Tình Cờ - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Tình Cờ


Chương 1


-Nhã Nhã ông chủ và bà chủ gọi con xuống ăn sáng. Lại là tiếng gọi thân thuộc của dú nuôi mỗi buổi sáng. Tôi là con thứ của Kim Gia, Kim Huyên Nhã. Có thể tôi có một cuộc sống mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ. Ba tôi kim Phong là chủ tịch của một công ty. Mẹ Trần Phụng Nghi là một quý bà. Anh tôi Kim Hàn Minh là một người tài giỏi. Sau tôi còn có một em gái đang du học ở Anh là Kim Huyên Như. Nhìn vào thì đó là một gia đình hoàng hảo và hạnh phúc nhưng không. Dì Phụng Nghi không phải là người đã sinh ra tôi. Mẹ ruột của tôi Lam Như Nguyệt là người có gia thế rất bình thường. Nếu không phải ba có hôn ước từ trước với dì Phụng Nghi. Không phải vì ba say rồi “NGỦ” với dì ấy làm dì có thai thì ba đã không lấy dì. Nếu không phải vì bà ấy hãm hại mẹ tôi chụp hình mẹ tôi vào khách sạn với người đàn ông khác thì ba sẽ không bỏ mặc bà lúc bà đang mang thai tôi 3 tuần, bà củng sẽ không phải cực khổ đi làm. Sau đó dì Phụng Nghi sinh một cậu con trai kháu khỉnh ông liền vui mừng đến phát khóc. Ngày đầy tháng của anh trai củng là ngày mẹ tôi bị tai nạn xe và đã sinh non tôi. Khi tôi chào đời chưa kịp gọi mẹ thì bà đã mãi mãi ra đi. Dú nuôi là người luôn ở bên cạnh mẹ tôi vì thương cho tôi vừa chào đời đã mất mẹ dú liền đem tôi đến chổ ba. Ông ấy niệm chút tình xưa giữ tôi ở lại nuôi nắn tôi đến bây giờ.

Tôi mở vòi sen cho nước cuốn trôi nổi buồn này, từ năm tôi 8 tuổi tôi hỏi dú vì sao cha luôn đối sử lạnh nhạt với tôi dì Phụng Nghi luôn đánh tôi, mắng tôi. Dú kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Nếu nói tôi không hận dì là nói dối, tôi hận chứ hận dì ấy cướp đi của tôi một gia đình hạnh phúc, hận dì cướp đi người mẹ mà tôi yêu quý, nhưng hận thì đã sao chứ hận thù không giúp mẹ tôi trở lại được tôi đành sống một cuộc sống an ổn, vui vẻ thôi.

Tôi làm vệ sinh cá nhân xong liền chạy xuống nhà.

– xin lỗi ba, xin lỗi dì con dậy trể Duy Cẩn đang chờ con rồi xin phép con đi trước.
Nói rồi tôi chạy vội đến chổ chiếc siêu xe màu đỏ đô đang đậu ở cổng nhà, tôi bước lên xe an ổn ngồi xuống, Duy Cẩn là người duy nhất khiến tôi thấy hạnh phúc khi ở cạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN