sao ?”
Yến Luật cười cười: “Anh không nhắc tới a.”
Ôn Tửu chán nản, anh thật là không nhắc tới một chữ, nhưng là, cứ như vệ sĩ, cô đi đâu anh theo đó thế này, nào phải chia tay.
Ôn Tửu quay đầu liền đi xuống dưới, đang trong cơn tức giận không hề để ý dưới chân, giẫm vào một cục đá nhỏ,
chân phải trật một cái, đột nhiên tê rần.
Cô ai u một chút, liền dừng lại bước chân.
Yến Luật hành động cực nhanh, nháy mắt đã đến phía sau cô, đỡ cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Ôn Tửu đẩy tay anh ra, “Tôi trật chân.”
“Để anh cõng em đi.”
“Không cần, tôi gọi Hứa Toản lại đây.” Ôn Tửu lấy di động ra gọi cho Hứa Toản.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Em đột nhiên đau bụng, nằm ở trong phòng đây.”
Ôn Tửu hít vào một hơi, nhẹ giọng nói: “Không sao, chị có bí phương chuyên trị đau bụng, chờ chị về trị cho em ha.”
Trong điện thoại Hứa Toản hốt hoảng kêu lên: “Em nằm là khỏi ngay đây, không cần trị.”
Ôn Tửu cúp điện thoại, liền thấy trong mắt Yến Luật hiện lên một chút ý cười.
Cô thẹn quá thành giận trừng anh, “Tôi đã trật chân anh còn cười.”
Yến Luật đột nhiên ôm lấy eo cô, bế ngang cô lên.