Tình Chị Duyên Em - Ngoại truyện 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2867


Tình Chị Duyên Em


Ngoại truyện 2


Đánh răng rửa mặt xong lên buồng đã thấy cậu Bảo đang ngủ. Dù cậu đã tỉnh lại, đã được trị vết thương nhưng dẫu sao sức khoẻ vẫn yếu, vẫn mệt. Nghe nói ông Lý đã nhờ quan viên đánh thư lên trên xin cho cậu hoãn vài ngày mới nhậm chức. Tôi đi vào buồng lau qua người cho cậu rồi sang chỗ bà cả cũng vừa hay thấy cậu Thành bước ra, cậu chỉ khẽ cúi đầu chào tôi rồi đi luôn.

– Dung, vào đây. – Bà cả nhìn thấy tôi thì cất tiếng.

– Dạ, bu ăn sáng chưa ạ?

– Bu ăn rồi. Con có chuyện gì muốn hỏi đúng không?

– Dạ vâng.

– Ngồi xuống giường, muốn hỏi gì nói bu nghe.

Tôi nhìn bà ngập ngừng nói:

– Bu… thực ra trong lòng con có rất nhiều thắc mắc.

– Thắc mắc về những lời nói của con Hương?

– Sao bu… sao bu biết ạ?

– Sao lại không biết chứ? Con muốn hỏi gì cứ hỏi đi.

– Dạ, vâng. Tại con có nghe nó nói việc bu khiến cậu Thành mất trí nhớ, là tại sao vậy?

Bà cả nhìn tôi, cười đau xót đáp:

– Con có muốn nghe từ đầu không?

– Dạ… con có ạ.

– Thực ra, bu không biết chuyện của con Hương và thằng Thành ngày xưa như thế nào. Bu chỉ biết ngày xưa thầy con thi thoảng lại dẫn thằng Thành với thằng Bảo qua nhà con Hương chơi. Lúc đó mấy đứa chúng nó mới có bảy tám tuổi chứ bao nhiêu. Hai anh em thằng Bảo, thằng Thành chơi rất thân với nhau. Năm thằng Bảo mười tuổi, thằng Thành tám tuổi hai chúng nó vẫn đang chơi ngoài ao. Lúc đó trời cũng nhá nhem tối rồi, thẩy con giục bu ra ngoài ao gọi hai đứa chúng nó về. Khi ra đến ao, bu không thấy thằng Bảo đâu, chỉ thấy thằng Thành đang dưới đất, đầu đập vào tảng đá còn chảy cả máu. Bu định nâng nó dậy nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến não bộ nên cứ lóng nga lóng ngóng còn định về gọi người thì thằng Bảo đã từ ngoài xa chạy đến. Bu có hỏi tại sao em Thành bị ngã thế này nó lại không biết, chỉ bảo rằng vừa thấy con diều rất đẹp nên chạy theo ra tận mãi ngoài cánh đồng. Khi đó bu đã có một linh cảm bất an rồi, nhưng nghĩ trước hết phải cứu thằng Thành đã nên mới giục thằng Bảo chạy về trước, con bu ở lại trông thằng Thành. Ấy vậy mà thằng Bảo đi được hai bước, con mụ Hiền với thầy con đã chạy ra. Vừa nhìn thấy thằng Thành, con mụ Hiền đã lu loa gào lên là bu đẩy thằng Thành ngã. Nó ngồi kể đủ mọi lý do nghe hợp lý lắm cơ chứ. Tất nhiên thằng Bảo lúc đó không ở đấy chứng kiến, thằng Thành thì sau đó mất trí nhớ nên chẳng ai minh oan được cho bu. Tình ngay, lý gian, hiện trường tạo lên là bị đẩy ngã rất mạnh chứ không hề phải tự ngã. Ngã mà sau đầu, đỉnh đầu đập vào hòn đá mà, nên chắc chắn có kẻ giở trò rồi. Nhưng bu đâu có chứng cứ tự minh oan cho mình cuối cùng bị thầy con phạt cắt cơm mất hai ngày. Cái tin đồn đó cứ thế lan xa, sau này thằng Thành quên luôn những ký ức trước đó. Mãi đến hôm nay thằng Thành mới lên đây, nó bảo nó biết bu bị oan. Nó bảo tuy nó không nhớ được ký ức trước đó nhưng nó bảo khi tỉnh dậy nó phát hiện trên áo len nó mặc bị dính một viên đá. Viên đá đó nó giữ tới tận bây giờ, nó vẫn cứ nghĩ bu làm, cho đến khi nó gặp lão Trung. Nó phát hiện trên tay lão ta có đeo một chiếc nhẫn nhưng mất một mặt đá, và nó đã mang viên đá đến đó nhà lao để ướm thử. Hoàn toàn trùng khớp, tất nhiên nó cũng chẳng lấy gì làm lạ với việc con mụ Hiền ác độc như vậy. Chỉ là nó làm thế để minh oan cho bu. Thực ra… bu không thể thương thằng Thành như thằng Bảo. Cũng có những lúc bu vì ích kỷ mà ghét bỏ nó. Nhưng với trẻ con, dù là thằng Thành, con Chi, hay thằng Bảo bu đều không bao giờ lấy chúng nó ra làm lá chắn, làm công cụ để củng cố địa vị của mình. Còn chuyện con Hương, bu nghĩ có khả năng hồi nhỏ thích thằng Thành, có gửi thư, gửi hẹn ước gì đó. Nhưng vì thằng Thành mất trí nhớ, không nhận ra những thứ ấy nên nó quay sang hận bu.

– Bu. Nhưng mà gia đình của cái Hương phức tạp lắm hả bu?

– Nhìn bề ngoài thì không phức tạp nhưng bên trong lại rất phức tạp. Ông Sĩ là thầy ruột của nó, nhưng bà Nga lại không phải bu ruột. Chuyện này không phải ai cũng biết, bu cũng mới biết gần đây thôi. Ông Sĩ nhìn bề ngoài có vẻ chung tình, chỉ nạp duy nhất một người nhưng lại đi lang chạ rất nhiều. Bà Nga nhìn bề ngoài hiền lành thục đức nhưng lại rất độc ác, cay nghiệt. Ông Sĩ ra ngoài, lang chạ được thêm hai thằng con trai và một đứa con gái với ba người đàn bà khác nhau. Thế nhưng lạ một điều cả hai thằng con trai kia đều chết bất đắc kỳ tử. Còn đứa con gái duy nhất lang chạ bên ngoài là con Hương. Thực ra, con Hương là đứa lớn tuổi nhất, bu nó trước làm ca kỹ ở kỹ viện, lúc sinh nó ra được mấy ngày thì bà ta cũng tự dưng chết. Cũng không ai biết lý do là gì mà như vậy nhưng bu có thể đoán lờ mờ là do bà Nga làm. Con Hương lẽ ra không được đón về nuôi, nhưng vì ông Sĩ sợ người nhà của bu con Hương làm loạn lên nên mới mang về. Lúc đó vì sợ bị dị nghị nên đám gia nô cũ bị đuổi đi hết rồi ông ta mới mang về. Mang về ông ta lại thay lại đám gia nô mới nên gần như không ai biết chuyện. Sau này mấy năm bà Nga mới sinh được thằng Duy. Và nuôi hai đứa con như thế đến tận bây giờ. Nhưng theo bu được biết, bà ta đối với con Hương rất kinh khủng, độc ác. Bà ta ghim kim vào người nó có lẽ với hy vọng có thể để cây kim đó bất cứ lúc nào cũng có thể chạy loạn xạ trong người, có thể một phát đâm vào tim không ai phát hiện. Cũng may con này được người ta cứu lấy kim ra. Bà ta còn làm nhiều điều ác lắm, bu cũng nghe loáng thoáng được như vậy thôi.

– Nhưng sao bu biết chuyện này.

– Chuyện này dù gia đình bên ấy giấu kín, nhưng mấy hôm nay trước cái ngày con Hương đâm thằng Bảo một hai hôm thì bắt đầu râm ran rồi lộ ra. Nghe đâu, gia nô cũ có một đứa em lại làm gia nô mới nên biết được những việc trong nhà này. Đến hôm nay gần như cả chợ đã biết. Bu còn nghe nói, bên nhà con Hương không hề dùng tiền hay mối quan hệ để xin cho nó. Thế nhưng vụ án con Hương đâm mệnh quan triều đình kinh động lên đến cả kinh thành, cộng với tin đồn này nên bên trên đang cho người xuống lật lại vụ án bu nó chết với hai đứa bé trai sau này bị chết bất đắc kỳ tử vì nghi có liên quan đến bà Nga.

Tôi nghe xong, chợt ớn lạnh rùng mình. Một cảm giác rất khó tả hiện lên trong lòng. Tự dưng… tôi lại nghĩ có khi nào ngoài lý do nó yêu cậu Thành, còn một lý do khác là nó quá hận bà Nga không? Có lẽ, nó biết bản thân nó không còn đường sống nên mới dùng nhát dao chốt hạ đâm vào tôi. Nhưng nó biết cậu Bảo sẽ đỡ cho tôi, mà cậu Bảo là mệnh quan triều đình, vừa mới đỗ Thám Hoa nên cậu bị thương ắt hẳn kinh động đến triều đình. Khi đó con Hương sẽ có cơ hội lật lại vụ án của bu nó, và của hai đứa bé chết oan sau này. Chỉ có điều, việc trả thù của nó lại quá cực đoan, tôi thực sự kinh hãi với việc trả thù như vậy. Tôi đứng nói chuyện thêm vài câu nữa rồi xin phép bà cả đi vào nhà lao gặp con Hương. Nó bị giam ở nơi khác chỗ con Yến, vừa nhìn thấy tôi nó đã nhếch mép nói:

– Mày đã về, chứng tỏ… cuối cùng mày cũng đã cứu được chồng mày?

– Đúng vậy.

– Ha ha, cuối cùng thì tao vẫn cứ thua mày. Tao đã từng nghĩ, mày không có gì hơn tao tại sao lại có được tình cảm của hai người đàn ông kia. Bây giờ thì tao công nhận rồi… mày có cái miệng linh hoạt… mày là con yêu nghiệt quyến rũ được tất cả tình yêu của mọi người. Tại sao ai thấy mày cũng yêu, cũng quý. Còn tao thì không?

Tôi nhìn nó, tóc tai rũ rượi, khuôn mặt xanh xao tái nhợt đáp lại:

– Hương! Nghe nói trên triều đình đã cho người về điều tra bà Nga.

Nó bình thản nhìn tôi:

– Tao cũng không lấy gì làm lạ khi mày biết chuyện này.

– Hương, tao nhớ tao chưa từng làm gì khuất tất với cậu Thành, tại sao mày vẫn ra tay độc ác tàn nhẫn như vậy?

– Mày không làm gì? Mày có chắc là không làm gì không?

– Đúng vậy, trong lòng tao chỉ có mình cậu Bảo, tao có thể làm gì được chứ?

– Ha ha. Vậy tao hỏi mày, nếu như mày và cậu Bảo đã được chọn ngày để thành thân. Mày đã yêu cậu ta nhiều hơn cả bây giờ, một ngày mày thấy cậu ta cứu con Yến từ dưới ao lên, ôm con Yến mày có ghen không? Bức thêu do con Yến tặng, cậu Bảo mà giữ trong khi bức thêu mày tặng thì vứt ở tủ mày có ghen không? Có ghen không?

– Tao… có ghen nhưng sẽ không…

– Mày nói mày sẽ không làm ra những điều như tao đúng chứ? Bởi vì mày đâu ở hoàn cảnh như tao? Tao với cậu Thành từ nhỏ đã có hẹn ước, vậy mà đùng một cái khi được lấy về lại phát hiện ra cậu ta yêu mày, thích mày. Dù tao đã cố gắng, đã hy sinh mọi thứ nhưng trong lòng cậu ta lại không một chút để tâm. Mày có hiểu cảm giác mỗi đêm nhìn cậu ta chong đèn ngắm chiếc khăn của mày tao đã đau đớn đến thế nào hay không? Nếu như mày với cậu Bảo đang yêu nhau thế này, mà vì một lý do gì đó, cậu ta mất trí nhớ, sau đó gặp người con gái khác, suốt ngày tương tư nhớ mong, mày có thấy đau đớn không? Từ nhỏ, tao chưa từng được ai yêu thương, thầy tao suốt ngày nghe lời mụ ta, suốt ngày chỉ biết hùa vào để đánh chửi tao. Điều tao hy vọng nhất là ở cậu Thành, là một người chồng có thể yêu tao, bù đắp những tổn thương cho tao, vậy mà cuối cùng mày cũng cướp mất. Cho tao thể xác của cậu ta làm gì, còn trái tim, một chút cũng không rung động. Mày đừng có nói tao ghen tuông vớ vẩn, thà rằng cậu ta yêu tao, thì dù cho bị ép cưới người khác tao cũng còn đỡ đau đớn hơn ở cạnh tao mà nhớ nhung người khác. Mày có biết không, khi cậu ta say đã về ôm lấy tao, hôn tao, tao đã nghĩ có lẽ cậu ta đã có tình cảm với tao, vậy mà cuối cùng lại gọi tên mày. Mày có đau, có đau không cơ chứ?

– Nhưng nếu vậy, tại sao không từ từ để cậu ấy mở lòng, chẳng lẽ vì vậy mà mày ra tay tàn nhẫn với tao, với bà cả.

– Từ từ, hai năm rồi còn nói hai chữ từ từ? Hai năm nay tao chưa cố gắng sao? Hai năm nay tao sống thế nào này có biết không? Vì mày may mắn hơn tao, mày có một gia đình trọn vẹn, mày được cậu Bảo yêu, còn tao thì sao? Mày có biết cảm giác thiếu thốn tình cảm của tao thế nào không? Mày có biết mày là cái gai trong mắt tao không? Chỉ có khi mày chết đi, mày biến mất cậu ta mới để ý tới tao thôi. Tao hận mày, hận mày khi lúc nào cũng cao cao tại thượng, nhưng lại gieo rắc cho cậu ấy những hi vọng.

– Tao không hề gieo rắc cái gì cả, tao còn không biết…

– Mày đừng có nói dối. Mày không biết tại sao lại nói chuyện riêng với cậu ta, tại sao còn có chiếc khăn xuất hiện.

– Hương! Mày điên rồi. Dù sao tao với cậu Thành cũng là chị dâu em chồng, chẳng lẽ đến ngay cả nói chuyện cũng không được, còn chiếc khăn… chiếc khăn là tao bị gài rõ ràng.

– Mày bị gài, lúc nào mày cũng có lý do mày bị gài. Nhưng mày đứng ở hoàn cảnh như tao đi. Hy vọng cuối cùng, tình yêu cuối cùng, động lực sống cuối cùng của tao cũng là do mày dập tắt.

Tôi càng nghe con Hương nói, càng cảm thấy sợ. Có lẽ từ nhỏ sống trong một gia đình toàn những âm mưu, bản thân lại chịu đủ cực hình do bà Nga gây ra nên nó mới có những suy nghĩ lệch lạc như vậy. Tôi nhìn nó, nửa thấy đáng trách, phần lại đáng thương liền nói:

– Hương, tao sẽ xin cậu Bảo tha cho mày con đường sống…

Đột nhiên nó bật cười gào lên:

– Tao không cần. Mày nghĩ tao cần cái lòng thương hại giẻ rách của mày sao? Tao không cần! Vả lại, vụ án này đã kinh động đến quan trên, tao cũng không còn thiết tha thì phải sống. Thà một nhát đao chém chết còn hơn sống cả đời trong tù ngục này. Mày cút đi, cút đi cho khuất mắt tao.

Tôi nghe nó gào lên bất giác lùi lại. Hai mắt nó long sòng sọc hằn lên những tia đỏ. Tôi khẽ thở dài, đi ra ngoài. Tuy cậu Bảo đã tỉnh, vậy mà giờ lòng tôi lại nặng trĩu. Có lẽ… đúng là tôi không có một hoàn cảnh gia đình như vậy nên tôi không thể hiểu hết tâm tư tình cảm của con Hương Chỉ có điều, việc nó gây ra, ác vẫn cứ là ác. Dù cho bản thân tôi có nguỵ biện thế nào cũng không thể xoá sạch được tội ác đó của nó. Vụ án này kinh động đến quan trên, con Hương cũng khó lòng mà thoát án tử. Tôi trở về nhà, vừa đến sân đã thấy bà cả đang đứng ngoài ngắm mấy bông hoa. Bà nhìn thấy tôi liền nói:

– Thăm con Hương về à? Sao mặt mặt ỉu xìu thế kia?

Tôi nhìn bà, một lúc lâu sau mới cất lời:

– Bu… con hỏi cái này, nếu có gì không đúng bu đừng trách con.

– Con hỏi đi.

– Bu có thấy… có thấy con có tình ý hay có gì khuất tất với cậu Thành không?

– Không! Nhưng…

– Nhưng sao hả bu?

– Nhưng bu thấy nó thích con là thật.

– Bu… bu thấy… bu thấy vậy sao?

– Ừ. Nhưng mà tình cảm đó cũng trong sáng chứ không có gì khuất tất. Nó còn trẻ, bu có thể hiểu được điều này.

– Nhưng… có phải vì vậy mà gây ra hiểu nhầm với cái Hương không bu?

– Thực ra phụ nữ ai cũng ích kỷ cả. Chỉ là cái ích kỷ của cái Hương lại quá tàn nhẫn và độc ác. Con đừng tự trách mình làm gì, cũng đừng suy nghĩ gì nữa. Giờ việc của con là vui vẻ lên, chăm sóc thằng Bảo để nó hết bị thương để còn lên huyện nhậm chức nữa chứ.

– Dạ…

– Dung, bu biết con vẫn còn suy nghĩ. Thực ra đêm qua bu ngẫm lại cũng thấy có đôi phần thương con Hương. Bu biết nó hại bu một phần là vì nó hiểu nhầm bu là người khiến thằng Thành mất trí nhớ quên đi hẹn ước của nó. Còn một phần nữa bu nghĩ… có lẽ từ nhỏ nó sống trong một gia đình không trọn vẹn, vậy nên nó muốn thằng Thành sẽ khác. Nó hại bu vì muốn đón bu thằng Thành lên, thầy con và bu thằng Thành sẽ ở với nhau, với nó hạnh phúc. Có lẽ nó rất khao khát một gia đình như vậy nên nó nghĩ rằng việc nó làm vừa là hi sinh cho thằng Thành, lại vừa giúp nó có gia đình đầy đủ. Còn nó hại con, cũng là do nó quá yêu thằng Thành, yêu đến bất chấp, đến mù quáng không còn biết sai đúng là gì. Chỉ cần con nhìn thằng Thành nó cũng suy ra được đó là liếc mắt đưa tình. Khi những sai trái trong suy nghĩ của nó càng lúc càng lớn, nó không còn biết mình đã lún quá sâu vào con đường tội lỗi. Nhưng bu cũng không chấp nhận được hành động nó gây ra, con cũng đừng có nghĩ nhiều hay áy náy. Con không có gì sai, không cần phải nghĩ nhiều, việc nó nó tự làm sẽ phải tự chịu. Con vào nghỉ ngơi chút đi, cả ngày hôm qua cũng mệt rồi. Bu thấy chân con còn chưa hết bầm đâu.

– Dạ vâng.

– Bu sai con Mít luộc cho quả tim lợn rồi, tý ăn đi cho nóng.

– Dạ con đội ơn bu, nhưng mà con béo thế này ăn quả tim nữa thành lợn mất. Bu đang có chửa, bu ăn tẩm bổ đi bu.

– Bu ăn rồi. Quả đó dành cho con, ăn đi mà lấy sức sinh con đẻ cái.

– Dạ… vậy con xin.

Bà cả không nói gì nữa khẽ cười cười rồi đi bộ loanh quanh sân. Tôi cũng bước vào buồng nằm xuống bên cạnh cậu Bảo. Cậu vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều. Tôi nằm vòng tay ôm qua người cậu. Dù cho tôi cũng thấy thương cái Hương đôi phần, nhưng quả thực nó độc ác quá. Nếu như không may mắn, có lẽ giờ cậu Bảo đã không còn nằm cạnh tôi thế này. Chẳng lẽ khi con người ta có một hoàn cảnh đáng thương lại có những suy nghĩ lệch lạc đến vậy sao? Tôi ngẫm lại lời bà cả, đúng là rất có lý, lúc này chỉ lại mong quan trên mau tìm được vụ án của bu nó và hai đứa bé trai kia để những người chết đi sẽ không phải chịu khuất tất.

– Dung, em đi đâu về thế?

Cậu Bảo cất tiếng khiến tôi giật nảy mình, tôi nhìn cậu đáp lại:

– Em… đi đánh răng…

– Nói dối, em đi thăm cái Hương đúng không?

– Sao cậu biết?

– Sao không biết, tôi thừa hiểu tính cách em. Em vẫn còn nhiều khúc mắc trong lòng nên chắc chắn phải tìm hiểu cho rõ. Giờ thì hết chưa?

– Dạ… hết rồi ạ.

Cậu quay sang, hít hít mùi tóc tôi bật cười:

– Đánh răng rồi có khác, miệng thơm hẳn lên. Hôn tôi cái nào.

Tôi nhìn cậu trợn tròn mắt, làm quan tri huyện mà vẫn vô duyên như ngày nào. Thế nhưng nhìn thấy cái môi hồng hồng tôi vẫn không kìm được mà chạm nhẹ môi mình lên. Cậu liền ôm chặt lấy tôi, đôi môi nóng bỏng hôn đến mức tôi thấy tê dại cả người. Hôn xong cậu khẽ nói:

– Có một điều tôi muốn nói với em.

Tôi nhìn cậu, chớp chớp mắt, cười hi hí hỏi lại:

– Cậu muốn nói gì vậy? Em vẫn đang nghe này.

– Em… thật sự muốn nghe sao?

– Vâng. Em thật sự muốn.

– Thật đấy?

– Thật mà, cậu nói đi nào. Nhanh lên em hóng quá.

– Ừ… tôi thấy…

– Cậu thấy gì vậy ạ?

– Tôi thấy hình như em lại béo lên rồi. Người em thấy tròn tròn ra.

Tôi nghe xong, không kìm được cơn thịnh nộ rít lên:

– Cậu… cậu dám… cậu… được lắm!

Nói rồi tôi quay mặt vào trong, còn ngỡ cậu nói yêu tôi ai dè dám chê tôi béo. Thấy tôi dỗi, cậu liền lay lay tôi nói tiếp:

– Sao mà giận? Tôi chưa nói xong mà.

– Còn gì mà nói nữa chứ?

– Thì ý tôi là, tôi thích em tròn tròn như vậy.

– Cậu chém, đàn ông ai chả thích mấy đứa mảnh mai.

– Ai bảo em thế? Tôi lại thích em cơ.

– Thật không?

– Thật. Hồi nhỏ thầy lang bảo mắt tôi bị tật nên cách nhìn của tôi cũng khác bọn con trai khác lắm đấy.

Tôi nghiến răng bấu mạnh cậu một cái vào eo, cậu chợt la lên oai oái. Nhìn thấy mặt cậu nhăn cả lại tôi lại thương thương chẳng thèm giận nữa ngồi dậy xoa bóp tay chân cho cậu. Cậu nằm nhìn tôi, tự dưng giọng hơi nghẹn đi:

– Dung! Tôi yêu em.

Tôi đang bóp tay, nghe xong chợt khựng lại, một lúc sau mới như bừng tỉnh hỏi lại:

– Cậu nói gì cơ?

– Tôi nói tôi yêu em.

– Thật… thật không? Cậu nói to lên đi, tai em nghễnh.

– Tôi yêu em. Tôi yêu Dung.

Ha ha, tôi nghe xong sướng đến mức suýt nhảy cẫng lên. Cậu Bảo nhìn mặt tôi cười tủm tỉm nói:

– Dung, niềm vui của em đơn giản nhỉ.

– Vâng, em chỉ cần ăn uống thoải mái, được cậu yêu là em vui em hạnh phúc rồi.

– Không cần quần áo đẹp, không cần mỹ phẩm, trang sức gì sao?

– Em không, không có cậu với không với đồ ăn dù cho mỹ phẩm, quần áo, trang sức bạt ngàn vẫn vô nghĩa lắm.

– Đồ ăn và tôi em thích cái nào hơn.

– Tất nhiên đồ ăn rồi.

– Hoá ra em coi tôi còn không bằng đồ ăn.

– Đâu phải vậy, cậu ghen với cả đồ ăn nữa à?

– Thế em nói vậy tôi phải vui mới được à?

– Cậu từ từ nghe em giải thích này, ý em là, em có ăn thì mới có sức khoẻ để yêu cậu được chứ không phải em bảo đồ ăn đối với em quan trọng hơn cậu. Em ốm yếu gầy gò không ăn được thì đầu óc đâu mà yêu cậu được nữa.

Cậu Bảo nghe tôi giải thích thích thì phì cười lướt nhẹ môi lên mắt tôi rồi hôn chụt một cái. Tôi cũng rúc vào lòng cậu nói:

– Cậu ơi… lấy chồng thích nhỉ? Biết thế này ngày xưa em bảo thầy bu em gả sớm đi cho cậu rồi.

– Thích như thế nào? Nói tôi nghe.

– Thì được vui vẻ trò chuyện này, được biết thế nào là tình yêu, được đồng cam cộng khổ cùng nhau, lại… lại còn được… được…

– Được gì?

– Được… được mà đêm đêm mình hay… hay ấy… ấy…

– Là được gì, tôi chưa rõ lắm.

– Trời, là được… được để mà sau này đẻ được con hĩm thằng cu đấy cậu. Cậu không hiểu ý em thật luôn ý hả?

Cậu Bảo lúc này không còn giữ ý cười đến độ đám gia nô bên ngoài cũng tò mò nhìn vào. Tôi xấu hổ đỏ ửng cả mặt.

– Có phải cậu cố tình không?

– Cố tình cái gì?

– Cố tình muốn em quê.

Cậu không thèm trả lời cậu hỏi đó, kéo tôi thơm mấy cái khẽ nói:

– Em đáng yêu thật đấy.

Thôi thì bỏ qua mấy cái kia tôi cũng thấy cậu nói ngọt ơi là ngọt liền hỏi tiếp:

– Vậy cậu đã hết thích chị Hạnh nhà em, đã toàn tâm toàn ý với em chưa?

– Thật ra… từ lúc em về đây đúng là tôi ban đầu nghĩ em là Hạnh. Nhưng càng tiếp xúc tôi càng thấy em thú vị, thông minh, lại rất bản lĩnh. Sau này khi biết em không phải Hạnh, tôi cũng không thất vọng chút nào. Tôi thực sự thích em, yêu em là con người của em chứ không phải vì nhầm tưởng em là Hạnh. Có phải trước em cứ nghĩ tôi còn thích Hạnh, em ghen, em giận dỗi tôi đúng không?

– Sao… sao cậu biết?

– Nhìn cái thái độ của em là tôi biết. Tôi gặp Hạnh trước em, ấn tượng với cô ấy cũng trước em. Nhưng đến sau này khi em được gả đến đây, tôi cũng biết cô ấy đã có người thương trong lòng nên cũng không còn hi vọng gì. Và đặc biệt, khi gặp em, ở cùng em thì tôi đem lòng yêu em, thương em thật sự. Tình cảm đó chẳng dính líu gì đến Hạnh hết.

– Vậy là cậu không còn yêu chị Hạnh?

– Không một chút nào hết.

– Chỉ yêu mình em thôi?

– Thực ra… ngoài em còn hai người phụ nữ khác tôi yêu thương nữa.

Tôi nghe xong hơi run rẩy lắp bắp:

– Là… là ai?

– Là bu tôi với con gái của chúng ta.

Xì, thế mà làm tôi giật thót mình. Cậu biết tôi ngốc mà vẫn cứ trêu suốt. Trêu xong lại hôn hôn tôi mấy cái mới sợ. Không hiểu sao nói chuyện với cậu Bảo xong mà những buồn phiền kia của tôi cũng tan biến đi đâu hết luôn ý, miệng cũng chẳng ngậm được, cứ cười khanh khách.

Những ngày tiếp theo cậu Bảo dần khoẻ lên, độ một tuần sau là đã đi lại bình thường. Thầy lang Nguyễn thường xuyên xuống thay thuốc, đổi thực đơn ăn uống tẩm bổ và kê đơn cho cậu. Thấy cậu khoẻ rồi ai cũng mừng. Một buổi chiều khi vừa thay thuốc xong đột nhiên bên ngoài có tiếng thằng Thìn khẽ nói với cậu Thành ngoài sân:

– Cậu Thành… con nghe nói hôm nay mợ Hương bị đày ra biên giới, cả đời này bị giam ngoài đó, sẽ không bao giờ được trở về nữa, lệnh vua ban từ trên xuống đã ban bố toàn dân rồi cậu. Hôm nay mợ ấy bị giải đi trước thiên hạ đấy cậu ạ. Từ nay về sau không còn sẽ sống ở tù lao biên giới cả đời, thánh chỉ này có hiệu lực vĩnh viễn, không bao giờ thay đổi được nữa.

Tôi nghe xong khẽ nhìn sắc mặt cậu Thành, cậu vẫn giữ thái độ bình thản gật đầu rồi bước ra ngoài. Tôi biết cậu sẽ đi gặp cái Hương lần cuối, dù sao không còn tình cũng còn nghĩa, dù chưa thành thân thì cũng từng chung sống dưới một mái nhà. Tôi với cậu Bảo khẽ bước ra ngoài, thằng Thìn nhìn thấy liền nói:

– Cậu mợ, con thấy mợ Hương ác như vậy sao cậu mợ vẫn còn xin vua cho mợ ấy được sống vậy? Chứ tội của mợ ấy bị xử trảm từ lâu rồi ý chứ.

Tôi nhìn thằng Thìn khẽ thở dài, có lẽ nó còn nhỏ chưa hiểu hết được. Một lúc sau tôi mới cất tiếng hỏi:

– Mày có nghe ngóng được bà Nga bị xử thế nào không?

– Nghe nói bà ấy bị bắt rồi, tang chứng vật chứng đầy đủ. Bà ta hại chết ba mạng người làm sao mà thoát khỏi tội được chứ mợ.

Tôi gật đầu, suốt một tuần qua trên triều đình người ta xuống điều tra, bà Nga cũng là quá ác độc đi, vì sợ chia tài sản mà ra tay sát hại hai đứa bé, vì ghen tuông mà sát hại bu cái Hương, việc bà Nga bị bắt cái Hương chắc đã nghe. Tôi đoán nó cũng được an ủi đi phần nào, chỉ là cái giá phải trả lại quá đắt. Thánh chỉ vua ban đã công bố cả thiên hạ, cái Hương sẽ bị nhốt vào xe đày ra biên giới phía Tây. Ở đấy cách đây cả ngàn vạn dặm, sẽ không bao giờ được trở về. Tôi nhìn cậu Bảo, chỉ mong rằng cái Hương ở nơi ấy có thể suy nghĩ lại những việc đã làm.

Những ngày sau đó, gia đình tôi bắt đầu trở lại yên bình theo đúng nghĩa. Đám gia nô luôn nhìn theo kết cục của cái Yến, cái Hương mà sợ hãi rùng mình. Con Mít còn kể với tôi đám gia nô răn dạy nhau phải sống cho thật tử tế, nếu không quả báo có thể đến bất cứ lúc nào. Độ mấy ngày sau cũng là ngày cậu Bảo lên huyện nhậm chức. Quan nhậm chức đưa cả phụ thân, phụ mẫu vợ con đi cùng. Thế nhưng khi đưa ra đề nghị ấy bà cả liền từ chối nói:

– Hai đưa bay cứ lên huyện đi. Bu ở dưới này quen rồi, sau này già cả rồi lên sau.

Tôi nghe vậy thì đáp:

– Bu, giờ bu đang có chửa, lên đó con chăm sóc cho bu.

– Ôi giào, có chửa nên bu mới muốn ở đây đấy. Chúng bay cứ lên đi. Huyện cũng có cách xa lắm đâu mà.

Tôi đoán chắc bà có gì đó mới đòi ở lại liền gặng hỏi:

– Bu, sao bu cả thầy không lên cùng chúng con. Ở đây để cho cậu Thành cậu ý trông coi cơ ngơi của thầy.

Bà cả nhìn cậu Thành, chắc chắn không phải bà sợ cậu ấy cướp cơ ngơi này đâu. Bởi vì giờ cậu Bảo đã làm quan huyện, lên trên huyện cũng có cả phủ, vả lại bà cả là người tốt bụng, bao dung nên tôi vẫn đoán bà có gì đó khó nói liền hỏi tiếp:

– Bu, lên với bọn con đi chứ bu dưới này con cứ thấy nhớ bu không chịu được ấy.

– Nhưng… nhưng mà còn thằng Thành…

– Cậu Thành thì sao ạ?

– Con Hương chưa chính thức thành thân giờ cũng đã bị đày đi không còn nước quay về. Thằng Thành… bu muốn lo cho nó một chính thất trước… sau này nó ổn định bu lên sau.

Cậu Thành nghe xong, liền đưa tay lên qua đầu xong đó quỳ xuống nói:

– Bu, con đội ơn bu đã lo cho con. Nhưng có điều giờ con vẫn muốn thi cử trước. Mấy nữa thi hương rồi, đợi thi Hương rồi con tính. Mà nếu con may mắn đỗ, lên Kinh vua ban hôn luôn chẳng phải càng tốt sao bu.

– Nhưng mà… giờ con ở đây một mình… bu… bu cứ thấy áy náy.

– Không sao đâu bu, nếu được bu cho phép con đón bu ruột con lên. Con cũng muốn lo sự nghiệp trước đã bu.

– Nhưng đàn ông ở một mình… có có cô đơn không.

Cậu Thành bật cười đáp:

– Dạ, không nhà con gia nô mà bu. Bu với thầy cứ lên chỗ anh Bảo đi. Con nhất định sẽ cố gắng học hành để không phụ công bu lo lắng cho con.

Bà cả nghe vậy mới gật đầu nói:

– Vậy được, bu lên cùng vợ chồng nó. Con ở nhà cai quản cho thầy nhé, cứ cuối tuần thì thầy bu về.

– Dạ vâng.

Tôi nghe xong sống mũi hơi cay cay. Dù sao cậu Thành cũng sống cùng bà cả từ nhỏ. Tôi biết bà không thể thương cậu Thành như cậu Bảo, nhưng tôi lại thấy rằng bà đối với cậu Thành cũng chỉ kém cậu Bảo đôi chút. Bà sợ cậu ở nhà cô đơn, sợ không ai chăm sóc, muốn lo cho cậu một gia đình yên ổn rồi mới đi. Tự dưng… tôi thấy thương bà… thương bu chồng tôi nhiều quá đi mất.

Chiều hôm ấy, tôi với cậu Bảo về nhà ngoại chơi cũng là chào tạm biệt thầy bu tôi. Thằng Tý bận học không về, chị Hạnh thì đưa cậu Phúc lên kinh mua sách để luyện ôn thi. Từ đây lên huyện cũng không có gì xa xôi, mỗi lần thầy bu tôi lên thăm thằng Tý vẫn có thể tạt qua nhà tôi. Thế nhưng cái cảm giác chia xa vẫn khiến ai ai cũng rớm nước mắt. Đến khi tôi với cậu về mà lưu luyến mãi không thôi. Khi đi qua cánh đồng làng tôi chợt thấy hơi choáng đầu rồi đột nhiên ngã vật ra. Tôi cũng biết gì nữa, chỉ thấy một màu đen trước mặt. Đến khi tỉnh dậy mới thấy mình đang nằm ở buồng, bà cả ngồi bên cạnh thành giường bật cười ha hả nói:

– Ơn trời, con Dung nó tỉnh rồi.

Tôi nhìn bà, lắp bắp hỏi:

– Bẩm bu. Sao bu lại ở đây? Cậu Bảo đâu bu, con bị sao ạ?

– Có chửa chứ còn sao nữa. Con ngốc này, có chửa cũng không biết à?

– Là sao hở bu? Con có chửa sao bu? Từ độ cậu Bảo bị thương con với cậu ấy có làm gì đâu bu?

Bà cả bật cười ấn ngón tay lên đầu tôi chẹp miệng:

– Đúng là ngốc nghếch, có chửa từ trước rồi chứ sao.

Tôi nghe xong suýt bật dậy gào lên. Tôi có chửa mà bản thân không biết gì luôn. Bà cả đưa cho tôi chén thuốc nói:

– Thuốc bổ thầy lang kê, uống đi. Thế này bu không lên phủ không được rồi.

Tôi gật đầu uống ực bát thuốc cười hi hỉ đáp:

– Bu lên còn dạy con cách ăn uống chứ bu nhỉ? Mà bu ơi, cậu Bảo đâu bu, cậu ấy biết tin này chưa?

– Biết rồi, vừa mới tiễn thầy lang chắc đang vào.

Bà nói xong cũng có tiếng guốc gỗ của cậu Bảo đi vào. Bà cả thấy vậy liền đi ra ngoài. Cậu Bảo không nằm lên giường chỉ ngồi bên thành giường. Tự dưng tôi thấy mắt cậu hơi ướt ướt liền ôm chầm lấy cậu nói:

– Sao cậu lại khóc? Cậu vui quá à?

– Không phải.

– Cậu không… không vui à?

– Không phải, tôi thương em quá.

– Trời, cậu hấp. Ai mà chẳng phải có chửa chứ, có chửa vui chết đi được cậu lại khóc.

– Ừ, đúng rồi, chuyện vui mà nhỉ. Chỉ là nghĩ lại lúc em cõng tôi lên núi, khi ấy trong người em đã có đứa bé này xuất hiện. Tôi… thật sự thấy rất có lỗi. Cũng may thầy lang Bảo sức khoẻ em không vấn đề gì. Thương em… thương con.

Tôi nghe cậu nói vậy cũng rưng rưng. Cậu tháo dép nằm lên giường, hôn nhẹ tôi rồi nói:

– Đấy, nói lại mới nhớ. Lên huyện tôi phải bắt tay ngay vào việc điều tra vụ án của thầy Năm Đồ. Hy vọng trả được lại trong sạch cho thầy ấy.

Tôi gật đầu đáp lại:

– Em tin nhất định cậu sẽ tìm ra được chân tướng. Em với con, với thầy bu chắc chắn sẽ là hậu phương vững chắc nhất của thầy.

Cậu Bảo gật đầu, ôm tôi vào lòng. Bên ngoài ánh trăng rọi chiếu vào trong. Tôi khẽ xoa xoa tay lên bụng. Hạnh phúc… hạnh phúc chỉ cần thế này thôi.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN