Tình Biến - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
241


Tình Biến


Chương 6


Kim Đào vội vàng dỗ La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, đừng khóc mà, để anh gọi xe qua chỗ em nhé.”

La Duyệt Kỳ lau nước mắt, lại nói với cha mẹ là mình ra ngoài xong liền ngồi ở cửa khu nhà chờ Kim Đào.

Kim Đào cũng không chậm, gần 40 phút sau đã đến.

La Duyệt Kỳ vừa lên xe liền bổ nhào vào lòng Kim Đào mà khóc rống lên: “Sao em lại đen đủi như vậy chứ, ai lại muốn hại em như vậy chứ? Ba em đã tức giận đến phát bệnh rồi!”

Kim Đào chờ La Duyệt Kỳ khóc chán mới lấy giấy lau lau nước mắt cho cô.

“Anh đã nghe hết rồi. Duyệt Kỳ, không cần biết người khác nói gì anh đều sẽ tin em và luôn bên em, chúng ta cùng cố gắng, cùng nghĩ cách, nhất định sẽ có cách vượt qua cửa ải khó khăn này.”

La Duyệt Kỳ cảm động gật đầu, sau đó lại nghĩ đến một chuyện: “Sao anh lại biết?”

Kim Đào hơi do dự rồi nói: “Nghe mẹ anh kể.”

“Đúng rồi, ba mẹ anh chắc chắn cũng biết rồi, họ nhất định rất giận đúng không, họ vẫn không thèm liên lạc với em.”

Kim Đào bình tĩnh nói: “Duyệt Kỳ, anh không muốn lừa em, ba mẹ anh thật sự rất giận, còn muốn anh chia tay với em. Nhưng mà em phải tin anh, anh sẽ không vì chút khó khăn này mà lui bước đâu, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ tỏ thái độ cho họ thấy!”

La Duyệt Kỳ cuối cùng cảm thấy tình cảm mình bỏ ra đúng là không vô ích, lại càng cảm động với việc Kim Đào có thể thông cảm với mình như thế.

Sau đó Kim Đào đưa La Duyệt Kỳ đi ăn, hai người nói rất nhiều chuyện, hắn còn không ngừng khuyên giải La Duyệt Kỳ,cuối cùng mới đưa cô về nhà.

“Anh chỉ được nghỉ một ngày thôi, sau đó còn phải trở về huấn luyện, hay là anh xin nghỉ phép nhé.” Kim Đào muốn ở bên La Duyệt Kỳ trong những lúc thế này.

La Duyệt Kỳ không đồng ý: “Không được, anh đã bỏ nhiều công sức vì giải đấu này như vậy, trận đấu hữu nghị này sẽ xác định chủ lực ra sân đúng không? Đừng có để mất cơ hội này nhé, mau về đi, em không sao đâu mà.”

Kim Đào lưu luyến mãi mới đi, La Duyệt Kỳ cũng trở về.

Lại một thời gian sau, một chuyện làm người ta không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.

Sở cảnh sát tuyên bố vụ án Vu Đức Thăng nhảy lầu qua thời gian điều tra thì đã có kết quả cuối cùng, Vu Đức Thăng xác thực là tự sát, nguyên nhân tự sát cũng đã điều tra được. Vu Đức Thăng vì quan hệ trục trặc với cấp dưới – cũng chính là học trò cũ của mình La Duyệt Kỳ, bị đối phương lợi dụng rồi vứt bỏ mới sinh ra suy nghĩ tiêu cực trong đầu và nhảy lầu tự sát. Mà di thư để lại sau khi được thẩm định kỹ càng cũng xác nhận là do chính tay Vu Đức Thăng viết.

La Duyệt Kỳ ngơ ngác nhìn tin tức trên tivi, chậm rãi nhắm hai mắt.

Bản thân đúng là không thể tránh né được, bây giờ nên làm sao đây? Cha mẹ sao chịu nổi đả kích như vậy chứ? Nghĩ thế La Duyệt Kỳ buồn bã ôm mặt, cô thật sự muốn chạy đến nơi xa xôi không ai biết đến cô mà bắt đầu một cuộc sống mới.

Không được! Bản thân không thể chấp nhận số phận như vậy được, càng không thể đeo tội danh này trên lưng, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến cả đời cô và người nhà mà ngay cả sau này cô và Kim Đào kết hôn có con thì đứa bé cũng không ngẩng đầu lên nổi. Vì cha mẹ, dù không có sự tin tưởng của Kim Đào thì cô cũng phải đứng vững, không thể gục ngã được.

La Duyệt Kỳ nhanh chóng tỉnh táo lại, thu dọn một chút, chuẩn bị đến sở cảnh sát, kết quả lại gặp Mạc Duy Khiêm ở dưới lầu.

“Cô muốn đi đâu vậy? Tôi đang muốn gọi điện nói chuyện với cô đây.”

“Tôi muốn đến sở cảnh sát, tôi không thể để họ hãm hại tôi như vậy được, có chuyện gì thì đợi tôi trở lại hãy nói nhé.” La Duyệt Kỳ vừa đi vừa nói.

Mạc Duy Khiêm nhanh chóng ngăn La Duyệt Kỳ lại.

“Tôi đi với cô, nếu sở cảnh sát có thể công bố kết quả này thì sợ là đã chuẩn bị xong cách đối phó rồi, để mình cô đi tôi thấy không yên tâm.”

Trong lòng La Duyệt Kỳ cũng hơi sợ hãi, đặc biệt nhớ đến thái độ của Phạm phó đồn thì càng không chịu nổi.

“Vậy phiền anh đi với tôi nhé, chúng ta gọi Taxi đi.”

Mạc Duy Khiêm bật cười: “Tôi có xe, không cần gọi Taxi đâu.”

“A, anh có xe ư?”

“Đương nhiên là có, nếu không cô nghĩ thế nào?” Mạc Duy Khiêm dẫn La Duyệt Kỳ đến chỗ mình để xe.

“Chuyện này cũng không thể trách tôi, mỗi lần anh đều đi bộ cùng tôi, tôi sao mà biết anh có xe được chứ?”

Mạc Duy Khiêm nghe xong gật đầu: “Cũng đúng, khó trách cô nghĩ thế, kỳ thật mỗi lần tôi đưa cô về xong sẽ quay lại lấy xe, cảm giác cũng rất tốt, đi bộ nhiều cũng tốt cho sức khỏe.”

“Thật ra anh không cần đi về cùng tôi mỗi ngày đâu, mọi chuyện tôi đã nói hết rồi.”

Đến nơi để xe, Mạc Duy Khiêm mở cửa xe để La Duyệt Kỳ ngồi lên.

Là một chiếc xe rất bình thường, còn không tốt bằng xe Kim Đào, La Duyệt Kỳ cảm thấy nhân viên công vụ như Mạc Duy Khiêm cũng thật vất vả, công việc làm nhiều năm như vậy mà cũng chỉ đủ tiền mua chiếc xe bình thường để thay thế đôi chân đi.

“Xe này thật sự hơi tệ, cô cố chịu nhé, thật sự đối với chuyện này tôi cũng có mục đích của mình, sau khi đến sở cảnh sát tôi sẽ nói.”

Đến sở cảnh sát Hưng Phong, lần này rất dễ dàng gặp được Phạm phó đồn.

“Vị này là…?”

Mạc Duy Khiêm thấy Phạm phó đồn nhìn mình thì nói: “Tôi là người thân của Duyệt Kỳ, đặc biệt vì vụ án này mà đến với cô ấy, nghĩ muốn làm rõ sự việc, mong Phạm phó đồn cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.

“À, cái này là dĩ nhiên, nhưng tôi chỉ có thể nói sự thật là vậy, chứng cớ đều rõ ràng, di thư cũng đã được xem xét kiểm nghiệm. La tiểu thư cũng đừng quậy lên nữa, đến lúc đó thì không ai được tốt đẹp đâu, kết quả này đã là tốt nhất rồi đấy.”

Mạc Duy Khiêm đè La Duyệt Kỳ đang muốn lên tiếng lại, hỏi Phạm phó đồn: “Tôi nghe Phạm phó đồn nói thì dường như kết quả vụ án này là do ý nguyện của người ta? Chuyện tốt như vậy chúng tôi không dám nhận, hơn nữa cũng nhất định sẽ xem lại cách nói này.”

Phạm phó đồn căn bản không thèm coi trọng hai người trước mặt: “Xem lại thì xem lại, chẳng ai ngăn cản đâu, nhưng mà chỉ sợ các người không chịu nổi cái giá phải trả thôi. La Duyệt Kỳ, chuyện đến hôm nay cũng là do một tay cô tạo nên, nếu cô sớm đưa ra thứ cô đang giữ thì sẽ không có kết quả này đâu.”

“Trong tay tôi chẳng có gì, các người muốn tôi lấy gì mà giao chứ?” La Duyệt Kỳ thực sự không kiên nhẫn với cái thứ mà Phạm phó đồn đã hỏi mấy lần này.

Phạm phó đồn cười lạnh đứng lên: “Không có? Không phải cô đã nói với người khác sẽ giao ra thứ đó sao, nếu cô vẫn giữ thái độ này thì không còn gì để nói cả, tôi chỉ nhắc nhở cô một câu, nếu cô không thông minh một chút thì cảnh ngộ trước mặt sẽ không thay đổi được đâu.”

La Duyệt Kỳ căn bản không hiểu Phạm phó đồn đang ám chỉ cái gì, nhưng Mạc Duy Khiêm đã kéo cô đứng lên, xoay người bước đi.

“Sự việc còn chưa rõ ràng, anh kéo tôi làm gì chứ?” La Duyệt Kỳ thật sự khó chịu với hành động của Mạc Duy Khiêm.

Mạc Duy Khiêm để La Duyệt Kỳ lên xe trước, sau đó bản thân cũng ngồi vào.

“Đã hiểu rõ rồi, hôm nay cũng không coi là uổng công, một số giả thiết của tôi đã được chứng thực, lát nữa sẽ nói với cô.”

Sau đó Mạc Duy Khiêm lái xe tìm một quán trà, chọn một gian phòng cách biệt.

“Duyệt Kỳ, cô không ngại khi tôi gọi cô như thế chứ? Đầu tiên tôi muốn giải thích với cô.”

La Duyệt Kỳ thật ra không ngại việc Mạc Duy Khiêm gọi mình như thế nào, nhưng mà cô không rõ vì sao hắn lại giải thích với cô?

Mạc Duy Khiêm tiếp tục nói: “Tôi giải thích là vì một số chuyện tôi đã để cô phải chịu uất ức, chuyện Chu Bình một mình hẹn gặp cô và những chuyện sau đó đều là chuyện chúng tôi đã thương lượng với nhau, đầu tiên là để thử cô và hai là để quan sát động tĩnh.”

Cái gì? Thì ra chuyện Chu Bình có yêu cầu quá đáng với cô là do họ sắp xếp ư? La Duyệt Kỳ cũng không nói gì, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Duy Khiêm chờ hắn giải thích thêm.

“Ý kiến này do chính tôi đề xuất, nếu cô làm theo yêu cầu của Chu Bình thì đã chứng minh cô là người không đáng tin và dĩ nhiên lời cô nói càng không tin được. Mặt khác chuyện này có thể thử xem rốt cuộc có phải là có người muốn hãm hại cô hay không? Kết quả là cô đã vượt qua kiểm tra, và cũng có người đã lộ ra dấu vết!”

La Duyệt Kỳ vốn rất giận nhưng vừa nghe thấy Mạc Duy Khiêm nói là có phát hiện mới liền bất chấp việc hắn bày mưu thử mình vội hỏi: “Anh mau nói đi, ai có vấn đề vậy?”

Mạc Duy Khiêm cũng không gấp gáp: “Duyệt Kỳ, trước khi tôi nói ra thì cô phải hiểu rõ một điều thế này, nếu tôi đã nói với cô thì có nghĩa là tôi cực kỳ tin tưởng cô, mà cô cũng phải tin tôi như vậy thì mới có thể thật sự giải quyết vấn đề. Nếu cô có dù chỉ một chút nghi ngờ với lời nói của tôi thì chỉ sợ tôi muốn giúp cô cũng không được!”

La Duyệt Kỳ nhìn chăm chú vào Mạc Duy Khiêm đang thể hiện sự bình tĩnh vững vàng, suy nghĩ kỹ rồi tỏ thái độ.

“Trước khi anh làm tôi tin được, tôi không thể hoàn toàn tin anh, chúng ta vẫn chỉ là những người xa lạ, tôi không thể nói dối là tôi hoàn toàn tin anh được!”

Nghe hết câu nói của La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm lại nở nụ cười: “Quả nhiên là một cô gái trung thực, nếu cô nhanh chóng nói tin tôi thì mới đúng là dối trá. Được rồi, bây giờ tôi tin cô trăm phần trăm, mà cô có thể dùng thái độ bình tĩnh mà xem xét lời tôi nói.”

La Duyệt Kỳ cũng cười, người này nghĩ cô là trẻ con hay sao mà cứ phải cò kè mặc cả thế chứ?

Mạc Duy Khiêm thấy tâm trạng La Duyệt Kỳ đã tốt lên thì quay lại đề tài chính.

“Duyệt Kỳ, người lộ ra dấu vết trong lần điều tra này là Trương Bội Ninh.”

Không thể nào! Trực giác La Duyệt Kỳ phủ nhận lời Mạc Duy Khiêm, là bất kỳ ai khác cô cũng không thấy bất ngờ nhưng mà Trương Bội Ninh thì không thể nào! Vì bà ấy luôn bảo vệ cô, cũng cô cùng tin tưởng sự chung thủy của thầy Vu, lại kịch liệt phản đối di thư kia nữa, cô còn tận mắt chứng kiến thái độ của bà ấy với Phạm phó đồn mà, Trương Bội Ninh sao có thể có vấn đề gì được chưa?

“Tôi biết cô khó mà chấp nhận được, cũng rất khó tin, nhứng trước hết cô hãy nghe tôi nói xong đã. Thật ra tôi hoàn toàn kết luận Trương Bội Ninh có vấn đề chính là vì Phạm phó đồn, ban đầu tôi cũng chỉ có chút nghi ngờ Trương Bội Ninh dính dáng đến vấn đề này thôi, dĩ nhiên là tôi đang nói chuyện tham ô công quỹ. Trương Bội Ninh là người quản lý tài vụ, dĩ nhiên sẽ là đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất, tuy nhiên cũng chỉ là nghi ngờ thôi. Nhưng tôi sắp xếp cách hỏi dành cho mỗi đối tượng hỏi chuyện, để Chu Bình ám chỉ Trương Bội Ninh sẽ điều tra lại vấn đề tài vụ, lại để ông ta tìm cơ hội vô tình để lộ ra là có quan hệ mờ ám với cô trước mặt Trương Bội Ninh, nên biết đây là hai việc này đều sắp xếp nhằm vào Trương Bội Ninh, kết quả là biến thành việc xôn xao khắp đài truyền hình.”

Nói tới đây, Mạc Duy Khiêm ngừng lại uống một ngụm trà, thấy La Duyệt Kỳ vẫn đang vô cùng chăm chú nhìn mình thì lại hạ chén trà nói tiếp: “Tôi nghĩ bà ta làm vậy đơn giản là muốn cô cùng đường mà dẫn hướng cô đem vật gì đó giao ra, nhưng mà bà ta lại không biết là cô thật sự không giữ cái gì cả. Vì sao tôi lại nói vậy? Là vì hôm cô xông vào phòng họp, Chu Bình cố ý đề cập đến việc cô muốn giao ra thứ gì đó, kết quả là thế nào? Vừa rồi Phạm phó đồn khẳng định trong tay cô có thứ gì đó, còn một mực chắc chắn là cô nói dối, thế là sao? Cho nên trong chuyện này Trương Bội Ninh có quan hệ rất lớn.”

Đầu óc La Duyệt Kỳ đã hoàn toàn rối loạn, cô không muốn tin tưởng tất cả những chuyện này, nhưng Mạc Duy Khiêm sớm đã giăng sẵn bẫy rập, chẳng những đặt bẫy cô mà còn đặt bẫy cả Trương Bội Ninh. Bây giờ bản thân cô đã coi như thoát được nhưng Trương Bội Ninh thì không, lại nghĩ đến lời nói của Trương Bội Ninh hôm gọi cô lên phòng, đúng là rất đáng nghi!

“Bà ấy vì sao lại phải làm vậy? Tôi và bà ấy cũng đâu có quan hệ gì? Sao bà ấy lại muốn hại tôi chứ?” La Duyệt Kỳ bất lực nhìn Mạc Duy Khiêm.

“Tôi nghĩ mấu chốt ở đây chính là ở việc cô là người duy nhất tiếp xúc với Vu Đức Thăng trước khi ông ấy nhảy lầu, hơn nữa quan hệ của cô và ông ấy cũng rất tốt, càng quan trọng hơn là Phạm phó đồn cũng có liên quan, nếu bà ấy có liên hệ với Phạm phó đồn thì tôi chỉ có thể nói là bà ta không thể không có quan hệ gì với cái chết của Vu Đức Thăng được. Nhưng mà tôi nghĩ đến những việc trước đó nữa thì có thể thấy không phải là bà ta và Vu Đức Thăng cùng hợp tác làm việc mà giữa hai người họ căn bản là có xích mích với nhau. Loại việc này lí do rất đơn giản, chẳng qua cũng vì tình cảm và tiền bạc mà thôi, có lẽ là Vu Đức Thăng đã nắm được điểm yếu nào đó của bà ta.”

“Không phải đâu, lần thứ hai tôi đến sở cảnh sát đã tận mắt chứng kiến bà ấy và Phạm phó đồn đối đầu nhau như nước với lửa mà.”

Mạc Duy Khiêm bất đắc dĩ: “Bé ngốc của tôi ơi, cô có thể khẳng định rằng không phải bà ta đang bàn bạc đối sách với Phạm phó đồn, thấy cô đến thì diễn kịch không hả? Sao cô có thể xác định được bà ta và Phạm phó đồn một kẻ đóng mặt đen, một người giả mặt đỏ chứ? Nhưng mà tôi còn chưa rõ Trương Bội Ninh và Phạm phó đồn có quan hệ gì mà lại giúp đỡ nhau như vậy.”

(kẻ đóng mặt đen, một người giả mặt đỏ: Kẻ âm trầm, kẻ tức giận)

“Bây giờ thật sự tôi rất rối loạn, sao mà khẳng định hay kết luận chuyện gì được chứ?” La Duyệt Kỳ đã mất phương hướng từ lâu rồi.

“Cho nên tôi muốn cô tin tôi, chỉ khi chúng ta tin nhau, phối hợp ăn ý mới có thể điều tra ra sự thật phía sau được.”

Vẻ mặt La Duyệt Kỳ hơi hốt hoảng: “Tôi dù không muốn tin anh thì cũng phải tin, tôi sẽ phối hợp với anh, chỉ mong lần này tôi sẽ không tin lầm người.”

Mạc Duy Khiêm rất thích tính cách này của La Duyệt Kỳ, cô tuổi còn nhỏ mà sau khi chịu nhiều đã kích suy sụp thế này chẳng những tinh thần không sa sút, mà ngược lại còn dũng cảm tin tưởng người khác, cố gắng đấu tranh vì mình, loại tính cách ương ngạnh và dũng cảm này đúng là không phải ai cũng có.

“Tôi đây sẽ không phụ sự tin tưởng của cô.” Mạc Duy Khiêm cực kỳ cao hứng với việc La Duyệt Kỳ chịu tin tưởng mình.

“Anh có kế hoạch gì mới không? Tôi nhất định sẽ làm theo.”

Mạc Duy Khiêm nhìn nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay tôi còn có việc, bây giờ đưa cô về trước. Đầu tiên cô chỉ cần đừng đả thảo kinh xà là được, những chuyện khác cứ giao cho tôi.”

La Duyệt Kỳ cũng không nóng lòng bộp chộp, liền cùng Mạc Duy Khiêm ra ngoài.

Đến tận khi về gần đến nơi, chuần bị xuống xe La Duyệt Kỳ đột nhiên xoay người nhìn Mạc Duy Khiêm.

“Kỳ thật anh không phải chỉ lừa tôi một việc, tôi vốn nghĩ anh là một người dịu dàng thành thật, không ngờ anh cũng tâm cơ sâu sắc như vậy, anh – không đơn giản chỉ là người quan sát đúng không?”

Mạc Duy Khiêm không nghĩ La Duyệt Kỳ sẽ trực tiếp đánh giá mình như vậy, nên nén cười nói: “Chỉ có người không hiểu tôi mới có thể cảm thấy tôi là người hiền lành, mà người hơi hiểu tôi một chút sẽ cảm thấy tâm cơ tôi quá sâu, nhưng nếu là người chân chính hiểu tôi sẽ nghĩ tôi là người an toàn, đáng tin và cực kỳ hiểu lòng người!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại thúc chỉ có thể là đại thúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN