Tình Biến
Chương 10
La Duyệt Kỳ cảm thấy rất kỳ lạ, hai người đang vui vẻ tán gẫu mà, sao sau khi xe chuyển bánh thì Mạc Duy Khiêm lại không nói câu nào nữa? Trước đây đều là do Mạc Duy Khiêm dẫn dắt đề tài, giờ hắn im lặng làm cô cũng không biết nên nói gì mới tốt, cũng chỉ có thể ngồi im.
Sắp đến nơi, cuối cùng Mạc Duy Khiêm cũng mở ra kim khẩu: “Ngày đó nghe đồng nghiệp nói, cô sắp kết hôn ư?”
(kim khẩu = miệng vàng: nói 1 lời như vàng)
Cuối cùng sự tĩnh lặng quái dị cũng bị đáng vỡ, La Duyệt Kỳ vô cùng vui vẻ trả lời vấn đề của Mạc Duy Khiêm: “Ừm, dự định là mùng 9 tháng 9 sẽ đi đăng ký, sau đó tổ chức vào ngày 22 tháng 9, cũng đã liên hệ với khách sạn bàn việc đặt tiệc và tổ chức xong rồi.”
Mạc Duy Khiêm khẽ động khóe môi coi như một nụ cười: “Đáng tiếc lúc đó có thể tôi đã không ở nơi này nữa, cô cho tôi địa chỉ khách sạn, đến ngày đó tôi sẽ nhờ người mang quà mừng đến.”
“Haz, tôi nói với anh cũng không phải vì đòi quà cưới của anh mà, chỉ là tâm sự một chút thôi, anh không cần khách khí như vậy đâu.” La Duyệt Kỳ cũng không muốn chiếm lợi ích của người khác.
“Cô nói thế không phải là quá khách khí rồi sao? Dù sao chúng ta cũng coi như là sống chết có nhau.”
La Duyệt Kỳ nghe câu này thì cũng không còn mất tự nhiên nữa, thoải mái nói cho Mạc Duy Khiêm địa chỉ khách sạn tổ chức tiệc cưới, lại đùa cợt tỏ vẻ vô cùng mong đợi món quà thật lớn của Mạc Duy Khiêm trong ngày cưới, nói Mạc Duy Khiêm nhất định không được quên, còn nói đúng là khó mà gặp được người bạn đầy nghĩa khí như Mạc Duy Khiêm.
Mạc Duy Khiêm dừng xe, cắt ngang La Duyệt Kỳ vẫn còn đang nói không ngừng nghỉ: “Cô đúng là có thể nói không dừng được, đến nơi rồi, cô xuống xem có tìm được bạn trai cô không?”
Lúc này La Duyệt Kỳ mới không thể không biết ngại mà dừng lại: “Tôi vào hỏi thử xem, họ đóng cửa để huấn luyện, không chắc đã gặp được nhưng tôi chỉ là rất muốn gặp hắn mà thôi.”
Mạc Duy Khiêm ngồi trong xe nhìn La Duyệt Kỳ chậm rãi chạy đến phòng bảo vệ ở cổng, thuyết phục nửa ngày bảo vệ mới cầm điện thoại lên
Hơn mười phút sau thì thấy một người con trai chạy từ bên trong ra, La Duyệt Kỳ lập tức nhào vào lòng người đó.
Chắc là khóc, Mạc Duy Khiêm chỉ có thể dựa vào bả vai run rẩy của La Duyệt Kỳ và động tác của người con trai kia để phán đoán, La Duyệt Kỳ khóc rất lớn.
Sau khi chàng trai kia nói với bảo vệ vài câu thì dẫn La Duyệt Kỳ vào trong.
Thở dài, Mạc Duy Khiêm cảm thấy buồn bã mất mát, ngồi lặng ở đó một lúc mới điều khiển xe rời đi, bản thân vẫn không nên mơ mộng hão huyền nữa, hy vọng cô bé kiên cường dũng cảm này có thể hạnh phúc.
Kim Đào nói với huấn luyện viên một chút, vì tình huống đặc biệt nên huấn luyện viên cũng không làm khó Kim Đào, chỉ nói hắn chú ý đừng ảnh hưởng là được.
Kim Đào biết huấn luyện viên đang nói cái gì, đã chờ đợi nhiều năm như vậy, còn ngại một buổi tối này sao?
Luôn miệng cam đoan sẽ không làm gì trái với kỷ luật mới đưa La Duyệt Kỳ đến một phòng đơn, vừa ôm vừa dỗ cô ngủ, chờ La Duyệt Kỳ ngủ sau mới nhẹ nhàng giúp cô nằm xuống, bản thân thì canh giữ ở bên cạnh.
Quả nhiên, một đêm La Duyệt Kỳ giật mình tỉnh giấc đến mấy lần, may mà có Kim Đào cực nhọc chăm sóc cả đêm mới ngủ lại được.
Sáng sớm hôm sau, Kim Đào lấy xe đưa La Duyệt Kỳ đến đài truyền hình.
“Em bị dọa sợ như vậy, bảo nghỉ ngơi vài hôm rồi hãy đi làm mà không chịu nghe.”
Tuy La Duyệt Kỳ ngủ không ngon nhưng sắc mặt cũng không quá tệ, mím môi nói: “Em nhất định phải xem kết quả xử lý chuyện này, em không sao đâu, anh mau về đi, nếu không huấn luyện viên của anh sẽ không vui.”
Sau đó luôn miệng cam đoan bản thân thật sự không sao mới thuyết phục được Kim Đào trở về nơi huấn luyện, Kim Đào không còn cách nào với cô nữa mới lái xe rời đi, lúc này La Duyệt Kỳ mới đi vào trong đài.
Trương Bội Ninh lo lắng ngồi trong văn phòng, cả tối hôm qua cũng không truyền đến tin dữ của La Duyệt Kỳ, điều này có nghĩa là hai tên kia đã không thành công.
Tuy bà không biết là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nhưng đây tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt, nhưng mà bản thân bà cũng không thể làm loạn chiến tuyến được, cho dù La Duyệt Kỳ có suy nghĩ cẩn thận chuyện tối qua đi chăng nữa, cô ta cũng chẳng có chứng cứ mà chứng minh!
Trương Bội Ninh không ngừng an ủi bản thân, bắt buộc mình phải bình tĩnh để làm việc.
Hơn mười giờ, trợ lý gõ cửa rồi bước vào, còn dẫn theo hai cảnh sát phía sau.
“Phó đài Trương, hai đồng chí này là cảnh sát của sở cảnh sát, họ nói có việc tìm phó đài.”
Trương Bội Ninh cho trợ lý ra ngoài trước, sau đó lại mời hai cảnh sát ngồi xuống.
“Phó đài Trương, chúng tôi đến để làm nhiệm vụ, mời bà đến sở cảnh sát để phối hợp với chúng tôi điều tra lại về vụ án của Vu Đức Thăng một lần nữa, ngoài ra còn cả vụ án giết người có chủ định xảy ra ở quý đài tối ngày hôm qua cũng cần sự phối hợp của bà.”
Trương Bội Ninh nghe xong thì vô cùng giật mình: “Cái gì là giết người có chủ định? Tôi căn bản chưa nghe qua chuyện này!”
“Phó đài Trương, đến sở rồi chúng ta sẽ nói tiếp, mời bà theo chúng tôi một chuyến.”
“Nếu các đồng chí cần, dĩ nhiên tôi sẽ hết sức phối hợp, nhưng mà vụ án của Đức Thăng dù thế nào tôi cũng sẽ không từ chối,còn về phần cái gì mà giết người chủ đích thì tôi hoàn toàn không biết gì, cũng không biết phải phối hợp thế nào?” Trương Bội Ninh thu dọn bàn làm việc một chút rồi đứng lên cầm túi xách đi theo hai cảnh sát đến sở cảnh sát.
Đến khi phát hiện mình bị đưa đến trước cửa phòng thẩm vấn, Trương Bội Ninh dừng bước chất vấn: “Vì sao các anh đưa tôi đến phòng thẩm vấn? Tôi không phạm pháp, các anh không có quyền làm thế này!”
“Phó đài Trương, mời bà phối hợp, chờ khi bắt đầu thẩm vấn thì tự nhiên bà sẽ hiểu, hơn nữa cả quá trình thẩm vấn chúng tôi sẽ quay và ghi âm lại, mời bà vào!” Thái độ của cảnh sát vẫn bình tĩnh như vậy.
Trương Bội Ninh không còn cách nào đành phải miễn cưỡng đi vào trong.
Sau đó có một nữ cảnh sát tới giúp đỡ hai cảnh sát thẩm vấn.
Đến khi Trương Bội Ninh nghe đoạn đối thoại trong bút ghi âm thì vẻ mặt bắt đầu trở nên bối rối, nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại, chờ băng ghi âm chạy hết, Trương Bội Ninh chỉ ngồi im tại chỗ không nói gì.
“Trương Bội Ninh, tối ngày hôm qua La Duyệt Kỳ suýt nữa bị giết, thông qua đoạn ghi âm này thì có thể thấy bà là người bị tình nghi lớn nhất, đồng thời chúng tôi cũng nghi ngờ lí do bà sai người giết hại La Duyệt Kỳ, sau đó còn muốn ngụy tạo hiện trường giả. Trước tiên bà hãy nói ra lý do hợp lý về chuyện bà giả tạo di thư của Vu Đức Thăng đi.”
“Tôi không có gì cần trả lời cả, tôi nghi ngờ tính chân thực của đoạn ghi âm này, có lẽ có người đã biên tập giả dạng.”
Lúc này, cảnh sát nữ kia lên tiếng: “Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra đối với thiết bị và nội dung ghi âm cả đêm qua, hơn nữa thiết bị này lấy được trong quá trình cứu La Duyệt Kỳ sắp bị đẩy xuống lầu, tính chân thực không có gì để nghi ngờ, bà nên thành thật mà khai ra đi.”
Trương Bội Ninh lại hoảng hốt, không nghĩ mọi cái cớ đều bị ép trở lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách khác, đột nhiên suy nghĩ lóe lên một ý: “Các đồng chí cũng nghe thấy rồi, trong ghi âm tôi nói là tôi có nghi ngờ với vụ án của Đức Thăng, đương nhiên là không thể để yên như vậy được, hơn nữa tôi cũng vô cùng sợ hãi nhìn những di vật mà Đức Thăng để lại, càng nhìn càng đau lòng, cho nên mới bảo Duyệt Kỳ đi kiểm tra. Về phần vì sao cô ấy lại gặp nguy hiểm, còn cả hai người kia vì sao lại nói những lời này thì tôi căn bản không biết, tất cả những gì tôi nói đều là thật.”
“Vậy sau khi La Duyệt Kỳ rời đi thì bà đã làm gì?”
“Tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe trong người nên muốn về nhà trước rồi mới gọi điện báo cho Duyệt Kỳ một câu.”
Một cảnh sát khác nói bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Xem ra bà định không thừa nhận đến cùng.”
Giọng điệu của Trương Bội Ninh cũng cứng rắn ương ngạnh lên: “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, khi La Duyệt Kỳ bị hại tôi cũng không có mặt, tôi cũng chưa bao giờ muốn giết cô ấy; tôi là vì sự trong sạch của Đức Thăng nên mới sinh ra nghi ngờ, các người tin hay không tin thì tùy, nhưng tôi hy vọng trong chuyện này lãnh đạo sở cảnh sát có thể cho tôi một lời giải thích công bằng.”
Ba cảnh sát nhìn nhau, sau đó một người trong số đó ra khỏi phòng.
La Duyệt Kỳ đi theo Mạc Duy Khiêm đến một căn phòng ở lầu ba của sở cảnh sát, sau đó Mạc Duy Khiêm liền nói chuyện phiếm với người bên trong, cô chỉ có thể ngồi yên một bên để chờ.
Lúc này có người gõ cửa đi vào.
“Triệu cục trưởng, Trương Bội Ninh rất ngoan cố, không thừa nhận bất cứ điều gì.”
“Không thừa nhận thì cũng là kẻ bị tình nghi nhiều nhất, tôi cũng không tin là một đám người đầy kinh nghiệm mà không đối phó được một phụ nữ.” Giọng điệu của Triệu cục trưởng không dễ chịu gì.
Cảnh sát kia cũng khó xử: “Nhiều nhất chỉ tạm giam được ba ngày, thân phận của Trương Bội Ninh rất đặc biệt, hơn nữa chúng ta cũng không có căn cứ chính xác để chứng minh điều gì, hai người kia cũng không hề nhắc đến Trương Bội Ninh trong băng ghi âm, không có cách nào kéo dài thời gian được.”
“Vậy hai tên kia thì sao? Có hỏi được cái gì không?”
“Không có, khẩu cung của hai người đều giống nhau, đều nói là liên hệ qua điện thoại, làm xong thì nhận tiền, họ là kẻ đã có tiền án, nhất định sẽ phải nhận hình phạt nghiêm khắc.”
Triệu cục trưởng chỉ có thể khó khăn nhìn về phía Mạc Duy Khiêm.
La Duyệt Kỳ ở bên cạnh nghe xong, cuống đến mức muốn giơ chân, băng ghi âm kia đã nói ra vấn đề, sao Trương Bội Ninh lại xấu xa như vậy chứ? Nhưng trong trường hợp thế này cô cũng không thể nhiều lời, chỉ có thể nghe Mạc Duy Khiêm.
Mạc Duy Khiêm khẽ nhíu mày tự hỏi trong chốc lát, sau đó mới nở nụ cười nói: “Triệu cục trưởng, vậy thì trước tiên cứ tạm giam ba ngày đi, tôi sẽ nghĩ cách.”
“Thế này Duy Khiêm ạ, chuyện này thật ra chúng ta hoàn toàn không phải không có cách, chỉ là cần thời gian điều tra rất dài, khó mà đảm bảo là thời gian này sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.”
“Tôi hiểu, loại chuyện này cần nhanh chóng xử lý, không thể cho bà ta thời gian nghĩ cách được, chúng tôi đi trước đây, cảm ơn ngài.”
Triệu cục trưởng đưa hai người xuống lầu rồi mới nhìn hai người đi.
La Duyệt Kỳ rất tức giận: “Băng ghi âm kia không thể chứng minh được là Trương Bội Ninh có tội sao? Vậy hai kẻ muốn giết tôi nói thế thì còn có thể giải thích thế nào nữa?”
Mạc Duy Khiêm giải thích: “Họ chỉ muốn giết cô, nhưng bây giờ không chứng minh được quan hệ của họ với Trương Bội Ninh, lúc vụ án xảy ra Trương Bội Ninh không có mặt ở hiện trường, cuộc nói chuyện của bà ta với cô cũng không trực tiếp chứng minh được ý đồ muốn giết cô!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ bỏ qua như vậy sao? Nếu bà ta không việc gì sẽ còn tiếp tục hại chết tôi!”
Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ tức giận đến đỏ bừng cả mặt, bật cười nói: “Không đâu, tôi tuyệt đối sẽ không cho bà ta cơ hội làm tổn thương cô, hãy tin tôi!”
Những lời này của Mạc Duy Khiêm nói ra rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại làm cho La Duyệt Kỳ cảm thấy vô cùng an toàn, cô không thể nói rõ vì sao bây giờ cô lại cảm thấy tin tưởng lời Mạc Duy Khiêm nói như vậy, tin tưởng hắn có thể giúp cô!
Trương Bội Ninh nhìn nữ cảnh sát đối diện: “Các người dựa vào cái gì mà không cho tôi gọi điện thoại?”
“Đây là quy định, chúng tôi cũng không tịch thu di động của bà, mời bà phối hợp tốt với công việc của chúng tôi!”
Trương Bội Ninh không thèm để ý đến lí do thoái thác của nữ cảnh sát: “Các người hoặc thả tôi ra, hoặc đừng kiếm cớ hạn chế việc tôi gọi điện thoại, tôi đã vô cùng phối hợp với các người thế nên các người đừng có quá đáng như vậy, nếu không tôi sẽ tìm đến quan tòa, tôi nghi ngờ các người đang vô lí hạn chế tự do thân thể của tôi!”
Quậy đến cùng, nữ cảnh sát phải xin lệnh của cấp trên cho phép Trương Bội Ninh gọi điện thoại nhưng không được yêu cầu thêm bất cứ gì khác nữa.
Tiếp theo Trương Bội Ninh mở điện thoại gọi đi hai cuộc gọi, sau đó bất kể thẩm vấn kiểu gì thì bà ta cũng chỉ thừa nhận là đã tìm La Duyệt Kỳ nói chuyện, cũng thừa nhận chuyện để cô đến văn phòng Vu Đức Thăng tìm vài thứ, còn nội dung di thư của Vu Đức Thăng thì chỉ vì bà ta có nghi ngờ nên mới buột mồm nói ra. Nhưng bà ta hoàn toàn phủ nhận mối quan hệ với hai người muốn giết hại La Duyệt Kỳ, nói bà ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, còn nói chuyện này cảnh sát nên hỏi La Duyệt Kỳ xem cô có đắc tội với người nào hay không?
Đối mặt với Trương Bội Ninh ngoan cố và hai tên sống chết cũng chỉ khai có thế kia thì người của sở cảnh sát cũng chẳng có cách nào, sau ba ngày đành phải thả Trương Bội Ninh ra, nhưng vẫn nói có thể tìm bà ta để hỏi chuyện bất cứ lúc nào.
Trương Bội Ninh không thèm quan tâm, chỉ đánh xe về nhà đổi quần áo rồi lập tức đi đến đài truyền hình.
Vài đài, Trương Bội Ninh đặc biệt đi đến văn phòng La Duyệt Kỳ.
“Phó đài Trương.” Trừ bỏ những lãnh đạo cao cấp của đài truyền hình biết Trương Bội Ninh bị tạm giam ba ngày ra thì những người khác còn chưa biết bà ta đã gặp chuyện gì, vẫn chào hỏi như bình thường.
Trương Bội Ninh đi đến bên người La Duyệt Kỳ nhỏ giọng nói: “Không nghĩ tới cô có thói quen tốt là ghi âm cuộc nói chuyện với người khác, trải qua lần này tôi hy vọng cô nên ngẫm nghĩ cho tốt cuộc sống sau này của mình như thế nào, Duyệt Kỳ, cô là học trò tốt của Đức Thăng, tôi sẽ đối với cô như đối với ông ấy, yên tâm đi!”
La Duyệt Kỳ hiểu rằng Trương Bội Ninh đang uy hiếp mình, nhưng đã làm đến bước này rồi thì bản thân cô đã không thể lùi bước nữa rồi, cho dù cầu xin thì cũng đừng mong có đường sống, chỉ có thể thẳng lưng dũng cảm đối diện với Trương Bội Ninh.
Trương Bội Ninh nhìn vẻ mặt không chịu thua của La Duyệt Kỳ thì cười khinh miệt quay người rời đi.
Vừa đi thang máy lên lầu, đẩy cửa phòng làm việc của mình ra bà ta đã thấy có ba người ngồi bên trong.
“Các người là ai?” Trương Bội Ninh vừa hỏi vừa gọi điện thoại cho trợ lý của mình.
“Phó đài Trương, bà không cần gọi điện thoại, chúng tôi là ủy viên tỉnh ủy muốn tìm bà hỏi chuyện để làm rõ vài việc.” Một trong ba người đứng lên đi đến trước mặt Trương Bội Ninh, đưa tay giật lấy điện thoại của bà ta bỏ vào túi đựng công văn của mình.
Trương Bội Ninh không kịp phản ứng, bản thân vừa đi từ sở cảnh sát ra, sao người của tỉnh ủy đã chờ sẵn ở chỗ này rồi? Lại nói cái thành phố nhỏ như chỗ bọn họ, sao có thể có chuyện tỉnh ủy kiểm tra chứ? Nhiều nhất cũng là người kiểm tra huyện ủy mà thôi, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!