Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 1: Người hắn yêu không phải là ta.
Nhưng đối với Mộc Diễm, hắn chính là người quan trọng nhất, người nàng yêu nhất, yêu đến bỏ đi thân phận Đại Tiểu thư Thừa tướng phủ.
Đêm khuya.
Nàng cầm đèn, rón rén lẻn vào Bích các. Bích các là cấm địa, Mộ Dung Phong đã ra quy định, nếu ai bước vào đây hắn sẽ không tha. Nhưng nàng bất chấp, nàng muốn xem có gì ở trong đó mà khiến hắn quan tâm đến vậy. Hắn ngày nào cũng đi đến đây, đi rất lâu rồi mới rời đi, mỗi lần như vậy, nàng cảm thấy hắn như rất vui vẻ.
Cót két…Nàng đẩy nhẹ cánh cửa đã cũ rích, bụi dày bay vào mặt, nàng ho mấy tiếng. Mộc Diễm bước vào, nàng nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt nàng dừng lại ở trên một nữ nhân nằm trên giường, dường như nữ nhân đó đang ngủ.
Nữ nhân đó có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, không nhiễm chút bụi trần, khiến người ta không khỏi yêu chiều sủng nịnh. Chân nàng ta bị xích lại, trên khóe mi còn đọng lại chút lệ. Người đàn ông nào thấy cảnh này chắc có lẽ sẽ rất đau lòng mà tìm cách tháo chiếc xích nặng trịch đó ra. Bất chợt, Mộc Diễm e dè trước mỹ nhân kia.
Bỗng, từ xa có tiếng bước chân. Mộc Diễm vội vội vàng vàng nấp vào một góc tối.
” Chắc lại là ta bất cẩn quên đóng cửa rồi” Tiếng nam nhân vang ra.
Mộc Diễm dường như phát giác được giọng của Mộ Dung Phong, nàng không dám thở mạnh, cẩn thận quan sát hành động của hắn.
” Ta nhớ nàng.” Giọng nói hắn vô cùng ấm, nhẹ nhàng khiến cho người núp trong bóng tối cũng phải giật mình.
Chưa bao giờ, bao giờ Mộ Dung Phong nói như vậy với nàng, hắn tự xưng là “ta” chứ không phải là” bổn vương”.
Nữ nhân xinh đẹp kia chợt tỉnh dậy, vừa thấy hắn đã sợ hại lùi vào phía trong góc giường. Tay nàng ta đưa ra phía trước, xua xua tỏ vẻ chống cự hắn.
” Không…Không. Thanh Ca, Ca nhi…đừng sợ. Ta yêu nàng.” Mắt Mộ Dung Phong chợt lóe lên tia đau lòng khi nhìn Sở Thanh Ca.
Mộc Diễm chợt run lên, trái tim quặn đau.
Hắn gọi nàng ta là Ca nhi, cách gọi mà Mộc Diễm hằng ao ước.
Hắn ôn nhu, lấy lòng nàng ta. Mặc Sở Thanh Ca lạnh nhạt, hắn vẫn dịu dàng nói chuyện. Hắn nói mọi thứ chuyện vui trên đời chỉ để đổi lấy một nụ cười của nàng ấy.
Thì ra, thì ra…Nữ nhân hắn yêu là Ca nhi. Một Ca nhi diễm mỹ tuyệt tục, đến nàng cũng phải ghen tỵ.
” Ca nhi…Nàng vẫn còn trách ta ư? Tên Lỗ Thế Mạc kia thì có gì tốt chứ? Hắn còn chẳng bảo vệ được nàng nữa. Ca nhi, tin ta đi. Ta sẽ chăm sóc nàng cả đời.” Hắn nỉ non, yêu thương vỗ về Sở Thanh Ca khiến cho Mộc Diễm suýt bật khóc.
Lỗ Thế Mạc? Đó là biểu huynh của Mộc Diễm. Nhưng nàng chưa từng nghe đến cái tên Thanh Ca này.
Sở Thanh Ca òa khóc, nước mắt lã chã rơi xuống. Bộ dạng lê hoa đái vũ khiến cho Mộ Dung Phong đau lòng. Cuối cùng, hắn ôm nàng ta vào lòng, yêu chiều vuốt ve mái tóc dài, rồi hôn vào chiếc cổ trắng ngần.
Mộc Diễm không thể chịu được nữa, bóng dáng lam y từ trong góc tối ùa ra về phía cánh cửa. Hắn trợn mắt lên nhìn nàng, tức giận đỉnh điểm…
Sấm chớp. Mưa đổ xuống.
Trong màn mưa dày, nàng chạy như điên cuồng, nàng gào khóc bất lực. Rút cục, nàng cũng chỉ là kẻ thứ ba mà thôi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!