Tình Biến - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Tình Biến


Chương 53


Vương chủ nhiệm biết chắc chắn La Duyệt Kỳ sẽ không chấp nhận nổi quyết định này nhưng ông cũng chẳng còn cách nào, đành phải nói: “Đây là quyết định do các lãnh đạo nhất trí đề ra, cô không cần hỏi nhiều, nhanh chóng làm thủ tục đi thôi.”

La Duyệt Kỳ sao có thể chấp nhận như vậy được? Cô thu hồi nụ cười, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn: “Chủ nhiệm Vương, quyết định này tôi không thể nhận một cách vô duyên vô cớ như thế được, tôi xin phép nghỉ là vì có lí do đặc biệt, hơn nữa việc nghỉ không lưỡng giữ chức vụ là do chính đài truyền hình bảo tôi làm, bây giờ lại nói là muốn xa thải tôi, tôi phải hỏi cho rõ ràng mới được!”

Vương chủ nhiệm nhìn La Duyệt Kỳ đang kích động cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Tiểu La à, từ lúc cô vào đài đã ở ngành của tôi, tôi biết cô là người ngay thẳng. Bây giờ chúng ta không nói đến quan hệ công tác nữa, cô coi như tôi là người lớn trong nhà đi, nghe tôi một câu, chuyện này cô đừng tìm lãnh đạo, lãnh đạo cũng khó xử, cá nhân tôi cảm thấy áp lực của họ rất lớn, cô hiểu không?”

Lời này rất không rõ ràng, sao cô có thể hiểu được chứ? La Duyệt Kỳ mơ hồ cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, nhưng nếu bảo cô cứ thế mà chấp nhận thì cô không thể cam tâm được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cho rằng vẫn nên trở về bàn bạc lại với Mạc Duy Khiêm thì tốt hơn, để hắn giúp cô phân tích xem thế nào rồi mới quyết định sau.

“Chủ nhiệm, tôi về nói lại với người nhà tôi một tiếng sau đó mới trở lại làm thủ tục, ông thấy thế có được không?”

Dĩ nhiên là Vương chủ nhiệm đồng ý: “Có thể, cô cũng không cần sốt ruột, công việc không còn thì có thể tìm việc khác.”

La Duyệt Kỳ cảm ơn Vương chủ nhiệm rồi ra ngoài trực tiếp gọi xe đi tới văn phòng Mạc Duy Khiêm.

Sáng nay Đổng Nguyên nhìn dáng vẻ rạng rỡ của Mạc Duy Khiêm thì biết chắc chắn tối qua hắn đã được như mong ước rồi, đồng thời cũng biết ngày bình yên của mình đã tới!

“Duy Khiêm, tôi đã gọi điện thoại cho chị cậu rồi, cô ấy nói cô ấy tôn trọng sinh hoạt cá nhân của cậu, nhưng mà vẫn đề nghị cậu nghe một chút ý kiến của anh rể cậu, còn bảo anh rể cậu sẽ tìm thời gian nói chuyện với cậu đấy.”

Mạc Duy Khiêm gật đầu không yên lòng: “Tôi biết.”

Sau đó còn nói: “Mấy giờ rồi? Giữa trưa tôi hẹn Duyệt Kỳ đi ăn cơm trưa, cô ấy nói hôm nay đi làm trở lại, anh nói xem giờ tôi mà gọi điện thì có quấy rầy cô ấy không nhỉ?”

Đổng Nguyên nghe xong cảm thấy buồn cười: “Giờ còn chưa đến 10 giờ mà, cậu gấp gáp thế sao? Lại nói hai người có thể coi như vợ chồng già quay lại với nhau sao?”

Mạc Duy Khiêm cầm lấy di động của mình nhìn nhìn, vừa định nói gì đó thì di dộng lại vang lên, nhìn số điện thoại gọi đến hắn lập tức tỉnh táo tinh thần: “Duyệt Kỳ!”

Đổng Nguyên thấy Mạc Duy Khiêm hớn hở mặt mày nghe điện thoại, mới nói vài câu đã cúp máy, sau đó lại đứng dậy.

“Duyệt Kỳ tới đây, tôi xuống dưới chờ cô ấy.”

“Tự cô ấy đi lên cũng chẳng sao mà, đâu cần mỗi lần đến đều phải đón lên tiễn xuống thế chứ?” Đổng Nguyên thật sự không hiểu nổi hành động của Mạc Duy Khiêm, tình cảm của hai người phải thể hiện đến thế này sao?

“Công việc của Duyệt Kỳ xảy ra vấn đề, chắc chắn tâm trạng cô ấy đang không tốt, dĩ nhiên tôi phải tích cực một chút rồi, lại nói tôi muốn ở cô ấy lâu thêm chút, không được sao?” Mạc Duy Khiêm nói xong lập tức chạy ra cửa.

Đổng Nguyên cũng đành phải theo xuống.

Đợi ở dưới lầu hơn 10 phút thì La Duyệt Kỳ đến, xuống xe thấy họ đứng bên ngoài liền hỏi: “Sao các anh lại xuống đây? Chờ lâu chưa?”

Mạc Duy Khiêm chạy tới nắm tay La Duyệt Kỳ lôi kéo vào trong: “Vừa mới xuống, đúng lúc em tới. Mau vào thôi, bên ngoài nắng to quá, đừng phơi nắng.”

Nghe Mạc Duy Khiêm trợn mắt nói dối, Đổng Nguyên chỉ có thể tự an ủi mình rằng dù sao Mạc Duy Khiêm cũng đứng dưới trời nắng lâu như thế, cậu ta đã không thấy ấm ức thì dĩ nhiên Đổng Nguyên hắn cũng chẳng có vấn đề gì.

Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ ngồi xuống sô pha hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

La Duyệt Kỳ nói lại một lần lời Vương chủ nhiệm, Mạc Duy Khiêm nghe xong thì liếc mắt nhìn Đổng Nguyên, đã hiểu đại khái là xảy ra chuyện gì rồi.

“Duyệt Kỳ, anh nghĩ đây là do bên Lưu Dương động tay động chân, nhưng em đừng lo, công việc kia cũng không có giá trị gì cả, bỏ cũng không sao.”

“Ế? Em nhớ rõ lúc trước chính anh luôn khuyên em phải quý trọng công việc này ư? Còn nói cuộc sống không dễ dàng, sao giờ lại thay đổi rồi?”

Mạc Duy Khiêm cười nói: “Vậy cũng phải xem đơn vị có quý trọng em không mới được chứ, hơn nữa khi đó quan hệ của chúng ta không giống bây giờ, tuy rằng đều vì tốt cho em nhưng bây giờ đã có anh nuôi rồi, có công việc hay không cũng không ảnh hưởng gì. Thẻ tiền lương của anh cho em, kèm theo một cái thẻ phụ nữa, đừng có tiết kiệm làm gì cả.”

La Duyệt Kỳ cũng cười: “Em với anh cũng đâu có quan hệ gì, không cần thẻ, cũng đâu phải ba mẹ em không nuôi nổi em, cứ ăn bám trước đã.”

“Em làm thế khác gì đánh vào mặt anh, sau này sao anh có thể nhìn mặt ba mẹ em được nữa chứ? Thẻ này em cầm đi, thẻ tiền lương anh phải tìm lại mới được, anh vẫn không dùng đến, có lẽ là để ở bên kia chưa lấy về rồi, nhưng mà có cái thẻ này cũng đủ dùng rồi.” Mạc Duy Khiêm lấy ví tiền ra, rút một chiếc thẻ giao cho La Duyệt Kỳ, lại lấy toàn bộ tiền mặt trong ví ra, vẫn sợ chưa đủ, hắn còn cướp đoạt hết cả tiền mặt của Đổng Nguyên đưa cho La Duyệt Kỳ luôn.

La Duyệt Kỳ nhìn chiếc thẻ tinh tế đẹp mắt hỏi: “Hạn mức là bao nhiêu để em còn biết chừng mực, nhỡ đâu lại rút sạch.”

Mạc Duy Khiêm nhéo nhéo gương mặt La Duyệt Kỳ, cười đến vui vẻ: “Yêu cầu xài hết. Anh bảo Đổng Nguyên đưa em tới phòng bên nghỉ chút nhé, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm trưa, muốn ăn gì anh sẽ đưa em đi, buổi tối ăn xong cơm sẽ đưa em về nhà, chiều nay em ở đây giúp anh đi.”

La Duyệt Kỳ không có ý kiến, dù sao cô cũng không có việc gì làm, vì thế đùa nghịch tấm thẻ Mạc Duy Khiêm cho, theo sau Đổng Nguyên đi ra ngoài.

“Cái thẻ đó xài không hết được đâu.” Đổng Nguyên đột nhiên nói một câu như thế.

Sau đó không đợi La Duyệt Kỳ phản ứng lại đã nói thêm: “Thẻ của Duy Khiêm là do Ngân hàng chủ động đưa tặng, đều là thẻ kim cương, hơn nữa Duy Khiêm còn có tài khoản phụ nên thẻ này chỉ để đó không dùng. lãi cộng vào gốc, cho dù mỗi tháng em mua vài căn hộ cũng không hết được đâu.”

Đổng Nguyên nói thế La Duyệt Kỳ mới hiểu được cái thẻ Mạc Duy Khiêm đưa cô đáng sợ đến mức nào.

Vào phòng, giọng điệu của Đổng Nguyên trở nên nghiêm túc: “Duyệt Kỳ, anh biết em không tin Duy Khiêm, nhưng anh vẫn muốn vì cậu ấy biện hộ. Trên phương diện tình cảm, mấy năm nay Duy Khiêm thật sự trống trải, anh chưa bao giờ thấy cậu ấy cố chấp với mội người như vậy, cậu ấy vui vì em và khổ sở cũng vì em, cảm xúc dap động cực lớn. Từ lúc bên em, có thể nói Duy Khiêm đã phá vỡ rất nhiều thói quen bình thường, nhiều ít gì anh cũng có thể nhìn ra cậu ấy thật lòng với em. Cho nên mong em hãy thật lòng đối xử với cậu ấy, đừng mang thái độ có lệ nữa, em không tin hai người sẽ có kết quả, nhưng em không cố gắng, không chịu trả giá thì sao biết được hai người sẽ không có tương lai chứ? Anh không quá thân thiết với em nhưng lời anh nói đều là thật lòng.”

La Duyệt Kỳ rất cảm động: “Lần này em quay lại thật sự mang theo thái độ nghiêm túc, em đã nghĩ rồi, cho dù Mạc Duy Khiêm thật tình muốn bên em lâu dài thì cũng sẽ phải chịu áp lực từ gia đình anh ấy. Em đã chuẩn bị tất cả để ứng phó rồi, nếu thật sự có thể cùng nhau đi tiếp em chắc chắc sẽ không dễ dàng buông tha, nhất định sẽ cùng anh ấy vượt qua mọi khó khăn, bản thân em sẽ cố gắng, cho dù sau này em và anh ấy có bên nhau được hay không thì tương lai cũng không phải hối hận. Vài ngày nữa em sẽ chuyển tới sống cùng anh ấy, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ nói rõ ràng với anh ấy, Duy Khiêm có người bạn tốt như anh đúng là có phúc mà.”

Cuối cùng Đổng Nguyên cũng yên tâm nhưng hắn lại cảm thấy buồn cười: “Em nghĩ quá nghiêm trọng rồi, người nhà Duy Khiêm rất tôn trọng suy nghĩ của nhau, sẽ không xuất hiện trường hợp em nghĩ đâu. Em cũng chẳng nghĩ lại xem, nếu họ thật sự tác động được tới quyết định của Duy Khiêm thì đứa nhỏ của cậu ta cũng lớn rồi chứ không phải là vẫn chưa kết hôn như hiện tại. Dĩ nhiên lực cản sẽ có ít nhiều, nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm, chỉ cần các em thật lòng là được.”

Mặc kệ Đổng Nguyên có nói thật hay không, La Duyệt Kỳ đều cảm thấy hắn đã thành công trong việc giải tỏa áp lực cho cô, nếu đã thế cô sẽ càng cố gắng phấn đấu hơn nữa!

Như vậy, vấn đề đầu tiên nên giải quyết là tiểu tam? Thật ra trong mắt La Duyệt Kỳ thì Cao Tử Ninh cũng chẳng phải tình địch của mình, vì Mạc Duy Khiêm chẳng có chút mờ ám nào với cô ta cả. Dù Cao Tử Ninh một lòng muốn leo lên nhưng Mạc Duy Khiêm hoàn toàn không thèm nhìn, nhớ lại cuộc nói chuyện của cả hai, La Duyệt Kỳ cảm thấy vì hoàn cảnh gia đình nên Cao Tử Ninh đã sinh ra tâm lý lệch lạc thôi, còn con người cô ta căn bản không xấu.

Cô luôn là người của phái hành động, nếu đã nghĩ tới thì sẽ không lề mề chậm trễ nữa. Vừa ăn cơm trưa với Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên xong, La Duyệt Kỳ liền nói với Mạc Duy Khiêm là muốn đi gặp Cao Tử Ninh.

Mạc Duy Khiêm không đồng ý: “Em muốn gặp cô ta làm gì?”

“Trang sức anh tặng em vẫn ở trong két mà, em tới lấy chứ sao?”

“Không cần, anh sẽ cho người qua lấy, em không cần đến.”

La Duyệt Kỳ không nghe, tiếp tục tranh luận, kết quả hai người nói nửa ngày không ai chịu nhượng bộ, La Duyệt Kỳ nóng nảy: “Sao anh lại không cho em đi? Anh không làm chuyện gì đuối lý sao phải ngăn cản em?”

“Duyệt Kỳ, em phải nói lý chứ, anh sợ cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của em, tính cách của Cao Tử Nin hem cũng biết rồi, cái gì cô ta cũng dám nói hết, ngay cả Kim Đào anh còn lo lắng huống chi là cô ta! Hơn nữa anh còn đang muốn hỏi em đây, vì sao em cứ nhất quyết phải đi gặp cô ta hả? Còn dùng cái lý do lấy trang sức kia mà gạt anh nữa?”

La Duyệt Kỳ vừa định phản bác nhưng lại nhìn thấy Đổng Nguyên nháy nháy mắt với mình, ý là bảo cô không cần tranh luận với Mạc Duy Khiêm về mấy vấn đề này, việc này cũng khiến cô tỉnh táo lại, cô thật khờ, ở chỗ này tranh cãi với Mạc Duy Khiêm làm gì chứ, vẫn nên giống như trước kia vừa xoa vừa nịnh mới đúng chứ?

Tỏ vẻ khó nói cúi đầu một chút, sau khi ngẩng đầu thái độ La Duyệt Kỳ hơi nhăn nhó mất tự nhiên: “Em nghĩ nếu đã xác định muốn ở bên anh thì cũng nên dũng cảm đứng lên bảo vệ tình cảm của chúng ta, huống chi lúc trước em còn có ý âm thầm cổ vũ hành vi của Cao Từ Ninh, cho nên em nợ cô ấy một lời giải thích. Em muốn gặp cô ấy cũng là vì muốn nói rõ ràng em sẽ không buông tay anh, em đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ không chia tay lại càng không tặng anh cho cô ấy!”

Lúc này vẻ mặt Mạc Duy Khiêm có thể dùng từ vui không kiềm nổi mà hình dung, bé con đây là biết ghen và ghen tị? Cũng biết luyến tiếc hắn? Vừa nghĩ thế, Mạc Duy Khiêm mừng đến không khép nổi miệng: “Được, được, chúng ta cùng đi.”

“Anh còn muốn cùng đi với em sao? Tự em đi lấy là được rồi, anh không cần đi đâu.” La Duyệt Kỳ không ngờ Mạc Duy Khiêm thật sự thay đổi thái độ nhanh như thế.

“Cho tới bây giờ em chưa từng nói mấy lời thích anh linh tinh gì đó, lần này vất vả lắm mới nghe được, tuy là nói với người bên ngoài nhưng dù sao anh cũng muốn ở đó nghe một chút.” Mạc Duy Khiêm nghĩ cực kỳ tốt đẹp.

“Anh vẫn muốn cùng em đi sao? Tự em đi được rồi, anh không cần đi đâu.” La Duyệt Kỳ không ngờ Mạc Duy Khiêm lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.

“Cho tới giờ em chưa từng nói mấy lời kiểu thích anh gì đó, lần này thật khó khăn mới có cơ hội nghe, dù là em nói với người khác thì anh cũng muốn có mặt ở hiện trường để nghe một chút.” Mạc Duy Khiêm tưởng tượng cực kỳ tốt đẹp.

“Anh ở đó em có thể nói với cô ấy hay sao hả? Mạc Duy Khiêm, anh đang muốn tự ngược đấy à?” Giọng nói của La Duyệt Kỳ cao lên không ít.

Mạc Duy Khiêm lập tức im lặng, tâm trạng cũng xấu đi.

La Duyệt Kỳ thấy hắn như vậy đành phải dỗ dành nói: “Anh đừng theo em, chờ em quay lại, ngày nào cũng nói cho anh nghe được chưa?”

Mạc Duy Khiêm lập tức khôi phục tinh thần: “Thật sao? Đây là em tự nói đấy nhé, Đổng Nguyên cũng ở đây chứng kiến đấy, sau này không cho phép em ấy đâu.”

La Duyệt Kỳ đành cười nói: “Không đổi ý.”

Lúc này Mạc Duy Khiêm mới để Đổng Nguyên gọi điện bảo Hàn Giang và Vương Bằng đưa La Duyệt Kỳ tới tìm Cao Tử Ninh.

La Duyệt Kỳ đợi Hàn Giang và Vương Bằng tới đây liền chuẩn bị đi cùng họ, lúc đứng dậy cô thấy Đổng Nguyên len lén giơ ngón tay cái lên với mình, vì thế khẽ cười đi ra ngoài.

Sau khi La Duyệt Kỳ rời khỏi, Mạc Duy Khiêm vẫn mang vẻ mặt vui mừng sung sướng, nhưng giọng điệu lại thay đổi: “Đừng cho là tôi không thấy động tác vừa rồi của anh.”

Đổng Nguyên xấu hổ nở nụ cười: “Cậu thấy rồi hả, tôi chỉ là rất bội phục cô bé La Duyệt Kỳ có thể co được duỗi được mà thôi.”

“Tôi thấy anh cảm thấy tôi không có tiền đồ, rất ấm ức đúng không?”

Đổng Nguyên chỉ cười, nhưng hắn không thể trả lời câu hỏi của Mạc Duy Khiêm được, dù rằng trong lòng hắn thật sự đang nghĩ thế.

Mạc Duy Khiêm hừ khẽ một tiếng: “Sao anh không nghĩ thử xem nếu tôi không làm thế, tới bao giờ mới nghe được lời nói thật tình từ miệng cô ấy chứ?”

Mạc Duy Khiêm nói xong cũng đứng lên ra ngoài, Đổng Nguyên ở phía sau cảm thán: Cứ thế này, đúng là không đoán được hai người này ai nắm thóp ai nữa! Nhưng dù sao đạt được mục đích là tốt rồi, không thắng cũng chẳng thua. Thông qua mấy sự việc này hắn càng có thể khẳng định suy nghĩ trong lòng Mạc Duy Khiêm, việc của hai người này, càng lúc càng hấp dẫn!

Thời điểm La Duyệt Kỳ nói ra ý đồ tìm đến Cao Tử Ninh của mình, biểu hiện của Cao Tử Ninh rất bình tĩnh: “Ngày đó em thấy chị ở dưới văn phòng của Mạc Duy Khiêm, em đã biết sẽ có một ngày như thế này, thật ra chị cũng không có gì đáng trách, làm gì có người phụ nữ nỡ buông tha người đàn ông như Mạc Duy Khiêm chứ! Nhưng mà, em cũng không phải người không biết đạo lý, lời nói lúc trước của chị cũng không có gì, sau này lại càng không. Huống hồ lúc chị rời đi, không phải em không có cơ hội, nhưng Mạc Duy Khiêm đúng là một người đàn ông tốt, chưa hề rung động dù chỉ một chút! Chị không cần giải thích gì với em cả, em đã hiểu từ lâu rằng dù chị có tệ hại hay xấu tính hơn nữa thì cũng là do Mạc Duy Khiêm tự nguyện chịu đựng, dù người khác có tức giận bất bình cũng chẳng ăn thua, em chỉ mong em và ba em có thể qua được cửa ải khó khăn lần này mà thôi. Dáng vẻ em không kém, sớm muộn gì em cũng tìm được người đàn ông của đời mình thôi, dù Danh Tĩnh nhỏ nhưng cũng không phải không thể tìm được kẻ có tiền.”

La Duyệt Kỳ cảm thấy lúc trước mình không hề nhìn nhầm cô bé này, quả là tính cách nhanh nhẹn hơn cô rất nhiều.

“Chị tới đây cũng chỉ để lòng mình được thanh thản chút thôi, không muốn cứ phải để bụng chuyện này mãi, nói thẳng thắn thì sau này gặp nhau cũng đỡ xấu hổ, nhưng chị không ngờ em còn nghĩ thoáng hơn chị.”

Cao Tử Ninh nở nụ cười: “Thất vọng thì dĩ nhiên là có, chị cũng không cần thấy em như vậy mà thương hại đâu, đừng quên lí do nhà em phải đi tới bước đường hôm nay là do ba em không chịu làm chuyện trái lương tâm, không chịu vì cái lợi của mình mà hại người khác! Em là con gái của ông, dĩ nhiên sẽ không làm ra chuyện bại hoại gia phong, phá hỏng danh tiếng của ba em, nếu không lúc lên đại học em đã bán thân để làm cuộc sống của mình khấm khá hơn rồi.”

“Em dũng cảm hơn chị nhiều, nếu sau này có việc gì cần giúp cứ tới tìm chị, chị nhất định sẽ làm hết sức.” La Duyệt Kỳ nói lời từ đáy lòng mình.

“Dĩ nhiên là có chuyện cần chị giúp rồi, nhưng chỉ cần một câu của chị thôi, chị bảo Mạc Duy Khiêm tìm cho em một người đàn ông đứng đắn đi, em đoán xung quanh anh ấy nhất định có người như vậy, anh ấy cũng không cần lo lắng về nhân phẩm của em, em chỉ muốn tìm một người có thể làm em và ba em không phải chịu khổ nữa thì em sẽ chân thành đối đãi.” Cao Tử Ninh cũng không khách khí.

“Dĩ nhiên chị sẽ nói chuyện này với anh ấy rồi, em yên tâm đi, chị về trước đây.”

Trên đường về, Hàn Giang nói với La Duyệt Kỳ: “La tiểu thư, lần này ít nhiều gì cũng nhờ cô giúp hai anh em tôi, nếu không Mạc tiên sinh sẽ không điều chúng tôi trở về đâu.”

“Các anh cũng vì tôi nên mới bị liên lụy mà, không cần khách khí như thế, người ngại ngùng phải là tôi mới đúng.”

Hàn Giang và Vương Bằng lại cảm ơn La Duyệt Kỳ một lần nữa, lúc trở lại chỗ Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ nói với hắn về phản ứng của Cao Tử Ninh, Mạc Duy Khiêm cũng khen ngợi vài câu.

Gần đây tâm trạng Kim Đào không tệ, Mạc Duy Khiêm đã đồng ý giúp hắn để ý chuyện khách sạn rồi, đó là một chuyện lớn, nếu có thể giải quyết thì đúng là đã cứu hắn một mạng! Cho nên lúc trở lại đội huấn luyện, hắn cũng tập trung hết sức, trạng thái tốt lên rất nhiều khiến huấn luyện viên Ngụy Tân vô cùng hài lòng, nói là trận đấu kia sẽ cho Kim Đào ra sân làm nóng người.

Kim Đào cảm thấy sự việc vô cùng kỳ diệu, Loan Ninh vì hại người đã bị bắt đi, mà hắn chỉ cần cố gắng hết sức thì vị trí chủ lực sớm muộn gì cũng lại là của hắn. Vì thế hắn càng thêm dốc sức tăng cường huấn luyện, thời điểm người khác nghỉ ngơi hắn cũng cố gắng luyện tập phương pháp đá và rèn luyện thể lực.

Giữa trưa, Kim Đào luyện thêm một giờ, toàn thân đầm đìa mồ hôi trở lại ký túc xá, muốn nhanh chóng tắm rửa cho mát nhưng nửa đường lại bị người ta chặn lại.

Có 5,6 người ngăn cản hắn, đều mặc trang phục huấn luyện của đội hắn, Kim Đào cẩn thận quan sát một lần, bản thân hắn chưa bao giờ nhìn thấy những người này.

“Các người là ai?”

Một người trong số đó nghe câu hỏi của Kim Đào, cười xấu xa: “Là ai thì mày không cần biết, chúng tao biết mày là được rồi, mày nghĩ mày dùng trò mờ ám đưa Loan Ninh vào sở cảnh sát thì mọi việc sẽ tốt đẹp hơn sao? Thằng ranh, mở to mắt ra mà nhìn xem trời cao cỡ nào, chúng mày động thủ đi.”

Mấy người kia đồng loạt xông lên, Kim Đào cố sức phản kháng nhưng vô ích, bị những người này túm cổ lôi vào trong góc, căn cứ huấn luyện vốn trống trải ít người, hơn nữa thời gian này đúng là lúc nóng nhất trong ngày, cả khu huấn luyện lớn như thế cũng không có một bóng người, nên không có ai phát hiện chuyện xảy ra ở nơi đây.

Lúc này, miệng Kim Đào đã bị người ta chặn lại, lại bị đè chặt lên tường, toàn thân đã trúng vài đòn đau, kẻ cầm đầu cúi xuống túm lấy mặt Kim Đào hung tợn nói: “Không phải mày muốn vị trí của Loan Ninh sao, hôm nay tao sẽ đánh gãy chân của mày, để xem sau này mày làm sao chiếm được vị trí đó. Không phải mày thích ghi âm sao? Hai tay này của mày cũng không cần nữa đâu. Nhưng mày không cần sợ, tụi tao sẽ không lấy mạng mày, chỉ khiến cho nửa đời sau của mày sẽ thành đồ vứt đi, không tay không chân sống không bằng chết thôi!”

Kim Đào nghe xong lời này, lá gan bị dọa muốn nát, liều chết dãy dụa, kêu ô ô, lại chỉ có thể trở mắt nhìn lưỡi lê sắc bén đâm xuống mắt cá chân của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN